Là một vật hình dáng như cái bát sành, mặt ngoài có vẻ cũ kỹ nhưng thần sắc của Hồ trưởng lão trở nên ngưng trọng.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng động tác không chậm trễ, hai tay nhẹ nhàng phất lên, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lập tức hóa thành một vệt sáng màu lam lăng lệ chém xuống đối phương.
Đối mặt công kích Hồ trưởng lão vẫn bất động, tấm khăn vàng đã hóa thành một thổ tường kiên cố đủ để ngăn cản đối phương.
Miệng lão thì lẩm nhẩm đọc pháp chú, hai tay liên tục chỉ trỏ vào trên bát, động tác có chút buồn cười nhưng Lâm Hiên không dám khinh thị. Theo chú ngữ, sắc mặt lão dần trở nên đỏ đen dị thường, có vài phần thần bí.
Lâm Hiên tuy rằng lần đầu nhìn thấy loại pháp bảo này nhưng đã nghe qua. Bình thường nó vốn dùng để phòng ngự nhưng nhìn bộ dáng của đối phương tựa hồ muốn sử dụng để tấn công, chẳng lẽ có huyền cơ gì bên trong?
Lâm Hiên vừa nghĩ đến đây thì một tiếng động nhỏ vang lên. Cái bát kia lập tức biến mất trên đầu Hồ trưởng lão, Lâm Hiên lập tức cảm ứng được một nguồn linh khí kinh người phía trên đầu.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, đã thấy thể tích cái bát nở rộng đến gấp trăm lần, không chỉ hắn mà ngay cả Nguyệt nhi cũng bị giam cầm bên trong.
Vẻ mặt Lâm Hiên trầm xuống, cúi đầu nhìn lại dưới chân là vô số khí thể màu đỏ đen, bản thân nhất thời không cử động được, không ngờ bảo vật này có tác dụng vây địch.
Còn Hồ trưởng lão một kích đắc thủ, trong mắt hiện lên tia chế diễu, phất tay áo bào bắn ra một tấm phù. Chỉ nghe mấy tiếng phốc phốc phốc, tấm phù hình bát quát dán lên bề mặt cái bát. Còn lão thì hóa thành một đạo kinh hồng phóng về một gian phòng phía sau.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, đã hiểu được dụng ý của đối phương. Lão gia hỏa này mắt thấy không địch lại hắn nên dùng bảo vật này để vây khốn. Còn lão thì định đi kích nổ cấm chế cổ thượng kia.
Lão gia hỏa này cũng thật gian manh nhưng hắn sẽ không để lão được toại nguyện. Há miệng ra phun ra một đôi Ngân hoàn. Lâm Hiên đưa hai tay nắm lấy chúng.
Song hoàn này tạo hình tinh mỹ, linh quang kỳ lạ lưu chuyển quanh mặt ngoài. Lâm Hiên đã hao tốn sức của chín trâu hai hổ mới ngưng luyện ra, chính là pháp bảo Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Lại nói, cái bát kia cũng không phải phàm vật. Sau khi vừa chế trụ Lâm Hiên và Nguyệt nhi lập tức phóng ra vô số lôi hỏa màu đỏ tím.
Tuy rằng uy lực mỗi khối không lớn nhưng kết hợp mấy trăm khối cho dù là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong cũng không tri trì được bao lâu, nhiều nhất là ba khắc cũng bị đánh chết.
Hồ trưởng lão vốn tin tưởng mười phầnđối với món bảo vật này, cho dù không thể diệt được tên thiếu môn chủ kia nhưng có thể vây khốn hắn.
Thân hình lão lao như điện chớp, chỉ một lát đã đến một gian phòng giữa trang viên. Gian phòng này rộng khoảng mười trượng, bên trong trống trải, trên mặt đất có vô số hoa văn tựa như một pháp trận phức tạp.
Cái này đương nhiên không phải là thượng cổ cấm đoạn đại trận.
Cổ tu sĩ thần thông kinh người có thể bố trí ra hỏa kỳ trận, đương nhiên với tu vị thông thiên của bọn họ sẽ không bố trí đơn giản như vậy.
Trong phòng này chỉ là một phần nhỏ nhưng ở giữa trận là trận nhãn! Muốn mở ra được trận nhãn này cần phải dùng một trận pháp đặc biệt khác.
Hồ trưởng lão vì trăm phương ngàn kế báo thù, về phương diện trận pháp lão nghiên cứu rất sâu. Về cách bố trí dạng trận pháp này đã nghiên cứu qua, ánh mắt lão đảo qua một lần thầm đánh giá một lượt. Rồi sắc mặt trở nên tàn nhẫn, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật bên hông.
Mấy cây trận kỳ cùng với bảy tám khối tinh thạch đủ màu cũng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hào quang chợt lóe, cuối cùng là một trận bàn hình tam giác hiện ra.
Vô số tiếng nổ ầm ầm vang vọng bên tai. Hồ trưởng lão quay đầu phát ra thần thức đảo qua bọn Lâm Hiên. Chỉ thấy ngoài mặt bảo pháp của lão chiếu ra ngân quang như ẩn như hiện, sắc mặt lão không khỏi biến đổi.
Hay cho tên tiểu tử cứng đầu Lâm Hiên, không những không bị lôi hỏa oanh chết mà còn có dư lực bài trừ cấm pháp. Hắn thật sự là anh hùng xuất thiến niên, chỉ tiếc là đã làm kỳ đà cản mũi lão. Pháp bảo kia vốn không dễ dàng công phá. Đợi đến lúc hắn thoát ra thì cấm đoạn đại trận cũng đã nổ mạnh, chôn vùi hắn cùng với Linh Dược Sơn.
Nghĩ đến đây Hồ trưởng lão cười lạnh một tiếng, ném mấy khối tinh thạch vào trận nhãn, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Rầm rầm...
Những tiếng động mạnh vang lên, một góc mặt đất cứng rắn đột nhiên giống bùn nhão để cho tinh thạch trầm xuống.
Lúc này trận bàn bắt đầu phát ra các tia hồng quang. Hồ trưởng lão vươn tay ra điểm lên một trận kỳ màu xanh đang trôi nổi. Trận kỳ chợt lóe rồi cách không biến vào trong một góc phòng.
Sau đó, lão lại bắt đầu bố trí những cây trận kỳ khác.
Oành!
Trong lúc Hồ trưởng lão toàn tâm bố trí, tập trung cao độ sắp hoàn thành thì đột nhiên không gian phát ra một tiếng nổ chói tai, Hồ trưởng lão ngẩn ra ngẩng đầu lên thì lập tức hoảng sợ.
Không... không thể nào!
Theo bản năng lão lấy tay dụi mắt, chỉ thấy bên kia, một cơn lốc màu bạc đang quay tít phát ra hàn phong tứ phía, rồi sau đó liên tiếp các lưỡi phong đao xoay tròn không ngừng thanh thế kinh người. Lúc này bảo vật của lão đã biến thành vô số mảnh nhỏ rớt xuống đất.
"Ọc".
Lão giả phun ra một ngụm máu huyết, điều này có chút bất ngờ. Có ai ngờ cái bát sứ cổ quái kia chính là pháp bảo bản mạng của Hồ trưởng lão.
Với các tu sĩ Ngưng Đan, pháp bảo bổn mạng có thể nói là vật quý giá nhất, bất luận là tu tiên giả chính đạo hay ma đạo đều lựa chọn những pháp bảo bổn mạng có công kích là chính. Còn loại bổn mạng pháp bảo Thiên Môn này có thể là trong vạn người mới có một.
Lúc này Lâm Hiên đã xuất hiện trước căn phòng, hắn phất tay bào một cái, bảy tám lưỡi phong đao như điện chớp bắn ra.
Hồ trưởng lão vô cùng kinh sợ vội hít sâu một hơi, lấy ra một cái phù dán ở nơi ngực tạm thời áp chế thương thế xuống. Rồi lão giơ tay lên, bức thổ tường lại xuất hiện.
Chỉ cần kéo dài một chút thời gian để lão hoàn thành pháp trận. Hôm nay thật đúng là một ngày xui xẻo. Vất vả lắm mới có cơ hội lão hồ ly Thông Vũ rời đi, không ngờ chuyện tốt lại bị tiểu tử này phá hỏng.
Rầm… bụi đất bay lên tứ tán, khi lão bố trí trong trận pháp thì cũng là thổ tường đã bị chém thành bảy tám miếng khăn vàng. Bảo vật này có thể ngăn cản Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm nhưng đối mặt với Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chỉ có con đường bị hủy diệt.
Vẻ mặt của Hồ trưởng lão mới thỏa mãn trở nên đờ đẫn, tuy rằng lão đã nhìn ra băng hỏa song hoàn này không tầm thường nhưng tuyệt đối không ngờ uy lực lại biến thái như vậy. Cái khăn vàng kia là một kiện cổ bảo hàng đầu, hôm nay đã bị hủy trong tay đối phương.
Nhìn sang Lâm Hiên trong lòng Hồ trưởng lão phát lạnh, giơ tay lên bắn ra bảy tám tấm phù còn thân hình lão hóa thành một đạo kinh hồng hướng về phía xa mà chạy.
Các tấm phù này sau khi tự cháy hóa thành các khối cầu lớn nhỏ hùng hổ hướng đến Lâm Hiên.
Với cao thủ Ngưng Đan kỳ thì trên người rất ít mang lục phù, nhưng Hồ trưởng lão này tâm cơ thâm trầm, uy lực của lục phù không thể so với pháp bảo nhưng nếu dùng khi bỏ chạy ít ra cũng có thể cản trở đối phương trong giây lát.
Mà cấm đoạn đại trận đã cải tạo xong, cho dù vị thiếu môn chủ có thần thông thông thiên đi nữa thì cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Linh Dược Sơn bị hủy trong chốc lát.
Trong đạo kinh hồng ánh mắt Hồ trưởng lão lóe lên tia tàn nhẫn sảng khoái. Đúng lúc này một tiếng nổ bạo liệt vang lên, tuy rằng đang chạy sống chết nhưng lão không nhịn nổi, quay đầu lại chợt biến sắc.
Chỉ thấy phía sau linh quang chợt lóe cùng khí lãng ngút trời, Lâm Hiên an nhàn không hề phòng ngự đang đĩnh đạc đuổi theo.
Lại nói khi trước bất luận là thi triển cổ thuẫn hay là hộ tráo đều làm giảm tốc độ độn quang. Lâm Hiên muốn giết lão tặc này đương nhiên là không tiện sử dụng những thủ đoạn đó.
Bảy tám cái phù kia đều là hai loại bùa công kích kim, hỏa thuộc tính. Trong đó bốn tấm biến thành hơn trăm nắm quyền lớn nhỏ, còn lại biến thành tia chớp màu vàng hung hăng giáng đến Lâm Hiên. Uy lực cỡ này không thua kém một kích tu sĩ toàn lực của Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.
Nhưng đang độn quang đuổi theo Lâm Hiên lại xem như không có, băng hỏa song hoàn đang quay xung quanh hắn không ngừng, đối mặt với công kích đáng sợ như vậy hắn chỉ khẽ quát một tiếng:
"Biến! "
Ngân quang chợt lóe, trong đó có một bảo hoàn ngừng linh quang lưu chuyển, trong khoảnh khắc biến thành màu đỏ tươi.
Xoay tròn một thoáng bảo hoàn đã lớn hơn mấy lần, từ bên trong phụt ra hỏa diễm đỏ tươi. Quyền đầu hỏa thuộc tính hùng hổ tới gặp phải chân hỏa do Nam Minh Ly Hỏa trong bảo hoàn nhanh chóng bị đồng hóa.
Mà bên kia tia chớp màu vàng cũng đã giáng tới.
Chợt bên trong biển hỏa diễm trước người Lâm Hiên lại đột nhiên hiện ra một quái vật tướng mạo xấu xí, có điểm giống con Thiềm Thừ nhưng lại lớn hơn nhiều.
Thiềm thừ há mồm phun ra một đạo hỏa trụ to cỡ cánh tay hài nhi. Bụp bụp… các tia chớp và liệt hỏa giao phong rồi xoắn lấy nhau. Hỏa diễm nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Toàn bộ quá trình diễn ra như điện quang hỏa thạch, độn quang của Lâm Hiên không chậm chút nào. Hồ trưởng lão chỉ thấy ngân quang chợt lóe rồi Lâm Hiên đã xuất hiện trước mặt.
Lần này cho dù tâm cơ sâu như biển mà lão cũng không khỏi hoảng loạn lên.
Thần thông của Lâm Hiên hiển nhiên lão không địch lại, không ngờ tiểu tử này đáng sợ như vậy.
Đánh? Không phải là đối thủ. Trốn? Tựa hồ không còn đường.
Lúc này linh lực toàn thân Lâm Hiên lưu chuyển, bảo hoàn không ngừng xoay quanh người hắn, cũng không phải là hỏa diễm mà mà là băng tuyết đầy trời.
"Không... không thể nào, pháp bảo băng hỏa song thuộc tính, sao ngươi có thể... "
Vừa rồi còn là kinh hoảng mà bây giờ trong mắt Hồ trưởng lão lộ vẻ suy sụp hoàn toàn. Lão không chỉ có tu vị cao mà kiến thức cũng rất rộng rãi.
Pháp bảo song thuộc tính!
Đây không phải là đại thần thông mà Linh giới tu sĩ mới có được sao, chẳng lẽ vị thiếu chủ này...
Chính mình nhát mình, nếu là một tu sĩ ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, tuy kính sợ thế nào nhưng nếu bị dồn đến đường cùng sẽ cố sức mà vùng lên. Còn Hồ trưởng lão đã bị suy sụp do chính sự uyên bác của lão. Xem ra chính sự thông tuệ của lão đã hại lão. Lúc này lão vẫn đang miên man suy nghĩ…
Băng hỏa song hoàn đã là chi bảo Linh giới, như vậy người sở hữu nó phải
chăng là Ly Hợp Kỳ tiền bối?
Theo lẽ thường, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kì đã là đỉnh cao ở Nhân giới. Nhưng nghe nói đến cảnh giới Ly Hợp Kỳ trong truyền thuyết, muốn phi thăng Linh giới cần phải trải qua tam cửu tiểu thiên kiếp.
Nếu những tiền bối đó không nắm chắc sẽ chọn ở lại Nhân giới này. Chẳng qua bọn họ luôn hành sự kín đáo không muốn người ta biết.
Ngẫm lại lúc Lâm Hiên nhập môn chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà thôi, không được bao lâu liền ngưng tụ thành Kim đan, hơn nữa một thân thủ đoạn thông thiên. Với tu vị trung kỳ mà đánh cho một tu sĩ đỉnh phong đến không còn sức chống cự.
Điều này không phù hợp với lẽ thường.
Có lẽ hắn là tiền bối Ly Hợp Kỳ, nên lúc nãy vẫn trêu đùa lão!
Đến lúc này Hồ trưởng lão tâm cơ đã tắt, không còn một chút chiến ý, hai gối mềm nhũn, quỳ xuống dập đầu như điên nói: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, tất cả chỉ là hiểu lầm, vãn bối nào dám mạo phạm oai vũ... ".
Nhất thời Lâm Hiên ngẩn ngơ, với tâm cơ hắn mà lúc này cũng không đoán ra được đối phương đang muốn diễn trò gì, nếu như nói giả tảng để khiến Lâm Hiên khinh tâm thì không hẳn. Ánh mắt của lão quả thật tràn ngập sự sợ hãi.
Người này nằm gai nếm mật, chịu đựng ẩn nấp tại Linh Dược Sơn mấy trăm năm, hơn nữa còn lên đến chấp pháp trưởng lão, có thể nói là một đời kiêu hùng cũng không có gì quá mức, vì sao lại trở nên nhát gan như vậy?
Lâm Hiên nhìn vẻ mặt của lão, ngoài sự sợ hãi còn có ý nịnh nọt còn thêm vẻ kinh hoàng. Lâm Hiên cho rằng chắc lão đã phát điên rồi.
Tay phải hắn giơ lên, từ đầu ngón tay bắn ra một đạo quang hà sang ngân hoàn, lúc này các bông tuyết trong không gian càng trở nên dày đặc.
"Biến! "
Một chỉ này của Lâm Hiên khiến các bông tuyết xoay tròn tụ lại hóa thành một Băng Ác Giao hình dáng uy vũ xuất hiện, há to cái mồm hung hăng cắn nuốt đối phương
"Xin tiền bối mở lượng hải hà... "
Vẻ mặt của Hồ trưởng lão đầy tuyệt vọng, bây giờ dù muốn phản kháng cũng không còn kịp.
Băng tuyết xâm nhập vào thân thể khiến ba hồn bảy vía lão bị đông cứng, ý thức dần mơ hồ, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ nhăn nhúm biến thành một tượng băng. Bộ dáng Lâm Hiên vô cảm bấm tay bắn ra vài đạo kiếm quang đánh tượng băng vỡ vụn thành vô số mảnh sáng.
Trên không trung chỉ còn lại một cái túi, Lâm Hiên tùy ý giơ tay bắt lấy.
Hắn đem thần thức rót vào túi, một cái hộp ngọc cùng ngọc giản bắn ra. Vẻ mặt Lâm Hiên có chút động, ánh mắt lấp lánh tia hưng phấn.
Hắn đem ngọc giản để lên trước trán một lúc, rồi lại đem cái hộp ngọc mở ra. Một viên đan dược trắng như tuyết hiện vào mắt.
Đây rồi! Chính là vật mà hắn hằng ao ước.
Rất nhanh Lâm Hiên đã bay trở lại trong gian phòng.
Trên mặt đất có vô số hoa văn, Lâm Hiên liếc một cái nhận ra đây là một trận pháp phức tạp, vẻ mặt hắn trầm xuống đem thần thức thả ra rồi trên trán hiện vẻ suy tư.
Cấm đoạn đại trận đã bị lão họ Hồ động tay động chân vào. Liệt hỏa cùng dung nham ngầm sâu dưới lòng đất đang xáo trộn kịch liệt. Từ trận nhãn bốc ra hỏa linh lực như thác, tình cảnh hiển nhiên là không ổn!
Bùng …Oành!
Sau một lát từ sâu bên dưới đột nhiên truyền lên một tiếng nổ vang cực mạnh nhức tai đinh óc khiến người hoảng hốt!
Không thể tiếp tục ở đây lâu. Lâm Hiên tuy muốn hóa giải nguy cơ diệt môn của Linh Dược Sơn nhưng trận pháp này quá mức phức tạp hắn không thể làm gì được.
Bất kể thế nào người không vì mình trời tru đất diệt, giữ lại cái mạng nhỏ của mới là quan trọng nhất, lát nữa ra ngoài hắn sẽ phát đến Từ lão quái một đạo truyền âm phù.
Nghĩ đến đây thân hình Lâm Hiên nhoáng lên, toàn thân phát ra thanh quang, hóa thành một đạo sáng màu lam đang định độn quang chạy đi dường như lại chợt quên cái gì đó, nâng tay phải lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Bụp...
Một âm thanh nhỏ vang lên, đã thấy Kim sắc Cự thủ chợt hóa thành kim diễm, rất nhanh tắt dần cuối cùng thành một tấm phù kim sắc.
Lâm Hiên đem nó vào trong túi trữ vật. Ngẩng đầu lên đã thấy Quỷ thủ không còn chịu sự khống chế của chủ nhân.
Lâm Hiên vẫy tay một cái, Quỷ thủ đã hóa thành thi hỏa màu trắng xám rồi lập tức thu lại thành tấm phù âm lệ, hắn đem nhét vào túi trữ vật.
Hồ trưởng lão là tu tiên giả chính đạo, mà sở trưởng của Lâm Hiên lại kiêm thần thông quỷ đạo nên nếu sử dụng thi phù này uy lực nhất định lớn hơn. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười nhưng rất nhanh sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Chậm trễ một khắc ngắn ngủi mà tình cảnh lại trở nên vô cùng khẩn cấp. Lúc này mặt đất rung lên dữ dội. Đã có một ít hỏa diễm phun mạnh lên, độ nhiệt chung quanh dâng cao liên tục, cây cối thực vật chung quanh trang viên đã bắt đầu héo khô.
Lâm Hiên nhanh chóng thi triển Huyền Ma Chân Kinh. Lập tức một màn sương mù tuôn ra cùng với tiếng quỷ khóc thê lương, tạo thành một đám ma vân bao lấy thân thể. Rồi Lâm Hiên hóa thành một đám mây đen toàn lực bay về phía trước.
Lúc này trong lòng hắn có chút hối hận, đúng là kẻ trí nghĩ ngàn điều cũng có điều sơ sót.
Thường ngày hắn hành sự chu đáo chặt chẽ nhưng ban nãy do cấp bách đã sơ sẩy sát diệt Hồ trưởng lão nhanh như vậy. Nếu có thể lưu mạng cho lão, một lát thi triển Sưu hồn thuật bây giờ tìm đường chạy ra sẽ dễ dàng hơn.
Có chút ảo não nhưng Lâm Hiên rất nhanh trở lại trầm ổn. Đoạn đường đã qua lúc về cũng khá thuận lợi.
Làn sương độc trên sông nhanh chóng xuất hiện trước mắt, Lâm Hiên lao qua với tốc độ không hề giảm.
Bay được một lúc phía trước linh khí cuồng bạo, âm thanh bạo liệt như tiếng sấm nổ không ngừng. Lâm Hiên dừng độn quang, chân mày cau lại.
Chẳng lẽ Khổng Tước tiên tử và Khôi lỗi kia vẫn chưa phân thắng bại. Na Già tuy là kiệt tác của thượng cổ tu sĩ nhưng dù sao chỉ có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ, đơn đả độc đấu với Khổng Tước tiên tử thì không có khả năng chống cự được lâu như vậy.
Lâm Hiên đang mang trong người bổn mạng linh quang của nàng. Nếu Khổng Tước tiên tử xảy ra chuyện gì thì hắn đương nhiên không ổn.
Lâm Hiên đem thần thức phát ra quan sát phía trước, sắc mặt trở nên phức tạp nhưng rồi cuối cùng cũng giãn ra.
"Thì ra là lão!"
Chỉ thấy phía trước khoảng vài trăm trượng hai thân ảnh đang ác chiến điên cuồng, trong đó có một thiếu nữ vận cung trang màu xanh, thân thể thướt tha khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cả người phát ra hào quang bảy màu.
Đối diện nàng là một lão giả cao lớn chột mắt, thân hình được bao phủ trong sương mù màu tím nồng đậm. Chính là cao thủ đệ nhất bổn môn Từ Cẩm Thanh Từ trưởng lão.
Cách đó không xa là một đống tàn thể của Na Già, quái vật Khôi Lỗi đáng sợ kia đã bị đánh thành một đám phế vụn.
Chỉ thấy thân hình Khổng Tước tiên tử mờ ảo, mi liễu dựng thẳng có chút căng thẳng. Vừa rồi nàng tốn khá nhiều công phu mới giải quyết được Na Già. Khi không lại xuất hiện thêm một lão giả Nguyên Anh Kỳ.
Lão giả này không hỏi đen trắng đã vung tay công kích nàng, Khổng Tước tiên tử cũng không phải hạng dễ trêu, đương nhiên thi triển bí thuật chống chọi đối phương.
Sau vài hiệp tuy nàng chưa rơi vào thế hạ phong nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng cùng phẫn nộ. Lão giả này cũng là Nguyên Anh trung kỳ, muốn thắng không phải dễ mà hiệu lực của Tuyết Sâm Hoàn thì có hạn.
Lâm Hiên đi lâu như vậy không biết có nguy hiểm chăng. Nếu thiếu niên kia mà xảy ra chuyện không hay thì nàng không lấy được Tinh Dương Thần Đan. Nghĩ đến đây sắc mặt nàng nhẹ ửng hồng, nghĩ đến tên tiểu tử tinh ranh kia lại càng thêm tức giận lão gia hỏa này cứ dây dưa không dứt.
Khổng Tước tiên tử thi triển bí thuật nhưng khi nãy đã tiêu hao khá nhiều yêu lực. Thần thông của Từ Cẩm Thanh cũng đâu phải tầm thường. Hai người nhất thời chưa phân được thắng bại.
Bên này Khổng Tước tiên tử tức giận đến khép chặt hai hàm răng nhỏ nhưng nàng đâu biết, bên kia Từ Cẩm Thanh cũng đang sốt ruột muốn chết.