Cảm giác đầu tiên khi Lâm Hiên tỉnh lại là trong đầu như có ai dùng búa bổ vào, sau một lát hắn định thần, phát ra thần thức xem xét bản thân và bốn phía chung quanh.
May mắn là thân thể vẫn còn nguyên vẹn. Hiện tại hắn đang ở một vùng đồi cỏ kỳ lạ tại một nơi thanh sơn xanh biếc rất nhiều cây cối tươi tốt.
Trong lòng hắn thả lỏng nhưng thần thức đã bị hao hụt hết.
Vì khai mở trận pháp, hơn nữa khi ở trong khe hở không gian để ngăn cản áp lực hắn đã không ngừng thi triển bí pháp trong Huyền Ma Chân Kinh khiến pháp lực tiêu hao gần hết.
Hiện tại thể lực của hắn suy yếu vô cùng, pháp lực đã trở về con số không như một phàm nhân, cho dù là đệ tử Linh Động Kỳ cũng có thể dễ dàng sát diệt hắn. Có lẽ do sức ép của truyền tống chi lực quá lớn mà tu vị của Nguyệt nhi rớt xuống thảm hại như hắn.
Những cũng may nơi này không có linh khí, có nghĩa là không có khả năng gặp tu giả hoặc yêu thú.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên liền thả lỏng một chút. Tuy rằng pháp lực tiêu hao rất lớn nhưng nếu đả tọa khoảng bảy tám ngày là có thể hồi phục nguyên khí. Không nên chậm trễ Lâm Hiên từ trong túi trữ vật lấy ra rất nhiều bình ngọc nhỏ.
Hắn đem nắp bình mở ra rồi dốc các loại đan dược vào trong miệng. Dược lực nhanh chóng có tác dụng, một cỗ nhiệt lực ấm áp rất nhanh xuất hiện trong đan điền.
Lâm Hiên vội khoanh chân ngồi xuống hai tay bấm pháp ấn, khí hải trong đan điền hiện đang khô héo bắt đầu xuất hiện những dòng linh lực mỏng manh.
Trải qua một khoảng thời gian từ chính ngọ đến xế chiều. Lâm Hiên sửa sang lại trang phục rồi đứng lên. Lúc này khí sắc trên mặt đã tốt rất nhiều, Lâm Hiên phất tay áo thu mấy cái bình vào trong túi trữ vật rồi hóa thành một đạo độn quang bay vào trong núi sâu. Hắn định tìm một nơi thích hợp mở ra động phủ lâm thời an tâm khôi phục tu vị.
Mấy ngày sau tại một vách núi rung lên một trận, đá vụn rơi xuống lả tả.
Thanh quang chợt lóe, một bóng người từ trong vách núi bay vút ra.
Hiện tại Lâm Hiên và Nguyệt nhi đã khôi phục được khoảng chín phần thực lực. Lúc này Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang bay đi, hắn muốn đi thăm dò tình cảnh nơi đây xem như thế nào.
Bay được một lúc đã thấy một tòa thành kỳ lạ với vô số nhân tộc đi lại rất náo nhiệt nhưng Lâm Hiên không vội vào. Hắn dừng lại nghe ngóng một lúc lâu rồi lại tiếp tục bay đi chỗ khác tìm hiểu thêm.
“Gì thế này?”
Hơn một ngày sau, một đạo kinh hồng màu xanh đột nhiên ngừng lại giữa không trung , quang hoa thu liễm hiện ra Lâm Hiên với vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Do dự một chút rồi độn quang bay ra ngoài, hắn đưa tay chụp lấy một ít mây trắng cẩn thận xem xét. Đây đúng là những đám mây không khác gì ở U Châu.
Lúc này Lâm Hiên đi hết toàn bộ nơi đây. Không hề rộng lớn như hắn nghĩ, không phải là một đại lục gì cả mà là một đảo nhỏ mà thôi. Hơn nữa bao chung quanh là biển mây màu trắng vô cùng vô tận không thấy điểm dừng. Tiểu đảo này như lơ lửng nổi trên biển mây đó.
Khi trước hắn từng lao xuống biển mây này tra xét nhưng biển mây kia thật sự quá sâu, hơn nữa càng đi xuống lực cản càng lớn. Với tu vị của Lâm Hiên mà chỉ xuống được một ngàn thước thì xuất hiện một lực cản khủng khiếp khiến hắn không thể xuống sâu hơn được nữa.
Dù thế mấy ngày nay Lâm Hiên cũng phát hiện được mấy nơi linh mạch.
Nửa canh giờ sau. Một tòa thànhđập vào mắt, quang hoa chợt tắt rồi Lâm Hiện chậm rãi hạ xuống tại một nơi không người trước cổng thành. Hắn lấy ra một viên Ân Linh Đan ăn vào, thi triển Liễm Khí Thuật. Trên mặt lộ vẻ hài lòng, tiểu pháp thuật này của hắn càng ngày càng xuất thần nhập hóa.
Cẩn thận hơn nữa đem túi trữ vật bỏ vào trong lòng ngực, Lâm Hiên kiểm tra lại toàn thân rồi mới nghênh ngang bước vào trong thành.
Trước nơi cửa thành nhộn nhịp nhân thủ ra vào không ít, lại ăn vận những trang phục kỳ lạ. Trên cửa thành có khắc những văn tự cổ quái rất khác so với U Châu, cũng may Lâm Hiên nhận biết đây chính là một loại văn tự thượng cổ.
Thiên Thạch! Chính là tên tòa thành này, Lâm Hiên lại nghiêng tai nghe xung quanh. Âm giọng của đám người ở đây rất kỳ quái nhưng cẩn thận nghe hắn cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.
Lâm Hiên đem thần thức đảo qua nơi này, đều là phàm nhân mà không thấy tu sĩ xuất hiện. Trong lòng tạm an tâm, Lâm Hiên bước vào cửa thành.
Thiên Thạch Thành này khá lớn, đương đối phồn hoa. Hai bên đường phố xa mã qua lại, rất nhiều phòng ốc và cửa tiệm.
Lâm Hiên vừa đi vừa quan sát nhưng rất nhanh trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hiện tại hắn đã phát hiện ra một số tu tiên giả. Mới chừng một lúc hắn đã gặp đến tám người.
Tu vị của họ rất thấp, phần lớn đều là Linh Động Kỳ sơ kỳ, lợi hại nhất cũng chỉ là Linh Động trung kỳ. Nhưng ở lẫn với phàm nhân như vậy khiến Lâm Hiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ở U Châu, các gia tộc tông môn tu tiên hay các tán tu đều khổ tu trong các sơn lâm hẻo lánh. Nhưng ở đây phàm nhân và tu sĩ ở cùng nhau thản nhiên chung sống, phàm nhân cũng không có thần sắc khiếp sợ gì, chỉ thêm một điểm khác biệt là tu tiên giả nơi đây có đặc quyền trong thành.
Lâm Hiên phát hiện ra bọn họ bất luận là dùng bữa hay ở trọ đều không cần ngân lượng.
Xem ra khi trước hắn giả làm phàm nhân là quá mức cẩn thận, Lâm Hiên tự cười giễu rồi đem Liễm Khí Thuật thoáng điều chỉnh tu vị lên Linh Động trung kỳ.
Sau đó Lâm Hiên đi vào trong một trà lâu.
Trà lâu này dùng mộc đàn mà dựng lên nhưng khá rộng rãi chia làm ba lầu, lầu một dành để tiếp đãi khách nhân bình thường. Lầu hai dành cho phàm nhân có chút phú quý. Còn lầu ba thì dành cho tu tiên giả.
Lâm Hiên chậm rãi đi vào, đã thấy một thị nữ đứng đó trong tay cầm một viên bảo châu to bằng nắm tay. Vật này tuy không phải là pháp bảo nhưng có phản ứng với linh lực.
Lâm Hiên vừa mới đến gần hạt châu lập tức phát ra những tia sáng màu xanh biếc, thị nữ tự nhiên nhận ra người thiến niên trước mắt này là tiên sư, vội vàng cung kính thi lễ rồi dẫn hắn lên lầu ba.
Tại lầu ba rường cột chạm trổ trang hoàng hết sức xa hoa, các tu tiên giả chia ra làm sáu bàn đang hứng trí bừng bừng đàm luận cái gì đó.
"Lần này Diễm Ảnh môn tuyển đệ tử chính là kỳ ngộ ngàn năm, nếu được nhìn trúng thì như là cá chép hóa rồng. Từ nay về sau có thể hưởng diễm phúc vô song, có thể nói là nhất tiễn song điêu" Một thiếu niên ăn vận trang phục khá chưng diện, thần tình hưng phấn mở miệng.
"Đúng vậy, ta nghe nói là những tiên cô của Diễm Ảnh môn toàn là tuyệt sắc nơi nhân gian. Có nhiều mỹ nhân vây quanh như vậy thật sự là phong lưu không sao tả xiết". Một hán tử khoảng tam tuần vận bào trắng liếm khóe miệng nói.
"Các người đang nằm mộng à, tuy rằng ở toàn bộ Thất Tinh Vân Hải Đảo mà nói thì Diễm Ảnh môn không tính là gì. Nhưng ở riêng Thương Thúy Đảo này cũng là đại phái đứng đầu. Mấy người tán tu chúng ta nếu có tu vị Linh Động kỳ viên mãn, có lẽ sẽ có cơ hội". Hán tử thấp lùn khoảng tứ tuần bĩu môi nói, như tạt vào hai người ngồi cùng bàn một gáo nước lạnh.
"Trương đại ca, ngươi nói như vậy chưa hẳn đúng. Diễm Ảnh môn xưa này nổi danh là nhờ song tu. Lần này nghe nói vài vị nữ đệ tử xuất sắc muốn tuyển song tu đạo lữ. Trừ tu vị cảnh giới ra, bộ dáng anh tuấn đương nhiên nắm chắc ưu thế. Trương đại ca ngươi thì không được, nhưng không có nghĩa là Ngọc diện tiểu lang quân lại ta không được nhìn trúng". Hán tử ăn vận lòe loẹt không phục nói.
Lâm Hiên nghe đến đây khóe miệng lộ nụ cười mỉm, với tâm tư của hắn mà còn không nhịn được cười. Cái tên tự xưng là Ngọc diện tiểu lang quân này thật có chút thú vị a. Hắn chậm rãi bước tới bàn ba người đang ngồi rồi vòng tay.
"Chư vị đạo hữu, tại có có điều xin thỉnh giáo" Lâm Hiên khách khí nói.
Cảm ứng được tu vị Linh Động kỳ cấp bốn của Lâm Hiên, ba người kia không dám khinh thường vội đứng dậy. Tu tiên giới dùng thực lực để giao tiếp, tu vị cao nhất trong bọn họ cũng chỉ là cấp ba mà thôi, nên đối với Lâm Hiên không dám sơ suất.
"Vị đạo hữu này nhìn khá xa lạ, xin được hỏi tôn tánh đại danh? " Tráng hán thấp lùn mở miệng, xem ra hắn là người lão luyện nhất trong ba người.
"Tại hạ là Lâm Hiên, đến từ vùng bên ngoài"
Vùng bên ngoài? Ba người nghe xong không khỏi sửng sốt.
"Thì ra đạo hữu không phải tán tu mà là tu sĩ của tiểu đảo khác. Ta thật sự là đã thất kính". Hán tử thấp lùn ngạc nhiên sau đó hâm mộ nói. Trong Thất Tinh Đảo Vân Hải này có vô số tiểu đảo đều được thông giao với nhau nhờ các truyền tống trận.Nhưng mỗi lần truyền tống phải tốn rất nhiều tinh thạch. Căn bản tán tu thì không có nhiều tinh thạch nên hắn đoán Lâm Hiên là một tu sĩ của tông phái nào đó.
Lâm Hiên nghe xong lời này trong lòng liền vui vẻ, quả nhiên hắn đã đoán được một phần, nhanh chóng hỏi : "Nơi này là nằm trong Thất Tinh Đảo Vân Hải gì đó sao? Lại còn có thêm nhiều tiểu đảo giống nơi đây sao? "
"Đạo hữu sao lại không biết điều cơ bản thế này, không lẽ ngươi đến từ bên ngoài vân hải sao, nhưng điều này sao có thể? " Hán tử thấp lùn lộ vẻ kinh ngạc, hai người kia cũng cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
"Đương nhiên không phải" Lâm Hiên xấu hổ sờ sờ đầu:"Không dối gạt các đạo hữu, hình như tại hạ là tu sĩ của tiểu đảo khác, chẳng qua khi tới đây đã bị mất đi ký ức"
"Mất đi ký ức sao?"
Nhất thời ba tu sĩ nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Tu tiên giả thần thức vượt xa phàm nhân, mặc dù là tu sĩ cấp thấp thì cũng không thể bị bệnh thất lạc ký ức. Trừ phi là bị cao thủ Ngưng Đan kỳ thi triển bí pháp phong ấn ký ức.
Người này nói như vậy chẳng lẽ do tu sĩ cao cấp ra tay. Hay là hắn có thân phận gì khác? Dù thế nào cũng tuyệt đối không thể xem thường. Nghĩ đến đây ba người đối với Lâm Hiên không khỏi có thêm vài phần cung kính.
"Chẳng lẽ đạo hữu ngay cả xuất thân và hoàn cảnh của mình cũng đã quên? "
"Đúng thế" Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ buồn bực:"Thỉnh các vị đạo hữu có thể cho biết, phong thổ tập tục cùng với các đại thế lực tu tiên giới phân bố như thế nào không? Để tại hạ có thể tìm ra lối về bổn môn. Tại hạ xin đa tạ"
"Ha ha, đạo hữu quá lời, gặp nhau là hữu duyên, huống chi điều này chỉ là một cái nhấc tay mà thôi".
Hán tử thấp lùn suy nghĩ một chút quyết định phải nắm bắt cơ hội, thiếu niên này không phải đệ tử thế gia thì ắt cũng có sư phụ là cao thủ. Ân tình hôm nay chắc này sau hắn sẽ nhớ đến.
"Được rồi, tại hạ sẽ xin bắt đầu…" Thế là hán tử thấp lùn bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hắn nói đại khái Thất Tinh Đảo Vân Hải này hàng trăm vạn năm trước nguyên là một châu của Triệu đế quốc vĩ đại. Về sau xuất hiện thiên tai chưa từng có khiến cả đế quốc phân năm xẻ bảy, trong đó có một Châu gặp chuyện kỳ quái bị một đám mây vô cùng khổng lồ gọi là Vân Hải hút lên không trung. Vân hải này vốn bao là vô cùng vô tận không thấy bờ. Châu quận kia khi bị hút lên đây thì lại tiếp tục tách ra các đảo lớn cùng vô số đảo nhỏ rải rác khắp các nơi trong Vân Hải, trong đó Thất Tinh Đảo nghe nói diện tích là lớn nhất. Cho nên địa phương này được xưng là Thất Tinh Vân Hải Đảo.
Lời của đối phương khá rõ ràng. Lâm Hiên thầm đánh giá. Địa phương này bề ngoài rất thần bí nhưng cũng chỉ là một vùng hải vực khổng lồ gồm có vô số tiểu đảo. Chẳng qua hải vực này không phải là thủy vực mà là vân vực.
"Các đảo cách nhau có xa không. Nếu muốn đi sang những hòn đảo khác thì dùng biện pháp gì?"
"Cái này khó có thể nói cụ thể được. Trong Vân Hải có một số hòn đảo không có nhân tộc định cư. Khoảng cách giữa các đảo nhau cũng khác nhau. Nếu như ở cạnh nhau thì có thể dùng Truyện Tống Trận. Có điều mỗi lần truyền tống giá trị xa xỉ. Nhưng nếu không có nhiều tinh thạch để truyền tống thì có thể đi phường thị mua hải đồ, sau đó có thể thông qua phi hành tới những hòn đảo khác. Nhưng nếu chọn phương pháp này thì phải cẩn thận Vân thú mới được."
"Vân thú?" Lâm Hiên lại gãi đầu, lần đầu hắn nghe nói đến.
"A. Ta quên Lâm huynh đã mất đi ký ức. Vân Thú kỳ thật ra cũng không khác yêu thú nhiều lắm. Là một chủng tộc đặc biệt sống ở biển mây giữa các đảo. Hơn nữa thiên tính tàn bạo, tu sĩ
chúng ta cũng không dễ dàng trêu chọc vào. Chúng tu luyện đến Hóa Hình kỳ cũng có thể hóa hình thành nhân loài. Ở đây thỉnh thoảng sẽ phát sinh việc Vân thú cấp cao dẫn thủ hạ tấn công đem tu tiên giả cùng phàm nhân trên đảo, tàn sát không còn một mống." Hán tử thấp lùn nói đến về sau, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
"Trong Vân hải, các thế lực tu sĩ ở các đảo phân bố như thế nào?”
Nhất thời ba người sáu mắt nhìn nhau. Sau đó hán tử thấp lùn có chút ngượng ngùng nói.
"Xin lỗi Lâm huynh chuyện này chúng ta cũng không rõ ràng lắm."
"Các vị không phải là tu sĩ sống ở nơi này từ nhỏ sao?" Lâm Hiên nhướng mày khó hiểu mở miệng hỏi.
"Đúng là như vậy nhưng chúng ta chỉ là tán tu, với cảnh giới thấp thế này chưa từng dám rời bổn đảo. Đối với tình huống bên ngoài tự nhiên không biết. Nhưng về các thế lực tu tiên trên bản đảo ta có biết vài phần."
"Được rồi, vậy làm phiền huynh đài."
"Nơi này được gọi là Thương Thúy đảo. Ở trong Vân Hải được coi như là đảo nhị cấp."
"Đảo nhị cấp?" nhất thời Lâm Hiên ngẩn ra.
"Các đảo trong Vân Hải căn cứ diện tích cùng nhân khẩu chia từ nhất cấp tới thất cấp. Trong đó hòn đảo thất cấp duy nhất Thất Tinh đảo. Trên Thương Thúy đảo môn phái tu tiên lớn nhất chính là Diễm Ảnh môn, tất cả hơn hai ngàn đệ tử. Chưởng môn là một tiên tử họ Hà nghe nói tu vị đã là Ngưng Đan kỳ. Trong môn phái này còn có chín Ngưng Đan kỳ hộ pháp trưởng lão nữa."
Lâm Hiên nghe đến đó vẻ mặt có chút động. Một môn phái trên một hòn đảo nhị cấp đã có mười vị Ngưng Đan kỳ tu tiên giả. Xem ra nơi này trình độ tu tiên vượt xa U Châu.
Nhất thời trong lòng hắn thầm vui mừng. Càng ở nơi tu tiên trình độ cao thì càng dễ dàng tiến giai. Xem ra lần mạo hiểm lần này kết quả cũng thật xứng đáng.
"Trừ Diễm Ảnh môn còn có mấy tông phái và tu tiên gia tộc nữa nắm giữ mấy chỗ linh quặng cùng linh mạch trên Thương Thúy đảo. Về các tán tu như chúng ta nhân số cũng có gần vạn nhưng đạt tới Trúc Cơ kỳ thì không có mấy. Ở trên đảo không có bao nhiêu quyền lợi." Nói tới đây hán tử thấp lùn có chút buồn rầu.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã ra khỏi trà lâu. Hiện tại Lâm Hiên đã nắm được một số tin tức nên cần sự lựa chọn.
Đó là tìm một môn phái gia nhập sau đó mượn linh mạch bọn họ bắt đầu tiềm tu.
Lựa chọn này với người khác thoạt nhìn đơn giản lại còn hấp dẫn. Dù sao có môn phái chống lưng tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng đối với Lâm Hiên thì không ổn. Diễm Ảnh môn thực lực lớn nhất đảo này, môn chủ cũng bất quá là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, so với Linh Dược Sơn theo xa không kịp. Đối với môn phái nhỏ như vậy Lâm Hiên không có hứng gia nhập. Hơn nữa theo như lời ba người kia Diễm Ảnh môn am hiểu song tu công pháp. Vì linh mạch mà song tu cùng nữ tử xa lạ thì Lâm Hiên không làm được.
Thương Thúy đảo này vốn không lớn, khẳng định cũng không còn linh mạch để đơn độc khổ tu.
Lâm Hiên gãi đầu, hay là tìm cách truyền tống đi các đảo khác?
Trước tiên cứ vào phường thị xem xét sau đó mới đưa ra quyết định!
Ra ngoài thành Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang biến mất ở hướng đông nam.
Theo lời của ba tu sĩ vừa rồi nơi này không xa có một khu phường thị do Diễm Ảnh môn mở ra. Đương nhiên ở nơi đó hay có các tu sĩ tụ tập có thể nghe được rất nhiều tình báo. Mà hắn cũng muốn mua một ít vật phẩm tỷ dụ như hải đồ ghi lại cụ thể vị trí các đảo ở Vân Hải. Hơn nữa Lâm Hiên cũng muốn xem xét các loại tài liệu tu tiên ở nơi đây có gì khác ở U Châu không.
Chừng nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã thấy bóng dáng một phường thị. Nơi này không có thiết lập ảo thuật cấm chế gì. Phàm nhân cũng rất tự giác không dám đến gần mười dặm xung quanh.
Lâm Hiên đem Liễm Khí thuật điều chỉnh tu vị xuống Trúc Cơ hậu kỳ rồi đi vào trong.
Cửa vào phường thị có mấy tu sĩ cả nam lẫn nữ duy trì trật tự. Thế nhưng những nữ tu này thực lực còn cao hơn nam tu hơn một bậc.
Phường thị do Diễm Ảnh môn mở ra. Môn phái này vốn là lấy nữ làm chủ, nam nhân được nhập môn trừ phi tư chất phi thường xuất sắc, có thể cùng nữ tử nội môn kết làm song tu đạo lữ. Nếu không đều chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, những đệ tử ngoại môn không những không được truyền thụ công pháp, mà các loại đãi ngộ so với nữ tu cũng kém hơn một bậc.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, liền phát hiện mấy người nữ tử kia đều luyện một loại công pháp mị hoặc nào đó. Hơn nữa tư sắc không tầm thường, tuy không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng dung mạo dáng người cũng đủ để khiến nam nhân chảy nước miếng.
Những nam nhân bên ngoài, dù biết rất rõ ràng sau khi nhập môn địa vị không cao nhưng vẫn có tán tu liều mạng muốn gia nhập. Đại bộ phận tu tiên giả đều chống cự không nổi sức hấp dẫn của thất tình lục dục. Có thể tu luyện giữa một bầy mỹ nữ đủ để cho bọn họ động tâm.
Lúc này những nam đệ tử còn thêm vài tên tán tu đang vây quanh một Hồng y thiếu nữ mở lời ngon ngọt. Thấy cảnh này Lâm Hiên nhíu mày, đường đường tu tiên giả không lo đề cao thực lực lại chỉ biết a dua nịnh nọt nữ sắc, như thế còn có tiền đồ gì nữa chứ.
Song Hồng y thiếu nữ kia lại lờ đi như đang đùa giỡn tấm lòng của bọn họ. Lâm Hiên ho một tiếng rồi đi tới.
Hồng y thiếu nữ kia ngẩng đầu lên. Nhìn thoáng qua khí chất thong dong của Lâm Hiên. Nàng lập tức thu lại vẻ cười cợt bước nhẹ tới nhu thuận thi lễ một cái: "Lan nhi tham kiến tiền bối. Hoan nghênh tiền bối quang lâm phường thị. Nếu người muốn đi vào xin giao một khối tinh thạch."
Nử tử này chỉ có tu vị Linh Động kỳ đại viên mãn mà thôi. Nhìn thấy vị Trúc Cơ kỳ cao nhân này tự nhiên không dám chậm trễ.
Nhưng ngược lại mấy tên nam tử đang vây quanh thì lộ ra vẻ oán hận không phục.
"Lan tỷ tỷ. Ngươi đối với tiểu tử này tại sao khách khí như vậy?"
"Đúng vậy bộ dáng thật tầm thường, nào có anh tuấn bằng ta."
"Tiểu tử từ đâu đến thì biến về đó đi, dung mạo như thế này mà cũng muốn lấy lòng Lan nhi cô nương của chúng ta sao?"
Với tâm cơ của Lâm Hiên nghe thấy mà cũng phải trợn mắt há mồm. Từ khi hắn bước vào Tu Tiên giới tới nay, chưa từng thấy qua những tên ngu ngốc nào không biết sống chết như thế. Chỉ là mấy tên tiểu tu sĩ Linh Động kỳ mà lại dám kêu gào đối với tiền bối như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không rõ một điều, là chỉ cần một cái búng tay của hắn là có thể khiến bọn họ đầu rơi xuống đất?
Nhưng ngay sau đó Lâm Hiên phát hiện những người này ánh mắt đều đục ngầu, nhưng không giống như trúng pháp thuật mị hoặc. Ngược lại là đầu óc mê sắc tương tư thành bệnh.
Trong mắt mấy tên ngốc tử này trừ ngoài Lan nhi cô nương ra. Chỉ sợ cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ đến, bọn họ cũng không biết sợ mà vẫn kêu gào ỏm tỏi.
Đương nhiên Lâm Hiên không có gì để so đo cùng bọn chúng.
Nếu ả Lan nhi này mà là tuyệt sắc mỹ nữ cũng không nói làm làm gì, rõ ràng ả chỉ khá thanh tú mà thôi. So với Tần Nghiên, Âu Dương Cầm Tâm hay Khổng Tước tiên tử kém xa vạn dặm.
Nhưng rõ ràng ả không thi triển mị thuật, chẳng lẽ là mấy người này thường xuyên vây quanh nên tự nhiên chịu ảnh hưởng?
Đến bây giờ Lâm Hiên không khỏi nhíu mắt.
Có thể có hiệu quả như vậy chỉ có Thiên Nhiên Mị Hoặc trong truyền thuyết.
Loại công pháp này Lâm Hiên đã đọc qua trên một thượng cổ điển tịch. Ở U Châu sớm đã thất truyền. Không lẽ một nữ đệ tử bình thường của Diễm Ảnh Môn mà thân mang tuyệt kỹ này sao?
Hơn nữa thiên nhiên mị hoặc cũng không phải là ai muốn là cũng có thể tu luyện. Diễm Ảnh môn nho nhỏ này cũng có chút thú vị.
Lâm Hiên liếc Lan nhi một cái. Mới đến Vân Hải xa lạ này, đương nhiên hắn không muốn tự tìm phiền toái, nhanh chóng lấy ra một khối tinh thạch đưa cho ả ta.
"Tiền bối, mời!"
Không biết như cảm ứng được điều gì, thân thể Lan nhi cứng đơ một chút nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, cung tiễn Lâm Hiên bước vào.
Nhưng nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất trong dòng người, nét mặt Lan nhi lại trở nên nghiêm túc dị thường, ánh mắt như làn nước mùa thu thoáng qua một tia sát khí.
"Đại tiểu thư."
Bên cạnh một nữ tử cao gầy đi tới, trong mắt hiện lên một tia quan tâm.
"Không có gì, nhưng không biết vì sao ta cảm giác người kia thật đáng sợ. Tựa như bí mật cả người ta đều bị hắn nhìn thấu." Lan nhi đưa tay ngọc lên trán lau đi không ít mồ hôi lạnh.
"Làm sao có thể, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ mà thôi." Nữ tử cao gầy cũng chỉ có tu vị Linh Động kỳ thế mà khẩu khí lại lớn dọa người.
"Ta cũng không rõ lắm, có lẽ chỉ là ảo giác thôi." Lan nhi không dám khẳng định mở miệng nói.
"Đại tiểu thư thân là nữ tôn của Thánh Tôn, thân phận tôn quý như thế dù là chỉ rách một miếng da. Nô tỳ dù chết vạn lần cũng không chuộc được tội. Người việc gì phải để ý tới cái tên gàn đó" Nữ tử cao gầy có chút trách cứ nói, nhưng khẩu khí lại vô cùng tôn kính.
"À đại tiểu thư. Diễm Ảnh môn nho nhỏ này sao có thể khiến người phải đại giá quang lâm tới đây." Một lục y nữ tử bên cạnh cũng tới có ý khuyên giải.
"Được rồi. Các ngươi đừng nói nữa. Nơi này chẳng qua là một cái đảo nhị cấp nho nhỏ mà thôi. Cho dù là Diễm Ảnh Môn chủ đích thân đến há có thể làm khó bổn tiểu thư." Lan nhi có vẻ đã không kiên nhẫn nói.
Càng thêm cổ quái chính là ba nữ tử đối thoại này không chút nào kiêng kỵ mấy tên nam tử chung quanh, mà mấy tên này như mắt điếc tai ngơ. Ánh mắt ngây ngốc nhìn vị Hồng y thiếu nữ gọi là Lan nhi kia.
Đúng như Lâm Hiên từng ở trên điển tịch đọc qua. Công pháp của hồng y nữ tử này chính là Thiên Nhiên Mị Hoặc thượng cổ đệ nhất mị công. Kỳ diệu nhất là ở chỗ cho dù không cần thi triển cũng có thể ảnh hưởng tới người chung quanh.
Muốn chống lại công pháp này trừ phi có phương pháp khắc chế. Nếu không dưới sự ảnh hưởng của công pháp thực lực tự nhiên sẽ giảm xuống.
Tương tự với pháp bảo băng hỏa song thuộc tính của Lâm Hiên, đây cũng là mô phỏng theo thần thông của tu sĩ trên Linh giới.