Con ngươi Lâm Hiên co lại, đối phương không phải bị diệt sát, chẳng lẽ đã dùng bí thuật nhanh chóng dịch chuyển để bảo mệnh? Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, đã thấy không gian ở phía trước mấy trăm trượng đột nhiên chấn động, sau đó một lão giả áo bào xanh lảo đảo xuất hiện.
Sắc mặt của lão tái nhợt vô cùng, bên khóe miệng còn dính một vệt máu, rõ ràng đã bị thương rất nặng, nhưng một thân Yêu khí vẫn cường đại vô cùng.
Huyền Băng lão tổ!
Nếu lúc trước Lâm Hiên còn hoài nghi thì giờ khắc này hắn đã có thể khẳng định thân phận của đối phương. Tuy tướng mạo của lão so với Băng lão Yêu hoàn toàn bất đồng, nhưng khí tức hóa thân và bản thể vẫn có vài phần tương tự.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười khổ, không nghĩ tới lại gặp đối phương trong tình huống này.
Phóng nhãn khắp Băng Hải giới, kẻ tung hoành hai tộc Nhân Yêu, tồn tại Độ Kiếp kỳ duy nhất - Huyền Băng lão tổ. nhưng giờ khắc này, vị đại năng trong truyền thuyết lại chật vật đến cực điểm, lảo đảo đi ra từ khe nứt không gian.
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, có thể ngẫu nhiên gặp mặt cường giả Độ Kiếp kỳ, đối với Tu Tiên giả tuyệt đối là đại cơ duyên, nếu được đối phương chỉ điểm, chỗ tốt đúng là nhiều vô số kể.
Nhưng lần này lại khác!
Huyền Băng lão tổ trước mắt đã như đèn cạn dầu, tính mạng của lão còn khó giữ, Lâm Hiên sao còn dám mơ đến chỗ tốt nào cơ chứ? Chỉ cần không bị sa vào vũng nước đục này, chính mình đã thắp nhang thơm cảm tạ rồi.
Loại tình huống này không ổn đến cực điểm, mặc dù hắn chưa kích phát Tùy Cơ Truyền Tống phù, nhưng hai tay nắm chặt, những đạo pháp quyết vô cùng thâm ảo liên tiếp bắn ra từ đầu ngón tay, bao khỏa toàn bộ thân thể. Cẩn tắc vô áy náy, Lâm Hiên chuẩn bị dùng bí thuật Ảo Ảnh độn, rời khỏi chốn thị phi này trước rồi tính sau.
Đúng thời khắc này, một tiếng gầm rống kinh thiên động địa vang lên.
Thanh âm kia cực lớn, dường như khiến cả Thiên Địa phải run rẩy. Lâm Hiên cảm thấy đầu óc choáng váng, khí huyết toàn thân nhộn nhạo, đạo pháp quyết chuẩn bị xuất ra đột nhiên bị cắt đứt.
"Không thể nào!"
Sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến, hắn hít sâu một hơi, liên tục vận chuyển đạo pháp quyết trong cơ thể, đè nén cảm giác kinh hoàng kia, nhưng sắc mặt hắn lại lại trở nên khó coi vô cùng.
Chỉ là một âm thanh mà thôi!
Chỉ là uy lực của một tiếng rống đã mạnh mẽ bài trừ bí thuật Huyễn Ảnh độn của mình, chuyện này nếu không tận mắt chứng kiến, bất luận ai nghe kể cũng cho là bịa đặt.
Nói là bưu hãn cũng chưa đủ, đây là thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết sao?
Lão quái vật đẳng cấp này trước kia Lâm Hiên từng tiếp xúc khá nhiều, nhưng cơ bản đều là hóa thân, phân hồn. Thực lực tuy vượt xa tu sĩ cùng giai, nhưng cũng kém xa bản thể, cảnh giới vẫn bị vây tại Phân Thần kỳ. Kinh nghiệm giao thủ của bọn hắn, không đủ tư cách để suy xét thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ.
Bản tôn của Hàn Long chân nhân thì Lâm Hiên có duyên gặp mặt, cũng chỉ khiếp sợ trước sự hào phóng của đối phương, nhưng lại chưa từng thấy hắn ra tay.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, mặc dù kinh nghiệm của Lâm Hiên vô cùng phong phú, nhưng vẫn cảm thấy chấn kinh trước sự đáng sợ của cường giả Độ Kiếp kỳ.
Trong nhất thời hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đối phương có thể chặt đứt bí thuật Huyễn Ảnh độn của mình, vậy cái Tùy Cơ Truyền Tống phù kia có hiệu quả hay không? Nếu tại thời điểm truyền tống, đối phương thi triển bí thuật không gian ngăn cản, truyền tống thất bại đã đành, không chừng còn bị cuốn vào không gian loạn lưu, như vậy mới là vạn kiếp bất phục.
Tuy điều này chỉ là phỏng đoán của Lâm Hiên, nhưng hắn thực sự không muốn mạo hiểm cái mạng nhỏ của mình. Mà trong phút chốc trì hoãn này, đã làm hắn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Chỉ thấy phía chân trời có một đám hắc khí dần hiện ra, ban đầu chỉ có một điểm, nhưng rất nhanh, một đám Ma Vân đen kịt đã hiện ra trước mắt.
Tiếng ầm ầm vang lên, Ma Vân đã cuồn cuộn lao về hướng này.
Lâm Hiên thở dài, thời điểm này đã quá muộn để chạy trốn, mà có khi càng hấp dẫn sự chú ý của ma đầu này. Là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không được, việc đã đến nước này, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến rồi mới đưa ra lựa chọn là chính xác nhất.
Hiện tại Lâm Hiên hy
vọng đối phương xem mình như con sâu cái kiến mà trực tiếp bỏ qua.
Ý nghĩ thì đúng, nhưng muốn toại nguyện lại không thuận lợi như thế.
"Ngu xuẩn, chạy? Ngươi có thể chạy đi đâu?"
Thanh âm giống như sấm sét vang lên, ngữ khí tràn đầy vẻ giễu cợt: "Ngoan ngoãn đưa kiện bảo vật kia cho ta, còn giao ra Yêu đan nữa, bản tôn có thể hạ thủ lưu tình, cho ngươi một cơ hội bước vào Luân Hồi."
"Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho rằng bản lão tổ sẽ tin tưởng sao, rơi vào tay ngươi, chỉ sợ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đã như vậy, không bằng cùng ngươi liều mạng."
Lão giả áo bào xanh trên mặt lộ ra một tia quỷ dị.
Lão hít sâu một hơi, toàn thân linh quang đại phóng, cả người hoàn toàn biến mất, biến thành một con Cự Lang toàn thân dài đến hơn trăm trượng.
Cự Lang này lông trắng như tuyết, toàn thân được bao khỏa bởi một cỗ Yêu khí lăng lệ dị thường, sau khi thành hình liền hung hăng bổ nhào về phía Ma Vân.
"Muốn chết, sự tình đã tới nước này, ngươi còn cho rằng mình có tư cách liều mạng với bản tôn sao?"
Thanh âm mỉa mai vang lên, đám Ma Vân kia trở nên sôi sục, sau đó 'bành' một tiếng thật lớn, ma khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, một đầu quái vật cao đến trăm trượng hiện ra trước mắt.
So với Cự Lang, quái vật này trông dữ tợn đến cực điểm, mặt người, chân hổ, cái miệng lớn như hồ máu, răng nanh trắng hếu lộ cả ra ngoài, trên cái đuôi dài cả trượng có chi chít gai đen nhọn hoắt, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi một lớp lông dày đặc.
Đào Ngột!
Lâm Hiến thiếu chút nữa không nhịn được mà thét lên một tiếng.
Đúng vậy, đây tuyệt đối là Đào Ngột - một trong tứ hung. Lúc còn ở hạ giới, Lâm Hiên đã không ít lần tiếp xúc với phân hồn của nó.
Bởi vậy tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.
Trong nhất thời, hắn kinh hoảng thất sắc, nhưng rất nhanh đối với phán đoán của mình sinh ra vài phần nghi hoặc.
Không đúng, Đào Ngột nổi danh trong tứ hung chính là một Chân Linh, hơn nữa còn có tiếng tăm lừng lẫy trong những tồn tại Chân Linh. Cụ thể là thế nào thì Lâm Hiên không rõ ràng lắm, nhưng chắc hẳn không kém chút nào so với tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ. Mà quái vật trước mắt tuy vô cùng đáng sợ, nhưng rút cuộc cũng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, về điểm này thì hắn có thể khẳng định.
Loại tình huống này có hai khả năng, một là Đạo Ngột bị trọng thương, khiến cho thực lực đại giảm, hai là trước mắt chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi.
Những vị đại năng Nhân tộc hoặc Yêu tộc có thể tu luyện hóa thân, đương nhiên Chân Linh Đào Ngột cũng có thể. Hơn nữa, tên này quả thực là bưu hãn vô cùng, tu luyện thân ngoại hóa thân mà cảnh giới đạt đến Độ Kiếp kỳ.
Trong hai tình huống này, Lâm Hiên nghiêng về tình huống thứ hai nhiều hơn.
Trong nhất thời, Trong lòng Lâm Hiên khẩn trương đến cực điểm, nói là mình cùng Đào Ngột có huyết hải thâm thù cũng chưa đủ. Toàn bộ kế hoạch của hắn tại hạ giới bị mình phá hư, một đám Phân Thần mà hắn cử đi cũng bị mình diệt sát. Hiện tại nếu bị hóa thân này phát hiện, há lại buông tha?
Bây giờ lập tức vận công, cùng Huyền Băng lão tổ đối phó Đào Ngột, hay thừa cơ hắn chưa phát hiện mà bỏ trốn?
Lâm Hiên lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Huyền Băng lão tổ rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, cho dù có thêm chính mình thì tác dụng cũng không lớn.