Bách Luyện Thành Tiên

Phong Tỏa


trước sau

Dù có lập trạm canh nhưng với cơ trí giảo hoạt của Lâm Hiên trên đường đi chỉ kinh mà không hiểm. Hiện tại Lâm Hiên đang thao túng một thanh phi kiếm cấp bậc Linh khí hóa thành một đạo độn quang màu trắng bay về phía đông.

Lại nói điều này đúng là làm khó hắn. Gia tài của hắn bây giờ không ít pháp bảo nhưng còn Linh Khí thì tìm khắp túi trữ vật cũng không có nổi một kiện.

Đang lúc khó xử Nguyệt Nhi đưa cho hắn một thanh phi kiếm thượng phẩm Linh Khí hình dáng hoa mỹ, là thứ mà Nguyệt Nhi thích nên vẫn đem giữ lại.

Trên đường đi hắn đã bị kiểm tra mấy lần. Với công phu liễm khí của Lâm Hiên dù là lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng không nhìn ra sơ hở, chứ đừng nói đám đứng trạm hầu hết chỉ là Trúc Cơ kỳ.

Thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy tốc độ của hắn bây giờ hơi chậm nhưng khoảng nửa tuần trăng sau ra khỏi Đông Duyên Châu. Có điều càng ngày hắn phát hiện tình hình có chút không ổn.

Theo lý càng xa kiểm tra sẽ lỏng dần nhưng hoàn toàn ngược lại. Lâm Hiên phát hiện mấy ngày nay đám tu sĩ Vạn Quỷ Hồ đã tăng lên gấp nhiều lần.

Hơn nữa cấp bậc cũng làm người ta kinh hãi không chỉ có rất nhiều cao thủ Ngưng Đan kỳ, hơn nữa trong vòng nửa ngày hắn đã gặp năm lão quái Nguyên Anh kỳ.

Mặc dù chưa bị phát hiện ra nhưng cũng Lâm Hiên cũng bị dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Có lầm không chứ, Vạn Quỷ Hồ điên rồi sao? Theo tình hình này sợ rằng đã dốc hơn phân nửa cao thủ trong môn phái. Điều này khiến hắn trợn mắt há mồm. Viên bàn đó rốt cuộc quan trọng đến cỡ nào mà khiến Vạn Quỷ Hồ đuổi tận truy tuyệt như vậy?

Xem ra sự tình lần này không đơn giản. Lâm Hiên thầm cẩn thận tính toán nghĩ cách thần không biết quỷ không hay chạy ra khỏi vòng vây của đối phương.

Lúc này hắn đang đứng trên một đỉnh hoang sơn trầm ngâm suy nghĩ.

Cách đây không lâu Lâm Hiên gặp mấy tán tu, từ trong miệng bọn họ nghe được một manh mối quan trọng.

Tình hình càng lúc càng không ổn. Không tìm được bảo vật đã khiến tông chủ Vạn Quỷ Hồ tức giận. Thân trong Quỷ Đạo lại là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lòng dạ lão quái này đương nhiên là vô cùng độc ác.

Lão đã hạ lệnh thà giết lầm còn hơn bỏ sát. Nói cách khách chính là muốn đại khai sát giới. Lệnh này vừa ra chẳng khác nào là toàn địch của Đông Duyên Châu.

Nhưng Vạn Quỷ Hồ lại không coi việc này vào đâu, có thực lực hùng mạnh chính là có thể kiêu ngạo.

Lúc này qua trạm gác đã không dễ dàng như trước nữa. Trừ phi có thể biểu thị thân phận, nếu không sẽ bị mời đến phân đàn của Vạn Quỷ Hồ.

Lúc này Lâm Hiên đang băn khoăn. Trong tay hắn có lệnh phù của Ninh gia nhưng môn phái này lại ở trên Toàn Không Đảo, bọn họ có nhận ra hay không còn rất khó nói. Tám chín phần sẽ không dễ đi qua.

Hơn nữa nghe nói sau khi lệnh này được ban ra, đã có không ít tu sĩ đã xung đột với Vạn Quỷ Hồ, kết quả đều bị nếm thiệt thòi không nhỏ.

"Sư thúc chẳng lẽ chúng ta bị kẹt mãi ở đây sao. Số linh thảo này đã nói mười ngày là phải giao. Nhưng cứ theo đà này nhất định chậm trễ thời gian, như vậy sẽ phải mất phí..."

Một âm thanh đượm vẻ tức giận truyền vào tai, Lâm Hiên trong lòng có chút động lập tức đưa thần thức về phía đó.

Cách xa vài dặm, trong một tiểu sơn cốc nhỏ có mấy chiếc xe lớn đang dừng ở đó. Thân xe dùng tài liệu đặc biệt tạo thành, kéo xe không phải là tuấn mã mà là mấy con yêu thú cánh dài. Trước xe còn cắm mấy ngọn cờ. Bố trí như vậy có điểm giống tiêu cục ở thế tục giới.

Thực ra trong tu tiên giới cũng có những cuộc giao dịch, hàng hóa không thể để hết vào trong túi trữ vật, nếu vận chuyển trên đường dài đúng là có chút phiền phức.

Vì vậy một số tông phái gia tộc quan hệ chặt chẽ, thậm chí một ít tán tu hữu hảo quyết định tập liên minh làm nghề này làm sinh cơ, kiếm được số tinh thạch không nhỏ.

Trường Phong tiêu cục chính là một trong số đó. Cách đây không lâu bọn họ nhận được một cuộc đại sinh ý, vốn là kiếm được một khoản tinh thạch lớn không ngờ cuối cùng lại vướng vào chuyện này. Một khi quá hạn giao hàng, theo quy định bọn họ phải bồi thường cho đối phương gấp hai lần tổn thất.

Hiện tại có bảy tám gã tu sĩ, cầm đầu lại là một bạch y lão giả và một nữ tử mới khoảng hơn hai mươi. Lão giả là tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ còn nữ tử chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

"Tinh Nhi, gấp gáp thì có tác dụng gì chứ. Trường Phong tiêu cục nhỏ bé chúng ta sao có thể đắc tội được với Vạn Quỷ Hồ chứ" Lão giả thở dài một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

"Hừ, dù là cửu đại thế lực Vân Hải cũng không thể nào bá đạo như vậy. Bọn họ muốn truy tung một kẻ nào đó, vậy mà ngăn cản tất cả đồng đạo. Kẻ khác thì không nói nhưng mấy vị chấp sự trong Vạn Quỷ Hồ đều biết Trường Phong tiêu cục chúng ta, sao lại làm khó như vậy". Thiếu nữ mở to đôi mắt vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Cũng khó trách tuy tông chủ Vạn Quỷ Hồ đã hạ lệnh, kẻ có thân phận rõ ràng có thể đi qua nhưng bên dưới chấp hành lại có thay đổi. Cho dù ngươi có là tu sĩ trưởng lão môn phái gì cũng phải có tinh thạch mới được qua a!

Cứ như vậy đám tu sĩ Đông Duyên Châu kêu trời kêu đất. Cho dù thân phận rõ ràng nhưng qua bao nhiêu trạm bóc lột như vậy sợ rằng chưa thoát được ngàn dặm thì đã táng gia bại sản.

"Sư thúc, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?" Khuôn mặt thiếu nữ có chút buồn bực.

"Biện pháp đương nhiên là có" Lão giả nhếch mép lộ ra tia trào phúng: "Trừ phi có trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Vạn Quỷ Hồ đứng ra đảm bảo"

Nữ tử nghe như vậy thì giương mắt há miệng, biện pháp này thật bất khả thi. Với tu vị của bọn họ sao có thể quan hệ với lão quái cao cấp như vậy?

Lâm Hiên nghe đến đây trong lòng vừa động, thu hồi thần thức lại. Lúc này bị kiểm tra rất chặt. Xem ra không dễ rời khỏi Đông Duyên Châu này.

Lâm Hiên đặt tay lên trán trầm tư, hắn đương nhiên không ngu ngốc mà chui đầu vào rọ, nếu không nắm chắc hắn tuyệt đối không làm. Hắn quyết định tạm thời lưu lại đây một thời gian. Trừ phi nghĩ được cách hoàn mỹ nếu không hắn sẽ không đi tiếp.

Dù sao đối phương phong tỏa trên quy mô lớn như vậy tốn nhân lực và vật lực rất lớn, không thể duy trì trong một thời gian dài. Hiện tại tìm một chỗ bí ẩn, chờ gió yên biển lặng.

Đã có quyết định, Lâm Hiên nhanh chóng dậm chân, thân hình từ từ chìm vào trong đất tới mười mấy trượng mới ngừng lại, sau đó ẩn giấu khí tức phong ấn thần thức, thậm chí ngay cả nhịp tim và hô hấp gần như cũng ngừng lại. Nói đơn giản chính là trạng thái giả chết.

Có không ít tu sĩ đi qua ngọn hoang sơn này, thậm chí trong đó còn có tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhưng không ai phát hiện ra điều gì bất ổn.

***

Đông đi xuân đến thoáng cái đã sang năm mới. Lâm Hiên đoán không sai, theo thời gian trôi qua tông chủ Vạn Quỷ Hồ mặc dù vô cùng tức giận, nhưng không thể nào tiếp tục phong tỏa Đông Duyên Châu thêm nữa.

Đã lâu như vậy mà không tìm được manh mối, tiếp tục tra xét cũng cũng không mấy hy vọng.

Tuy nơi này thuộc phạm vi thế lực của bọn họ nhưng hành động trên quy mô lớn như vậy đã khiến các thế lực lớn khác ở Vân Hải chú ý.

Thậm chí Vạn Quỷ Hồ đã từng xung đột với Thiên Thi Môn, hai bên giằng co đều bị thiệt, đã tổn thất không ít cao thủ Ngưng Đan kỳ.

Cuối cùng sau hơn một năm tình cảnh Đông Duyên Châu dần khôi phục bình thường.

Sáng sớm một hôm, Lâm Hiên lặng lẽ từ trong lòng núi chui ra. Hắn cẩn thận đem thần thức phát ra bắt đầu quan sát trong phạm vi trăm dặm, một tuần trà sau Lâm Hiên mới thở ra một tiếng.

Khoảng không rộng như vậy hắn chỉ cảm ứng chỉ có mấy tu sĩ ở đây. Xem ra Vạn Quỷ Hồ đã rút các trạm gác. Lựa chọn lúc trước là hoàn toàn chính xác, hắn hóa thành một đạo kinh hồng trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.

Tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng vầng hào quang khá ảm đạm. Trừ khi là lão quái Nguyên Anh kỳ nếu không rất khó phát hiện ra.

Lúc này Lâm Hiên liên tục chạy qua mấy châu phủ. Tính toán cũng đã xa Đông Duyên Châu có hơn trăm vạn dặm ra khỏi phạm vi thế lực của Vạn Quỷ Hồ. Lúc này Lâm Hiên mới thở phào nhẹ nhõm chầm chậm di chuyển.

Trong thời gian qua hắn cũng đã từng mấy lần lấy viên bàn ra nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Chẳng qua Lâm Hiên cũng không hề buồn bực, trên đời không có bí mật nào là vĩnh viễn. chuyện này Lâm Hiên vốn không gấp, mục đích chủ yếu vẫn là Thiên Trần đan.

Nửa tuần trăng sau, Lâm Hiên xuất hiện trong phạm vi Viêm Châu ở phía nam Thất Tinh đảo, đây là nơi có độ nhiệt cao nhất. Độ nhiệt hàng ngày ngoài không khí đều trên ba mươi thậm chí có những ngày vượt qua năm mươi độ.

Nơi này hiển nhiên không thích hợp phàm nhân cư ngụ, dân cư ở đây rất thưa thớt, ngoại trừ sống trong rừng rậm chỉ có mấy thành thị lớn mà thôi.

Thời tiết nóng bức làm cho cây cối rậm rạp, trong rừng rậm có rất nhiều độc xà thậm chí có thể thường xuyên thấy yêu thú.

Viêm Châu cũng chính là nơi có nhiều hỏa tài nguyên nhất ở Thất Tinh đảo.

Linh mạch hỏa thuộc tính ở đây có mấy chục chỗ, hiển nhiên cũng hấp dẫn không ít tông phái gia tộc đến đây khai tông lập phái, nổi tiếng nhất chính là Liệt Dương Môn.

Liệt Dương Sơn núi non trùng điệp kéo dài mấy trăm dặm, toàn bộ do các ngọn hỏa
diệm lớn nhỏ khác nhau tạo thành. Trong Liệt Dương sơn còn có mấy quặng mỏ lớn, sản sinh ra tinh thạch thiết mẫu đồng tinh, các tài liệu cần thiết đối với tiên giả. Chỉ riêng tài nguyên phong phú nơi đây đã khiến người đỏ mắt chứ đừng nói linh mạch có phẩm chất hàng đầu.

Theo lý sẽ khiến vô số tông phái tu tiên liều mạng cướp đoạt, nhưng thực tế lại không kẻ nào dám làm càn vì Liệt Dương Sơn đã có chủ. Liệt Dương môn, một trong cửu đại thế lực lớn của Vân Hải vô cùng hưng thịnh, ai dám có ý đồ nơi đây thì đúng là lão ông chê mạng dài.

Thực ra không chỉ ở lân cận Viêm Sơn mà cả ở Viêm Châu này, nếu tông phái nào là không có quan hệ phụ thuộc với Liệt Dương môn, hoặc những thế lực từ bên ngoài đến đều bị xa lánh.

Lúc này Lâm Hiên khống chế tu vị ở mức Trúc Cơ kỳ, đi đến một khu phường thị ở Viêm Châu tìm hiểu thêm tin tức.

Nghe nói khu này chính là sản nghiệp thuộc về Liệt Dương môn. Bởi vì khá hẻo lánh nên chỉ có quy mô trung bình. Nhưng sau khi Lâm Hiên đi vào thì không khỏi hoảng sợ. Chỉ riêng đường lớn đã có chín con dài mấy ngàn thước, rộng đủ cho xe tứ mã đi vào.

Ngoài ra còn vô số đường nhỏ, các cửa tiệm lớn nhỏ cũng rất nhiều. Khu phường thị này mà chỉ được coi là trung bình sao?

Lâm Hiên không còn gì để nói. Khu phường thị lớn nhất ở U Châu so với ở đây thì còn kém xa. Qua đó có thể thấy được tu tiên giới Vân Hải phồn vinh đến cỡ nào.

Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm ổn hòa vào trong dòng tu sĩ, người đến kẻ đi qua lại tấp nập không thiếu tu sĩ cấp cao.

Dung mạo Lâm Hiên bình thường tu vị cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ nên không có ai chú ý đến hắn. Hắn mất mấy canh giờ đi dạo quanh một vòng, hiện tại đang nghỉ chân tại một tòa kiến trúc hai lầu.

Hoa Anh Thảo Lâu!

Nhìn danh tự của trà lâu Lâm Hiên thầm cảm khái không thôi. Đúng là trùng hợp một trà lâu dưới chân Thiên Mục Sơn tại U Châu cũng có tên này. Mà lúc đó hắn mới chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thấp kém. Bao năm trôi qua tu vị của hắn đã khác xa ngày xưa. Có điều Lâm Hiên không phải là kẻ đa sầu đa cảm, sau một lát thản nhiên đi vào trong lâu quán.

Địa phương nơi đây trồng được một loại linh trà, đối với tu tiên giả cấp thấp mà nói thì có tác dụng tẩy tủy dịch kinh nhất định. Thanh danh lan xa, dù trà lâu này khá mắc nhưng các tu sĩ từ nơi xa đều đến thưởng thức, ở chốn đông người càng dễ dàng nghe được tin tức.

Trà lâu mặc dù khá đông khách nhân nhưng phục vụ rất chu đáo. Lâm Hiên vừa đi lên lập tức có một gã tiểu nhị trẻ tuổi mỉm cười chào đón.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua người này, trên người tiểu nhị không chút pháp lực dao động, chỉ là một phàm nhân. Tu tiên giới Vân Hải có khá nhiều môn phái nhập thế, không ít phàm nhân đến làm mướn cho bọn họ.

"Tiên sư, mời đi bên này"

"Ừm" Lâm Hiên gật đầu đi tới một vị trí trước cửa sổ ngồi xuống. Hắn chọn nơi này vì nghe thấy có mấy người đang nói đàm luận có liên quan đến Liệt Dương môn.

"Thật tiếc, Mã huynh đến chậm một bước rồi. Đại hội chiêu đãi mười năm tổ chức một lần của Liệt Dương môn đã kết thúc từ ba ngày trước. Đạo hữu đã bỏ qua mất cơ hội"

Một tu tiên giả trông như một tráng hán giọng có vẻ tiếc nuối nói.

"Mạc Dung huynh đệ, lần này vi huynh bất đắc dĩ đến chậm cũng là do trên đường đột nhiên xảy ra chút chuyện. Nhị bá của đạo hữu là ngoại môn chấp sự trưởng lão của Liệt Dương môn, huynh đệ có thể nhờ người nghĩ cách giúp ta hay không? " Bên cạnh đại hán là một thiếu niên thư sinh vận bạch y khá nho nhã vừa nói liền đưa một bọc nhỏ tới: "Năm trăm tinh thạch này là thành ý của ta mong huynh đệ đừng chê"

Thấy thế trong mắt tráng hán hiện lên một tia tham lam, nhưng lại nhớ đến điều gì lắc đầu:

"Mã huynh, chúng ta kết giao đã lâu. Nếu có thể giúp huynh tại hạ sao lại chối từ. Chỉ là đại hội chiêu đãi đã kết thúc. Cho dù là Nhị bá của tại hạ cũng không thể giúp gì được. Không bằng huynh đợi thêm mười năm nữa".

Bạch y thư sinh nghe thấy thế trên mặt hiện ra vẻ uể oải, sau một lúc có chút không cam lòng thở dài nói:

"Chẳng lẽ thực sự không còn cách khác sao? "

"Cách khác? " Đại hán nghe xong nhíu mày: "Đã quá thời hạn, nếu muốn vào môn phái không phải không có khả năng. Chỉ là... "

"Ồ, có điều kiện gì Mạc Dung huynh đệ cứ nói, có phải thêm chút lễ vật tới các vị bề trên? Như vậy thì không khó, tại hạ dù là tán tu nhưng gặp cơ duyên xảo hợp gia thân cũng tích lũy được một chút".

Bạch y thư sinh mừng rỡ vội vàng nói.

"Mã huynh hiểu lầm rồi. Liệt Dương môn là đại thế lực, tuyển chọn trong đại hội cũng rất nghiêm ngặt, sao có thể thông qua hối lộ mà vào được"

"Vậy ý Mạc Dung huynh là?... "

"Muốn được đặc cách tuyển chọn trừ phi Mã huynh có chút kỳ nghệ đặc biệt, như vậy ta mới có thể xin Nhị bá giúp cho"

"Kỳ nghệ đặc biệt, vậy là cái gì? " Trên mặt Bạch y thư sinh không khỏi lộ ra tia nghi hoặc.

"Ha ha, Mã huynh thông minh một đời mà lúc này sao hồ đồ vậy. Tu tiên bách nghệ ngoại trừ tăng cảnh giới còn có luyện đan, chế phù, trận pháp, luyện khí... Mà những điều này Liệt Dương môn đều có cần đến. Mã huynh chỉ cần có một sở trường trong đó chắc hẳn sẽ được đặc phá lệ thu nhận"

Bạch y thư sinh nghe xong trên mặt lại lộ ra chút thất vọng, im lặng một lúc lâu. Hắn vốn là tán tu, có thể Trúc Cơ thành công đã là không dễ dàng. Còn lấy đâu ra tinh lực theo đuổi những kỳ nghệ trên.

Bên kia trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia sáng. Vốn đang đau đầu về vấn đề này, không ngờ mới đi dạo một vòng đã gặp được cơ hội. Hiện tại hắn đã nghĩ ra biện pháp đơn giản trà trộn vào Liệt Dương môn, nghĩ vậy Lâm Hiên lại chậm rãi thưởng thức linh trà.

Nửa canh giờ sau tráng hán và bạch y thư sinh xuống lầu thì Lâm Hiên cũng lặng lẽ theo sau.

Hai người kia hàn huyên một lát rồi ôm quyền cáo từ. Lúc này Lâm Hiên đang đi theo tráng hán. Hắn cũng không ẩn giấu hành tung không lâu sau đã bị đối phương phát hiện.

Chỉ thấy trên mặt tráng hán hiện lên một tia âm trầm nhưng không hề e ngại.

Hắn vốn là đệ tử của Mạc Dung gia, một chi nhánh của Liệt Dương môn. Nhị bá hắn còn là trưởng lão chấp sự ngoại đường của môn phái. Ở khu phường thị này hắn còn không tin có ai dám động thổ trên đầu thái tuế.

Không những không tránh mà ngược lại tráng hán còn cố ý đi về phía vắng vẻ. Lâm Hiên cũng có chút ngạc nhiên nhưng không chút hoang mang theo sau.

Rốt cuộc đã đến một ngõ cụt tráng hán đột nhiên xoay người lại. Trên người tỏa ra sát khí vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đạo hữu đi theo tại hạ là có ý đồ gì? "

"Ha ha, đạo hữu không nên hiểu lầm. Tại hạ không có ác ý, chỉ là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ mà thôi"

"Nhờ ta? " Nhất thời tráng hán ngẩn ra ngạc nhiên hỏi: "Trước đây ta có gặp qua đạo hữu chưa? "

"Chưa, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Vừa nãy ta có ngồi cạnh đạo hữu trong trà lâu kia" Thần sắc Lâm Hiên khá ung dung cười ha hả nói.

Nhắc đến điểm này đại hán cũng nhớ lại, vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút nhưng vẫn duy trì cảnh giác.

"Nếu chúng ta không biết, đạo hữu lại nói muốn nhờ ta hỗ trợ không phải quá hoang đường sao? "

"Có sau đâu, tứ hải giai huynh đệ mà, ta tin vào lòng nhiệt tình của đạo hữu. Huống hồ ta cũng không để ngươi chịu thiệt".

Lâm Hiên vừa nói những lời này vừa vỗ vào túi trữ vật lấy ra mấy khối trung phẩm tinh thạch.

Tài phú có thể sai khiến ma quỷ những lời này quả thật không ngoa. Tức thì tráng hán mặt mày hớn hở nhận lấy, trông có vẻ thân thiện hơn nhiều: "Đạo hữu quả là sảng khoái, có chuyện gì cần nhờ tại hạ?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện