Muốn kéo dài thời gian sao?
Linh trí của Yêu thú Hóa Hình kỳ đã được khai mở, luận về tâm cơ thì không hề kém hơn nhân tộc, cũng đoán được là hai lão quái đang tìm kế hoãn binh.
" Hiền muội, hai kẻ này để ta đối phó còn ngươi đuổi theo hai kẻ đang chạy trốn kia".
"Được!" Nữ yêu đương nhiên không phản đối, tuy ả mới chỉ có tu vị Hóa Hình sơ kỳ nhưng ở nơi này, đối phó với một nữ tu Nguyên Anh sơ kỳ cùng với một tiểu tử Ngưng Đan kỳ thì không có vấn đề gì.
Tiếng cười duyên vang lên, chỉ thấy mảng yêu vân màu xám trắng phân làm hai nửa, trong đó một đóa nhỏ uốn lượn muốn lướt qua hai lão quái.
Hai lão quái thấy thế vội vàng muốn ngăn lại nhưng động tác của Tượng Yêu lại nhanh hơn. Trong mắt hiện vẻ tàn khốc lập tức mở miệng ra phun ra một đạo ánh sáng mờ ảo màu đen bắn ra phía trước. Thì ra là một thanh phi kiếm chém về phía Bạch Lộc Đồng Tử, còn thân hình Tượng Yêu thì chớp lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Nam Côn lão quái. Tượng Yêu vươn mũi dài như một con cự xà quấn tới cổ đối phương.
Chỉ thấy Côn Nam lão tổ lộ nụ cười dữ tợn, tiếng xương cốt vang lên, lách cách tay trái của lão cũng vươn dài ra sau đó biến thành một thanh loan đao dài gần một trượng.
Mặc dù nơi đây không thể sử dụng pháp bảo ngũ hành nhưng đừng quên bọn họ là tu yêu giả, cũng có thể sử dụng thần thông yêu hóa thân thể.
Bạch Lộc Đồng Tử cũng không kém thế, quai hàm bạnh lên phun ra một luồng yêu vụ màu xanh biếc lớn bằng quả trứng, tụ mà không tán đối chọi với phi kiếm của Tượng Yêu.
Tuy vậy Tượng Yêu lấy một địch hai nhưng vẫn có phần dư lực, hai Nguyên Anh kỳ lão quái trong lòng hoảng sợ nhưng cũng vô pháp ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa yêu vân nhỏ vòng qua bên cạnh mình đuổi theo Hắc mãng phu nhân.
Ở bên kia Hắc Mãng phu nhân toàn lực thi triển độn quang, trong thời gian ngắn đã phóng ra ra gần trăm dặm. Ả ta thở phào một hơi, vừa đưa tay lau qua mồ hôi trên trán thì đột nhiên một âm thanh bạo liệt truyền vào tai.
"Không ổn!" Sắc mặt Hắc Mãng phu nhân đại biến vội quay đầu lại. Chỉ thấy xa xa phía chân trời xuất hiện một đám mây màu xám nhỏ tốc độ mau lẹ vô cùng.
Sao lại vậy, rõ ràng hai lão quái đã hứa cầm chân đối phương thời gian hai tuần nhang cơ mà. Hắc Mãng phu nhân vừa sợ vừa giận mắng thầm, linh quang toàn thân lóe lên tốc độ trở nên nhanh hơn.
Trên băng nguyên tuyết trắng xóa, chỉ thấy hai đạo kinh hồng màu sắc khác nhau một trước một sau bay như tia chớp trên bầu trời.
"Muốn chạy, chỉ là vô dụng!" Trên mặt Nữ yêu đầu báo đầy vẻ cười nhạo. Hắc Mãng phu nhân đã dốc hết toàn lực nhưng khoảng cách giữa song phương càng lúc càng gần. Ở địa phương này chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thân, hơn nữa thị lại còn phải mang theo Lâm Hiên.
Mắt thấy nhiều nhất là một tuần trà sẽ bị đối phương đuổi kịp, trong mắt Hắc Mãng phu nhân lóe lên vẻ hung dữ. Đột nhiên thị vung tay đẩy Lâm Hiên về phía sau muốn thí tốt để giữ xe. Tuy không cam lòng nhưng ả cũng rất quyết đoán hiểu được lúc nào nên buông tay, còn rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt.
Dù sao vị trí của Kỳ Lân cổ động thị vẫn giữ bí mật tuyệt đối. Cho dù lần này thất bại cũng có thể trở lại một lần nữa.
Lại nói Hắc Mãng phu nhân cố ý ném Lâm Hiên về phía yêu vân để tranh thủ chút thời gian. Dụng tâm của thị rất hiểm ác nhưng Lâm Hiên cũng không ngoan ngoãn mặc cho người chém giết.
Hắn nhíu mày lại lưu chuyển pháp lực toàn thân đang chuẩn bị hiển lộ thực lực thì chỉ thấy yêu vân lóe lên, trong khoảng khắc tốc độ đề thăng gấp đôi, chớp mắt đã tới trước người.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vài phần kinh ngạc, thân thể của đối phương giống nữ nhân nhưng lại có cái đầu của một con báo nhìn vô cùng kỳ quái.
Nữ yêu không thèm liếc mắt nhìn hắn chỉ tiện tay điểm ngón tay ra rồi định đuổi theo Hắc Mãng phu nhân. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động không có trốn tránh mà để yêu khí của đối phương cuốn lấy trực tiếp lâm vào hôn mê.
"Hừ! Tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng là chỉ như vậy" Trên mặt của nữ yêu lộ ra vẻ cười đắc ý nhìn lướt qua Lâm Hiên sau đó tăng tốc.
Rất nhanh hai đạo độn quang màu sắc bất đồng đã biến mất ở phía chân trời. Lâm Hiên vốn đang hôn mê xoay người ngồi dậy, linh quang trên người lóe lên lập tức hóa giải cấm chế của nữ yêu .
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta làm thế nào?" Thanh âm của Nguyệt Nhi truyền vào bên tai.
"Không cần vội, ta tất nhiên là phải làm ngư ông đắc lợi rồi". Lâm Hiên nói xong liền hóa thành một đạo kinh hồng cẩn thận bay về phía trước.
Thấy nữ yêu chỉ ngừng một loáng rồi đuổi theo, Hắc Mãng phu nhân vừa sợ vừa giận nhưng chỉ có thể tiếp tục đào tẩu, có điều độn thuật của nữ yêu kia vẫn nhanh hơn. Lại qua một lát yêu vân màu xám cuối cùng cũng đuổi kịp thị.
Nhìn yêu vân ngăn cản trước người, sắc mặt Hắc Mãng phu nhân trở nên tái nhợt, trong ánh mắt toát ra vẻ bối rối. Nhưng dù sao cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, thị điều tức một chút áp chế sự hốt hoảng lại.
Nhìn qua nữ yêu đầu báo, Hắc Mãng phu nhân thở ra pháp lực lưu chuyển trong cơ thể, một cổ linh áp kinh người phát ra, đồng thời toàn thân của thị mọc ra chi chít những cái vảy nhỏ như móng tay đen như mực, như là một bộ chiến giáp trông rất quỷ dị.
Nữ yêu nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
"Thiếp không oán không cừu cùng đạo hữu, tại sao phải bức bách ta như vậy?" Hắc Mãng phu nhân vung tay thong thả mở miệng hỏi.
"Hừ! Nhân tộc là kẻ thù truyền kiếp của yêu tộc chúng ta, có công có phạt chẳng lẽ còn cần lý do?"
"Lời này không sai nhưng nhân hay yêu đều chỉ có một cái mạng, thiếp thân dầu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đạo hữu thực sự nắm chắc dễ dàng chiến thắng ta mà không thương tổn gì?" Hắc Mãng phu nhân thi triển miệng lưỡi, hi vọng có thể biến can qua thành bạch ngọc.
Nhưng cảnh giới của báo nữ kia đã đến Hóa Hình sơ kỳ đỉnh phong, tiên đạo gian nan đã dừng ở bình cảnh này mấy chục năm.
Với yêu tộc thì Nguyên Anh của tu sĩ quả là đại bổ, nếu có thể thôn phệ được sẽ có hi vọng đột phá. Nữ yêu lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, trong mắt toát ra vẻ tham lam.
Vẻ mặt Hắc Mãng phu nhân càng lúc càng âm trầm, mấy trăm năm có sóng gió nào mà chưa trải qua. Thấy vẻ mặt bất thiện của nữ yêu thì hà tất chần chừ. Tiên hạ thủ vi cường. Hắc Mãng phu nhân nâng tay lên, hắc khí trên người lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay, cuồn cuộn lên một lúc thì hóa thành một song đầu quái mãng dài chừng bảy tám trượng, toàn thân đen thùi sáng bóng hung dữ lao về phía đối thủ.
Nữ yêu thấy vậy trên mặt lộ vẻ khinh thường, hai tay hợp lại rồi lập tức từ bàn tay bắn ra một đạo hàn quang. Là một lưỡi đao hình bán nguyệt!
"Roạt!" Quái mãng bị chém thành hai nửa nhưng hắc khí lóe lên, quái mãng lập tức biến thành hai con quái mãng khác, chỉ có điều nhỏ hơn lúc nãy.
Nữ yêu ngạc nhiên, có chút kinh ngạc nhưng không chút do dự mở miệng nhả ra một viên bảo châu đỏ sậm lớn cỡ mắt rồng, từ đó tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Yêu đan?
Hắc Mãng phu nhân biến sắc, nơi này không thể sử dụng ngũ hành chi bảo, nhưng yêu đan là một bộ phận của thân thể yêu tộc tất nhiên không bị hạn chế.
Mà nó đã được yêu tộc thiên chuy bách luyện thì tất nhiên uy lực đủ so với pháp bảo bổn mạng của tu sĩ.
Không thể cho đối phương đủ thời gian thi pháp. Trên mặt Hắc Mãng phu nhân lóe lên sự kiên quyết, tràn ngập oán độc hung ác nhìn đối phương. Cái miệng nhỏ mở ra phun ra một đạo kiếm quang nhưng không công kích đối phương mà quấn quanh cánh tay trái của thị.
Một tiếng rên vang vang lên, cả cánh tay trái từ bả vai trở xuống của Hắc Mãng phu nhân bị cắt rời trong màn huyết hoa bắn tung toé, nữ yêu kia thấy vậy thì trợn mắt há mồm, đối phương sao lại có thể tự mình hại mình?
Mặc dù là Nguyên Anh tu sĩ nhưng đem cả cánh tay của mình cắt đứt thì Hắc Mãng phu nhân cũng đau đớn đến mức sắc mặt tái như tờ giấy trắng. Nhưng thị cũng không dám chậm trễ lập tức duỗi tay phải vẽ vào hư không một đạo phù văn quỷ dị, sau đó nhịn đau phun ra một ngụm tinh khí.
Phù văn kia sau khi hấp thu tinh khí thì đón gió lớn lên, lập tức lóe lên chui vào cánh tay bị đứt.
"Biến!" Hắc Mãng phu nhân chỉ vào cánh tay của mình, tiếng nổ "lốp bốp" truyền vào tai, vô số hắc khí bao lấy đoạn tay cùng huyết nhục ở bên trong mơ hồ không ngừng biến hóa.
Đây là thần thông gì?
Chân mày nữ yêu cau chặt, nhất thời không dám mạo muội tiến công. Thần sắc Hắc Mãng phu nhân lại trở nên vô cùng trầm tĩnh.
Lần tầm bảo này, thị tốn rất nhiều thời gian để bố trí và hiểu rõ sự nguy hiểm nơi đây. Sao lại không có chút chuẩn bị chứ?
Nơi đây bài xích bảo vật thuộc tính ngũ hành nhưng vẫn có nhiều phương pháp tạo ra thần thông lợi hai. Tỷ dụ như đem một bộ phận của thân thể mình luyện thành quái vật của tu ma giả.
Hơn trăm năm trước Hắc mãng phu nhân đã từng từ một tu ma giả thu được bí pháp này.
Người này chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng lại là con tư sinh của một tông chủ đại phái ma đạo. Tu vị không ra gì nhưng gã cũng biết về công pháp thì không ít, trước khi thái bổ hắn thì Hắc Mãng phu nhân đã thi triển sưu Hồn thuật để có được công pháp.
Có chiêu sát thủ nên Hắc Mãng phu nhân mới dám đi vào băng nguyên này.
Đương nhiên không phải bất đắc dĩ thì thị cũng sẽ không sử dụng bí thuật tự đoạn tứ chi của mình. Hiện đã ở thời khắc nguy hiểm, mắt thấy đối phương lấy ra yêu đan Hắc Mãng phu nhân tự nhiên không dám che dấu thực lực.
Theo tiếng chú ngữ vang lên, Hắc Mãng phu nhân không ngừng truyền pháp lực vào cánh tay đã đoạn, từ bên trong hiện ra quái vật.
Mãng xà!
Con mãng xà này lớn bằng cánh tay, trên đầu lại có một chiếc sừng nhọn bằng bạc dài chừng một tấc. Toàn thân màu đen được vảy phiến bao bọc. Nó vung đuôi lên, lập tức hắc vụ quanh thân thể bị xua tan, tiếp đó mãng xà ngẩng đầu lên hung dữ nhìn chằm chằm vào nữ yêu. Tỏ ra không hề kém thế.
Nữ yêu nhìn thấy lập tức thu vẻ khinh thị, không ngờ thần thông của đối phương lại quỷ dị như vậy.
Nhất thời bầu không khí trở nên ngưng trệ, một trận đại chiến sắp sửa bắt đầu.
Mà ở một vị trí cách đấy chừng mấy trăm trượng lại có một thiếu niên ẩn nấp sau một khối băng yên lặng không một tiếng động, chính là Lâm Hiên.
Khoảng cách gần như
vậy hắn âm thầm thi triển Liễm Khí thuật tới cực hạn.
"Thiếu gia, ngươi không có ý ra tay sao?" Nguyệt Nhi có chút tò mò mở miệng hỏi.
"Tại sao ta phải ra tay?" Khóe miệng của Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh lùng.
"Nếu Hắc Mãng phu nhân ngã xuống thì sao tìm được Kỳ Lân Hỏa mạch, việc luyện chế Thiên Trần đan chẳng phải sẽ mờ mịt sao?" Trên mặt Nguyệt Nhi hiện vẻ khó hiểu.
"Nha đầu ngốc, hỏa mạch ta phải tìm được nhưng khi nào cần ra tay trong lòng ta tự biết". Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Ưm!"
Nguyệt Nhi thấy dáng vẻ tự tin của hắn thì không mở miệng nói gì nữa.
Mà ở bên kia Hắc Mãng phu nhân đã bắt đầu xuất thủ trước. Nơi này là địa bàn của yêu thú, càng kéo dài thời gian thì càng không có lợi, phải cho nữ yêu trước mặt nếm chút đau khổ thì mới có cơ hội đào tẩu.
Hắc Mãng phu nhân vươn tay nhẹ nhàng điểm về phía trước. Ngân giác mãng xà lập tức há mồm phun ra một luồng yêu vụ đen như mực, nhìn qua như chậm cực mà nhanh hướng về phía nữ yêu.
Có độc hay là bên trong còn ẩn giấu thần thông nào khác?
Lông mày của nữ yêu đầu báo nhíu lại, cũng không ý định lấy ngạnh tiếp, thân hình lóe lên biến mất một cách quỷ dị.
"Đây là..." Sắc mặt của Hắc Mãng phu nhân trở nên tái nhợt, Phong Độn thuật? Chẳng lẽ ả kia không phải là yêu tộc Hóa Hình kỳ bình thường?
Phong Độn thuật về sự huyền diệu chỉ kém thuấn di một chút, loại độn thuật này không hề tầm thường, có thể mượn phong lực trong ngũ hành, trong cự ly ngắn có thể tăng tốc lên cực hạn khiến người trừng mắt líu lưỡi.
Hắc Mãng phu nhân cũng chỉ mới nghe qua, thời khắc này tất nhiên không dám khinh thường nào, ngọc thủ phất một cái một vòng bảo hộ màu phấn hồng xuất hiện quanh thân.
"Rẹt!" Hồng quang lóe lên cùng một con ngốc ưng cực lớn xuất hiện. Lợi trảo của nó giống như móc sắt chụp xuống, vòng bảo hộ lóe lên vài cái nhưng đã ngăn cản thành công. Ngốc ưng khẽ vỗ cánh ở giữa không trung, thu chân lại biến thành chân thân của nữ yêu.
Lần này đừng nói là Hắc Mãng phu nhân ngay cả Lâm Hiên đang ẩn nấp ở bệnh cạnh cũng trợn mắt há mồm.
Còn chưa hết, nữ yêu liếc nhìn vòng bảo hộ thì khóe miệng lộ nụ cười trào phúng, ngẩng đầu lên phát ra tiếng gầm giận dữ, linh quang lóe lên thân thể ả một lần nữa biến ảo.
Vừa rồi là ngốc ưng mà hiện tại đã biến thành một con Cự Hùng cao tới ba thước.
Là Bách Biến Chi Thể!
Hắc Mãng phu nhân chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt. Bách Biến Chi Thể này hiện tại ít người biết nhưng ở thời kỳ xa xưa thì lan danh vang dội.
Nghe nói vào trăm vạn năm trước có một loại kỳ thú là Bang Xan có thần thông đặc biệt, có thể trong chớp mắt hóa thành các loại yêu thú từ Yêu Lang cấp thấp cho đến Chân Long Thải Phượng của Tiên giới.
Chỉ là hiện tại ở Nhân giới đã sớm không còn tung tích của Bang Xan.
Chẳng lẽ nữ yêu trước mắt lại có huyết thống của loại kỳ thú kia? Hắc Mãng phu nhân hoảng sợ nghĩ thầm, lần này muốn thoát thân e rằng càng khó khăn.
Mà Cự Hùng nào cho thị thời gian nghĩ ngợi, hung hăng xông tới vung cự chưởng thô kệch đầy lông lá to như cái quạt giáng vào vòng bảo hộ.
Hắc Mãng phu nhân chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, huyết khí trong ngực dâng lên cuồn cuộn, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng bản thân sẽ mất mạng.
Trong mắt của thị lóe lên một tia quyết tuyệt, vừa truyền pháp lực vào vòng bảo hộ vừa đem túi linh thú bên hông ném lên, sau đó bấm tay bắn ra một đạo pháp quyết.
Miệng túi mở rồi một luồng yêu vụ từ trong túi bay ra. Cùng với những âm thanh phần phật từ bên trong bay ra hơn mười con Cự Nga thân điểm ngũ sắc lốm đốm lớn cỡ bàn tay, xem chừng là có kịch độc.
"Ơ, Khu trùng thuật?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, xem ra hành trình tầm bảo lần này Hắc Mãng phu nhân quả thật đã hao tổn không ít khí lực.
Do nuôi dưỡng Ngọc La phong nên Lâm Hiên đối với các thượng cổ kỳ trùng cũng hiểu thêm rất nhiều, loại độc ngài ngũ sắc này tuy không đặc biệt hung mãnh nhưng cũng xếp trong vị trí hai trăm ở trong Kỳ Trùng Bảng.
"Thiếu gia, ta không hiểu..." Đột nhiên giọng Nguyệt Nhi vang lên.
"Sao vậy?"
"Tin về Hắc Mãng phu nhân ta đã nghe qua, yêu phụ này ưa thích thái bổ, thần thông bí pháp cũng thật sự có chỗ hơn người, nhưng chưa bao giờ nghe qua là ả ta am hiểu cả Khu Trùng thuật".
"Thật sao?" Lâm Hiên cũng rơi vào suy tư. Khu Trùng thuật tuy rằng uy lực rất cường đại nhưng không phải có thể luyện thành trong thời gian ngắn.
Mà ả ta phát hiện Kỳ Lân cổ động cũng chỉ cách đây mấy chục năm, ả đi tìm đâu ra những ngài độc ngũ sắc này?
Trong lòng Lâm Hiên cảm thấy khó hiểu nhưng nhanh chóng lắc đầu.
Chỉ thấy Hắc Mãng phu nhân điểm một ngón tay, những con ngài độc kia nhanh chóng lao về phía đối phương, cánh nhẹ nhàng vỗ, lập tức phấn độc đủ loại màu sắc theo gió tán ra.
Nữ yêu như hiểu được sự lợi hại, thân thể rung lên đem yêu khí bao phủ thân hình.
Tranh thủ lúc này Hắc Mãng phu nhân hít sâu vào một hơi thúc đẩy thần niệm, Ngân Giác Cự Mãng lao tới há mồm phun ra một cột hỏa diễm to bằng cánh tay, sau đó trong hỏa diễm lóe lên, vô số châm nhỏ màu hỏa hồng xuất hiện giữa không trung.
Anh Hỏa Hóa Châm?
Trong mắt nữ yêu kia lộ vẻ hoảng sợ, đây chính là Địa Giai thượng phẩm pháp thuật. Theo lẽ thường chỉ có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới có thể thi triển, nhưng Mãng xà do cánh tay đã đoạn của Hắc Mãng phu nhân hóa thành có thể xuất ra.
Trong sự kinh hãi, ả yêu nữ lại muốn dùng Bách Biến Chi Thể hóa thành Huyền Quy, nhưng ngài độc ngũ sắc bay lượn vờn quanh khiến tinh lực ả bị chế trụ.
"Phốc phốc..."
Phi châm như mưa dễ dàng đánh tan yêu khí hộ thể rồi xuyên qua thân thể của nữ yêu.
"A..." Tiếng kêu thê lương oán độc thảm thiết truyền vào trong tai.
"Thiếu gia, cái gì mà Bách biến chi thể chứ, yêu nữ này cũng không quá mạnh".
"Điều này cũng không có gì kỳ lạ" Lâm Hiên xoa tay mở miệng nói: "Bang Xan là thượng cổ dị thú nhưng nữ yêu này hẳn là chỉ truyền thừa huyết thống rất nhỏ, chỉ có thể mô phỏng thành một số yêu thú cấp thấp, nếu không tại sao ả không hóa thành Giao Long?"
"Vâng!" Nguyệt Nhi gật nhẹ đầu: "Nhưng Hắc Mãng phu nhân lại khiến người mở rộng tầm mắt. Chuẩn bị kỹ lưỡng đến không sử dụng pháp bảo lại có thể chiếm thượng phong. Thiếu gia, người nói xem thị có thể chiến thắng hay không?"
"Điều này rất khó đoán" Lâm Hiên lại lắc đầu.
Anh Hỏa Hóa Châm hóa tuy khiến nữ yêu phải nếm mùi đau khổ nhưng thương thế chưa phải trí mạng, chỉ thấy Cự Hùng gầm lên đau đớn cự chưởng vỗ đánh mấy con ngài độc trước người thành bụi phấn. Sau đó thân thể rung lên lại hóa thành Ngốc Ưng, giương cánh thi triển Phong Độn Thuật bay ra xa hơn mười trượng.
Chỉ thấy nữ yêu thở hổn hển vẻ mặt vô cùng oán độc. Ả vốn nghĩ sẽ thắng dễ dàng nhưng ai ngờ lại chật vật thế này. Nhưng còn còn chưa kịp xuất thủ thì Hắc Mãng phu nhân đã ra tay trước.
Xông lên đầu tiên chính là những con ngài độc kia. Tuy nữ yêu đã diệt sát mấy con nhưng các con còn lại vẫn hung hãn không sợ chết lao tới.
Ngân Giác Mãng Xà cũng đang lượn vòng ở một bên, cái đuôi vung vẫy giống như chiếc roi, mồm thì không ngừng phun tới những đạo độc vụ màu đen lớn bằng nắm tay, phát ra những tia điện hồ lập lòe.
Còn Hắc Mãng phu nhân dù chỉ còn lại có một cánh tay nhưng vẫn liên tục biến đổi pháp quyết thi triển ngũ hành pháp thuật công kích đối phương.
Nữ yêu vốn đã mất tiên cơ giờ đây càng bị đánh cho chân tay luống cuống, vẻ mặt cũng trở nên cuồng nộ.
Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không thể sử dụng pháp bảo tại cấm địa, còn để thua thì sau này thể diện ả để đi đâu?
Báo yêu ngẩng đầu lên phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể của nữ yêu lập tức tỏa ra một vòng hồng quang chói mắt.
"Bùm!" Một tiếng nổ nhỏ vang lên, một con Liệp báo hoa văn sặc rỡ xuất hiện trước mặt, thân thể dài không quá một trượng nhưng lại tản ra yêu khí kinh người, cơ thể cũng vô cùng khỏe đẹp.
Thấy đối phương đã hiện ra bản thể, Hắc Mãng phu nhân hít vào một hơi, thế công phát ra cũng trở nên sắc bén hơn.
Đối phương có thể sử dụng Phong Độn thuật, hiện tại Hắc Mãng phu nhân đành dập tắt ý niệm chạy trốn trong đầu, hôm nay ở đây phải có một người nằm xuống.