Dùng Lâm Hiên dừng độn quang lơ lửng một chỗ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn xa xa, thấp thoáng thấy một tòa ma thành đứng sừng sững. Thành tuy không lớn, nhưng lại kiến lập ở địa phương hoang vắng này cũng thật sự có chút khác thường
Lâm Hiên áp chế tu vi xuống ly hợp kỳ, hướng ma thành nghênh ngang bay tới
Tòa thành này gọi là Cuồng Sa Thành, khiến trúc bên trong có chút đơn sơ rách nát, trên đường đa số đều là ma tộc cấp thấp, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể thấy ly hợp kỳ, thậm chí động huyền kỳ cổ ma. Lâm Hiên có cảm giác tòa thành này khác ma thành bình thường, nhưng nếu hỏi khác ở điểm nào thì hắn lại không thể nói rõ
Lâm Hiên lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ miên man, hướng một cửa hiệu bán địa đồ đi tới, sau khi dùng hai khối ma thạch mua được địa đồ phạm vi ngìn vạn dặm quanh đây, liền tới một gian trà lâu, bắt đầu cẩn thận đem thần thức tiến vào nghiên cứu ngọc giản địa đồ
Hóa ra hoang mạc này tên là Cô Hồn Hoang Mạc, cách đây trăm vạn năm từng bộc phát một hồi đại chiến, do Quảng Hàn chân nhân, một trong tam đại tán tiên xuất lĩnh đại quân linh giới tấn công tới, cùng Chân Ma Thủy Tổ phát sinh xung đột, song phương tử thương vô số, bảo vật thất lạc càng là nhiều không đếm được. Đương nhiên nhiều năm qua đi như vậy, bảo vật sớm đã bị người khác tìm hết rồi.
Cô Hồn Sa Mạc diện tích vô cùng lớn, thành trì cỡ như Cuồng Sa Thành cũng có vài tòa, trong thành cũng có phường thị
Cuồng Sa Thành có tới hai phường thị, phía tây thành là phường thị bình thường, phía nam thành là thị trường đồ cổ. Hoang mạc vốn là chiến trường thượng cổ, đương nhiên đồ cổ kiếm được sẽ không ít, nhưng không phải tất cả đều dùng được, mà sẽ có một số thậm chí còn không rõ công năng, hoặc bị tàn phá, hoặc đã hao hết linh tính, vì vậy mà hình thành chợ đồ cổ
"Có ý tứ" Lâm Hiên lộ ra vài phần hứng thú, cất kỹ ngọc đồng, ăn uống thả cửa, cơm nước no nê liền nghênh ngang đi tới nam thành
Lúc hắn vào phường thị là buổi trưa, đến tối bước ra nhưng hai tay lại trống trơn, không thu hoạch được chút gì. Lâm Hiên thuê một khách sạn 5 sao, phọng hạng sang, đánh một giấc no say
Lâm
Hiên ở lại Cuồng Sa Thành mấy ngày, sau đó rời đi, hắn đã có địa đồ nên không sợ lạc đường, bay thẳng vào chỗ sâu trong hoang mạc thử vận khí một phen, biết đâu lại đào ra bảo vật. Được mất hắn không để trong lòng, hết thảy tùy duyên
Thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác, Lâm Hiên ly khai động phủ đã gần nửa năm. Đoạn thời gian này có thể nói là bình lặng vô cùng, hắn nhàn nhã dạo chơi nhưng cũng không gặp được cơ duyên kỳ ngộ gì, xem ra ông trời không phải lúc nào cũng chiếu cố hắn
Tuy không kiếm được bảo vật, nhưng nửa năm này lại giúp tâm cảnh của hắn vững chắc hơn, đã đến lúc trở về động phủ khổ tu
Lâm Hiên toàn thân thanh mang nổi lên, thay đổi phương hướng độn quang, rất nhanh đã biến mất cuối chân trời. Lúc này hắn đang ở trung tâm hoang mạc, muốn trở về động phủ cũng phải phi hành liên tục mấy chục ngày. Bất quá hắn không hề vội, ban ngày phi hành, ban đêm nghỉ ngơi, tư vị như đang đi du lịch, một đường vô sự, đảo mắt, hắn đã đi được hơn phân nửa lộ trình
Hôm nay, Lâm Hiên đang phi hành đột nhiên thần sắc khẽ động, khóe miệng khẽ "a" một tiếng như phát hiện được điều gì, nhưng lại như thường, vẫn bay về phía trước
Phía sau Lâm Hiên chừng mười dặm, một đóa mây đen chậm rãi trôi đi, nhìn thì chậm nhưng thực ra lại theo sát Lâm Hiên
Qua một lúc lâu, gương mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, đến lúc này mà đám cổ ma nọ vẫn chưa ra tay là có ý đồ gì ? Lâm Hiên đột nhiên dừng lại, quay lưng nhìn đám mây đen lạnh giọng nói :
"Mấy vị đạo hữu theo Lâm mỗ một đoạn dài như vậy là có mưu đồ xấu xa?"
Đám mây đen cũng thoáng chút dừng lại, sau đó cuồn cuộn thu liễm, lộ ra hai gã cổ ma. Bên trái một gã hai đầu bốn tay cao hơn một trượng, dáng người khôi ngô, mà bên phải là một ả ma nữ dáng người thon thả đầy đặn, vành tai dày và đồng tử màu bạc