Bách Luyện Thành Tiên

Kỳ Sự Trong Hội Đấu Giá


trước sau

Thời gian trên tiên đạo của Lâm Hiên cũng không ngắn, đã bôn ba qua nhiều nơi, sự tình kỳ lạ gì mà hắn chưa từng thấy qua nhưng…

Có lầm hay không, lần này là đấu giá Trưởng Lão Lệnh phù?

Ở trong bí hội, chỉ cần có đầy đủ tinh thạch thì đan dược pháp bảo, linh thảo phù triện, thậm chí là nữ tu luyện lô đỉnh đều có thể mua được nhưng từ cổ chí kim chưa từng thấy đem một Lệnh phù đại biểu cho chức vị trưởng lão đại phái cầm tới đấu giá.

Rốt cuộc là kiến thức Lâm Hiên nông cạn không biết phong tục dị quốc hay là có điều gì khác lạ ở bên trong.

Lúc này chân mày hắn cau lại, thầm đem vẻ mặt đám người xung quanh thu vào trong mắt.

Con chim hứng gió bão đầu tiên là con chim đầu đàn, lúc này giả ngu giả ngơ là tốt nhất.

Quả nhiên đại bộ phận tu sĩ tỏ ra sửng sốt lẫn ngạc nhiên rồi rất nhanh kích động mở miệng hỏi:

"Liễu Nhị, việc này là thật hay giỡn? Chức vụ Ma U môn trưởng lão vinh quang vô cùng, thực sự có thể đem ra đây cạnh tranh đấu giá sao?"

"Tiểu tử ngươi không cần lừa dối gạt ta! Các vị đừng phí tinh thạch mua oan ức vào người, không có chút lợi ích nào lại có thể bị Ma U môn truy sát."

......

Nghe đủ lời xì xầm nhưng vẻ mặt tráng hán có vẻ kiềm chế, ôm quyền hướng ra tứ phía: "Các vị đạo hữu, chắc hẳn mọi người cũng rõ ràng điều này, bổn thị vốn là sản nghiệp của Ma U môn. Lệnh bài này là hàng thật giá thật do môn chủ phát ra. Tuyệt đối không phải giả. "

Khi tráng hán thốt ra những lời này, Lâm Hiên phát hiện trong mắt không ít tu sĩ lộ vẻ thèm khát. Ma U môn là một trong hai thế lực lớn hùng bá Toàn Không đảo, các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ gia nhập nhiều nhất cũng chỉ đến chức chấp sự, còn xa mới tới vị trí trưởng lão.

Đa số tu tiên giả đều vô sỉ nhưng thân là nhất phái tông chủ, đương nhiên có tín danh, nếu như nói mà nuốt lời thì được không bù mất.

Nghĩ tới đây sự nghi ngờ chúng tu sĩ tiêu tan hết, lòng tham nổi lên. Lập tức có người hô to: "Vật này ta muốn, giá bao nhiêu vậy?"

Lời còn chưa dứt bên cạnh đã có người lạnh cười rộ lên: "Mã lão tam, ngươi đã là nhất môn chi chủ, lại còn không biết xấu hổ ở nơi này tranh cướp lệnh bà. Không cần biết giá khởi đầu là bao nhiêu, ta ra hai mươi mốt vạn tinh thạch."

Sắc mặt Mã lão tam không thay đổi quay sang mỉa mai: "Kẻ hèn tuy là Thái Dư môn chủ nhưng kiêm thêm khách khanh trưởng lão U Ma Môn thì có sao đâu. Không phải Liễu đạo hữu vừa nói lệnh bài này rất có giá sao. Ta ra hai mươi mốt vạn hai ngàn tinh thạch."

"Ha ha, Lôi mỗ cũng thấy thú vị với lệnh phù này. Ta ra hai mươi hai vạn tinh thạch." Lại một âm thanh hào phóng từ phía đông bắc vang lên.

"Ta ra hai mươi ba vạn."

......

Tiếng kêu giá liên tiếp khiến Lâm Hiên nghe có chút rúng động, hai mươi mấy vạn tinh thạch đâu phải là con số nhỏ. Xem ra Ma U môn Trưởng Lão Lệnh phù có lợi ích không nhỏ khiến hắn có chút động tâm.

Hắn nhíu mày suy nghĩ thầm cân nhắc lợi và hại.

Bất lợi là ở chỗ sẽ gây sự chú ý, dễ trở thành đối tượng đả kích. Tuy nhiên bây giờ điều này cũng không quan trọng vì dù sao hắn cũng đã bị Hồn Viên lão tổ để ý.

Còn về lợi ích, nếu có thể trở thành Ma U môn trưởng lão thì ở Toàn Không đảo sẽ thuận lợi rất nhiều, ví như tìm linh mạch cũng sẽ không khó khăn. Hơn nữa lão mập nham hiểm có ý đồ gì với hắn thì cũng phải kiêng dè Ma U môn vài phần.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên tự nhiên lại không hề chần chờ ra giọng: "Ta ra ba mươi vạn tinh thạch."

Âm thanh không lớn nhưng khiến không ít tu sĩ lộ vẻ giật mình, ào ào nhìn qua.

Ba mươi vạn! Không phải là con số đủ dùng cho một môn phái trung đẳng suốt một năm sao?

Nhìn qua thì thiếu niên này tướng mạo bình phàm nhưng luận tu vị thì không ai dám xem thường, chính là Ngưng đan hậu kỳ cao thủ.

Chúng tu sĩ đều muốn Lệnh phù nhưng đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày coi tinh thạch như rơm rác. Một số tu sĩ lão luyện bắt đầu hoài nghi hẳn là sau thanh niên này có thế lực to lớn chống lưng.

Lần này không ai cạnh tranh đấu giá cao hơn.

Tráng hán sau thạch bàn vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng. Lệnh phù được ra giá vượt quá xa hắn mong muốn, tuy nhiên dựa theo quy củ bí thị hắn vẫn phải hỏi một câu: "Còn có ai muốn ra giá trên vị đạo hữu này?"

Hỏi hai lần nhưng phía dưới lặng ngắt như tờ, hắn hắng giọng một cái đang muốn tuyên bố thì một âm thanh lười biếng vang lên: "Lão phu ra ba mươi mốt vạn."

Nhất thời chúng tu sĩ hít một hơi lạnh, không những giá tiếp tục bị đẩy cao lên trời mà vừa rồi chính là Hồn Viên lão tổ được mệnh danh là Tiếu Diện Hổ vừa lên tiếng.

Tráng hán vận đoản sam sững sờ một chút: "Tiền bối người nói giỡn rồi."

"Sao, chẳng lẽ lão phu không thể tham dự cạnh tranh đấu giá sao?" Hồn Viên lão tổ quắc mắt một cái, bộ dáng tươi cười chuyển ngay sang vẻ âm độc.

"Không...Vãn bối không phải có ý này." Tráng hán kinh hoảng vội vàng lắp bắp giải thích.

"Không phải thì được rồi, còn có đạo hữu giá đưa ra giá cao hơn so với lão phu?"

Ở đây còn ai mà dám to gan trêu vào lão quái này, ánh mắt các tu sĩ lại chợt nhìn sang thiếu niên kia. Chỉ thấy hắn im lặng không nói gì.

Cứ như vậy, lệnh phù rơi vào trong tay Hồn Viên lão tổ trong không khí im lặng.

Trưởng lão Ma U môn tất nhiên là tôn vinh nhưng chỉ là với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Còn với thân phận Nguyên Anh kỳ lão quái muốn gia nhập thì môn phái cao hứng còn không kịp. Đương nhiên chức vụ trưởng lão có được sẽ dễ như trở bàn tay. Vừa rồi chỉ có thể giải thích là lão quái này chê mang nhiều tinh thạch nặng túi nên muốn ném bớt đi cho nhẹ. Sự tình hôm nay quả là vô cùng kỳ lạ!

Sau khi Lệnh Phù được bán ra thì đấu giá hội cũng chấm dứt, chúng tu sĩ ào ào cáo từ mà đi. Nơi này lập tức trở về vẻ im ắng vốn có.

Rời khỏi đó, Lâm Hiên không ở lại phường thị mà hóa thành một đạo độn quang tan biến nơi chân trời.

***

"Thiếu gia, có người theo chúng ta."

"Ừm ta biết."

Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng đáp lời, cũng khó trách hắn đang buồn bực. Ở Ngọc Huyền tông vất vả mới thoát khỏi ba lão quái vật. Không ngờ vừa mới tới Toàn Không đảo, khi không lại bị Tiếu Diện Hổ kia nhìn trúng.

Rất nhanh phía chân trời nơi xa linh quang chợt lóe, rồi một đạo sáng màu vàng bay qua đây với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Thấy cảnh này sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi nhưng rất nhanh hiện ra vẻ kiên quyết. Hắn dừng độn quang đứng tại chỗ.

"Thiếu gia, sao chúng ta không mau trốn đi?"

"Trốn, tại sao phải trốn?" Nơi đầu mày Lâm Hiên hiện chút hắc khí nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Xem ra đối phương không đạt mục đích thì quyết không bỏ qua, đã như vậy chi bằng ở đây đợi lão."

"…Nhưng đối phương dù sao cũng là Nguyên Anh kỳ lão quái." Nguyệt Nhi có chút lo lắng hoảng hốt nói.

"Biết sao được, bây giờ có muốn chạy cũng không kịp, huống hồ.. hừ.." Ánh mắt Lâm Hiên lại hiện một tia sáng kỳ lạ.

Rất nhanh đạo độn quang đã bay tới nơi này, ánh sáng thu lại hiện ra một lão mập cỡ bự, khuôn mặt luôn đượm vẻ tươi cười. Trên thân phát ra linh khí kinh người chính là Hồn Viên lão tổ nổi danh nham hiểm.

Lúc này Lâm Hiên lại coi lão như không, trên mặt không mảy may có chút sợ hãi, chăm chú nhìn thẳng vào đối phương.

Bên kia Hồn Viên lão tổ nuốt nước miếng một cái, thấy Lâm Hiên thì lại mỉm cười làm một lễ: "Không biết đạo hữu tôn tính đại danh là chi."

Như có tu sĩ khác ở đây chắc chắn sẽ hoài nghi mắt mình có vấn đề, Tu Tiên giới vốn là cường giả vi tôn. Có khi nào Nguyên Anh kỳ lão quái cung kính như thế đối với Ngưng Đan Kỳ tu sĩ?

Vẻ mặt Lâm Hiên không biến sắc nhưng trong lòng thầm phân tích. Lão mập này đúng là hành sự cực kỳ quái dị. Ban đầu hắn đã tính cùng lắm thì dùng Phù Bảo kia để được ăn cả ngã về không với lão. Bây giờ thấy thái độ đối phương như thế, Lâm Hiên thầm tăng cảnh giác nhưng trên mặt cũng nở một nụ cười: "Lão tổ khách sáo rồi, tại hạ chỉ là một hậu bối tiểu tử họ Lý tên Diệu Thiên, lão tổ giá lâm ở đây không biết có chuyện quan trọng gì phân phó?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn trao đổi một thứ cùng đạo hữu" Hồn Viên lão tổ mỉm cười mở miệng.

Lần này Lâm Hiên thực sự kinh ngạc, đối phương mới gặp qua hắn sao có thể biết trên người hắn có bảo vật gì.

"Lão tổ thật khéo nói, tại hạ pháp lực thấp kém gia thân đơn bạc, nào có bảo vật có thể lọt vào mắt tiền bốiLâm Hiên thầm phòng bị nhưng ngoài miệng có vẻ rất khiêm tốn.

"Trước mặt chân nhân không bao giờ nói ngoa. đạo hữu cần gì tự coi nhẹ mình, lão phu có biết trong túi trữ vật của ngươi có vạn niên thần mộc." Hồn Viên lão tổ sờ sờ cái đầu sói mở miệng.

Vạn niên thần mộc, chẳng lẽ là cây đào thông linh kia? ý nghĩ của Lâm Hiên thay đổi liên tục nhưng không hiểu sao lão lại biết rõ như vậy.

"Đạo hữu không cần dấu lão phu, một khi ta đã tới gặp đạo hữu tự nhiên là nắm chắc điều này." Tiếng cười của Hồn Viên lão tổ truyền vào trong tai.

Đã đến nước này thì Lâm Hiên hiểu là phủ nhận cũng vô ích, trên mặt lộ chút cười khổ: "Nhãn lực của tiền bối quả thật kinh người, tại hạ quả thật có một gốc Đào thụ thông linh, có điều không hiểu lão tổ tại sao lại biết?"

Đào thu thông linh?

Hồn Viên lão tổ nghe xong sắc mặt càng trở nên mừng rỡ, âm thanh cũng trở nên ôn hòa: "Đạo hữu không cần ngạc nhiên, lão hủ vốn là mộc linh căn, từ khi ngưng thành nguyên anh, muốn tế luyện thêm bổn mạng pháp bảo nhưng lại thiếu đi thần mộc khó cầu. Còn làm sao biết đạo hữu trên người có bảo vật thì cũng nhờ vật này." Hồn Viên lão tổ đưa tay ra vỗ vào túi áo bên hông, linh quang chợt lóe rồi một con tiểu thú bay ra.

Lâm Hiên nhìn mà chớp mắt, tiểu thú này thân thể dài không đầy một thước, hình dáng mềm mại mượt mà tựa như thỏ ngọc ở thế tục. duy nhất khác biệt là đôi mắt của nó không phải màu đỏ như bảo ngọc mà là xanh biếc như ngọc bích.

"Đây chính là Mộc Duyến?"

"Hảo nhãn lực, không ngờ đạo hữu đã nhận ra nó" Trên mặt Hồn Viên lão tổ lộ chút kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Hiên với vẻ trịnh trọng.

"Tiền bối quá khen. Tại hạ chỉ là may mắn xem qua trên cổ tịch."

Vẻ mặt Lâm Hiên có chút giãn ra, rốt cuộc đã rõ đối phương vì sao biết trên người hắn có vạn niên linh mộc.

Mộc Duyến này chính là yêu thú cấp thấp, gần như không có sức chiến đấu nhưng cực kỳ nhạy cảm đối với bảo vật mộc thuộc tính. Nhất định là tiểu thú này đã ngửi được khí tức của linh mộc kia.

Bộ dáng Lâm Hiên lộ ra chút nghĩ ngợi. Vạn niên linh mộc dù cực kỳ quý giá nhưng hắn chủ tu không phải công pháp mộc thuộc tính, hơn nữa Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã chế luyện thành công. khi trước hắn cũng tính sẽ mang đến phường thị, nếu được giá sẽ đổi lấy tinh thạch, không ngờ lại gặp lão quái này đang cần.

"Tiền bối thật là sảng khoái, vãn bối tự bằng lòng bỏ thứ
yêu thích, chỉ là không biết lão tiền bối có thể lấy thứ gì để trao đổi?"

Nghe Lâm Hiên nói như vậy, trên mặt Hồn Viên lão tổ lộ vẻ mừng rơn: "Ha ha, đạo hữu quả là thông tình đạt lý. Ngươi an tâm, bổn tổ sư sao lại chiếm tiện nghi của ngươi được".

Nói tới đây lão duỗi tay một cái. Một tấm lệnh bài màu lam âm u từ trong tay áo rơi ra.

Ánh mắt của Lâm Hiên chăm chú rồi lộ ra một chút kinh ngạc: "Tiền bối, đây là...".

"Vừa rồi ở đấu giá hội, ta xem đạo hữu có vẻ ưu thích Ma U môn lệnh phù này nên cố ý đấu giá để trao đổi linh mộc cùng ngươi, không biết ý đạo hữu như thế nào?"

....

Lần này thì Lâm Hiên hết lời nói rồi, lão quái này hành động kỳ dị trong đấu giá hội như vậy hóa ra là vì điều này.

Giá trị vạn niên linh mộc không nhỏ nhưng lệnh phù có giá ba mươi vạn tinh thạch, trao đổi cũng là hợp lý. Hơn nữa không quá cần thiết thì hắn cũng không nên đối đầu với Nguyên Anh kỳ lão quái.

Thấy Lâm Hiên cúi đầu suy nghĩ, Hồn Viên lão tổ cũng không thúc giục, trên mặt không chút nóng vội, ở một bên cười rất thoải mái.

"Lão tổ đã có ý tốt, vãn bối nếu còn không thông thì há chằng phải không hiểu đạo lý sao."

"Ha ha, đạo hữu quả nhiên sảng khoái, bằng hữu của bản lão tổ không nhiều, sau này coi như ta có thêm một tiểu bằng hữu."

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, tự nhiên lưu tâm đến lời này của đối phương. Hắn thò tay vỗ trên túi trữ vật, một đạo bạch quang bay vút lên. Thì ra là một hộp ngọc to cỡ một thước.

Lâm Hiên đem quẳng cho Hồn Viên lão tổ, lão quái vật cũng đồng thời ném lệnh phù sang Lâm Hiên.

Hai người kiểm tra rồi khóe miệng đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Tiền bối, nếu như không còn chuyện quan trọng vãn bối xin cáo từ."

"Ha ha đạo hữu xin cứ tự nhiên, thứ lão phu không tiễn xa."

Lâm Hiên chắp tay thi lễ một cái rồi hóa thành một đạo thanh quang tan biến nơi chân trời.

Nhìn bóng dáng của hắn dần xa, nụ cười trên mặt Hồn Viên lão tổ cũng thu lại. Đột nhiên quay đầu lại quát một tiếng chói tai: "Kẻ nào ở một bên giả thần giả quỷ lén lút ám muội, mau lăn ra đây cho ta!"

Lão này biệt hiệu là Tiếu Diện Hổ, một khi tức giận sắc mặt dữ tợn quả thực khiến người hoảng sợ.

"Ha ha, Hồn Viên lão đệ cần gì tức giận, tại hạ chỉ là may mắn đi qua, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ cùng lão bằng hữu này sao?"

Trong không trung truyền đến một tràng cười dài rồi linh quang lấp lánh. Tại một tảng đá lớn cách đó không xa hiện ra một lão giả cao gầy. Người này vận đạo bào, nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, từ linh lực chấn động trên người lão có thể đoán được đây cũng là một Nguyên Anh kỳ lão quái.

"Hóa ra là Hôi Hạc đạo hữu." Hồn Viên lão tổ thu lại vẻ tức giận chắp tay làm lễ nhưng trong đáy mắt lóe ra một tia sáng sắc nhọn.

Hôi Hạc thượng nhân này cũng là một tán tu, thường ngày hành sự nửa chính nửa tà, danh tiếng của lão cũng khá nổi, có giao tình không kém với Hồn Viên lão tổ.

"Tại hạ không phải cố ý nghe lén nhưng chỉ là một tiểu tử Ngưng Đan Kỳ, đạo hữu cần gì phải tốn tâm cơ như thế. Trực tiếp cướp lấy không được sao ?" Hôi Hạc thượng nhân chắp tay đáp lễ, giọng nói vô cùng tò mò. Hắn cùng Hồn Viên lão tổ quen biết đã hơn trăm năm, đừng xem lão này vẻ ngoài hình dáng tươi cười nhưng lòng dạ độc ác không dưới các Ma đạo cự kiêu. Mà cái tên Lý Diệu Thiên kia vốn xa lạ, đâu phải thiếu chủ của thế lực lớn nào mà cần kiêng dè như vậy.

Thấy Hôi hạc thượng nhân đầy vẻ nghi ngờ, khóe miệng Hồn Viên lão tổ lộ ra vẻ tươi cười: "Ha ha, đạo hữu đã không cần đoán, thân thế cùng lai lịch tiểu tử kia tại hạ quả thực không biết."

"Lão quái ngươi không muốn nói cũng được, nhưng cần gì giỡn người bạn già này. Không biết mà ngươi lại khách sáo với một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ như thế sao?" Hôi Hạc thượng nhân phất tay áo, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.

"Đạo hữu đừng gấp, ta lừa ngươi để làm gì?" Hồn Viên lão tổ vẫn là dáng điệu ngây ngô: " Thực ra ngoài công pháp mộc thuộc tính ta còn tinh thông Quái thuật."

Quái thuật?

Vẻ mặt Bụi Hạc thượng nhân bỗng trở nên ngưng trọng.

Cái gọi là Quái thuật cũng chính là thay người đoán số, ở thế tục đa số đều là lừa gạt tiền tài mà thôi.

Hồn Viên lão tổ là Nguyên Anh kỳ lão quái, tự nhiên không thể vơ đũa cả nắm với những người kia.

Quái thuật trong bách nghệ tu tiên nói đơn giản chính là đoán trước tương lai, trong đó có chứa đựng một số huyền cơ. Nhưng Quái thuật vốn là kỳ nghệ quá thâm ảo, hơn nữa thiên cơ vốn là hư vô mờ mịt, cho dù là đại sư tinh thông này kỳ nghệ cũng có khi đoán sai. Học nghệ cũng vô cùng tốn thời gian nên ít có tu tiên giả đi theo kỳ nghệ này.

Tuy vậy tu đạo vốn là nghịch thiên, khi đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì thần thông đã có một hai phần của thần tiên. Như vậy Quái thuật của Hồn Viên lão tổ đương nhiên không thể xem thường.

"Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đã coi quẻ cho tiểu tử kia?"

"Không sai, ban đầu ta chỉ là nhất thời tò mò. Ngưng Đan Kỳ tu sĩ sao lại có vạn niên linh mộc thế là bấm một quẻ, ngươi đoán ta thấy được điều gì?"

"Có chuyện thì nói rõ ra đi." Hôi Hạc thượng nhân có phần không kiên nhẫn.

"Ta thấy trên người hắn có Linh Long Chi Khí."

"Cái gì, Linh Long Chi Khí?" nhất thời thân thể Hôi Hạc thượng nhân run lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng hâm mộ.

"Bây giờ ngươi có thể hiểu vì sao lão phu lại khách khí với hắn như thế chứ?" Hồn Viên lão tổ lạnh nhạt nói:

"Không sai, từ xưa tương truyền Linh Long Chi Khí vốn vô cùng đặc biệt. Người có thiên triệu này trên thân, rất có khả năng vượt quá cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Thậm chí vượt qua tam cửu tiểu thiên kiếp phi thăng linh giới."

"Ngươi cũng biết, Thất Tinh Đảo Vân Hải này vốn rộng lớn vô biên, tương truyền rằng có cao nhân Ly Hợp Kỳ, do không nắm chắc độ qua Thiên kiếp nên vẫn ngưng lại ở đây. Tiểu tử này phúc duyên thâm hậu, sau này có khả năng vượt những tiền bối kia. Ngươi nói ta đối địch với y không phải là chuyện ngu xuẩn sao?" Hồn Viên lão tổ mỉm cười nói.

"Lời này vốn không sai, nhưng Quái thuật vốn không mấy khiến người ta tin tưởng, đạo hữu sao có thể nắm chắc". Trầm lặng rất lâu, Hôi hạc thượng nhân đột nhiên mở miệng.

"Ha ha, lão phu cũng chưa từng nói nhất định là phải đúng mười phần. Mà sai thì có sao, ta trả giá tinh thạch thu lại bảo vật. Chuyện này nghe có vẻ hoang đường nhưng ta thà tin rằng có còn hơn không"

"Ừm."Hôi Hạc thượng nhân vuốt râu, xem ra đừng nghĩ Nguyên Anh kỳ lão quái chỉ biết nóng giận hung hăng càn quấy. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tóm lại, tiểu tử kia mặc dù chỉ là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, nhưng theo quẻ đoán thì không nên chọc vào hắn.

......

Lúc này Lâm Hiên sớm đã bay ra ngoài trăm dặm, sự tình hôm nay hắn cũng thật bất ngờ giống như là nằm mộng.

Vì sao lão Tiếu Diện Hổ đối với hắn lại hòa nhã như thế?

Nghĩ nửa ngày vẫn không có nửa điểm manh mối. Lâm Hiên khẽ lắc đầu bỏ qua chuyện này. Hiện tại hắn đang dừng lại ở một ngọn núi nhỏ hoang vu.

Bất kể đối phương có ý đồ bất chính thế nào. Hiện thoát khỏi phạm vi thần thức của lão nên không cần lo lắng nữa.

Tay trái hắn lật một cái, đem kia lệnh bài màu lam âm u lấy ra. Lâm Hiên cẩn thận xem xét. Sau khi thấy không có điều gì bất thường mới đem thần thức chìm vào bên trong nhưng lại bị bắn trở về.

Lâm Hiên giật mình rồi như là nhớ ra điều gì đó, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Hắn bấm tay bắn ra vài đạo kiếm khí, khắc dưới mặt đất một pháp trận đơn giản, Sau đó lại từ trong túi trữ vật lấy ra tinh thạch cùng tài liệu bố trí một hồi.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, ngay lập tức trận pháp bắt đầu vận chuyển, một đạo bạch quang bọc lấy hắn ở bên trong. Theo sau Lâm Hiên mới thong thả cắt trên ngón tay út trên một giọt tinh huyết nhỏ vào trong lệnh bài, hoàn thành nhận chủ.

***

Cùng lúc đó ở cách xa vạn dặm trên một ngọn đại phong, cảnh sắc nơi đây vô cùng mỹ lệ nhưng cả tòa sơn giả lại mơ hồ có ma khí quấn quanh.

Chính là Vụ Thương Sơn tổng đàn Ma U môn.

Ở một nơi linh khí nồng đậm nhất có một tòa động phủ vô cùng rộng rãi, trong phòng luyện công có một nho sinh vận bào trắng khoanh chân mà ngồi.

Người này nhìn qua cũng chỉ tầm tam tuần, dáng vẻ hào hoa phong nhã nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại bán đứng niên kỷ thật của hắn.

Chính là Ma U môn chủ, một Nguyên Anh trung kì lão quái. Nhìn thì như đang ở thổ nạp tĩnh tọa.

Ở trước mặt của hắn, trên một tòa đài cao có bày biện mười hai con tiểu thú được đúc bằng tinh thiết. Thời khắc mà Lâm Hiên thi triển nghi thức lệnh bài nhận chủ, ánh mắt một con tiểu thú nơi đó đột nhiên phát sáng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện