Bách Luyện Thành Tiên

Khổ Chiến


trước sau

Lúc này Ma Anh nhìn sang Lâm Hiên cười mấy tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo sáng màu đen chui vào trong ngực Chu Miện.

Két két...

Một hồi âm thanh chát chúa ghê răng vang lên, thân thể Chu Miện ào ào cao thêm vài thước, các bắp thịt nổi lên từng cục. Vảy giáp nơi ngực và bụng tiếp tục lan rộng ra, trong khoảnh khắc đã che kín phần lớn thân thể.

Những móng tay của hắn duỗi dài. Khuỷu tay, đầu gối…những bộ phận hiểm yếu trên tay chân đều đâm ra những lưỡi đao bằng xương dài hơn thước, khí thế bạo tăng.

Lâm Hiên nheo mắt lại, thần sắc ngưng trọng nhưng không có ý định bỏ chạy.

Đối phương biến hóa thật thật kinh người nhưng chưa từng nghe nói tu sĩ tẩu hỏa nhập ma lại vì họa đắc phúc, tiến giai đến Nguyên anh.

Những lão quái tu vị thâm hậu Lâm Hiên từng thấy qua không ít, Chu Miện trước mắt rõ ràng còn chưa đạt tới.

Hắn khẽ liếm khóe miệng, với thần thông hiện nay chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn ứng phó được.

Lâm Hiên tháo linh quỷ túi bên hông đem tế ra, hắc vụ cuồn cuộn rồi hơn chục tên luyện thi thân hình cao lớn hiện ra chắn trước người.

Mấy tên này thân mặc Thiết giáp, tay cầm trường mâu khí thế kinh nhân.

Tròng mắt Chu Miện hơi co lại, đối với thủ đoạn liên tiếp của Lâm Hiên có chút sợ hãi.

Lúc này các đòn công kích của Lâm Hiên và Nguyệt Nhi đã tới trước mặt hắn.

Chu Miện hai tay ôm ngực, toàn bộ thân thể gấp khúc thành một khối.

Tầng vảy giáp cực dầy kia đã đem thân thể hắn bao bọc bên trong. Lúc này cả khối vảy giáp chợt hiện linh quang, từng đợt khí như sóng bốc lên ngút trời. Lâm Hiên ngạc nhiên rồi lập tức đại hỉ, đối phương lại dám cương cường đón đỡ công kích, xem ra phen này phải đánh cho hắn trầy vi tróc vẩy mới thôi.

Nhưng nụ cười nơi khóe miệng còn chưa tắt thì chân mày Lâm Hiên cau lại, như là cảm ứng được điều gì thân hình cấp bách đảo qua. Chỉ thấy một quả cầu tròn to lớn gào thét xẹt qua nơi mà hắn vừa đứng, Oành một tiếng đánh tan vỡ một ngọn núi nhỏ phía sau, đất cát bay mù mịt một khoảng trời.

Lâm Hiên thầm hít một ngụm hơi lạnh, không ngờ đối phương lại có tốc độ quỷ dị như vậy, hùng hổ lăn tới khiến các đòn công kích của hắn và Nguyệt Nhi dễ dàng rơi vào khoảng không.

Một kích không trúng, quái vật trong quả cầu lại lần nữa định bắn qua Lâm Hiên.

Lâm Hiên thấy thế nhanh chóng tung người bay về phía sau, thần thức cũng kịp phát ra.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Thiết Giáp luyện thi giận dữ hét vang, há mồm phun ra thi khí thành những đóa vân đen sẫm đem quái vật ngăn trở lại.

Mà Lâm Hiên thì khu động pháp lực cực đại rót vào trong Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm. Bảo vật này lóe sáng đem Ngô công vĩ đại kia bổ tan thành muôn vàn những điểm sáng.

Theo sau Thú hồn bảo cũng bay về hóa thành cây Ngọc Địch bay múa trước người Lâm Hiên.

