Bách Luyện Thành Tiên

Ma Bảo Đỉnh Cấp


trước sau

Lâm Hiên vừa lòng gật đầu, trong mắt hiện vẻ hòa nhã: "Nguyệt Nhi, ngươi làm tốt lắm".

"Thiếu gia không cần khách khí, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi" Nguyệt Nhi lại mỉm cười:" Chẳng qua tiểu tì hành sự theo cách riêng, mong thiếu gia bỏ quá cho ta".

"Tự có chủ trương?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, nha đầu kia lại đã làm loạn lên sao?

Dường như hiểu Lâm Hiên đang nghĩ gì, Nguyệt Nhi vội lắc đầu:"Không phải thế, sau khi tiến vào Linh Dược Sơn, ta chỉ thi triển một vài Huyễn thuật cùng Chướng nhãn pháp, làm ra cảnh cảnh ngoại địch tấn công đả thương mấy người đệ tử, sau đó đem hai vị tỷ tỷ bắt đi"

"Thì ra là thế ."

Lâm Hiên nhẹ thở ra, nha đầu kia cũng thật là lớn gan, Linh Dược Sơn không những có Từ lão quái mà còn gầntrăm tu sĩ Ngưng Đan kỳ, tuy rằng thần thông của nàng quỉ dị nhưng nếu gặp nạn thì cũng khó thoát.

Thực ra Lâm Hiên cũng biết nếu hai đệ tử ký danh của mình vô cớ biến mất sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Tốt nhất là hai nha đầu bị địch nhân bắt đi, sau này khỏi phải truy xét.

Lâm Hiên trong lòng có chút cảm động, chẳng qua ngoài vẫn miệng nghiêm khắc trách cứ vài câu, nếu không nha đầu kia càng ngày càng lớn mật.

Nguyệt Nhi thè lưỡi rồi chui vào ống tay áo Lâm Hiên.

Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm thì khoanh tay có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng, thiếu gia khẩn trương đem tỷ muội hai nàng đến đây ắt có dụng ý.

Lâm Hiên đem một phần nói kế hoạch cho hai nàng. Doanh nhi cùng Lưu Tâm nghe nói phải thu mua phế đan thì có chút ngạc nhiên nhưng đều nhu thuận không dám hỏi nhiều.

Điều này khiến Lâm Hiên hết sức hài lòng. Ngoài việc hai thiếu nữ để ở đây quản lý giao dịch thì Lâm Hiên cũng để lại không ít đan dược tinh thạch chuẩn bị cần thiết về sau cho các nàng, hai nàng tự nhiên vô cùng vui mừng.

Mấy giờ sau, Lâm Hiên đi ra khỏi Bách Thiện đường. Hắn rời Thúy Vân cốc nhằm hướng phía tây bay đi.

Mục đích của hắn là Vụ Ẩn Phong cách nơi này khoảng hai trăm dặm. Nơi này linh mạch cũng không phải là tốt, chẳng qua phong cảnh tuyệt mỹ, hiện tại có không ít tu tiên giả đi vào trong đó.

Đương nhiên không phải là du sơn ngoạn thủy mà vì nơi đây sắp cử hành một đại hội trao đổi tu luyện tâm đắc.

Lúc này đã tới gần ngày hội minh, lượng tu tiên giả tăng dần lên, nghe nói hiện tại chỉ là tu sĩ Ngưng Đan kỳ đã có gần trăm, Trúc Cơ kỳ thì vô số kể. Đương nhiên ở chỗ này sẽ có khả năng xuất hiện kỳ trân bảo vật.

Hôm qua Lâm Hiên ở Thúy Vân cốc ngẫu nhiên nghe được tin tức này.

Cũng không lâu lắm đã trông thấy một tòa đại sơn ở phía xa cao hơn năm trăm trượng, thế núi thoai thoải, cảnh sắc quả thật cực kỳ mỹ lệ, quanh năm bị sương mù bao phủ nên được gọi là Vụ Ẩn phong.

Đột nhiên Lâm Hiên dừng độn quang.

Tiếng nổ mạnh không ngớt vang lên cùng quang hoa rực rỡ loá mắt. Hiển nhiên có tu sĩ đang đấu pháp kịch liệt.

Chân mày Lâm Hiên cau lại, lặng yên đem thần thức phát ra,chung quanh cũng có một số tu sĩ tò mò đang đứng xem.

"Ồ"

Vừa quan sát trận chiến hắn đã cảm thấy kinh ngạc, tu vị của các tu sĩ đang đấu pháp đều khá cao, hai người là Ngưng Đan trung kỳ, hai người còn lại là Ngưng Đan sơ kỳ.

Lúc này lão giả trung kỳ cùng hai gã là đồng bọn sơ kỳ đang tế ra pháp bảo vây công một gã thiếu niên.

Thiếu niên kia cũng là Ngưng Đan trung kỳ, theo lẽ thường, đối mặt vây công thì tình thế phải hết sức chật vật mới đúng, nhưng ngược lại lúc này thiếu niên đang dũng mãnh phi thường, rõ ràng đang chiếm thượng phong.

Vẻ mặt Lâm Hiên có chút động, ngưng thần quan sát rõ.

Chỉ thấy thiếu niên kia mày sáng mắt sao răng trắng môi hồng, ăn vận theo kiểu thế gia nhưng ra tay rất quỉ dị, cả người ma khí lành lạnh, thỉnh thoảng truyền đến quỷ khóc thê lương khiến người ta sởn tóc gáy.

Điền Tiểu Kiếm! Cực Ma Thiếu chủ, ái đồ duy nhất của Ma tôn.

Mấy năm không gặp mà tu vị hắn tăng tiến cực nhanh khiến Lâm Hiên ngạc nhiên. Theo lý cho dù tư chất của hắn xuất chúng thế nào, thêm có Ma tôn bồi tài thì cũng không có khả năng ngang bằng Lâm Hiên, xem ra người này đã gặp kỳ ngộ khác.

Rất nhanh, ánh mắt Lâm Hiên đảo qua pháp bảo của Điền Tiểu Kiếm.

Đó là một thanh kiếm màu xanh dài chừng ba thước hình dáng cổ xưa, trong lúc huy động phát ra từng trận quỷ khóc.

Càng thêm quỷ dị là mỗi lần pháp bảo đối phương chạm phải thì linh tính đại thất, bộ dáng tổn thất không nhỏ.

"U Minh Toái Tâm Kiếm, thiếu gia! chính là U Minh Toái Tâm Kiếm!"

Âm thanh Nguyệt Nhi vang vọng trong đầu hắn, sở học của nha đầu này chính là Huyền Ma chân kinh, tự nhiên nhận ra năm loại pháp bảo hàng đầu của ma đạo. Vạn Hồn Phiên cũng bài danh trong này.

Khi trước Lâm Hiên định lựa chọn U Minh Toái Tâm Kiếm làm bổn mạng pháp bảo, đáng tiếc cần có U Minh Hàn Thiết là bảo vật thế gian khó tìm.

Về sau cơ duyên xảo hợp hắn lại thu được Nam Minh Ly Hỏa trân quý hơn. Vì thế Lâm Hiên chuyển qua luyện Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.

Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn là pháp bảo băng hỏa song thuộc tính uy lực cường đại còn vượt trên trên U Minh Toái Tâm Kiếm.

U Minh Hàn Thiết tuy không trân hiếm bằng Nam Minh Ly Hỏa nhưng ở Nhân giới cũng sợ đã không còn.

Điền Tiểu Kiếm tuy là ma đạo thiếu chủ thân phận tôn sùng nhưng có thể luyện thành pháp bảo này đương nhiên là có kỳ ngộ.

Kiến thức Lâm Hiên vốn là nhất đẳng. Về tình cảnh của Điền Tiểu Kiếm thì đúng là như vậy.

Điều này gọi là trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Lần đó ở Thanh Diệp Sơn tìm kiếm tiên quặng. Lâm Hiên và phụ thân Diệp Như cùng đi lại đụng độ phải vị Cực Ma động thiếu chủ này. Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà lại biến thành hậu nhân của Liễu gia.

Về sau Lâm Hiên trong hầm cùng Mạc Mãng đấu pháp, phá hủy trọng cấm chế khởi động cổ truyền tống trận. Lâm Hiên cùng Cự mãng đều bị hút vào. Điền Tiểu Kiếm không hổ một đời kiêu hùng, cũng mạo hiểm dấn thân vào đáng tiếc muộn một bước. Sau nàu hắn bị truyền tống đến nơi cực bắc.

Vận số vốn rất kỳ lạ. Điền Tiểu Kiếm bị nhốt ở nơi cực bắc lạnh khủng khiếp nếm trải không ít đau khổ nhưng về sau lại gặp được kỳ ngộ.

Không chỉ hắn tìm được U Minh Hàn Thiết mà còn uống được một loại thượng cổ linh dịch. Nếu không tuy là hắn có Thánh linh căn thì cũng không thể nhanh chóng tiến giai lên cảnh giới Ngưng đan trung kỳ như vậy.

Trở lại với Lâm Hiên, vẫn là bộ dáng trầm ổn nhưng các ý nghĩ đang xoay chuyển không ngừng. Hiện tại muốn sát diệt Điền Tiểu Kiếm thì hắn không hắn chắc, huống hồ hai người cũng chưa có thâm cừu đại hận gì. Lâm Hiên quyết định không vội trở mặt với Điền Tiểu Kiếm.

Mà lúc này hai bên cũng đã phát hiện ra vị khách không mời mà đến này.

Chỉ là phản ứng lại hoàn toàn khác nhau. ba tên tu sĩ kia mở miệng như muốn nói gì. Dù sao trang phục Lâm Hiên cũng không phải tu ma giả. Với tu vị Ngưng Đan Trung Kỳ mà gia nhập vào chiến cuộc thì không chừng bọn họ sẽ chiếm lại được lợi thế.

Điền Tiểu Kiếm thấy Lâm Hiên thì sửng sốt nhưng nhanh chóng tỏ ra mừng rỡ vẫy tay: "Đại ca. Ngươi cũng đã đến."

"Đại ca!"

Ba tu sĩ kia nghe xong như bị dội một gáo nước lạnh, đồng thời vẻ mặt trở nên khó hiểu. Cực Ác Ma Tôn vốn chỉ có một vị ái đồ duy nhất, sao lại xuất hiện thêm một tên đại ca ở nơi đây?

Người mới đến rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Ổ. Ngươi là Lâm Hiên. Linh Dược Sơn khi nào lại cùng ma đạo kết thành một khối chứ?" Một âm thanh khàn khàn mang đầy vẻ kinh ngạc truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì thấy một tu sĩ mặc đạo bào đang đứng ở bên trái. Người này thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài dữ dằn đáng sợ.

"Ngươi nhận ra ta?" Lâm Hiên nhìn hắn một cái rồi bình thản trả lời.

"Không sai. Bần đạo là Nghiễm Thành Tử ở Ngọc Thanh Quan, từng đến quý phái luyện đan. Ngẫu nhiên từng thấy qua Thiếu môn chủ. Không ngờ các hạ lại đi cấu kết cùng tu ma giả." Âm thanh của đạo nhân chứa đựng đầy vẻ oán độc. Đại ca của hắn chính là chết ở trong tay tu ma giả.

"Ngọc Thanh quan? Đạo hữu dựa vào đâu mà nói ta câu kết cùng ma đạo" khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười mà như không phải cười. Nếu như hắn không có nhớ lầm đây là một thế lực của chính đạo.

"Tên tu ma giả này ác độc vô cùng. Thiếu môn chủ nếu không có quan hệ cùng hắn thì nên giúp chúng ta trừ bỏ tên này."

Lời này của Nghiễm Thành Tử có vẻ hào sảng nhưng lại có vài phần tâm cơ. Đương nhiên là có ý ép buộc Lâm Hiên phải ra tay đối phó Điền Tiểu Kiếm thì mới có thể minh chứng sự trong sạch của mình.

"Ý tốt của đạo hữu tại hạ xin tâm lĩnh. Đáng tiếc là đạo hữu nói có một phần đúng. Lâm mỗ quả thật là có biết Điền tiểu ca này. Đành phải đắc tội với các đạo hữu" Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ châm chọc chậm rãi nói.

Vừa dứt lời sắc mặt hắn cũng trở nên âm trầm. Tay áo bào phất một cái. Phiêu Vân Lạc Tuyết
Kiếm như một con tiểu ngư bơi ra. Lâm Hiên nhẹ nhàng chỉ tay một cái. Ngay lập tức xuất hiện mấy đạo kiếm quang óng ánh. Thần thông này chính là Lâm Hiên học mô phỏng sở học của Trương Thái Bạch đã ngã xuống trong tay hắn, hóa kiếm thành tơ.

"Đi"

Trong miệng Lâm Hiên khẽ quát một tiếng. Các đạo kiếm quang rung lên một trận rồi hóa thành vô số đạo sáng nhỏ li ti bắn về phía ba tu sĩ.

Thấy một màn mưa sáng đủ sắc màu trùm tới trước mắt. sắc mặt Nghiễm Thành Tử nhợt nhạt không huyết còn chút máu vừa sợ vừa giận quát: "Ngươi..."

"Đa tạ đại ca đã tương trợ." Âm thanh Điền Tiểu Kiếm có vẻ vui mừng. Nhưng Lâm Hiên lại phát hiện hắn đã lẳng lặng tế ra một cái cổ bảo, đồng thời cũng lùi về sau mấy trượng. xem ra vẫn có đề phòng.

Thấy thế khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch. Hắn và Điền Tiểu Kiếm ta địch nan phân. Đường đường là ma đạo Thiếu chủ mà ngay cả điểm tâm cơ phòng người cũng không có mới là lạ.

Lâm Hiên xem như không biết há mồm phun ra một ngụm tinh khí, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm hóa thành một đạo lệ quang màu lam theo sát trận mưa kiếm quang chém về phía ba người.

Nghiễm Thành Tử vừa kinh ngạc mà vừa sợ hãi, hai tu sĩ kia thần tình cũng hoảng sợ vô cùng.

Một mình Điền Tiểu Kiếm cũng đã ép tới bọn họ thở không ra hơi huống chỉ bây giờ còn thêm một tu sĩ cùng cấp tập kích?

Nghiễm Thành Tử luôn miệng kêu khổ, sớm biết khi nãy không tự cho mình là thông minh dùng xảo ngôn ép người, nhưng thời khắc này hối lại cũng đã chậm.

Y cắn chặt răng vươn tay ra vỗ vào bên hông, bảy tám tấm phù được một tia thần thức thúc dục, đón gió tự cháy tạo thành một vùng hỏa diễm rộng lớn như một tường lửa chắn ở trước mặt. Bên ngoài thân thể y linh quang chợt hiện, trong khoảnh khắc hóa thành một đạo bạch hồng nhằm khoảng không phía xa độn đi.

Người này cũng rất quyết đoán, gặp tình thế không ổn là vội quay đầu bỏ chạy.

Mặt hai gã tu sĩ kia cũng đâu phải là đồ ngốc, hét to một tiếng sau đó đều thi triển tất cả thần thông bắn đi.

Thấy thế chân mày Lâm Hiên nhướng lên, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo. Pháp lực toàn thân lưu chuyển rồi tay vươn ra một cái, kiếm quang nhất thời từ bốn phía xé gió đuổi theo đạo đạo hồng kia.

Nghiễm Thành Tử đang chạy như cảm ứng được cái quay đầu lại nhìn, sắc mặt y chợt trầm xuống.

Nhưng tốt xấu thế nào y cũng là tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ, tự nhiên trải qua không ít phong vũ. Tình thế cấp bách liền hé miệng phun ra một thanh Ngô Câu.

Đồng thời hai tay bấm quyết, cả người chợt lóe linh quang chợt. Đạo độn quang màu trắng kia liền biến thành màu đỏ, xem ra đã sử dụng một loại bí pháp quỷ dị nào đó khiến tốc độ tăng lên.

Có điều vẻ mặt Lâm Hiên vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ thấy kiếm quang bắn ra bốn phía ào ào ngăn cản Ngô Câu, còn bản thể Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm thì nhẹ nhàng uốn lượn xẹt qua tạo thành một đường cong mỹ lệ.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi huyết vũ đầy trời, với thần thông hiện tại của Lâm Hiên sát diệt một tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ bất quá chỉ như nhấc tay một cái mà thôi.

Ngón tay hắn búng ra một viên hỏa cầu đem thi thể đối phương hóa thành tro bụi, đồng thời đem túi trữ vật thu trở về. Bất kể như thế nào, gia thân tài sản của một vị tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng là một khoản không nhỏ.

Sau đó Lâm Hiên xoay người ánh mắt hướng về phía bên kia.

Hai tên gia hỏa không nên thân kia cũng đang rơi vào hiểm cảnh.

Trong này còn có một Ngưng Đan Trung kỳ tu sĩ, nếu bình tâm tĩnh khí thì có thể chống đỡ được Điền Tiểu Kiếm một lúc. Nhưng lúc này hai người đều có nghĩ chạy trốn, sao có thể phát huy được thực lực.

Đặc biệt khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hai người thầm hoảng hồn, xuất chiêu bối rối vô cùng.

Bên kia Điền Tiểu Kiếm đem ma kiếm tế lên.

U Minh Toái Tâm Kiếm bắn ra từng đạo tia sét quỷ dị, nhất thời hành động hai người liền trở nên ngưng trệ.

Ánh mắt Lâm Hiên thầm nheo lại, thầm lưu ý đối với thần thông của ma đạo Thiếu chủ này.

Dù sao thì trong Huyền Ma Chân Kinh không thấy có nói cu thể về U Minh Toái Tâm Kiếm.

Nhưng mà đúng lúc này Điền Tiểu Kiếm lại xuất một chiêu cổ quái, từ thân thể hắn tỏa ra một đám sương màu, tụ lại thành một đám ma vân nhỏ đưa hắn cùng hai tên tu sĩ bọc vào trong.

Mà đám ma vân này có chút cổ quái, rõ là ngăn cản được thần thức tu sĩ

Khóe miệng Lâm Hiên chợt nhếch lên cười nhạt, tiểu tử này không muốn cho người khác thấy rõ thủ đoạn của hắn?

Rất nhanh trong ma vân liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết sau đó tắc nghẽn dần, hiển nhiên song phương đã phân ra sinh tử.

Ma vân lại cuồn cuộn một trận, tiếp theo đã thấy Điền Tiểu Kiếm tươi cười bước ra.

“Đa tạ đại ca đã viện thủ.”

“Ha ha, đều là huynh đệ còn khách khí như vậy làm gì?” Lâm Hiên cười tựa như một con sói rình mồi, bộ dáng của Điền Tiểu Kiếm cũng như gian thương đi chúc thọ nhau.

“Mới vài năm không gặp, tu vị của đại ca đã tiến đến cảnh giới này. Thật sự là đáng mừng.”

“ Ha ha, không phải Điền huynh đệ cũng thế hay sao?”

“Tiểu đệ chỉ là may mắn mà thôi. Làm sao có thể so sánh cùng đại ca.” Trên mặt Điền Tiểu Kiếm đầy vẻ khiêm tốn.

“Ta có thể tu luyện đến Ngưng Đan trung kỳ cũng coi như vận khí không nhỏ.” Lâm Hiên cũng nói dối không nháy mắt, sau đó hai tiểu hồ ly rất ăn ý cười rộ lên.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người vừa là bạn cũng vừa là địch, đối thoại tuy rằng có ngầm tìm hiểu nhau nhưng bên ngoài cũng thêm vài phần thân thiết.

“Đại ca là cùng với Thông Vũ chân nhân tới chỗ này tham gia hội minh sao? Nghe nói lệnh sư đã tiến giai Nguyên Anh kỳ. Thực khiến người ta hâm mộ.”

“Ha ha, thần thông của Ma tôn chắc cũng tăng tiến không ít, huynh đệ sao lại không đi cùng lệnh sư?”

“Không dám dấu đại ca, sư tôn đối với ta mặc dù thương như nhi tử nhưng quá mức nghiêm khắc, cho nên ta đi trước một bước lén chạy ra ngoài. Ta lại nghe nói nơi này có một cuộc trao đổi tu luyện tâm đắc cho nên tới xem thử, không ngờ lại đụng độ mấy tên cừu gia khi trước.” Điền Tiểu Kiếm gãi đầu có chút ngại ngùng mở miệng.

“Thì ra là thế, thật sự là anh hào vốn cùng chung một chí, ta cũng tới tham gia cuộc tụ hội này.”

“Ưm, vậy chúng ta hãy đi cùng nhau…”

Lời Điền Tiểu Kiếm còn chưa dứt đột nhiên thì một tiếng vang thật lớn truyền tới tai hai người, thanh âm kia dường như cách nơi này rất xa nhưng nghe lại rất rõ ràng như tiếng sấm nổ.

Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm liếc nhau, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Với tu vị thần thông hai người, đến như cao thủ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong còn không sợ, nhưng ở phương xa...

Không chỉ là tiếng nổ mà cơ hồ cùng lúc, toàn bộ linh khí trong thiên địa nơi đây đều trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Lấy kiến thức hai người làm sao không rõ ràng dị triệu chỉ có Nguyên Anh kỳ lão quái mới có thể gây ra. Nhưng uy lực bá đạo cỡ này chắc phải có vài người, hội minh còn chưa có bắt đầu chẳng lẽ những lão gia hỏa kia đã thiếu kiên nhẫn xuất thủ quần ẩu rồi sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện