Bách Luyện Thành Tiên

Cửu Thiên Hồi Dương Đan Cùng Thánh Nguyên Lệnh


trước sau

"Tham kiến sư thúc."

Trở lại lúc này, Âu Dương Cầm Tâm đang chỉnh đốn y phục bái lễ còn Lâm Hiên thì chắp tay cúi chào một cái. Sau đó hắn liền cảm giác có một ánh mắt thanh lãnh đang quan sát khắp người.

Khi trước lợi dụng truyền tống trận. Hai người đi thẳng tới tầng chót của bảo tháp.

Đây là một gian phòng hơi nhỏ hình tròn chừng mấy trượng.

Trong phòng không có vật gì khác ngoài giữa phòng có kê một chiếc giường hàn ngọc. Chỉ thấy một vị lão giả khoanh chân ngồi trên đó, dáng vẻ không chút lão niên mà lại cho người ta cảm giác không vương chút bụi trần.

Tuy nhiên quan sát kỹ thì sắc mặt lão giả có chút xám trắng. Trong đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi.

Lão giả đưa tay cách không ra đỡ hai người. Khuôn mặt vô cùng hiền từ, lộ vẻ chiêu hiền đãi khách.

Mặc dù lão bị trọng thương nhưng vẫn khiến người ta cảm giác thâm sâu khôn lường.

Nguyên Anh kỳ lão quái quả nhiên không dễ đối phó. Lâm Hiên trong bóng tối thầm nuốt một ngụm nước miếng, biểu hiện ra vẫn là một bộ mặt trầm tĩnh.

Thấy thiếu niên này đối mặt với lão mà biểu hiện trầm ổn như thế. Thái Hư chân nhân khẽ cau mày nhưng rất nhanh đã giãn ra.

"Sự tình của lão phu chắc là Âu Dương sư điệt đã đề cập với đạo hữu. Cửu Thiên Hồi Dương đan này luyện chế rất khó. Mong rằng thiếu môn chủ không giấu tài ra tay giúp cho một phần."

Do dự trong chốc lát. Lâm Hiên mới đắn đo mở miệng : "Tiền bối, không phải vãn bối dám nan từ nhưng quả thực là Cửu Thiên Hồi Dương đan này quá mức khó luyện. Ta không nắm chắc. Chỉ e lại biến khéo thành vụng ngược lại trì hoãn thêm thương thế của tiền bối."

"Ha ha thiếu môn chủ thật khiêm tốn. Lão phu dù ở động phủ bế quan khá lâu nhưng khá quan tâm chính sự. Ngoại giới truyền kỳ rằng đạo hữu chính là luyện đan sư kỳ tài ngàn năm khó gặp. Mặc dù rất ít động thủ nhưng mỗi lần đều chắc chắn thành công. Việc này vốn không phải là giả chứ?" Thái Hư chân nhân vuốt râu, trên mặt lộ ra nét cười giảo hoạt.

"Điều này... Chỉ là truyền miệng, vãn bối quả thực tài năng nông cạn."

"Ha ha. Lão phu đã mở miệng tương nhờ. Chẳng lẽ thiếu môn chủ không để cho ta một chút thể diện sao?"

Thái Hư chân nhân mỉm cười nói nhưng Lâm Hiên lại thầm kêu lạnh, những lời này của đối phương thực sắc bén như dao.

"Đương nhiên. Lão phu tuyệt không để cho ngươi tay không mà về. Ở U Châu Tu Tiên giới, lão phu cũng được xem như là thái sơn bắc đẩu. Chuyện này ta cũng không làm được sao, được rồi. Thánh Nguyên Lệnh này coi như là tạ thù của lão phu."

Nói tới đây Thái Hư chân nhân phất tay bào một cái. Một đạo lục quang bắn ra.

Không kịp nghĩ ngợi Lâm Hiên đưa tay bắt lấy nhưng trong lòng kinh hãi. Ban đầu hắn chỉ là muốn chiếm một chút tiện nghi, nào ngờ đối phương ra tay lại hào phóng như thế.

Đã mang dị bảo này lấy ra.

Căn cứ Lâm Hiên được biết thì Thánh Nguyên Lệnh ít nhất một ngàn năm nay chưa từng hiện thế.

Bảo vật này do Bích Vân Sơn chế ra dùng để tạ ơn đối với các tu sĩ có đại ân với bản môn.

Hễ là người cầm giữ lệnh này được xem như khách khanh trưởng lão của Bích Vân Sơn. Không những được tùy ý ra vào tông môn mà những nơi trọng yếu như Tàng Thư Các, Luyện khí phòng ...cũng có thể tiến vào.

Hàng năm lại được hưởng số lượng linh đan tinh thạch nhất định. Tuy nhiên khiến người ta động lòng nhất là, Thánh Nguyên Lệnh có thể điều động toàn Bích Vân Sơn xuất lực để làm một việc nào đó.

Chỉ cần chuyện này không thái quá quá mức. Với lại không tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích Bích Vân Sơn thì đương nhiên không thể từ chối. Sau khi chuyện thành công thì khối Thánh Nguyên Lệnh cũng coi như bị hủy.

Nghĩ lại Bích Vân Sơn là tam đại phái chính đạo, cao thủ trong môn nhiều vô số.

Phân lượng khối lệnh bài này nặng nhẹ thế nào có thể nghĩ ra.

Vì như vậy từ khi môn phái này khai tông ở U Châu đến nay, Thánh Nguyên Lệnh chỉ từng xuất hiện hai lần.

Hai người nhận được lệnh này đều là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ từng có đại ân giúp Bích Vân Sơn thoát khỏi nguy cơ diệt môn. Thánh Nguyên Lệnh ngày sau quả thật cũng trợ giúp bọn họ những điều khó có thể tưởng tượng ra.

Lúc này Lâm Hiên nhìn vào lệnh phù cổ xưa màu xanh trong tay. Mặt ngoài nó linh lực khác thường, không biết là dùng vật gì chế thành.

Đối phương thân phận là Nguyên Anh kỳ trưởng lão. Lại có Âu Dương Cầm Tâm ở một bên. Đương nhiên không lấy ra lệnh giả để lừa gạt hắn. Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ. Cẩn thận đem Thánh Nguyên Lệnh thu vào sau đó ngẩng đầu mở miệng:

"Đa tạ tiền bối đã ban cho. Chân nhân đã sảng khoái như thế. Vãn bối lại xảo ngôn nữa thì không biết tự suy xét. Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai (1). Tiền bối đã đem lệnh bảo làm thù lao. Xin cứ yên tâm, bất kể như thế nào, vãn bối cũng sẽ luyện ra Cửu Dương Hồi Thiên đan cho người."

"Tốt lắm. Việc này xin phiền tới tiểu đạo hữu."

Thấy Lâm Hiên trả lời như đinh đóng cột. Thái Hư chân nhân mặt mày hớn hở. Lão quay đầu dặn dò: "Âu Dương sư điệt. Ngươi đem các linh dược chế đan tới đây cho Thiếu môn chủ."

"Dạ sư thúc."

Âu Dương Cầm Tâm thi lễ một cái rồi nàng sải bước nhẹ nhàng nhằm nơi truyền tống trận.

Lúc này chỉ còn hai người, Lâm Hiên tự nhiên cũng không nhàn rỗi. Hắn nhân tiện nhờ Thái Hư chân nhân chỉ giáo vài vấn đề tu luyện của bản thân.

Thái Hư chân nhân nhìn hắn một cái đầy thâm ý. Nhưng lão vốn đang có sự tình nhờ Lâm Hiên nên cũng không khó khăn gì.

Hai tiểu lão hồ ly đàm luận khá vui vẻ. Chỉ là mỗi người trong lòng đang chứa tâm cơ gì thì người đó mới rõ ràng.

Với Lâm Hiên, đươc nghe Thái Hư chân nhân chỉ giáo quả là một buổi quân tử giảng đạo hơn mười năm đèn sách. Kiến giải của Nguyên Anh kì tu sĩ tu có thể giúp Lâm Hiên sau này rút ngắn được mấy năm tu luyện.

Ước chừng sau một tuần trà. Âu Dương Cầm Tâm lần nữa hiện ra trong Truyền Tống Trận. Hai tay nàng cầm một cái hộp ngọc. Hộp này dài chừng một thước óng ánh rất đẹp mắt.

Thái Hư chân nhân vẫy tay một cái. Nắp hộp kia mở ra, lập tức một cỗ dược hương thơm mát ngào ngạt xông vào mũi.

Lâm Hiên cau mày một cái. Với sự nhận biết của hắn hiện nay với linh thảo, đã phân biệt trong này có nhiều loại vô cùng quý hiếm.

Hơn nữa còn có những loại Lâm Hiên còn chưa thấy qua.

Ngắn ngủi trong mấy hôm Bích Vân Sơn đã chuẩn bị đầy đủ cho thấy thực lực môn phái cường đại như thế nào. Lâm Hiên thầm cảm khái, so với thực lực một môn phái thì hắn còn xa mới theo bằng. Điều đó khiến hắn càng rõ ràng. Thánh Nguyên Lệnh kia giá trị phi thường tới cỡ nào.

"Dùng phân nửa trong này đã đủ rồi. Chuẩn bị mười thành dược liệu như vậy cũng là để ngừa vạn nhất. Chắc hẳn Thiếu môn chủ sẽ không để lão phu thất vọng."

"Điều đó là đương nhiên".

Lâm Hiên gật đầu tiếp nhận hộp ngọc trong tay Âu Dương Cầm Tâm, hắn nhìn thoáng qua một chút sau đó cẩn thận thu vào túi trữ vật.

"Tiền bối còn có điều gì phân phó chăng. Nếu như là không có sự tình gì khác thì vãn bối xin cáo từ. Mấy ngày sau sẽ đưa linh đan đến tiền bối."

"Được rồi, đã làm phiền Thiếu môn chủ. Âu Dương sư điệt, nếu như Lâm đạo hữu có dặn dò gì thì cố gắng thỏa mãn."

"Vâng." Âu Dương Cầm Tâm lại thi lễ rồi cung kính dẫn Lâm Hiên lui xuống.

Nhìn vào bóng dáng hai người tan biến trong Truyền Tống Trận. Thái Hư chân nhân im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên lạnh nhạt mở miệng.

"Ngươi xem thế nào. Tiểu tử này luyện chế Cửu Dương Hồi thiên đan liệu có được mấy phần thành công".

"Thuần chất mười phần thì không dám nói nhưng có lẽ được bảy tám phần."

Theo âm thanh, trong bóng tối đi ra một trung niên nam nhân để râu ba chòm, tướng mạo thanh kỳ, toàn thân pháp lực sung mãn.

Người này dung mạo bất phàm, nhất là đôi mắt khiến cho người ấn tượng. Phong thái cử chỉ đều hiện rõ khí phách cao thủ. Tuy không sánh bằng Thái Bạch kiếm tiên nhưng cũng không kém bao nhiêu. Bích Vân Sơn xứng đáng truyền thừa trên mấy vạn năm, nội tình thật thâm hậu.

"Sư thúc, vì sao người đem Thánh Nguyên Lệnh cho hắn. Dựa vào thiển kiến của sư điệt. Cho dù cấp cho chút tiện nghi khác thì người này chắc chắn sẽ đồng ý." Trung niên do dự một chút chậm rãi mở miệng.

"Hừ. Ngươi cho rằng lão phu là đầu phát hỏa rồi chăng. Ta làm như vậy đương nhiên là có dụng ý riêng. Ngươi không được xem thường người này. Hai mươi năm trước hắn mới chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, ngắn ngủi như thế đã tiến giai lên Ngưng Đan trung kỳ. Kỳ tài ngàn năm chẳng qua cũng chỉ đến như thế. Lão gia hỏa Linh Dược Sơn Thông Vũ kia tu vị không đáng nói nhưng nhãn quang sắc bén nhất tuyệt. Đã chọn hắn làm Thiếu môn chủ chắc hẳn là có lý do."

"Chẳng lẽ sư thúc muốn chiệu dụ hắn vào bổn phái?" Trên mặt trung niên lộ chút nghi hoặc.

"Có thể khiến hắn gia nhập bổn phái đương nhiên là tốt nhất. Với tư chất của hắn chỉ cần gia tăng bồi dưỡng ngày sau nói không chừng lại là một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Nhưng điều này thành công hay không thì rất khó nói. Lão phu làm như vậy chủ yếu cũng là vì ngày sau phục lại một hậu chước. Huống chi..." Nói tới đây Thái Hư chân nhân thở dài: "Âm khí kia so với dự đoán còn nghiêm trọng hơn. Nếu không thể hóa giải thì lão phu nhiều nhất còn có thể chống lại nửa tuần trăng."

"Cái gì. Nghiêm trọng như thế sao'" Trung niên nam tử chấn động. Trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Hừ. Hoảng sợ cái gì, ngươi cũng đã nói hắn có tới bảy tám phần thành công. Ta cho hắn mười thành nguyên liệu chắc chắn sẽ thành công. Hắn đã lấy Thánh Nguyên Lệnh nhất định sẽ tận lực."

Nói xong thì hai người lại rơi vào trầm tư.

***

Bên kia Âu Dương Cầm Tâm cùng Lâm Hiên sau khi rời khỏi bảo tháp thì trực tiếp trở về động phủ của nàng.

"Phòng ốc nhỏ bé đơn sơ nhưng có luyện đan thất chuyên dùng. Lâm huynh còn có yêu cầu gì khác cứ việc phân phó."

"Làm phiền tiên tử quá, cũng có một số vấn đề nhỏ. Sự thực để luyện chế linh đan thành công ngoài nắm chắc hỏa hầu thì cần thêm một kiện đỉnh lô thật tốt. Tại hạ trong tay còn khiếm khuyết vật ấy ..." Lâm Hiên nhíu mày lộ chút ngượng ngùng.

"Lâm huynh an tâm, điều này không tính gì. Phân đàn này của bản môn chính là để thu nạp các loại kì trân bảo vật. Cầm Tâm nhớ trong đó cũng có đỉnh lô. Lâm huynh theo ta xem có lựa được cái nào phù hợp chăng?"

Nói tới đây hai người hóa thành hai đạo kinh hồng thanh bạch nhằm một tòa sơn đỉnh thấp hơn bên cạnh bay tới.

Khi tới một chỗ sườn núi thì dừng lại. Hai người không ngừng trải qua mấy tầng cấm chế phòng hộ cuối cùng đi tới một thạch môn.

Nhìn qua thạch môn này không có gì đặc biệt. Nhưng ở bốn góc có khắc có những hoa văn phong cách cổ xưa.

Những hoa văn này xem ra như phù chú, lại có văn tự ở thời kỳ hồng hoang tản ra linh lực rất đậm. Lâm Hiên dù không nhận rõ nhưng chắc chắn đây là một loại cấm chế hết sức lợi hại.

Điều này là hợp lẽ vì nơi đây vốn là Tàng Bảo thất.

Âu Dương Cầm Tâm lấy ra một đạo truyền âm phù bắn vào trong. Rất nhanh thạch môn đã mở ra rồi vài nam nữ đệ tử Trúc Cơ Kỳ xuất hiện. Pháp lực mặc dù không cao nhưng có thể thấy bọn họ rất nhanh nhẹn.

"Sư thúc!" Bốn người ở xa thi lễ một cái, lại làm bộ như không thấy Lâm Hiên đứng đây.

"Ừm." Âu Dương Cầm Tâm gật đầu rồi cũng không nhiều lời cùng Lâm Hiên đi vào.

Xem ra địa vị của Âu Dương Cầm Tâm ở Bích Vân Sơn còn cao hơn hắn dự đoán nhiều. Nơi quan trọng như thế này cũng có thể tùy ý vào.

Lâm Hiên lẳng lặng đi theo Âu Dương Cầm Tâm qua một thông đạo nhỏ khá dài. Cuối cùng tới một gian thạch thất rộng lớn.

Thạch thất hình tròn chừng hơn trăm trượng. Mặc dù ở sâu trong lòng núi nhưng trên chung quanh thạch bích đều khảm nạm vô số dạ minh châu phát ra ánh sáng giống như bên ngoài.

Lâm Hiên đưa mắt quan sát một chút. Ở giữa thạch thất có hơn mười quang tráo đủ mọi sắc màu lớn nhỏ khác nhau.

Mỗi một quang tráo đều tỏa linh khí bức người. Hiển nhiên là một loại cấm chế vô cùng lợi hại. Bên trong có đủ loại bảo vật như trung phẩm tinh thạch, tài liệu luyện khí, những hộp ngọc to nhỏ, Linh khí pháp bảo, ngọc giản…!

Chân mày Lâm Hiên cau lại. Xem ra Bích Vân Sơn ở khu vực này thu hoạch cực kỳ phong phú.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra chậm rãi quan sát lần nữa. Âu Dương Cầm Tâm có chút ngạc nhiên, nhìn hắn một cái sâu sắc nhưng không nói gì.

Nàng nhẹ nhàng bước tới một vòng quang tráo rồi vươn ngọc thủ đánh ra một đạo pháp quyết. Quang tráo lấp lánh vài cái rồi chậm chậm tan biến.

Một cái tiểu đỉnh cổ kính từ bên trong bay ra lơ lửng trên không.

Âu Dương Cầm Tâm mở miệng:"Thiếu môn chủ. Ngươi xem đỉnh này như thế nào?"

Lâm Hiên ngẩng đầu vẫy tay một cái. Tiểu đỉnh như bị một sợi tơ vô hình chậm rãi kéo bay về phía hắn.

Đỉnh này tạo hình tao nhã cổ kính, . Mặt ngoài màu tím còn điêu khắc một con Thần long đang uốn lượn sinh động như còn sống.

"Tử Long Đỉnh!" Trên mặt Lâm Hiên có chút biến đổi.

"Thiếu môn chủ quả nhiên nhận ra vật này" Âu Dương Cầm Tâm cười thanh nhã.

"Đương nhiên. Đỉnh này mặc dù không phải bảo vật vô song nhưng cũng có thể coi là một kiện dị bảo. Lâm mỗ tự nhiên là đã nghe nói tới."

Ở U Châu nói đến luyện đan thuật, đương nhiên Linh Dược Sơn bài danh hàng đầu.

Ngoài ra còn có một gia tộc tu tiên họ Triệu nổi tiếng am hiểu thuật này. Thanh thế đương nhiên không thể bằng Linh Dược Sơn nhưng luyện đan thuật cũng đã truyền thừa hơn ngàn năm.

Lâm Hiên ngẫu nhiên nghe Thông Vũ chân nhân nói đến. Luyện đan thuật của Triệu gia tuy không đáng nhắc nhưng bọn họ sở hữu Tử Long Đỉnh là một kiện đỉnh lô rất trân quý.

Lâm Hiên còn nhớ vẻ mặt Thông Vũ khi nhắc đến thì tràn đầy hâm mộ. Có thể khiến lão động lòng tuyệt đối không phải phàm vật.

Lúc này sắc mặt Lâm Hiên khôi phục vẻ lãnh đạm ung dung nói: " Đỉnh này có thể dùng được."

Nói xong liền đem thu vào trong túi trữ vật.

"Còn một việc khác tại hạ muốn nhờ giúp đỡ tiên tử."

"Thiếu môn chủ cần gì khách sáo như vậy, ngươi có yêu cầu gì xin nói rõ."

"Vừa rồi Lâm mỗ thấy trong những bảo vật ở đây, có một số tài liệu luyện khí mà tại hạ đang cần. Nếu quý phái có thể trao đổi thì cho ta thì tốt quá. Tại hạ sẽ không để quý phái chịu thiệt, nguyện đưa ra số lượng tinh thạch mãn ý."

"Thì ra là thế, không biết Thiếu môn chủ coi trọng những vật gì?" Âu Dương Cầm Tâm suy nghĩ một chút trịnh trọng hỏi.

"Vạn Niên Tuyết Tinh." Lâm Hiên vừa nói vừa quay đầu nhìn sang trái.

Trong một vòng lam sắc quang tráo có một tinh thể kỳ lạ cỡ nắm tay, giống như là một đạo hỏa diễm hừng hực bốc lên nhưng lại tản ra hàn khí lãnh nhân.

Thứ này sinh ở cực bắc giá lạnh. Chính là ở nơi băng hà vạn năm mới có thể tụ thành tinh hoa. Là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế pháp bảo băng thuộc tính. Vật này có tinh thạch cũng không thể mua được.

"Điều này..." Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ chút lúng túng. Vốn là bảo vật này đã bị một vị Ngưng Đan kỳ sư huynh trong bản môn nhìn trúng. Sắp dùng để luyện chế bổn mạng pháp bảo.

"Tiên tử có điều gì khó chăng?"

"Cũng không có gì . Vật ấy trong bản môn vốn có công dụng khác, tuy nhiên thiếu môn chủ đã nhìn trúng tự nhiên là để cho ngươi." Âu Dương Cầm Tâm ngập ngừng một lát rồi dứt khoát mở miệng.

Công chuyện bản môn Cửu Dương Hồi Thiên đan mới là đại sự. Dù sao sư thúc từng phân phó, nàng cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của Lâm Hiên. Đến lúc đó vị sư huynh kia dù không vừa lòng nhưng với ý chỉ của Thái Hư sư thúc sao dám nhiều chuyện.

"Đa tạ tiên tử, tại hạ xin ghi lòng ân tình này." Lâm Hiên lộ rõ vẻ vui
mừng. Ngoài Nam Minh Ly Hỏa thì trong các tài liệu phụ trợ, Vạn Niên Tuyết Tinh là khó tìm nhất. Không nghĩ lần này xảo hợp đạt được nơi đây. Có vật này thì việc luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã tiến thêm một bước.

"Lâm huynh quá khách sáo rồi. Tuyết Tinh tuy quý giá nhưng đáng kể gì so với ân tái hồi của huynh. Cũng không cần đưa tinh thạch cho ta. Đây coi như là một chút cảm tạ của Cầm Tâm đối với Lâm huynh." Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười.

"Tiên tử đã có nhã ý như thế Lâm mỗ chối từ thì quả là bất kính."

Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ mừng rỡ. Lại từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc đưa tới Âu Dương Cầm Tâm.

"Đây là..."

" Lễ thượng vãng lai (2). Hoàn Thần lộ này xem như là chút tiểu lễ của tại hạ đối với tiên tử."

"Hoàn Thần lộ?" Âu Dương Cầm Tâm kinh ngạc rồi lộ vẻ vui mừng. Nàng đã nghe nói qua đan dược này. Dù không thể cải tử nhưng có thể hồi sinh. Tu sĩ bị trọng thương dùng một viên thương thế lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít.

So với Chỉ Huyết đan, Kim sang dược đan thì giá trị của nó vốn vượt quá xa. Có thể sánh với linh đan gia tăng pháp lực Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

" Đa tạ Lâm huynh, vậy ta cũng không khách khí." Âu Dương Cầm mỉm cười rồi đem bình đan dược thu vào.

"Không biết Thiếu môn chủ còn có phân phó gì thêm chăng?"

Ở đây còn không ít bảo vật quý giá nhưng Lâm Hiên lắc đầu nói: "Không có."

Luyện chế Cửu Dương Hồi Thiên đan với hắn cũng không phải việc gì quá nan giải. Hiện tại hắn đã chiếm không ít tiện nghi của Bích Vân Sơn.

Nếu như quá tham lam sẽ khiến Thái Hư chân nhân không vừa lòng. Bây giờ đối phương đang cầu hắn nhưng ngày sau cũng khó nói phiền toái không tìm đến.

Âu Dương Cầm Tâm gật đầu. Rồi hai người rời thạch thất lần nữa về tới động phủ của nàng.

"Khi luyện chế đan dược điều tối kỵ là bị quấy rầy. Nếu không có sự đồng ý của Lâm mỗ. Bất luận kẻ nào cũng tuyệt không được tiến vào luyện đan thất."

"Điều này là đương nhiên, thiếu môn chủ cứ an tâm. Cầm Tâm sẽ tự mình ở ngoài hộ pháp, không để cho kẻ nào phiền nhiễu Lâm huynh."

"Vậy xin làm phiền tiên tử."

"Hy vọng Lâm huynh sớm thành công."

Sau khi hai người hàn huyên thêm vài câu. Lâm Hiên tiến vào động phủ tới luyện đan thất.

Không gian này không lớn chỉ khoảng hai trăm thước vuông, cao cỡ mấy trượng,

Bên ngoài thạch thất có thiết hạ một tầng Cấm chế đơn giản.

Sau khi Lâm Hiên đóng cửa thì đem thần thức quét ra khắp nơi tìm tòi, mất gần nửa canh giờ nhưng không tìm thấy điều gì không ổn.

Lúc này vẻ mặt hắn mới giãn ra một chút, nhưng vẫn an tâm đưa tay vỗ trên túi trữ vật. Trong ánh sáng rực rỡ, vài cây trận kỳ đủ màu sắc đã xuất hiện.

Trước tiên Lâm Hiên lấy ra một kỳ trận màu đỏ. Trong cơ thể linh lưu chuyển đánh ra một đạo pháp quyết. Trận kỳ lập tức hóa thành một đạo lệ quang cách không tan biến vào thạch bích.

Tiếp theo hắn lại lấy ra một trận kỳ màu lam...

"Hiện."

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng song thủ bắn ra hai chỉ. Trận bàn phát ra một đạo linh quang màu xanh rồi ông ông kêu vang. Chung quanh thạch bích trở nên sáng ngời, hiển nhiên trận pháp đã được bày ra.

Có tầng bảo hộ này Luyện đan thất kiên cố gần như là vách sắt. Bất luận kẻ nào muốn xem lén gần như là không thể. Cho dù là thần thức của Nguyên Anh kỳ tu sĩ lén lút thả vào thì trận pháp cũng sẽ có phản ứng.

Sau khi làm ổn thỏa những điều này Lâm Hiên mới hài lòng. Hắn kéo qua một tấm bồ đạo khoanh chân ngồi trên đó.

Trước tiên Lâm Hiên lấy cái hộp ngọc ra. vài vị linh thảo bên trong vừa lộ dược hương đã xông vào mũi. Tất cả đều rất quý hiếm.

Nói không chừng Cửu Dương Hồi Thiên đan này ngày sau sẽ có công dụng đối với hắn. Đối phương không tiếc bỏ ra tâm lực như vậy đủ thấy linh đan này trân quý đến cỡ nào.

May là cũng có mười phần nguyên liệu. Ngoài phần giao cho Thái Hư chân nhân thì còn lại đương nhiên hắn đành phải thất lễ mà thu vào vậy.

Nghĩ đến đây khóe miệng Lâm Hiên vểnh lên lộ ra tiếu ý.

Hắn thò tay vào túi trữ vật. Một đạo tử quang từ bay ra, chính là Tử Long Đỉnh.

Một đạo phiêu phù thuật đánh ra khiến tử đỉnh lơ lửng trước người hắn.

Rồi hai tay Lâm Hiên chụm lại kết pháp ấn. Hai chân xếp bằng trên bồ đạo, miệng phun ra một đạo đan hỏa màu trắng to bằng ngón cái chậm rãi về phía đỉnh lô.

Đan hỏa vừa tiếp xúc với đỉnh lô thì ánh sáng tím chợt lóe. Thần long phù điêu ở quanh thân đỉnh chợt phát sáng. Dị biến khiến đôi mày Lâm Hiên khẽ nhíu nhưng sắc mặt chợt lộ tia hưng phấn. Lập tức tiếp tục phun ra đan hỏa.

Một lát sau, toàn bộ tiểu đỉnh đều biến thành màu mận chín. Hơn nữa liên tục phát ra ba sắc quang là hồng, vàng và xanh.

Lâm Hiên phất tay áo bào, một đạo thanh quang bay vụt ra quấn quanh tiểu đỉnh rồi hóa thành một Quỷ thủ màu xanh đem nắp đỉnh mở ra. Sau đó hắn vẫy tay một cái, các vị linh dược trong hộp ngọc lập tức tự bay lên nhập vào trong đỉnh lô.

Lâm Hiên cũng không quá lo lắng về thành quả. Dù sao hắn cũng có Lam sắc tinh hải làm hậu chước.

Tiếp theo sau mười ngón tay Lâm Hiên liên tục búng ra những đạo pháp quyết cách không vào trong đỉnh. Đỉnh lô bắt đầu chậm rãi xoay tròn trong sự thiêu đốt của đan hỏa.

......

Cùng lúc đó trong bảo tháp trên sơn đỉnh.

Thái Hư chân nhân khoanh chân ngồi còn trung niên tu sĩ thì chắp tay đứng ở một bên. Nhưng kì lạ là hai mắt người này nhắm chặt. Trên trán y lại có một điểm sáng màu lam có chút tương tự như mắt người lấp lánh không thôi.

Một lát sau người này thở nhẹ ra một hơi. Trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"Thế nào Phùng sư điệt. Ngươi có phát hiện gì chăng?" Thái Hư chân nhân ngẩng đầu chậm rãi mở miệng.

"Không có." Trung niên tu sĩ mở mắt, khóe miệng lộ ra chút khó coi: "Tiểu tử kia vô cùng giảo hoạt. Ở chung quanh thạch thất lại bày ra một pháp trận. Ta từng bước vận thiên nhãn thần thông đã xuyên qua tiểu cấm chế nhưng trận pháp kia phức tạp vô cùng. Nếu như mạnh mẽ xâm phạm nhất định sẽ bị đối phương phát hiện. Cho nên đành phải thu hồi. Mong sư thúc thứ lỗi tiểu chất hành sự vô dụng."

"Nếu là như thế ta cũng đành bỏ qua" Thái Hư chân nhân nghĩ một chút lạnh nhạt mở miệng.

"Bỏ qua?" Trung niên họ Phùng lộ ra thần sắc khó hiểu.

"Không sai. Nếu không may có thể rút dây động rừng. Lão phu còn cần đan dược của hắn. Huống chi tinh hoa luyện đan thuật chính là nắm chắc hỏa hầu. Có xem được nhưng chưa chắc học được. Chúng ta ở một bên nếu đã không quan sát được thì cần gì phải đa sự"

"Dạ sư thúc."

"Tuy nhiên tiểu tử này còn có tiền đồ hơn so với dự đoán của lão phu. Niên kỷ còn trẻ mà đã có tâm cơ như thế. Hành sự chu đáo chặt chẽ sớm muộn nhất định sẽ thành tài."

Thái Hư chân nhân thở dài. Trương Thái Bạch vốn là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ nhất đẳng của bổn môn. Đáng tiếc tên kia quá mức không biết phân biệt nặng nhẹ.

Trung niên họ Phùng thì im lặng không nói. Cũng không rõ hắn đang nghĩ cái gì.

Đảo mắt một cái đã ba ngày trôi qua. Cửa chính của luyện đan thất vẫn đóng chặt.

Lúc này Lâm Hiên ngồi khoanh chân, sắc mặt đã tái đi một chút. Trong tay đã nắm một khối trung phẩm tinh thạch bổ sung pháp lực.

Không có địa mạch chi hỏa mà chỉ dựa vào chân nguyên của bản thân luyện đan. Với tu vị Lâm Hiên bây giờ cũng có chút miễn cưỡng. Tuy nhiên bộ dáng của hắn lại không chút nào buông lỏng. Không chỉ cẩn thận khống chế đan hỏa mà đôi khi còn dùng linh lực huyễn hóa ra đại thủ lay động đỉnh lô.

Lại sau một lúc, tiểu đỉnh ngừng phát ra tam sắc bảo quang mà đột nhiên hắc quang nổi lên. Lâm Hiên thấy cảnh này thì vẻ mặt âm tình bất định, lại phun ra một đạo đan hỏa còn to hơn trước đem toàn bộ đỉnh lô bọc ở trong. Lúc này mơ hồ có dược hương từ bên trong truyền ra.

Đan dược rốt cuộc đã bắt đầu thành hình.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Đối với luyện đan sư đây mới là giai đoạn quan trọng nhất. Tuy nhiên với hắn lại có sự khác biệt. Chỉ cần đan dược có thể thành hình còn có luyện ra phế đan cũng không mấy lo lắng.

Gần nửa canh giờ rất nhanh qua.

Ùm một tiếng vang nhỏ. Cả đỉnh lô lung lay nhẹ. Cửu Dương Hồi Thiên đan vốn rất khó luyện chế. Cho dù Thông Vũ chân nhân ra tay cũng chỉ nắm chắc tới bảy thành. Công phu luyện đan của Lâm Hiên thì chỉ như là cưỡi ngựa xem hoa. Khả năng thành công đương nhiên không cao.

Chỉ thấy hắn thở dài thất vọng. Vẫy tay một chiêu, tiểu đỉnh rót ra một dòng thanh hà. Chín viên linh đan cỡ hạt đậu đã rơi xuống bàn tay.

Linh đan này đen tuyền nhìn qua không có gì đáng chú ý khiến người khó có thể ngờ đây là linh đan có thể trừ đi âm khí của quỷ đế.

Đột nhiên Lâm Hiên nhíu mi rồi đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật.

Hồng quang chợt lóe, Lần này là một cái hộp gỗ màu đỏ sậm hiện ra trên tay.

Lúc trước hắn đã luyện chế vật này, không nghĩ bây giờ thực sự có chỗ dùng đến.

Lâm Hiên đem hộp gỗ ném ra rồi đánh một đạo pháp quyết vào trong đó.

Trong ánh sáng màu đỏ kỳ lạ. Hộp gỗ dần dần biến to ra rồi rơi uỳnh xuống. Không gian trong hộp chừng vừa cỡ một người đang ngồi.

Vật này nhìn qua như là một pháp khí cổ quái. Thật ra nó không dùng trong đấu pháp mà là có công dụng khác.

Chính là dùng Đàn Hương Mộc mà chế thành.

Đàn Hương Mộc này ở Tu Tiên giới gần như đã tuyệt tích. Lúc Lâm Hiên ở Thiên Mục Sơn ngẫu nhiên thu được một ít.

Vật này có một đặc điểm ngăn trở thần thức tu sĩ. Cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không có cách nào xuyên thấu.

Khi ở trong phường thị, khi tìm người chế tạo thêm túi trữ vật. Lâm Hiên đã luyện chế cái hộp gỗ này, có thể thu nhỏ tùy thân mang theo. Khi phóng to vừa vặn có chứa hắn ngồi trong đó.

Lâm Hiên gọi nó là Như Ý Hộp.

Mặc dù đã bố trí trận pháp cấm chế bên ngoài nhưng lam sắc tinh hải chính là bí mật lớn nhất của hắn. Lâm Hiên hành sự tự nhiên vạn phần cẩn thận. Ở bên trong hộp tinh chế linh đan thì càng thêm an toàn.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên hóa thành một đạo thanh quang bay vào trong hộp.

Hắn khoanh chân ngồi trong đó đem viên phế đan đen tuyền ở trong tay. Trong cơ thể linh lực lưu chuyển, các điểm sáng màu lam từ trong đan điền theo kinh mạch đi ra…

Khi thái dương đã hạ sơn. Nhìn lại lúc này chân mày Lâm Hiên cau lại. Sắc mặt trở nên u ám. Hắn ngửa lòng bàn tay phải ra. Trên đó là một viên đan dược trắng đen xen lẫn.

Thất bại!

Sắc mặt Lâm Hiên hết sức khó coi. Dị năng của lam sắc tinh hải hắn sớm đã vận dụng thành thục. Đã lâu không xuất hiện sự tình tinh chế thất bại.

Nhất thời hắn lại lãng phí một viên linh đan quý giá như vậy. Sau khi thất bại tạp chất cùng tinh hoa đan chéo quyện lẫn càng chặt chẽ nên cơ hội tinh chế chỉ có một lần.

Nghĩ lại hắn có chút nóng vội, nên nghỉ ngơi một chút khả năng tinh chế thành công càng cao hơn.

Khẽ lắc đầu Lâm Hiên hít vào thật sâu. Tay cầm tinh thạch tĩnh tọa hai canh giờ. Lúc này pháp lực trong cơ thể đã bổ đầy mà tinh thần cũng khôi phục đến trạng thái thật tốt. Sau đó lại lấy ra một viên phế đan...

Nhưng một lúc sau sắc mặt Lâm Hiên lại càng khó coi, vẫn là thất bại.

Sự tình này có chút kỳ lạ, các loại linh đan trong Tu Tiên giới vốn có những điểm khác biệt. Xem ra sau này cần nghiên cứu thêm về dị năng của lam sắc tinh hải.

Lâm Hiên nhắm mắt nhập định, xem xét thật tỉ mỉ lại quá trình hai lần tinh chế linh đan khi nãy. Sau đó hắn mới lại lấy tiếp ra một viên phế đan.

Đặt ở giữa lòng bàn tay chậm rãi điều động Lam sắc tinh hải…

Không biết bao lâu, sắc trời bên ngoài đã chuyển sang sáng tỏ. Tiêu hao thời gian hơn trước mấy lần, cuối cùng đã có dược hương nồng nàn từ trong bàn tay phát tán ra.

Chú thích: Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai (1): Đại ý là của đi thay người. Do tại hạ thấy hơi thô nên để nguyên hán việt.

(2):Lễ thượng vãng lai: có qua có lại mới toại lòng nhau/bánh ít cho đi bánh qui cho lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện