Điểm này Lâm Hiên hiểu rõ, nhưng hắn cũng không ngu mà vạch trần ra, hơn nữa nếu suy xét kỹ càng cũng dễ dàng thấy được, dù thực lực như Băng Phách Thủy Tổ mà suốt hơn ngàn năm không thể làm gì được Hàn Long chân nhân. Băng Phách dù trong hàng ngũ thủy tổ ma tộc cũng là cường giả hiếm có, vậy mà vẫn phải chịu thiệt trong tay vị hoa hoa công tử này, đủ để thấy thực lực Hàn Long khủng bố đến cỡ nào
Lâm Hiên cùng Hàn Long càng nói chuyện càng thấy hợp, đều xuất hiện cảm giác hối hận vì không gặp đối phương sớm hơn. Lâm Hiên trong lúc đàm đạo cũng nói bóng nói gió dò hỏi tình hình lúc trước cùng Âm Ti Giới đại chiến, đáng tiếc đối với chuyện này Hàn Long dường như không muốn nói nhiều
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Lâm Hiên ở lại thuyền hoa hai ngày sau đó cáo từ rời đi, tuy phân thần đan đã có nhưng hắn còn rất nhiều việc phải xử lý. Trước khi đi Hàn Long tặng hắn Hàn Long Lệnh, hẹn hắn khi quay về Linh Giới thì tới động phủ làm khách, cùng với một câu khiến nội tâm Lâm Hiên nhảy ngược :
"Làm việc hãy thuận theo tự nhiên, chớ có cưỡng cầu"
Tới lúc này tâm thần Lâm Hiên vẫn còn rung động, chẳng lẽ Hàn Long đã nhìn ra điều gì ? Hay chỉ là một lời vô thưởng vô phạt trùng hợp ?
Nhưng đối phương có vẻ không có ác ý, thực sự thả hắn rời đi, đến lúc này vẫn bình yên vô sự. Rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, Lâm Hiên hít sâu một hơi, độn quang càng thêm nhanh chóng, chỉ vài chớp động đã biến mất cuối chân trời
Lúc này trên thuyền, Hàn Long chân nhân lộ vẻ suy tư, Vọng Đình Lâu nhịn không được mở miệng :"Hàn huynh, vừa rồi nói câu đó với Lâm Hiên không phải là bắn tên không đích chứ ?"
"Đương nhiên" Hàn Long thẳng thắn gật đầu :"Tiểu gia hỏa này..."
Hàn Long chần chờ một chút, đột nhiên quay sang nghiêm trang nói :"Đình Lâu, không phải ta giấu
ngươi, nhưng thiên cơ bất khả lộ, ngươi về sau tận lực tránh xa hắn một chút, chỉ hi vọng là do ta nhìn nhầm...."
"Đã vậy sao người lại mời hắn ghé động phủ làm khách ?" Đình Lâu quả nhiên không hề hỏi thêm, ngược lại nghi hoặc nói
"Ta khác, nhưng huynh đệ ngươi không cần bị cuốn vào vũng nước xoáy kia" Hàn Long ngữ khí càng thêm thần bí, vẻ mặt lạc tịch khác xa phong thái thường thấy
Ba ngày sau, một mảnh núi non chập chùng kéo dài đập vào mắt, tỏa ra link khí nồng đậm, Lâm Hiên kinh hỉ đem độn quang dừng lại, nhắm mắt thả cỗ thần thức khổng lồ tìm tòi xung quanh. Linh mạch tuy không lớn, chỉ kéo dài hai mươi dặm, nhưng phẩm chất lại không thấp, hơn nữa nơi này lại thập phần hoang vắng, đến ma thú cũng số lượng thưa thớt, ở Ma Giới tìm được nơi thích hợp tu hành như thế này cũng cho thấy vận khí Lâm Hiên thật sự không tệ
Thanh mang toàn thân nổi lên, Lâm Hiên trực tiếp bay vào một tiểu hạp cốc sâu trong sơn mạch. Mở động phủ chỉ tốn thoáng công phu, sau đó Lâm Hiên tiện tay bố trí mấy chục trận pháp đủ loại, lúc này mới gật đầu hài lòng bước vào phòng luyện công, hai tay nắm hai viên cực phẩm linh thạch, bắt đầu nhắm mắt điều tức
Hai ngày sau, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, toàn thân pháp lực đã khôi phục đến đỉnh phong, tay áo hắn phất một cái, một bình ngọc bay vút mà ra. Mở nắp bình, bên trong là một chất lỏng trắng ngà như sữa, hương thơm ngát mũi, chỉ hít nhẹ một hơi cũng khiến người ta vô cùng thoải mái