Bách Luyện Thành Tiên

Lấy Oán Trả Ân


trước sau

Mở nút bình ra, một mùi cay nồng phả vào mặt. Lâm Hiên đổ ra hai viên dược hoàn đỏ thẫm. Nữ tử kia lo lắng đứng một bên nhưng ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong.

"Cho trượng phu ngươi nuốt vào, sau đó lại dùng bảy đạo linh khí rót vào mười hai nhâm mạch yếu huyệt của hắn."

"Dạ."

Nữ tử lập tức dìu trượng phu dậy. Cong tay phải búng hai viên đan dược đến khóe miệng nam nhân. Tay trái bấm quyết, ánh sáng xanh lóe lên. Miệng nam tử đang hôn mê lại tự động mở ra để đan dược thuận thế trượt vào cổ họng hắn.

Nữ tử không dám nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi xuống hai tay không ngừng múa may. Theo phương pháp phân phó của Lâm Hiên đem linh lực rót vào mười hai yếu huyệt của trượng phu.

Chừng thời gian một tuần trà, theo pháp lực đổ vào. Sắc mặt nam tử dần hồng hào trở lại, thân thể hơi run rẩy rồi mở hai mắt ra.

Hắn còn rất yếu nhưng ít nhất tính mạng đã được giữ lại.

"Tướng công." Nữ tử mừng rỡ lập tức dịu dàng đỡ hắn dậy.

"Liên muội không phải lo lắng nữa, chính là vị tiền bối đã cứu ta?"

"Không sai."

Nữ tử quay đầu nhìn Lâm Hiên đầy cảm kích.

Nam tử gắng gượng ngồi dậy nói: "Đa tạ tiền bối có ơn cứu mạng, xin cho biết tôn tính đại danh, sau này trở về vãn bối nhất định lập bài vị trường sinh cho người...".

Lâm Hiên khoát tay trên mặt lộ vẻ hài lòng. Người này rất thức thời, như vậy hắn không cần phí miệng lưỡi hỏi nhiều.

"Cảm kích thì không cần, lão phu chỉ là trùng hợp đi ngang qua, ngươi chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề là đủ."

"Tiền bối cứ nói, chỉ cần vãn bối biết tuyệt không dám giấu diếm mảy may."

Nữ tử vẫn im lặng bộ dáng ôn nhu hiền thục, có vẻ thuận theo ý của trượng phu như là thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

"Ừm, hai người từ đâu đến, thuộc môn phái nào?"

Nhất thời nam tử ngẩn ra, không ngờ vị tiền bối cao nhân lại hỏi lai lịch của phu thê hắn. Chần chừ một chút liền mở miệng:

"Không dấu tiền bối, phu phụ vãn bối chính là tán tu."

"Tán tu?" Lâm Hiên nhướng mày cười lạnh nói: "Đạo hữu cho rằng lão phu là trẻ con lên ba sao, lời này cũng có thể thốt ra?"

"Tiền bối, vãn bối nào dám lường gạt!" Nam tử kinh hãi quá lo lắng vội lớn tiếng hô.

"Tiền bối đã cứu mạng hai bọn ta, ngu phu nào dám lừa gạt người?" Trong mắt nữ tử cũng toát ra vẻ sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

"Hừ, không phải lão phu không tin ngươi, chỉ là bí pháp đạo hữu thi triển vừa rồi không thể coi thường. Loại pháp thuật thần thông cỡ này sao tán tu sao có được?" Vẻ mặt Lâm Hiên hơi giãn ra nhưng vẫn có vẻ không tin.

"Oan cho tại hạ, công pháp của ta và Liên muội chỉ bình thường, nếu không chỉ mấy con quạ ma đáng ghét mà cũng dám bức chúng ta đến tình cảnh như vậy sao, còn công pháp để nâng cao tu vị chính là vãn bối thu được ở một cổ động!"

Lúc này tinh thần nam tử tốt hơn một chút, nói một hơi như lại sợ Lâm Hiên không tin, sau đó vươn tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra một ngọc giản, hai tay đưa tới.

Lâm Hiên cũng không khách sáo đưa tay nhận lấy rồi đem thần thức nhập vào trong, rất nhanh trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó bình thản trở lại.

Không nhìn rõ vẻ mặt vị tiền bối này hỉ hay nộ. Đôi phu thê trong lòng sợ hãi, vẻ mặt càng cung kính.

Sau một chén trà Lâm Hiên ngẩng đầu, không trả lại ngọc giản cho nam tử mà đưa tay cất vào túi trữ vật.

Vẻ mặt nam tử không đổi, coi chuyện này là điều đương nhiên. Dù sao ơn cứu mạng không thể xem nhẹ, tu vị Lâm Hiên lại cao như thế. Theo quy củ tu tiên giới, điểm hiếu kính này là cần phải có.

"Ừm, xem ra lão phu đã hiểu lầm, đạo hữu đừng để bụng."

"Không dám, không dám." Nam tử rất biết vâng lời, vẻ mặt vẫn cung kính không chút nào thay đổi.

"Lão phu còn một chuyện muốn thỉnh giáo, đạo hữu có biết ở bình nguyên Âm Linh này nơi nào có thượng phẩm âm mạch?"

"Thượng phẩm âm mạch?" Chỉ thấy Nam tử ngẩn người trầm ngâm rồi bỗng nhiên ngẩng đầu sắc mặt giãn ra: "Điều này thật trùng hợp, nếu gặp tiền bối trước mấy ngày vãn bối quả thực không trả lời được, nhưng hai ngày trước ta ngẫu nhiên nghe được một lời đồn đại, chỉ là không biết thật giả, xin tiền bối suy xét!"

"Ừm, nói nghe xem nào." Nét mặt Lâm Hiên vẫn tỏ ra hờ hững.

"Từ đây đi về phía tây khoảng ba trăm dặm có một vùng đầm lầy..."

"A"

Nam nhân vừa mới nói đến đó thì nữ tu đột nhiên la thất thanh như vừa thấy cái gì đó thất đáng sợ.

"Liên muội nàng làm sao vậy?" Nam nhân quay đầu quan tâm hỏi.

"Không...Không có gì." Nữ tử bối rối chỉ tay: "Dưới bụi cỏ kia, có...Có độc xà." Quả nhiên nơi phía xa xa, dưới mấy bụi cỏ khô có một con tiểu xà đang lè lưỡi phun phì phì.

"Khiến tiền bối chê cười, tiểu phụ trước khi bước vào tiên đạo từng bị một con độc xà cắn qua, tựa hồ lưu lại ám ảnh đến giờ vẫn còn sợ loài nhuyễn trùng này." Nam tử xấu hổ mở miệng.

Lâm Hiên khẽ nhíu mày, nói ra mấy chữ ngắn ngủi: "Nói tiếp đi."

"Dạ!"

Nam tử cúi đầu khom lưng, lúc này tinh thần của hắn đã khôi phục, dù cảnh giới rớt xuống Linh Động kỳ nhưng sau này sẽ nghĩ biện pháp Trúc Cơ một lần nữa.

"Vãn bối vừa mới nói phía tây ba trăm dặm có một vùng đầm lầy, nghe nói nơi ấy có không ít sương độc cùng chướng khí. Tu sĩ bình thường căn bản không thể đi tới. Nhưng tu vị của tiền bối tinh thâm, thần thông kinh người. Tới đó chắc hẳn không có vấn để, nghe nói ở một nơi bên cạnh đầm lầy có một nơi cực phẩm âm mạch."

"Sao?" Vẻ mặt Lâm Hiên tức thì lộ vẻ vui mừng: "Đạo hữu khẳng định là cực phẩm âm mạch sao?"

"Không dấu tiền bối, vãn bối chỉ là ngẫu nhiên nghe được lời đồn đại, nhưng tám chín phần hẳn là không sai." Nam tử có chút tin tưởng nói: "Kỳ thực nếu tu vị của phu phụ vãn bối không quá thấp thì sẽ thử đi qua nơi ấy một lần, dù sao đối với quỷ tu giả như vãn bối mà nói, tu hành ở nơi cực phẩm âm mạch sẽ có trợ giúp rất lớn."

Nói đến đây trong mắt hắn toát ra một tia hâm mộ, mà nữ tử kia thì cúi đầu vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.

Hai người lại trao đổi thêm mấy câu. Hỏi rõ vị trí cụ thể của vùng đầm lầy kia, Lâm Hiên mới biến thành một đạo kinh hồng màu xanh bay về phía tây.

Nhìn theo bóng dáng hắn, trong mắt nam tử lóe lên vẻ day dứt nhưng rất nhanh lại thay bằng vẻ hung ác.

***

"Thiếu gia chúng ta thực sự đi tới sao?" Âm thanh của Nguyệt Nhi vang lên trong đầu Lâm Hiên: "Ta cảm thấy đôi phu thê kia không có hảo ý gì."

"Ta biết." Lâm Hiên cười nói: "Tiểu nha đầu đã biết suy xét rồi, không còn là nha đầu ngốc hung đại vô não (1) nữa."

"Thiếu gia" Nguyệt Nhi đỏ mặt lên: "Người ta đang nói chính sự cùng ngươi, …ngươi vừa nói nhảm cái gì?"

"Ha ha" Lâm Hiên hì hì cười: "Được rồi Nguyệt đại tiểu thơ, ngươi nhìn ra đôi phu phụ này không ổn từ khi nào"

"Là nữ tu kia" Nguyệt Nhi giơ tay ngọc lên: "Tự dưng kinh hô lên như vậy, dù trước kia từng bị độc xà cắn phải nhưng bây giờ ả đã là Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả, sao còn lại sợ con tiểu xà nhãi nhép."

"Ừm, lời này thật không sai." Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tán thành: "Còn có điều gì khác nữa không?"

"Điều khác thì ta chưa nhận ra nhưng điều đó đã đủ chứng tỏ đôi phu phụ kia có âm mưu, thật là đáng ghét! Thiếu gia mới cứu hai người bọn họ, lại đã lấy oán trả ơn."

"Không có gì, Tu Tiên giới thay đổi thất thường cùng tiểu nhân vô số. Ta cũng chẳng phải hạng thiện nam tín nữ gì, muốn ám toán ta sao? Hừ, gieo gió thì ta cho gặt bão." Khóe miệng Lâm Hiên lộ chút nhạo báng.

Nguyệt Nhi mỉm cười, nếu bàn về tâm cơ thiếu gia tuyệt đối là hơn hai người kia nhưng vẻ mặt của nàng vẫn còn chút nghi hoặc.

"Thiếu gia đã phát hiện hai người bụng dạ khó lường, vì sao không đem chúng bắt lại?"

"Như vậy rất có thể rút dây động rừng."

"Rút dây động rừng?" Nguyệt Nhi càng thêm không hiểu, chỉ là hai Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, thiếu gia còn có điều gì phải băn khoăn?

Thấy vẻ mặt tò mò của tiểu nha đầu, Lâm Hiên mỉm cười giải thích: "Cô cũng biết của thần thức ta bây giờ đến cỡ nào, vừa rồi quan sát hai người, ta phát hiện trong cơ thể bọn họ có một loại cấm chế kỳ quái."

"Cấm chế?"

"Đúng vậy, cụ thể thì ta cũng không rõ nhưng có chứa một loại thi khí quỉ dị." Trên mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng: " Nếu ta đoán không lầm thì đôi phu phụ này đang bị một tà ma nào đó khống chế."

"Ồ" Nguyệt Nhi cảm thấy có chút hứng thú, "Thiếu gia bây giờ có tính toán gì không?"

"Đương nhiên chúng ta sẽ tới đó xem sao. Ta đã quan sát, tuy chúng có ý xấu nhưng tin tức về âm mạch chắc là không giả."

"Ừm" Nguyệt Nhi gật đầu, những ý định thiếu gia trong thời gian qua luôn hợp lý khiến nàng chưa bao giờ nghĩ ra ý phản bác.

***

Lúc này đôi phu thê kia vẫn còn ở trong hạp cốc. Nam tử khoanh chân mà ngồi hai tay bắt pháp quyết tĩnh tọa, toàn thân chớp động linh quang.

Mà ở bên cạnh hắn thiếu phụ kia thì vẻ mặt ngỡ ngàngm mơ hồ còn có chút bất an.

Qua khoảng một tuần trà nam tử kia thở hắt ra rồi chậm rãi đứng lên, nữ tử nhanh chóng đưa tay đỡ hắn dậy: "Tướng công, người đã khỏe chưa?".

"Khỏe sao nổi?" Nam tử cười khổ lắc đầu, nhìn về phía thê tử với ánh mắt đầy ôn nhu: "Nàng cũng không cần quan tâm nhiều quá, tính mạng của ta không đáng ngại. Chỉ là tu vị giảm xuống rất nhiều."

"Ừm" thiếu phụ lên tiếng, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Điều này cũng không quan trọng, lấy tư chất của tướng công cũng muốn trúc cơ thành công lần nữa cũng không khó, nhưng…"

Nói xong lời này nàng cúi đầu xuống.

"Liên muội, nàng còn điều gì khó nói, chẳng lẽ giữa phu thê chúng ta còn cần giấu giếm điều gì sao?" Nam tử lại nhíu mày, hai người bọn họ kết làm song tu đã được mười năm. Vô cùng hiểu rõ tính tình của nhau, nhìn vẻ mặt thê tử tự nhiên biết nàng có chuyện dấu ở trong lòng.

"Tướng công, vì sao huynh lừa gạt vị tiền bối kia tới đầm lầy, người biết rất rõ rằng chỗ vốn có thi ma...." Thiếu phụ sửa mấy sợi tóc, giọng nói có vẻ không vừa lòng.

"Liên muội, vi phu cũng là bất đắc dĩ." Nam tử thở dài nói :" Phu thê chúng ta vốn là đang ở
trong ma trảo của Thi ma, trong cơ thể bị hạ cấm chế. Nếu hành sự bất tuân thì hậu quả như thế nào trong lòng nàng cũng rõ ràng."

Thiếu phụ cắn môi, sắc mặt càng trắng. Qua một lúc lâu mới nhỏ giọng mở miệng: "Thi ma kia ra lệnh cho chúng ta dẫn dụ đồng đạo vào đầm lầy để hắn hút lấy tinh huyết luyện công. Nhưng vị tiền bối kia vốn có đại ân với chúng ta, hai ta có thể lừa gạt người khác chứ không cần thiết phải gạt người."

Nghe những lời này nam tử đỏ mặt lên, hắn làm như vậy tự nhiên có suy tính riêng. Người này tư chất tu tiên tầm thường, khổ tu gần trăm năm thật vất vả mới Trúc cơ thành công nên vô cùng ghen ghét tu sĩ cao cấp. Mặt ngoài thì cung kính nhưng trong lòng lại thường oán giận thiên đạo bất công, nguyền rủa những tu tiên giả có linh căn xuất chúng. Hắn cho rằng cùng là nỗ lực như nhau thì dựa vào cái gì mà những người kia lại có đại thần thông vượt xa hắn?

Chính là loại tâm lý biến thái này khiến hắn lấy oán trả ơn, lừa gạt Lâm Hiên đi tới đầm lầy kia.

Vừa nghĩ tới Ngưng đan tu sĩ thân phận tôn sùng được chết trong tay ma thi kia dưới sự đưa đường dẫn lối của hắn, trong lòng nam tử không có chút nào áy náy ngược lại cảm thấy sảng khoái không thôi.

Đương nhiên bên ngoài hắn biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ: "Liên muội, Thi ma dặn dò cứ ba ngày ít nhất phải đưa được một tu tiên giả tới. Hiện tại đã hơn hai ngày nên khi nãy ta quá hoảng sợ. Nhất thời phạm phải đại kỵ vong ân. Nơi này lại hoang vắng như vậy, nếu không làm thế đến lúc cấm chế kia phát tác, hai chúng ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không thể."

Nghe trượng phu đưa nhắc tới cấm chế của thi ma, trên mặt thiếu phụ kia cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, cuối cùng lại không hề mở miệng.

Nhất thời hai người rời vào trầm mặc.

Tu tiên giả đa số là ích kỷ bạc tình bạc ý. Trên con đường này không phải là ta chết thì ngươi chết, đạo lý này vốn mãi mãi không thay đổi.

***

Lại nói Lâm Hiên tu vị tiến nhanh nhưng không phải hạng người liều mạng. Biết rõ trong lòng đối phương có quỷ kế, trước khi tìm hiểu rõ tự nhiên hắn sẽ không lỗ mãng nhảy vào trong cạm bẫy.

Phương pháp đơn giản nhất là bắt lấy hai người kia sưu hồn đại pháp, nhưng trong cơ thể phu thê kia đã bị tà ma thiết hạ cấm chế, làm như thế e rằng ném chuột sợ vỡ bình. Với tâm cơ của Lâm Hiên tự nhiên đã có chủ ý khác.

Lúc này Lâm Hiên chưa vội tới đầm lầy mà đang khoanh chân ngồi điều tức ở một hang đá nho nhỏ mới khai mở.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đột nhiên chân mày Lâm Hiên cau lại chậm rãi mở hai mắt.

"Thiếu gia, sao vậy?"

Lâm Hiên không trả lời Nguyệt Nhi mà đưa tay một vẫy một cái, một tia sáng màu tím phá không, vô cùng nhanh chóng bắn vào trong lòng bàn tay hắn.

Là một con ong mật cực lớn, bên ngoài thân thể hoa văn sặc sỡ cùng hai mắt có màu đỏ tươi. Nhìn qua một chút đã không phải phàm trùng.

Khi ở Hoàng Kỳ sơn, Lâm Hiên đã dùng sâm tinh nuôi dưỡng mấy năm nhưng loại Ngọc La phong này vốn sinh trưởng cực kỳ chậm chạp.

Lâm Hiên cũng không hề phiền não về điều này. Căn cứ theo hắn được biết, một số ma trùng lợi hại đều có chu kỳ trưởng thành tính bằng hàng ngàn năm. Đến thọ nguyên của Nguyên Anh kỳ tu sĩ còn theo xa không kịp.

Muốn đào tạo loại này ma trùng này thì chỉ phiệt gia tộc lực cùng đại môn phái. Trải qua truyền thừa không biết bao đời, hao tổn vô số tâm huyết mới bồi dưỡng chúng trưởng thành. Cho nên khu trùng thuật mặc dù uy lực vô cùng nhưng trong các đại phái cũng khó thấy chứ đừng nói chi là tán tu.

Lâm Hiên do có sâm tinh đầy đủ nên Ngọc La Phong phát triển nhanh hơn một chút, nhưng mới mấy năm ngủi nên chỉ mới phát huy được một số tác dụng.

Vì không muốn đả thảo kinh xà, trước khi rời đi Lâm Hiên lặng lẽ để lại một con ma phong, cũng đem một sợi thần niệm bám ở trên nó.

Lúc này Lâm Hiên hai tay véo quyết đem sợi thần niệm thu lại vào tâm thần. Một lát sau hắn đứng lên.

"Thiếu gia, có phát hiện gì không?"

Lâm Hiên lắc đầu, qua đoạn đối thoại của đôi phu thê kia thì chỉ biết là trong đầm lầy kia có một Thi ma, dựa vào hút tinh huyết nhân loài để luyện ma công.

Còn cảnh giới đối phương như thế nào thì hắn cũng không rõ. Cái gọi là thi ma thực ra cũng là một loại cương thi thông linh, chỉ là ở trong quá trình thông linh đã xảy ra biến dị, cho nên so với khó ứng phó hơn quái vật cùng loại một ít.

Nghe nói dù tu vị cao hay thấp, Thi ma cũng đã mở linh trí, có thể chọn chỗ tốt để tự tu hành. Điều này càng khẳng định trong đầm lầy kia có âm mạch cực tốt tồn tại.

Khó khăn lắm mới có tin tức về cực phẩm âm mạch. Lâm Hiên sao có thể bỏ qua, với thần thông của hắn bây giờ. Cho dù cảnh giới của Thi ma cao đến đâu, hắn tin rằng dù đánh không lại thì cũng có thể dễ dàng chạy trốn.

Lâm Hiên không chần chờ nữa, toàn thân lóe lên thanh quang bay về phía chân trời.

Hơn ba trăm dặm đường chỉ mất thời gian một tuần nhang. Lúc này Lâm Hiên đã thấy xa xa phía trước là đầm lầy, thi khí nơi đây cũng trở nên đậm đặc, trong không khí mơ hồ còn tràn ngập từng đám sương độc màu tím.

Quả thật tu sĩ tầm thường khó có thể tiến vào đầm lầy này nhưng với tu vị hiện tại của Lâm Hiên thì không coi vào đâu. Hắn nhắm hai mắt đem thần thức phát ra bắt đầu thăm dò.

Một lát sau trên mặt lộ chút kinh ngạc, không nghĩ còn có tu sĩ khác tới chỗ này.

Do dự một lát, Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra Ẩn linh đan nuốt vào, biến hóa thành một lão giả tướng mạo gầy đét, tu vị chỉ là Ngưng Đan trung kỳ bay tới.

Bên này có ba tu sĩ đang tụ tập cùng một chỗ thảo luận, thấy Lâm Hiên đến thì bất ngờ nhưng rất nhanh đã trở nên mừng rỡ.

Đầu lĩnh là một lão giả tóc xám trắng chừng hơn ngũ tuần, người này cảnh giới cũng đến Ngưng Đan trung kỳ. Lão bước lên phía trước hai bước hướng qua Lâm Hiên chắp tay:

"Đạo hữu cũng do Ninh gia mời đến thì thật tốt quá. Ba người chúng ta thấy thi khí nơi này uy lực không nhỏ, bây giờ có thêm đạo hữu thì sẽ có thêm một phần thành công."

"Ninh gia?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, ánh mắt lộ ra chút khó hiểu.

"Sao vậy, đạo hữu không phải do Ninh gia mời đến tương trợ sao?" Lão giả kia ngẩn ngơ rồi sắc mặt trở nên lo lắng.

Hai gã tu tiên giả khác thì còn trẻ hơn, ngoài một gã đầu trọc chân trần chừng tam tuần còn có thêm một gã nam nhan trang phục lòe loẹt để tóc dài đến lưng, cả hai đều là quỷ tu ngưng đan sơ kì.

"Ha ha, Ninh gia gì đó Lý mỗ chưa từng nghe qua, ta chỉ là đi ngang qua nơi này vô tình. Thấy ba vị đạo hữu thế là đã qua đây bái phỏng".

Ba người nhất thời đưa mắt nhìn nhau rồi môi khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là đang truyền âm nói nói gì đó nhưng Lâm Hiên ra vẻ không nhìn thấy.

Qua một lát lại thấy lão giả kia mở miệng: "Hóa ra là vậy nhưng không sao. Nếu như đạo hữu chịu ra tay tương trợ một việc, chúng ta sẽ có hậu tạ."

"Ồ. Xin mời nói cho rõ"

"Thực ra cũng không có gì, tin tưởng đạo hữu cũng nghe qua, Ninh gia này vốn là một đại gia tộc ở trong bình nguyên Âm Linh. mấy ngày trước Thiếu môn chủ gia tộc này đến đầm lầy này thu thập linh thảo thì mất tích. Ninh gia lão tổ lại đang ở thời kỳ trùng kích bình cảnh, trưởng lão khác cũng ở tổng đàn không dám tự ý rời đi, cho nên đã ủy thác ba người chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ đi tìm thiếu chủ." Vẻ mặt lão giả ôn hòa, giải thích rõ ràng sự tình.

"Thì ra là thế, Thế mấy vị cần tại hạ hỗ trợ điều gì?"

"Cái này.." Trên mặt lão giả hiện lên chút ngượng nghịu: "Không dối gạt đạo hữu, thi khí nơi đầm lầy có một ít cổ quái, chỉ là ba người chúng ta hợp tác thì thực lực hơi có vẻ hơi mỏng, nếu như là đạo hữu chịu gia nhập tự nhiên là không chút sơ hở."

Chú thích: (1) hung đại vô não: ngực to không có đầu óc. Ám chỉ hạng con gái ngốc nghếch. Chỗ này nơi khó dịch nên tại hạ xin để hán việt. Nếu dịch theo nghĩa bóng thì mất đi sự liên tưởng thú vị nhưng dịch theo nghĩa thực thì câu đó có phần trần trụi, nhất là trong lời nói giữa nam và nữ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện