Đây không phải lần đầu Lâm Hiên truyền tống cự ly siêu xa nhưng lần này do có Truyền Tống Phù nên hắn không có cảm giác trời đất quay cuồng như trước kia. Sau khi ánh sáng rực rỡ tiêu tan, chúng tu sĩ xuất hiện trong một rừng cây nho nhỏ.
Lâm Hiên đem thần thức đảo qua, nơi này dường như là bên ngoài một trấn nhỏ của phàm nhân.
Trấn nhỏ cách nơi này khoảng hai mươi dặm, không thể nói sầm uất nhưng khoảng trên vạn người.
Lâm Hiên buông lỏng sắc mặt, xem ra quả nhiên đã về tới địa điểm an toàn.
Các tu sĩ khác cũng vui vẻ, sau đó hóa thành các đạo độn quang đủ màu sắc tản ra các phía.
Cũng khó trách bọn hắn vội vàng như thế, ở cùng một chỗ với Hồng Phấn lão ma thì ai cũng nơm nớp lo sợ, sớm rời đi mới an lòng.
"Thiếu gia!"
"Ừm, chúng ta cũng đi thôi!"
Lâm Hiên nói xong lời này, toàn thân nổi thanh quang đem Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm bọc ở trong, hóa thành một đạo kinh hồng phá không bay đi.
Sau một lát trong rừng cây chỉ còn lại Hồng Phấn lão ma, lão ngẩng đầu nhìn về phía tây, đôi mắt tam giác xấu xí lóe lên tia tàn nhẫn.
......
Mặc dù đã về tới phạm vi do tu sĩ khống chế nhưng rốt cuộc đây là nơi nào thì Lâm Hiên chưa rõ ràng. Theo lý hắn cần tới thị trấn kia thăm dò một chút. Không hiểu sao Lâm Hiên lại nhằm hướng ngược lại bay đi.
Lưu Tâm có chút tò mò mà Lục Doanh Nhi thì dường như đang suy nghĩ, nhưng hai thiếu nữ vẫn im lặng, hiển nhiên vô cùng tín nhiệm hắn.
Cứ như vậy bay gần nửa canh giờ, lúc này đã xa trấn nhỏ phàm nhân khoảng trăm dặm, đến một nơi ít dấu chân người.
Bỗng Lâm Hiên dừng độn quang, ánh mắt lóe tinh quang.
"Đạo hữu theo dõi ta lâu như vậy, mục đích là gì?"
"Không tồi, quả nhiên Cổ mỗ không có nhìn nhầm, không phải là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ tầm thường mới có thể khám phá độn thuật của ta, không biết đạo hữu xuất sư ở đâu?"
Nương theo âm thanh khàn khàn, một đóa mây đỏ xuất hiện trên bầu trời nhẹ nhàng qua đây.
Ngay lập tức, sắc mặt Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm trắng bệch còn Lâm Hiên thì nheo mắt.
Chỉ chốc lát sau mây đỏ đã trôi tới đỉnh đầu bọn họ, nó không ngừng cuồn cuộn phát ra khí thế kinh người nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn trầm ổn.
"Rất có đảm lược, kẻ ở trước mặt lão phu còn bình tĩnh như thế vốn không có nhiều, ta càng ngày húng thú với đạo hữu." Vừa dứt lời đám mây đã nhanh chóng thu nhỏ lại, hiện ra Hồng Phấn lão ma với tướng mạo xấu xí.
"Quả nhiên là Cổ đạo hữu, các hạ theo dõi tại hạ là có điều gì chỉ giáo?" Lâm Hiên bình thản mở miệng.
Hồng Phấn lão ma chưa vội trả lời, ánh mắt tham lam nhìn ra phía sau Lâm Hiên, nơi có Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm, đưa đầu lưỡi liếm liếm bên môi tím ngắt.
Hai thiếu nữ mới bước vào Tu Tiên giới, thân phận chỉ là đệ tử cấp thấp, gần như rất ít biết đến tu sĩ cấp cao, tự nhiên không biết lão ma trước mắt.
Tuy nhiên với sự thông tuệ cùng bản năng của hai thiếu nữ, sao lại không hiểu tà ý trong mắt đối phương, sắc mặt hoảng sợ xen lẫn ngượng ngập.
Lâm Hiên cũng không khỏi nhíu mày, toàn thân bức ra khí tức hàn lãnh.
"Đạo hữu không cần nóng nảy như thế, lão phu tới đây vốn không có dụng ý xấu."
"Không có dụng ý xấu?"
"Không sai, ta muốn làm một cuộc giao dịch cùng ngươi mà thôi. Chẳng hay hai thiếu nữ mỹ miều này là đệ tử hay cơ thiếp của đạo hữu?" Hồng Phấn lão ma sờ sờ râu, hiện ra sắc mặt khả ố.
"Điều này thì có quan hệ gì đến các hạ?"
Lâm Hiên vốn không khách sáo, ban đầu hắn tưởng rằng lão ma không một lời đã động thủ. Không ngờ…Thực ra Hồng Phấn lão ma tuy vô cùng hung ác nhưng nào phải là hạng lỗ mãng, nếu không sao có thể trở thành bá chủ một phương, tiêu dao mấy trăm năm nay?
Thiếu niên trước mắt nhìn qua bình thường nhưng như kiếm sắc nằm trong vỏ, mơ hồ khiến lão có cảm giác nguy hiểm.
Trong lòng lão ma có vài phần sợ hãi nên không muốn trở mặt nhanh như vậy.
Ma đạo cự kiêu có người nào mà không phải là nhân vật biết co biết duỗi, mặc dù biết Lâm Hiên không có ý hợp tác nhưng trên mặt lão vẫn nở nụ cười xấu xí.
"Đạo hữu cần gì từ chối người tới từ ngoài nghìn dặm, lão phu vốn coi trọng hai thiếu nữ kia, ta ở Tu Tiên giới U châu cũng coi như có chút uy danh, sống uổng mấy trăm năm cũng có một ít tài liệu tinh thạch, đạo hữu cần gì xin cứ nói rõ."
Thời khắc này thần sắc Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm hết sức khó coi.
Mặc dù hai nàng không biết đối phương lợi hại cỡ nào, nhưng khí thế trên người lão phát ra không dưới thiếu gia, ít nhất cũng là Ngưng đan trung kỳ tu sĩ.
Mặc dù thiếu gia coi trọng hai người nhưng có thể vì hai thị nữ nhỏ nhoi mà đắc tội cùng cùng một lão quái hay không thì không ai dám chắc.
Hơn nữa đối phương đã đưa ra điều kiện không tồi.
Với lại đối với tu sĩ bậc cao mà nói. Nghe nói là có loại bí mật phường thị có tiến hành trao đổi cơ thiếp, nữ nô, thậm chí là nữ đệ tử xinh đẹp.
Hai nàng đang còn nghĩ ngợi thì âm thanh trầm lãnh của Lâm Hiên đã đánh tan lòng nghi hoặc.
"Các hạ xin mời trở về, người là người mà vật là vật, loại giao dịch đem người coi như vật phẩm tại hạ không có hứng thú." Lâm Hiên phất tay một cái nói.
"Đạo hữu thật là cổ hủ, trong mắt ta thì bọn chúng chỉ như những con cá nhỏ, cá lớn nuốt cá bé. Chỉ là hai ả tiểu nha đầu thì mặc cho chúng ta hành xử. Tôn trọng ư? quả thực là quá hoang đường." Khóe miệng lão ma lộ ra chút châm chọc chầm chậm mở miệng.
"Các hạ xin trở về, Lâm mỗ nhấn mạnh lần nữa, hạng mục giao dịch này tại hạ không có hứng thú."
"Ngươi..." Trên mặt Hồng Phấn lão ma hiệnchút tức giận, gần trăm năm qua lại mới có tu sĩ dám nghịch ý lão. Mà bên kia hai thiếu nữ thì vừa mừng vừa sợ, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Lâm Hiên.
"Xem ra ý đạo hữu đã định, nhưng ngươi không cần vội từ chối như thế, xem trước một chút đây là vật gì?" Không ngờ Hồng Phấn lão ma lại chưa động thủ, thò tay vào túi trữ vật lấy ra một cái hộp gấm.
Hộp gấm hình vuông cỡ nửa thước, nhìn qua đã biết không phải phàm vật.
Lâm Hiên sửng sốt hít vào một ngụm lương khí lưu chuyển linh lực toàn thân, mặc dù đối phương chưa trở mặt nhưng hắn không chút nào buông lỏng.
Hồng Phấn lão ma thấy vậy lại như không để ý, tầm mắt ngưng trọng chú ý đem nắp hộp mở ra.
Là một khối tinh thạch cỡ nắm tay, lung linh rạng rỡ tản ra linh lực kinh người.
"Thượng phẩm tinh thạch?"
Lâm Hiên giật mình, với tâm tư của hắn mà cũng phải nhảy dựng lên.
Chúng nhân điều biết. Tinh thạch là căn cứ vào nồng độ cùng độ tinh khiết của thiên địa linh khí bên trong mà chia làm bốn cấp gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm.
Ở Tu tiên giới U châu, các giao dịch hiện tại dùng chủ yếu là dùng hạ phẩm tinh thạch. Thỉnh thoảng sẽ có trung phẩm hiện thế, còn thượng phẩm và cực phẩm...
Nhân giới vốn là không có hai loại này. Chỉ ở thời kỳ thượng cổ do không gian bất ổn. Thỉnh thoảng có Linh giới tu sĩ Phá Toái Hư Không tới Nhân giới mang theo một ít đến nơi đây.
Nói chung thượng phẩm và cực phẩm tinh thạch là vật ở Linh giới. Bên trong bao hàm linh khí cùng độ tinh khiết vô cùng cao.
Một khối bất kể là dùng để chế khí, đấu pháp hay khi đột phá bình cảnh cũng có hiệu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Ở thời kỳ thượng cổ, số lượng ít ỏi của chúng đã khiến cho cổ tu sĩ tranh đoạt tới huyết vũ tinh phong.
Trải qua mấy trăm vạn năm lưu truyền tới nay mức độ quý hiếm tới cỡ nào khó mà dùng lời mà miêu tả.
Lâm Hiên thấy bảo vật này thì miệng lưỡi khô khốc, nhưng rốt cuộc hắn không phải là tiểu tử miệng còn hôi sữa, rất nhanh đã đem tâm tình kích động lắng xuống. Lúc này ánh mắt hắn sáng lấp lánh: "Đạo hữu chịu lấy ra bảo vật này là muốn như thế nào?".
Lão ma thấy Lâm Hiên động lòng thì trên mặt hiện vẻ đắc ý: "Lão phu thành tâm giao dịch cùng đạo hữu, chỉ cần ngươi đem hai thiếu nữ cho ta, khối thượng phẩm tinh thạch này sẽ về tay đạo hữu."
Nhất thời Lâm Hiên im lặng, trong mắt tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm lần nữa khẩn trương lên, các nàng không ngờ đối phương lại có thể đưa ra điều kiện thái quá như vậy.
Lại nói chuyện này cũng kỳ quái, Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm tuy là mỹ nữ nhưng cũng chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành.
Xét về tu vị thì một người là Trúc Cơ Kỳ, một người Linh Động Kỳ tiểu tu sĩ, tư chất cũng chỉ là trung đẳng mà thôi.
Quả thực không nghĩ ra lão ma nhìn trúng hai thiếu nữ này ở điểm nào a!
Một khối thượng phẩm tinh thạch ở phường thị bí mật, nói không khách khí thì đổi một trăm người nữ tu như Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm cũng không có vấn đề.
Chuyện này ắt hẳn có vấn đề!
"Thế nào đạo hữu, đây chính là thượng phẩm tinh thạch, ta vốn là đồng tẩu vô khi. Trao đổi hay không?" Âm thanh Hồng Phấn lão ma đầy hấp dẫn, thậm chí lặng lẽ sử dụng một loại công pháp mê huyễn nào đó.
Đáng tiếc vô dụng, tu vị Lâm Hiên tuy kém lão một chút nhưng thần thức cường hãn còn trên lão ma. Với lại hắn kiêm tu chính ma hai đạo, điểm tiểu pháp thuật này thi triển ra chỉ là múa rìu trước cửa Lỗ Ban.
Lâm Hiên sờ cằm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười: "Đạo hữu đã hạ đại thủ bút như vậy thật là..., thú thực Lâm mỗ cũng đã gặp qua không ít kỳ trân dị bảo nhưng đây lần đầu nhìn thấy thượng phẩm tinh thạch, nếu nói không động tâm là đang lừa mình dối người."
"Vậy là đạo hữu đã đồng ý trao đổi." Hồng Phấn lão ma lộ vẻ vui mừng.
"Không hẳn..." Ngoài dự đoán của lão, Lâm Hiên lại lắc đầu.
Lão ma ngẩn ngơ, giữa đôi lông mày nhíu lại thật sâu, có ý không vui nói: "Các hạ đang giỡn Cổ mỗ à, chẳng lẽ ngươi không muốn bảo vật này?"
"Đương nhiên muốn chứ, ai nói ta từ bỏ" Đột nhiên Lâm Hiên ngửa mặt lên trời phá lên cười.
"Ngươi tính lấy bảo vật khác trao đổi chăng, nói cho ngươi biết là ngoài hai thiếu nữ này Cổ mỗ không cần vật gì khác."
"Không cần cũng không quan hệ gì, hắc hắc! Chỉ cần giết ngươi thì không phải bảo vật này tự nhiên thuộc về ta sao?" Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười lạnh lùng, lời còn chưa dứt đã vỗ trên túi trữ vật.
Chỉ thấy linh quang chói mắt, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm hóa thành một vệt sáng màu lam gào thét bổ xuống đối phương.
Đồng thời ống tay áo hắn phất một cái, cổ thuẫn màu đỏ như cá bơi ra, phù văn lấp lánh biến thành một màn sáng chói mắt đem hắn và hai thiếu nữ bảo vệ trong đó.
Động thủ là Lâm Hiên đã từng suy nghĩ qua, đem hai thiếu nữ trao đổi cho lão ma là không thể nào. Thượng phẩm tinh thạch cũng không thể bỏ qua, như vậy chỉ có một biện pháp là giết người cướp bảo.
Dù sao Hồng Phấn lão ma cũng không phải thiện nam tín nữ gì, giết lão cũng là thay trời hành đạo.
Giả sử như hắn không đồng ý, nhìn vẻ mặt thèm thuồng của lão ma chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, đợi đối phương trở mặt chi bằng hắn ra tay trước chiếm tiên cơ.
Thấy kiếm tiên màu lam chém về phía mình, Hồng Phấn lão ma kinh ngạc cùng giận dữ đến thiếu chút nữa mồm mũi muốn bốc khói. Lão đã thành danh mấy trăm năm, ngoài Nguyên Anh kỳ lão quái thì chúng tu sĩ có ai thấy lão mà không kinh hoàng khiếp sợ, lễ độ cung kính?
Dám động thủ vuốt râu hùm, những kẻ gia hỏa này đã sớm thành cốt khô trong mộ.
Thiếu niên này thật to gan!
"Mới cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi lại dám động thủ mở ra ** phường. Hôm nay ta muốn ngươi phải hối hận khi sinh ra trên đời này!" Hồng Phấn lão ma tức quá cười lên giận dữ, hét lớn một tiếng phất tay áo bào một cái, một đạo quang hà bắn ra hóa thành một quỷ thủ cực lớn đón đỡ Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Nhìn quỷ thủ của lão ma, khóe miệng Lâm Hiên lộ chút châm chọc, hai tay nhanh chóng vung lên, thế tới của tiên kiếm càng cương mãnh khẩn cấp. Choang một tiếng đã chém vào quỷ thủ xanh lục.
Tiên kiếm thế như chẻ tre, quỷ thủ chỉ ngăn cản được một lát đã bị chém thành mây mù. Hồng Phấn lão ma biến sắc, tròng mắt hơi co lại. Lão vốn khinh địch nên không ngờ cổ bảo của đối phương lại sắc bén đến như vậy.
Nhưng không hổ là ma đạo kiêu hùng tung hoành U Châu mấy trăm năm. Lão ma không hề hoang mang, quai hàm phùng ra nuốt vân nhả vụ, từ miệng phun ra một luồng sương khói hồng phấn hóa thành một đám mây đỏ quỷ dị cỡ hơn trượng bao trùm lên thân ảnh của lão.
Lâm Hiên nhíu mày, kiếm tiên biến thành màu lam không chút chậm trễ chém vào đám mây đỏ.
Rin rít những âm thanh như xé vải, sau một lát Lâm Hiên đã cảm giác lực cản càng ngày kinh người. Kiếm tiên không thể công phá mà ngược lại bị thần thông quỷ dị của đối phương vây khốn.
Lâm Hiên hừ một tiếng nhưng không hề bất ngờ, đối phương đã thành danh hơn trăm năm, một kiếm mà đã diệt được lão thì mới là lạ.
Hắn đem thần thức tiếp tục khống chế kiếm tiên tiếp tục vùng vẫy, đồng thời đưa tay ra bên hông với một cái.
Trong lòng bàn tay đã có một cái túi màu đen, Lâm Hiên đem nó quẳng lên đỉnh đầu.
Tiếng ma kêu quỷ khóc ai oán vang lên, từ trong miệng túi phun ra một tầng sương mù dày đặc, vô số quái vật mờ mờ ảo ảo xuất hiện.
"Luyện thi?"
Bên kia âm thanh kinh ngạc vang lên, mặc dù ban đầu Hồng phấn lão ma đã nhìn ra thiếu niên này đều không phải tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bình thường nhưng khí tức trên người hắn là xuất thân đạo gia, sao có thể...
Cho dù là tu ma giả cũng rất ít sở trường về đạo này. Các quỷ tu am hiểu thần thông này cũng rất ít!
"Tiểu tử, ngươi có quan hệ thế nào với Thiên Thi thượng nhân?"
Vẻ mặt Hồng Phấn lão có chút hoài nghi. Chẳng lẽ lần này là lụt dâng tới miếu Long Vương. Theo lão biết thì ngoài Cực Ác Ma Tôn, có thể điều khiển nhiều Luyện thi cấp cao chỉ có thêm Thiên Thi thượng nhân.
Có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tên thượng nhân kia chính là là một bằng hữu của lão.
"Thiên Thi thượng nhân là sư đệ của ta!"
Tiếng cười nhạo của Lâm Hiên khiến lão ma sửng sốt, mà các tên Thiếp Giáp Luyện Thi thì không chút khách sáo bổ nhào tới há mồm phun ra thi khí, trường mâu trong
tay múa may không ngừng ra sức đâm vào trong đám mây đỏ.
Những thượng cổ luyện thi này tu vị không phải tầm thường, không chỉ sức lực cực lớn mà thần thông không kém gì Trúc Cơ hậu kì tu tiên giả, hơn ba mươi tên cùng công kích thì lực phá hoại không gì sánh kịp.
Nhất thời mây đỏ cuồn cuộn như sắp tán loạn.
Lâm Hiên lộ ra sắc mặt hài lòng, không chút chậm trễ tay trái lấy ra hàng tá linh phù.
Thừa dịp lão ma đang ở thế hạ phong hắn muốn đánh rắn giập đầu.
Cổ tay hắn nhẹ rung lên rồi pháp lực rót vào, linh phù biến thành vô số hỏa cầu gào thét bắn qua thiêu đốt đối phương.
Đối mặt với công kích như vũ bão, lão ma nhíu mày nhưng không chút sợ hãi, hai tay bấm tay niệm pháp chú thôi động linh lực toàn thân. Ma vân kia lại thu nhỏ biến thành một vòng bảo hộ màu đỏ.
Nhưng khác với vòng bảo hộ bình thường có dạng các lồng sáng, vòng bảo hộ này lại giống như là thủy tinh, mặt ngoài chi chít những gai nhọn như băng tinh dài ngắn khác nhau.
Lâm Hiên mới thấy lần đầu vòng bảo hộ kiểu này.
Chỉ thấy các hỏa cầu bay đến oanh tạc liên tục nhưng vòng bảo hộ không chút mảy may hư tổn.
Lão ma đưa đầu lưỡi liếm khóe miệng, trong mắt hiện tia sáng tàn nhẫn, hai tay như ảo ảnh khua lên tục trong miệng thì quát nhẹ.
"Phá!"
Nhất thời một hồi âm thanh như tiếng kim thiết vang lên.
Linh quang đại phát ở mặt ngoài lớp thủy tinh, các băng tinh gai nhọn rung lên nhè nhẹ.
"Không ổn!"
Sắc mặt Lâm Hiên đại biến, nhanh chóng đưa tay ra chỉ vào linh quỷ túi đang lơ lửng trên đỉnh đầu, một đạo hào quang bên trong bay vút ra.
Đáng tiếc đã muộn, vô vàn băng tinh óng ánh như vạn tên cùng phát, theo tiếng gầm rít xé gió bắn ra.
Leng keng một trận loạn đả rồi thi huyết bắn đầy trời. Hơn ba mươi tên luyện thi bị đánh cho tan tác thành phế phẩm, trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ thương tiếc nhưng lúc này hắn nào có tâm tình mà quan tâm đến chúng.
Hằng hà sa số băng tinh nhanh như chớp bắn tới va vào Cổ thuẫn trước mặt hắn.
Lâm Hiên không hề bối rối, thuẫn bài này chính là cổ bảo có khả năng phòng ngự kinh người, có thể ngăn cản đòn công kích như sét đánh này.
Đáng tiếc lần này Lâm Hiên khinh địch, lão ma là một trong tà tu khiến cho người căm thù, nếu như không có tài năng thì sớm đã chết không có chỗ vùi thây.
Những băng tinh nhìn qua tầm thường nhưng uy lực còn hơn xa pháp bảo bình thường, số lượng nhiều như vậy cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái không có đề phòng cũng sẽ bị đánh cho thảm hại mà chạy dài.
Theo lẽ thường, lúc đầu hai người đấu pháp nhất định là thăm dò, đối phương nằm mơ cũng chưa từng nghĩ Hồng Phấn lão ma vừa động thủ đã thi triển ngay sát chiêu.
Nhưng lão mà có chút nuối tiếc là hai thân thể mơn mởn kia sắp bị chôn vùi cùng tên tiểu tử không biết thức thời kia.
Phàm là chuyện không thể song toàn, thiếu niên này gia thân phong phú, giết hắn rồi lão thể thu hoạch lại được một khoản kha khá.
Lại nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hiên, cổ thuẫn biến thành màn ánh sáng đang rung lên dữ dội, rất nhanh đã xuất hiện từng vết rạn nứt khá sâu.
Rào...
Giống như pha lê bị nghiền nát, màn sáng đỏ dưới sức công phá khủng khiếp liên tục cuối cùng biến thành hư vô.
Lúc này khắp trời đều bị băng tinh lóng lánh che kín như hồng thủy, trong khoảnh khắc đem Lâm Hiên và hai thiếu nữ nuốt vào.
Hồng Phấn lão ma lộ ra nụ cười đắc ý, thiếu niên này thần thông không kém, đáng tiếc không nên cứng đầu cứng cổ như vậy.
Nhưng lão ma cao hứng không được bao lâu!
Rất nhanh lão nhíu mày có vẻ ngỡ ngàng cùng kinh ngạc, làm sao thần thức của đối phương vẫn chưa tan biến, thậm chí ngay cả hai tiểu nữ tử kia đều hoàn hảo sống sót.
Thần thông "Thiên tinh diệt tuyệt" này của lão vốn không phải là pháp thuật bình thường. Chính là dùng Thiên Tinh Châu đỉnh bậc cổ bảo huy động tới hơn ba phần chân nguyên bản thân mới thi triển ra được.
Uy lực của nó vô cùng cực đại, lúc trước ngay cả lão quái Nguyên anh kỳ đuổi giết lão từng nếm đau khổ không nhỏ, tiểu tử này lại...
Hồng Phấn lão ma vừa sợ vừa giận, mơ hồ cảm giác hôm nay lão khinh suất trêu chọc vào tiểu tử khó chơi này, nhưng đã đến nước này phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Vẻ mặt lão ma vô cùng ngưng trọng, thân hình vẫn lơ lửng giữa không trung. Cuồng phong thổi qua ống tay áo bay phần phật. Hai tay để ở trước ngực, trong lòng bàn tay nâng một viên Tinh Châu óng ánh.
Vật ấy chính là cổ bảoThiên Tinh Châu.
Lão ma hơi do dự rồi từ trong lòng lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi như máu.
Đan dược này bé chừng hạt đào tản ra một luồng khí kỳ lạ nồng gay mũi, lão ma ngửa đầu đem nuốt vào trong bụng.
Sau một thoáng khuôn mặt lão ma đỏ bừng cả giống như muốn nhỏ huyết rồi rất nhanh đã khôi phục bình thường, chân nguyên vốn đã tổn hao trong nháy mắt bổ đầy thậm chí tu vị còn tăng lên một chút.
Đan dược có hiệu dụng khôi phục pháp lực thì không ít nhưng thần hiệu tới cỡ này thì mới nghe lần đầu.
Nó có tên là Huyết Sát Hoàn, do một vị ma đạo luyện đan đại sư vài ngàn năm trước bào chế ra, mặc dù thần tốc phục hồi pháp lực, tu vị tạm thời tăng lên một chút nhưng di chứng cũng rất lớn.
Nhẹ thì sau này nguyên khí đại tổn thương, nặng cảnh giới bị rớt xuống một bậc.
Lão ma đạt được này đan dược đã có trăm năm luôn cẩn thận bảo quản, cho dù khi bị các tu sĩ Nhất Tuyến Hạp đuổi giết cũng không dám dùng. Không ngờ lần này trong lòng lão có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Tin tưởng trực giác của mình, nên nổi hung tâm phục dụng đan dược, định sát diệt đối phương trừ hậu hoạn.
Cảm giác toàn thân pháp lực bổ đầy, tu vị khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, lúc này mới trong lòng an tâm nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lâm Hiên cùng hai thiếu nữ hoàn hảo không tổn hao gì, trên người không có chút tổn thương nhỏ nào.
Điều khiến lão kinh hãi là trong phạm vi trăm trượng quanh Lâm Hiên là một vùng băng tuyết trắng xóa ngập trời, hàn khí toát ra lãnh nhân.
Không ít băng tinh vừa tiến vào phạm vi này đã bị đông cứng lại biến thành ngọn băng trụ màu trắng óng ánh rất đẹp đẽ.
Nhưng khiến lão không thể tưởng tượng nổi là trong hàn khí đầy trời như thế, còn lơ lửng hơn mười hỏa cầu to cỡ đầu người đang hừng hực bùng cháy, hợp thành một bức tường lửa chói mắt, có số ít băng tinh cương cường vẫn chưa bị đông bắn vào trong đó.
Chỉ thấy những tiếng xèo xèo vang lên, băng tinh đã bị đốt thành khói xanh lượn lờ.
Hồng Phấn lão ma liếm khóe miệng, đây là thần thông gì chứ? Thủy hỏa xung khắc nhưng hàn khí và hỏa cầu kia lại tụ ở một chỗ hỗ trợ nhau mà không ảnh hưởng gì.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên nhìn nhàn nhạt như nước hồ thu không ra hỉ nộ, tựa như vừa thi triển một tiểu kỹ. Ánh mắt lão ma rất nhanh đã đảo xuống trong tay hắn.
Chỉ thấy mỗi tay hắn đều cầm một cái Ngân Hoàn đường kính chỉ hơn tấc nhưng mặt ngoài phát ra linh quang kỳ lạ, chính là pháp bảo Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Người có danh cây có bóng, Hồng Phấn lão ma vốn nổi danh cùng Thái Bạch kiếm tiên. Thái Bạch kiếm tiên đã ngã xuống ở trong tay Lâm Hiên nhưng trận ác chiến đó vẫn khiến hắn bàng hoàng nên đã đem pháp bảo vừa mới luyện chế được tế xuất ra.
Chỉ thấy Lâm Hiên ung dung liếc qua lão ma rồi đưa tay điểm về phía trước một cái.
Những luyện thi đã tan tác khi nãy giãy dụa đứng lên, lung lay lắc lắc bay về bên này. Hồng Phấn lão ma do dự nhưng cũng không ngăn cản.
Lâm Hiên nhíu mày dò xét các Luyện thi một chút.
Còn sót lại dưới hai mươi tên thân thể bị băng tinh đánh cho vỡ nát, thậm chí đứt tay đoạn chân. Cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái tổn thương thân thể nặng nề cỡ này cũng phải sớm nguyên anh xuất khiếu.
Nhưng luyện thi vốn là quái vật bất tử nên không có quan hệ gì, chỉ cần ở trong linh quỷ túi nghỉ ngơi một thời gian thì có thể khôi phục như ban đầu.
"Được rồi, lão phu quả thật là đã xem nhẹ đạo hữu, không ngờ các hạ lại có thần thông nghịch thiên như thế, chi bằng chúng ta ngừng chiến, các hạ thấy thế nào?" Hồng Phấn lão ma hơi do dự, mở miệng ngoài dự đoán của Lâm Hiên.
"Ngừng chiến?" chân mày Lâm Hiên cau lại ngạc nhiên.
"Không sai, thực ra ta cùng với đạo hữu vốn không oán không cừu. Chỉ là có chút hiểu lầm, quân tử không đoạt vật yêu của người, đạo hữu quyến luyến hai thiếu nữ này như thế. Vậy ta sẽ không cưỡng cầu nữa." Hồng Phấn lão ma khôi phục vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng càng thêm phần sợ hãi Lâm Hiên.
"Hừ, các hạ nói thật hào sảng, ngươi vốn là bụng dạ khó lường theo dõi Lâm mỗ, trao đổi không được thì động thủ cướp đoạt, bây giờ lại muốn dừng lại sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ chút châm chọc.
"Ngươi..." Hồng Phấn lão ma tức giận đến lồng ngực nhấp nhô, khi trước chỉ có lão thô bạo vô lý, không ngờ hôm nay gặp tên tiểu tử khó xơi này. Rõ ràng là hắn đã động thủ trước.
Nhưng ngụy biện cũng vô dụng, ở Tu Chân Giới nắm quyền ai mạnh thì người đó là lão đại, đối phương là muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, Hồng Phấn lão ma dù sao cũng sống mấy trăm tuổi rất nhanh đã đem khí giận nuốt ngược trở lại.
Thiếu niên này thực lực sâu khôn lường, lão quyết định tạm thời nhượng bộ, ngày sau tìm hiểu kỹ mới tới báo thù.
Nghĩ tới đây trên mặt lão khôi phục vẻ bình tĩnh:" Vậy đạo hữu muốn sao bây giờ?"
"Không có gì, đạo hữu muốn dừng tay cũng được, nhưng nên có chút bồi thường tỏ ý hữu nghị."
"Lão phu mặc dù không hề giàu có nhưng có một chút tinh thạch, một vạn này là để bồi thường tổn thất cho các hạ." Hồng Phấn lão ma hừ một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái rương.
Hai thiếu nữ phía sau Lâm Hiên đưa mắt nhìn nhau, tình thế biến hóa quá nhanh, đồng thời hai nàng cũng rúng động vì lão ma có gia thân quá lớn, trong nháy mắt đã ném ra trên vạn tinh thạch.
Nhưng Lâm Hiên lại mở miệng.
"Đạo hữu hiểu lầm, tại hạ vốn không hề thiếu tinh thạch."
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Lão ma nhíu mày vẻ mặt âm lệ vô cùng, trước kia đều là lão dọa nạt người khác, bây giờ tự nhiên có cảm giác cực kỳ khó thở.
"Đạo hữu cần gì tức giận, nếu là bồi thường thì nên có thành ý. Chỉ cần đạo hữu đem khối thượng phẩm tinh thạch kia tặng cho tại hạ thì thật mỹ mãn. Ta tuyệt đối không dám làm phiền Cổ huynh thêm nữa."
"Ngươi..." Hồng Phấn lão ma giận tới tím mặt, ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt, xem ra các hạ thật không coi Cổ mỗ ra gì, vẫn cho rằng là ta thực sự sợ ngươi sao?"
Nói xong lời này hai tay của lão biến đổi một ra một pháp quyết, Thiên Tinh Châu đang xoay tròn ở trước ngực phát ra linh quang chói mắt.
Ầm ầm đất đá bay mù mịt một khoảng không gian, sắc trời chợt mờ tối. Nhìn dị triệu này tuyệt đối là không phải thần thông tầm thường.