Chu Miện thấy cảnh này, trên mặt như bị mây đen bao phủ, không tiếp tục thi triển phương thức công kích cổ quái kia. Thân hình to lớn chợt lóe lên đã hiện ra giữa đám luyện thi.

Đối mặt cường địch, đám luyện thi không chút sợ hãi. Ba tên Thiết Giáp luyện thi ở ngay cạnh lập tức cầm trường mâu ra sức đâm tới Chu Miện.

"Hắc hắc!"

Chu Miện cười to mấy tiếng, từ sau khi hắn biến thành quái vật, đây là lần đầu Lâm Hiên nghe hắn mở miệng. Âm thanh hoàn toàn khác trước, khô khốc khàn khàn khiến người sởn tóc gáy.

Cánh tay phải hắn nhoáng lên, trong nháy mắt đã biến thành những ngọn roi màu đen uốn éo như xúc tu đem ba tên luyện thi trói lại.

Sau đó dụng lực kéo một cái, đem một tên luyện thi cao lớn nhất kéo về phía hắn, không chút do dự há mồm đầy những ranh nanh nhọn hoắt ngoạm lấy tên luyên thi kia.

Thấy thế Lâm Hiên nổi một trận ác lạnh, cương thi cắn người thì vốn bình thường nhưng ngược lại lúc này...

Kẻ gia hỏa trước mắt này, tuyệt đối không còn là Chu Miện nữa.

Hộ giáp cùng thân thể cương thi vốn cứng rắn như thiết tinh nhưng dưới răng nanh của quái vật thì chỉ như là đậu hũ. Phập một tiếng một luồng thi huyết màu đen từ vết thương bắn ra, Chu Miện há to mồm tham lam nuốt trọn.

Sau khi chiếm đoạt thi huyết, khí tức của hắn càn trở nên hung bạo.

Lại nói Huyết ma tôn giả cố ý lung lạc phu thê Chu Miện nhưng lão truyền thụ Ma Anh Quyết cho bọn hắn cũng đâu phải có lòng tốt.

Phương pháp này dùng ma khí truyền qua, trong thời gian ngắn có thể tu luyện tà công nhưng lại ẩn chứa đại họa. Cái gì mà dùng ma khí chậm rãi đồng hóa linh lực trong thân thể chỉ là gạt hai người mà thôi.

Lúc trước pháp lực chính đạo Chu Miện khổ tu mấy trăm năm chỉ là tạm thời bị ma khí áp chế bây giờ quay lại phản phệ. Tình huống tẩu hỏa của hắn không giống như tu tiên giả khác. Lúc này thân thể hoàn toàn bị ma hóa biến thành quái vật. Bây giờ ngay cả Huyết ma tôn giả chưa chắc đã nhận ra hắn.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên khó coi mà quái vật thì nhếch mép cười, dùng xúc tu tiếp tục đem kéo một tên luyện thi khác về phía hắn.

"Bạo!"

Hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, trong miệng phát ra một tiếng quát nhẹ, hai tên giáp thi thôi vùng vẫy. Toàn thân đại bốc hắc quang, oanh một tiếng đã tự bạo.

Sau đó Lâm Hiên đem linh quỷ túi tế ra, âm vụ hiện lên đem các luyện thi thu hồi.

Lâm Hiên thầm hít vào một hơi, không thể ngờ đối phương lại có thể đem hắn bức bách đến tình trạng khốn cùng như vậy.

Thực lực của quái vật này không bằng Nguyên Anh kỳ lão quái nhưng xác thật đã vượt xa Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Hiện tại với thủ đoạn bình thường muốn đánh chết hắn không dễ, nghĩ tới đây Lâm vỗ vào túi trữ vật lấy ra thêm vài món bảo vật.

Đó là một tiểu kính có hình dạng cổ xưa, lại thêm một quả cầu tròn màu trắng cỡ nắm tay.

Tiếp theo vẻ mặt hắn nghiêm nghị, tay trái lại chỉ vào thuẫn bài màu đỏ rực đang chậm rãi quay trên đỉnh đầu.

Thuẫn bài lập tức cuồng quay, mặt ngoài xuất hiện vô số ký hiệu kim sắc mỹ lệ, biến thành một màn sáng màu đỏ rực rỡ chắn trước người. Còn chưa hết, lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một đạo hỏa diễm màu xanh biếc.

Trong khi Lâm Hiên đang thi triển bí pháp thì Chu Miện tự nhiên không để hắn rảnh tay, ầm ầm lao qua phía này. Đáng tiếc là Nguyệt nhi lại mỉm cười chắn trước người Lâm Hiên. Âm linh lực toàn thân lưu chuyển tới cực đại, từ Ma phiên phát ra ma vụ mênh mông, bên trong là vô số tinh hồn quỉ ảnh truyền ra những tiếng tiếng rên khóc rợn người.

Tu vị của quái vật vốn vượt xa Nguyệt Nhi nhưng Huyền ma chân kinh đâu phải tầm thường, huống chi trong tay Nguyệt Nhi còn có một bảo vật đỉnh bậc, phiên kỳ này hiện đã tăng tiến uy lực một cách quỷ dị, có thể công mà cũng có thể thủ. Nàng có ý định kéo dài thời gian thì đối phương cũng chỉ giương mắt ra nhìn.

Khối cầu thịt ầm ầm bắn qua đây nhưng nhất thời lại bị nhốt trong ma vụ, Chu Miện cực kỳ giận dữ nhưng Nguyệt Nhi lại không chính diện giao phong cùng hắn. Nha đầu này thân hình lơ lửng khắp trong ma vụ, đến cái chéo áo của nàng hắn còn chưa đụng tới được.

Đương nhiên đấu pháp kiểu này tuy thanh thế phong quang lồng lộng, muôn hình vạn trạng. Nhưng thông qua Ma phiên khống chế nhiều âm hồn quỉ khí như vậy, pháp lực của Nguyệt Nhi tiêu hao rất nhanh. Căn bản cũng chỉ tri trì được nửa khắc mà thôi.

Bên trong thì quái vật cảm thấy buồn bực không thôi, quỷ tôi của Lâm Hiên mà đã lợi hại đến độ này.

"Nguyệt Nhi, tránh ra cho ta".

Lâm Hiên đưa tay, hướng về hai kiện pháp bảo phía trước người điểm mấy cái. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm cùng Thú Hồn bảo lập tức hóa thành hai đạo sáng màu xanh lam, lóe lên đã hiện ở bên cạnh quái vật.

Chu Miện nhếch mép cười như không coi ra gì, phùng mang trợn mắt phun ra một luồng sương mù màu đen dày đặc, đón gió hóa thành hai khối quỷ châu to cỡ đầu người quay tròn nghênh địch.

Hai quỷ châu phát ra từng trận ma rống quỷ khóc thê lương, nhất thời đối đầu cùng hai cổ bảo mà không chút hạ phong.

"Đáng ghét!"

Vẻ mặt Lâm Hiên trầm xuống tay phải giơ lên, Nhiếp Linh Kính lóe lên vài cái, từ mặt ngoài chiếu ra hơn chục đạo sáng màu đen.

Ào ào một trận, các đạo sáng khi ẩn khi hiện tụ lại cùng một chỗ, nương theo tiếng hót trong trẻo là một con Điểu nhi dài hơn thước hiện ra. Cùng với sự tăng tiến tu vị của Lâm Hiên, lúc này bộ lông mượt mà của Điểu nhi đã đen thẫm hơn rất nhiều.

"Đi!"

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, tiểu điểu giương cánh bay lượn một vòng rồi đột nhiên tăng tốc, giống như một chớp màu đen bắn nhanh về đối thủ.

"Chút tài mọn!"

Quái vật như có chút khinh thường vươn tay phải, lúc này tay hắn đã có một tầng hộ giáp chi chít những gai nhọn, ra sức nhằm tiểu điểu định bóp cho nát vụn.

Dĩ nhiên loại công pháp thông linh biến hóa này hắn không coi vào đâu.

Thấy vậy trong lòng Lâm Hiên mừng thầm, tay trái lẳng lặng đem Phược Tiên Cầu ném ra.

Hộ giáp của quái vật vốn cứng rắn như tinh thiết, một trảo của hắn đích xác đã đem tiểu điểu bóp vụn ra thành vô số những điểm hắc tinh quang nhưng dị biến đã xảy ra.

Vô vàn những tinh quang kia tán ra bám vào ở trên người của hắn.

Quái vật chợt sửng sốt, mơ hồ thấy có chút không ổn. Thân thể lắc mạnh muốn đem những tinh quang bắn ra, nhưng không hiểu sao ma khí quanh người lại bị những điểm sáng hấp thu.

"Ơ?"

Thần sắc Chu Miện kinh dị, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc này mới biết đã trúng quỷ kế của đối phương. Hắn gầm lên giận dữ, hai quỷ trảo múa may liên hồi. Ma khí trên người bốc lên dữ dội cuồn cuộn...

Nhưng còn chưa hết, khi hắn đang vận ma công bức những điểm sáng ra, vô số những sợi tơ nhỏ màu bạc óng ánh đã xuất hiện ở trước người hắn ba thước.

"Thu!"

Hai tay Lâm Hiên hợp lại, những sợi ngân tơ chợt hiện, trùng điệp như một tấm lưới chụp xuống thân hình quái vật.

Cả người lập tức bị trói chặt, Chu Miện kinh hãi rồi chuyển sang giận dữ, hắn ngửa mặt hít một hơi, nương theo tiếng gầm gừ vang vọng. Lúc này không chỉ là cổ tay, khuỷu tay mà toàn bộ trên tay chân mọc ra vô số gai xương sắc nhọn như những lưỡi dao nhỏ.

Chỉ thấy sắc mặt hắn tái đi thấy rõ. Đây là một loại thần thông tổn hao khá nhiều nguyên khí nhưng uy lực không nhỏ. Những sợi ngân tơ do Phược Tiên Cầu biến thành mà ngay cả pháp bảo cũng không thể tổn hại lại đang bị các gai xương cứa đứt không ít.

Cứ như vậy sau một lát là quái vật có thể phục hồi tự do, nhưng một thoáng ngắn ngủi này đã đủ đối với Lâm Hiên.

Còn một đòn sát thủ mới luyện thành hắn chưa thi triển ra.

Nhìn qua Bích Huyễn U Hỏa, Lâm Hiên phun ra một ngụm linh khí. Độc hỏa sau khi hấp thu thì thu nhỏ lại, biến thành một con hỏa xà nhỏ xanh biếc cỡ ngón tay dài hơn một tấc, nhằm ngay tim đối phương mà mổ qua.

Lúc này trong đáy mắt Chu Miện hiện một tia sợ hãi, mặc dù hắn đang bị ma tính cắn nuốt mất đi thần thức nhưng vẫn còn chút linh trí.

Hỏa diễm cổ quái này đã từng phá hủy bổn mạng pháp bảo của hắn khi trước, tự nhiên là Chu Miện không dám đón đỡ, đáng tiếc là hắn đang bị Phược Tiên Cầu cùng Nhiếp linh kính trói chặt.

Mắt thấy hỏa xà xanh biếc đã tới trước người, quái vật hết sức hoảng sợ, toàn thân phát ra ma khí cuồng bạo. Ngửa mặt lên trời gầm rống giận dữ, muốn giãy dụa thoát ra ở thời khắc cuối cùng này.

"Tên gia hỏa cứng đầu, nằm xuống cho ta."

Lâm Hiên quát một tiếng rồi hai tay đánh ra một pháp quyết, ngay lập tức hỏa xà đổi hướng vẽ nên một đường vòng cung đẹp đẽ chui tọt thẳng vào cái mồm đang há to của
quái vật.

Phốc một tiếng, thân thể Chu Miện trở nên cứng đơ, trên mặt còn đọng nguyên nét sợ hãi.

Bên kia thì Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, quái vật tuy thần thông cường hãn ngang với tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ hậu kỳ đỉnh phong nhưng rơi vào thế hạ phong cũng đành xuống ngựa quy hàng.

Theo trên ngọc giản, nếu Bích Huyễn U Hỏa tu luyện tới đại thành thì tiêu diệt quái vật này hết sức dễ dàng, tuy nhiên bây giờ nhiều nhất chỉ nắm chắc hơn năm thành.

Gần như là nháy mắt, mặt ngoài thân thể quái vật đã hiện ra một tầng lửa màu xanh lục kì lạ, những tiếng xèo xèo vang lên, không ít nơi trên thân thể có hơi nước toát ra, trên mặt hắn hiện ra nỗi đau đớn lẫn kinh hãi tới cực điểm.

Sau khi ma hóa có thể nói thân thể hắn cực kỳ rắn chắc đến biến thái, tự nhiên không sợ công kích của Thuần Dương Đan Hỏa. Cho dù là bị nuốt vào bụng cũng có thể dùng ma khí bọc lại tạm thời không để phát tác. Nhưng hỏa diễm cổ quái này lại chứa kịch độc có tính bào mòn rất mạnh.

Mặc dù hắn điều động chân nguyên toàn thân nhưng không chút tác dụng. Rất nhanh đan điền đã bị khoét ra một lỗ nhỏ rồi không ngừng mở rộng ra.

Quái vật cắn răng, trên mặt hiện vẻ oán độc cùng tuyệt vọng. Hắn đưa hai tay liên tục đấm vào ngực. Phốc một tiếng, tên hài nhi đen óng khi nãy lại xuất hiện.

Lâm Hiên coi như không thấy, hai tay hợp lại đánh thẳng một đạo pháp lực vào thân thể quái vật. Bùng một cái, hỏa diễm xanh biếc bao bọc lấy toàn thân quái vật.

Sau khi nguyên anh cổ quái kia rời đi thân thể linh tính đại mất, bị hỏa diễm đáng sợ biến thành tro bụi theo gió bay đi.

Lại nói khi vừa rời thân, Ma anh lập tức hóa thành một đạo sáng màu đen bắn nhanh về phía chân trời phương xa, nhưng đáng tiếc đón đầu nó lại là một tấm võng lớn màu đen. Ma anh vội vàng tẩu thoát đã chui vào trong lưới.

Hai tay Nguyệt Nhi bấm tay niệm pháp chú, đem tấm lưới này thu lại.

Ma anh đâu chịu cam lòng. Trên mặt nó hiện vẻ oán độc đang muốn thi triển thần thông thì Lâm Hiên nhíu mày, bắn ra một đạo sáng màu xanh cách không vào trong lưới, nhìn ra là một tấm lục phù dán ở trước trán Ma anh.

Ma Anh kêu thảm một tiếng hành động ngay lập tức ngưng lại.

Khốn Ma Phù này giá tới mấy vạn tinh thạch, đương nhiên có hiệu quả tức thì. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hai tay tiếp tục bắn ra vài đạo kiếm quang màu xanh đan xen.

Thân thể Ma anh bị xuyên qua nhiều chỗ, ré lên thảm thiết.

"Nguyệt Nhi!"

"Ta biết, thiếu gia"

Tay ngọc của tiểu âm hồn khẽ nhếch, đánh một đạo pháp quyết vào Thú Hồn phiên, bên trong ma khí ùn ùn kéo ra đem Ma anh đang trọng thương hút vào.

Bất kể tên tiểu hài nhi này là quái vật gì, đối với ma phiên vẫn là đại bổ.

Cường địch đã giải quyết xong. Lâm Hiên vẫy tay đem các món cổ bảo thu hồi. Trận chiến này thật nguy hiểm đáng sợ, sau đó ánh mắt của hắn hướng xuống phía dưới.

Tay áo bào hắn phất một cái. Một đạo sáng quét ra, sau một lát thì mang về một nữ tu. Trúng phải ám toán Nguyệt Nhi, bây giờ hai mắt Tào Nguyệt vẫn nhắm chặt.

Vừa rồi đại chiến tới nghiêng trời lệch đất nhưng nơi đây vốn hẻo lánh, thêm trước đó Lâm Hiên đã bày ra trận pháp nên không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ kẻ nào.

Lâm Hiên từ trên không hạ xuống. Nhìn thoáng qua nữ tử đang hôn mê trong hào quang. Hắn chậm rãi nhắm mắt sau đó đánh ra vài đạo pháp quyết.

Lâm Hiên tất nhiên là quen thuộc Sưu Hồn thuật. Tuy nhiên dùng với tu sĩ cùng cấp thì phải cẩn thận một chút. Nhưng thần thức của hắn vốn mạnh mẽ hơn nữ tử kia nên cũng lo lắng bị phản phệ.

Nửa canh giờ sau Lâm Hiên bắn ra một đạo kiếm khí đưa tiễn Tào Nguyệt hồn quy địa phủ. Theo đó lại dùng hỏa cầu đem thi thể xử lý luôn.

"Thiếu gia, có phát hiện gì mới chăng?"

Nguyệt Nhi khẽ mở miệng có vẻ tò mò. Khi Lâm Hiên thi triển Sưu hồn thuật thì vẻ mặt hắn quá mức kỳ quái a. Trong chốc lát hai hàng lông mày nhíu chặt. Một lát lại trở nên lo lắng rồi lại chuyển sang cực kỳ vui mừng.

Nguyệt Nhi theo Lâm Hiên đã lâu, biết rõ thiếu gia tâm cơ thâm sâu. Bình thường vui buồn không lộ ra mặt, không mấy khi hắn trở nên thất thố như vậy.

Chẳng lẽ đã phát hiện ra đại bí mật gì?

Lâm Hiên trầm ngâm một chút nói: "Trở về hẵng nói."

Nguyệt Nhi dù nghi ngờ nhưng thấy vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng. Nàng gật đầu hóa thành một làn hương phong bay vào tay áo hắn.

Lâm Hiên vỗ trên túi trữ vật lấy ra trận bàn, đọc khẩu quyết đem trận kỳ thu trở về. Sau đó hắn giẫm chân hóa thành một đạo sáng màu xanh tan biến cuối chân trời.

Vừa bay đi hắn thầm tính toán.

Vừa rồi lợi dụng Sưu hồn pháp, Lâm Hiên quả thật đạt được tình báo mà hắn muốn.

Không ngờ chuyện này lại đưa tới một bí mật trọng đại khiến người líu lưỡi không thôi. Ban đầu Lâm Hiên thầm suy đoán kẻ đứng sau phu thê Chu Miện là ma đạo, hoặc là một tà tu trong bóng tối tu luyện tà công gì đó nên cần dùng bổn môn đệ tử làm vật huyết tế.

Đâu biết lại là Huyết ma tôn giả, một lão quái vật từ thời kỳ Hồng hoang.

Thời kì đỉnh phong trước kia lão từng là Nguyên Anh kỳ tu sĩ hoành hành ngang ngược. Lâm Hiên suy đoán quá nửa tu vị của lão đã đến trung kỳ.

Bây giờ mặc dù lão đang trọng thương như hổ lạc bình dương, nhưng có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, thực lực của lão không thể xem nhẹ.

"Thiếu gia kia, ngươi cam lòng như vậy mà rời khỏi nơi này?" Nguyệt Nhi có chút tò mò hỏi, trên đường Lâm Hiên đã kể đại khái tình huống với nàng.

"Nói nhảm, nếu đối phương chỉ là tà tu Ngưng Đan Kỳ, ta đương nhiên sẽ vì đệ tử bổn môn mà tới rửa hận, thuận tiện cướp đoạt bảo vật của hắn. Nhưng quái vật kia là lão ma đầu Nguyên Anh kỳ tà công quỉ dị. Tìm lão? Ta ăn no rồi chán sống sao!" Lâm Hiên trợn mắt có vẻ tức giận.

"Lời này không sai." Nguyệt Nhi nhỏ giọng xuống: "Nhưng ta cảm thấy có chút đáng tiếc, công pháp bảo vật của lão ma chắc chắn có không ít thứ tốt."

"Cô không nói thì ta cũng rõ, ở di chỉ của cổ tu đã thu được lợi ích rất lớn chớ nói chi là một lão quái vật còn tồn tại như vậy" Lâm Hiên nói đến đây thở dài rồi xoay chuyển: " Nguyệt Nhi, cô phải nhớ, bất kỳ việc gì cũng có giới hạn. Lợi ích cũng phải có mạng mới có thể hưởng dụng, tàng bảo của Huyết ma tôn giả vốn cám dỗ người nhưng ta sẽ không động lòng."

"Tất nhiên đôi khi cũng cần mạo hiểm nhưng phải xem thu hoạch lại được gì. Đối với tu tiên giả mà nói thì quan trọng nhất không ngoài tinh thạch, công pháp và bảo vật." Lâm Hiên nói tới đây thì trên mặt lộ ra chút ngạo nghễ: "Với ta thì ba thứ này cơ bản là không thiếu.

Tinh thạch ta có khoảng mấy chục vạn đủ xài đến Nguyên Anh kỳ.

Pháp bảo, tài liệu luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cơ bản thu thập xong, đợi khi ta xử lý xong sự tình nơi đây là có thể động thủ luyện chế.

Về công pháp, Cửu Thiên Huyền Công và Huyền ma chân kinh chính là Chính Ma lưỡng công pháp hàng đầu. Tóm lại có thêm thì tốt nhưng không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy."

Lâm Hiên chậm rãi nói.

"Vâng, thiếu gia."

"Huống chi lần này không phải là không có thu hoạch!" Lâm Hiên vừa nói vừa từ trong túi trữ vật lấy ra hai hai lưỡi đao mỏng sáng ngời tinh xảo, chính là cặp Uyên ương đao.

"Vật này chính là dùng Huyền Tinh Thiết luyện chế mà thành, uy lực cường đại không thua kém cổ bảo đỉnh bậc bao nhiêu. Nguyệt Nhi. Cô cầm lấy." Lâm Hiên vừa dứt lời thì đôi Uyên ương đao đã hóa thành hai đạo sáng bạc bắn vào ống tay áo.

"Đa tạ thiếu gia." Nguyệt Nhi cũng không khách khí dịu dàng nói, ngữ điệu cực kỳ vui mừng. Tiểu nữ tử này thực ra đã sớm nhìn trúng bảo vật này.

Lâm Hiên cười cười, hiện tại bảo vật đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Nhưng từ trong ký ức của Tào Nguyệt, hắn tìm được một công pháp cảm thấy hứng thú.

Ma Anh Quyết!

Ban đầu Lâm Hiên cảm thấy rất kỳ lạ. Không hiểu sao sau khi Chu Miện tẩu hỏa nhập thực lực lại đại tăng. Còn có tên hài nhi đen đúa cổ quái kia nữa, mới nhìn quả thật rất giống Nguyên anh nhưng cẩn thận quan sát thì có chút khác biệt nhỏ. Hóa ra những điều ảo diệu này là do Ma Anh Quyết.

Lâm Hiên lần đầu nghe công pháp này, không ngờ nó phá vỡ kiến thức thông thường tại Tu Tiên giới. Ở giữa Ngưng đan kỳ cùng Nguyên anh kỳ lại thêm vào một cảnh giới mới.

Ma anh tuy không hẳn là nguyên anh nhưng cũng là cám dỗ vô cùng với hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện