Cảm giác này khiến cho người ta hít thở không thông.
Tu vi đã đạt đến cảnh giới như Lâm Hiên, đối với Thiên Địa pháp tắc dù ít hay nhiều thì tự nhiên cũng đã tiếp xúc một chút. Nhưng sự tiếp xúc này cũng chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi. Muốn vận dụng được nó thì tu vi phải đạt đến Độ Kiếp kỳ.
Hơn nữa, hoàn cảnh mỗi người cũng khác nhau, đối với đa phần pháp tắc, mặc dù đã tiếng giai Độ Kiếp kỳ thành công, nhưng những kẻ không thể đạt đến Độ Kiếp trung kỳ thì vẫn khó có thể vận dụng.
Tóm lại, bất kể thế nào thì Phân Thần kỳ như Lâm Hiên cũng không có cách nào so sánh được với bọn hắn.
Chính bởi điều này mà khi Lâm Hiên chiến đấu với Đào Ngột mới bị bó buộc như vậy. Tên này hoàn toàn khác so với những địch nhân mà trước đây hắn từng tiếp xúc qua, chỉ sơ sẩy một chút sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Lúc này, đối phương một lần nữa dẫn động Thiên Địa pháp tắc, Lâm Hiên đã không còn đường lui, chỉ có thể hét lớn một tiếng, dồn hết sức tung ra một quyền.
Oanh!
Toàn bộ không gian trong nháy mắt bỗng trở nên run rẩy, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết của Lâm Hiên uy năng bất phàm, lại thêm tác dụng của Cực Phẩm Kỳ Lân quả cùng vô số thiên tài địa bảo, nhục thể của hắn đã cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Một quyền đánh ra, dường như có thể xé rách cả không gian, hơn nữa trên cánh tay còn mang theo cả Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Cả hai hợp lại, uy lực đương nhiên không tầm thường.
Chỉ một thoáng, giữa không trung xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, vô thanh vô tức, hơn nữa, từ bên trong tản mát ra một cỗ hấp lực cực kỳ cường đại. Cái này không phải lực xoáy của không khí bình thường có thể tạo ra, nhìn thế nào cũng có vài phần tương tự với vòng xoáy không gian.
Đào Ngột cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ngay cả Cổ Ma Phân Thần kỳ chuyên tu Luyện Thể thuật, đánh ra một quyền cũng tuyệt đối không có uy lực lớn như vậy. Lâm tiểu tử này quả thực rất cường hãn, đáng tiếc...Rất nhanh, biểu lộ trên mặt đã thay thế bằng vẻ cười lạnh. Không gian vỡ vụn dẫn động Thiên Địa pháp tắc, không thể có chuyện đơn giản như vậy mà bị hóa giải.
Quyền kình của đối phương cao minh thế nào, cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
Quả nhiên, từ bên trong những vết nứt không gian lớn nhỏ kia bỗng bay ra một đạo bạch quang. Đạo bạch quang này cực kỳ mỏng manh, bề ngoài không có chút gì đặc biệt, nhưng chỉ quét qua một cái, đã đem vòng xoáy màu vàng kia xé rách thành từng mảnh.
Sau đó ùn ùn lao về phía trước.
Một kích toàn lực của Lâm Hiên gần như chẳng thế ngăn cản một chút nào.
Lập tức, đạo bạch quang do không gian pháp tắc sinh ra đã lao đến trước người Lâm Hiên, tình cảnh của hắn dường như đã trở nên cực kỳ nguy cấp. Mà Đào Ngột còn thấy chưa đủ, hắn há lớn cái miệng, từ bên trong phun ra vô số Lôi cầu đỏ thẫm, đường kính chừng hơn một xích.
Loại Hung Sát Thiên Lôi này uy lực không tầm thường, mỗi khỏa đều có thể uy hiếp tồn tại Phân Thần kỳ bình thường. Đào Ngột không tiếc pháp lực mà phun ra nhiều như vậy, còn có Thiên Địa pháp tắc kia, cho dù Lâm tiểu tử có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng nhất định vẫn lạc.
Con ngươi Lâm Hiên co lại, đối mặt với tầng tầng lớp lớp công kích của đạo bạch quang cùng Lôi cầu, hắn không nắm chắc có thể né tránh tất cả. Cho dù là Huyền Vũ Chân Linh Nghiên cũng khó mà trụ vững dưới công kích như vậy.
Huống chi dưới tình huống này, phòng ngự tuyệt đối không phải là biện pháp tốt nhất, chỉ sơ sẩy một chút, không chừng sẽ trở thành bia ngắm của đối phương.
Nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại, đối mặt với lựa chọn sinh tử, không có nhiều thời gian cho hắn đắn đo.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên dị mang, từ trong tay áo bay ra một trương phù lục. Ngay sau đó, thân ảnh của hắn đã bị đạo bạch quang cùng Lôi cầu bao trùm, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, Thiên Địa biến sắc.
Ma phong liên tiếp quét qua khiến bụi đất bị cuốn bay khắp đại địa.
Sau thời gian uống nửa chén trà, tất cả dị tượng mới dần dần lắng xuống. Bầu trời ảm đạm, thân ảnh Lâm Hiên đã biến mất không còn bóng dáng.
"Ha ha, tên ngu xuẩn, dám đối nghịch với bản Ma tôn, cuối cùng đến xương cốt cũng không còn."
Đào Ngột ngửa mặt cười lớn, trong thành âm tràn đầy vẻ vui mừng, địch nhân truyền kiếp là Lâm Hiên đã vẫn lạc, hiển nhiên khiến tâm tình của hắn vô cùng tốt, đến việc bản thân bị trọng thương cũng không thèm để ý nữa.
Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, không gian đột nhiên chấn động, trên không trung cách đỉnh đầu hắn mấy trăm trượng. Những đạo linh quang ngũ sắc rực rỡ hướng về chính giữa tụ lại, sau đó, một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt.
"Lâm tiểu tử!"
Nụ cười của Đào Ngột trở nên cứng ngắc, trên mặt lập tức hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Uy lực của một kích kia như thế
nào thì hắn là người rõ ràng nhất, cho dù chính mình ở thời kỳ toàn thịnh, có tiếp được hay không còn chưa dám chắc.
Nhưng giờ khắc này đối phương, ngoại trừ sắc mặt có nhợt nhạt hơn một chút, toàn thân đến một vết thương cũng không có...Điều này sao có thể?
"Hừ!"
Lâm Hiên bất động thanh sắc, nhưng ở sâu trong nội tâm lại thầm kêu may mắn không thôi. Vừa rồi, đối mặt với công kích cuồng mãnh như vậy, hắn quả thực không có cách gì kháng cự. Quá bức bách, Lâm Hiên buộc phải tế ra Hoàn Mỹ Thế Kiếp phù thu được ở Ma giới.
Nhưng nói là hoàn mỹ, kỳ thực chỉ trong lúc đối mặt với công kích ở cấp độ Phân Thần kỳ mới có thể tạo được hiệu quả hoàn mỹ thế kiếp. Nếu công kích đạt tới độ kiếp là đã vượt qua cảnh giới, hiệu quả của lá phù này sẽ giảm đi ít nhiều.
Có thể thành công hay không thì khó mà nói trước được.
Điểm này trong nội tâm Lâm Hiên tinh tường, bất quá, bãn nãy đã không còn biện pháp nào khác, cho nên buộc phải đánh cược vào vận khí của mình.
Đương nhiên, Lâm Hiên cũng chuẩn bị hậu thủ, kết quả là vận khí của hắn coi như không tệ. Hữu kinh vô hiểm đem nguy cơ hóa giải, công lao đương nhiên hoàn toàn thuộc về Hoàn Mỹ Thế Kiếp phù.
Đáng tiếc đây là vật chỉ dùng được một lần duy nhất, sau khi sử dụng liền hóa thành hư vô.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên than thở tiếc nuối không thôi, từ khi gặp phải Đào Ngột, chính mình đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Tam đại linh phù thu được từ Cổ Ma giới, chỉ thoáng một cái đã sử dụng hết, trong lòng phiền muộn thế nào thì khỏi phải nói, mà hiểm cảnh trước mắt còn chưa thể giả trừ. Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục, nếu như không cố kỵ những đại năng khác ở giới diện này, thiếu chút nữa Lâm Hiên đã muốn vận dụng Ngũ Long tỳ trong đan điền mà trực tiếp diệt sát đối phương.
Cường giả Độ Kiếp kỳ thì sao, giờ khắc này, thương thế của hắn nghiêm trọng đến cực điểm, Lâm Hiên tin tưởng, nếu tế ra Ngũ Long tỳ là có thể một kích diệt sát.
Nhưng làm như vậy không ổn chút nào, một khi bị lão quái vật khác chú ý thì đúng là được không bù nổi mất. Cho nên Lâm Hiên chỉ dám đem ý nghĩ đầy dụ hoặc này giấu kín trong lòng, không thể thực sự làm như vậy được.
Nhưng sự tức giận trong lòng thì có thể tưởng tượng, tay áo phất lên, lâm Hiên lại tế ra một bảo vật.
Là một cây giáo cổ xưa, bảo vật này hắn thu được từ Tuyết Hồ tộc, nhưng lại có lai lịch rất lớn. Cụ thể thế nào thì Lâm Hiên không rõ ràng lắm, nhưng trình độ huyền diệu chỉ sợ không hề thua kém Tiên Thiên Linh Bảo.
Đáng tiếc tu vi Lâm Hiên còn thấp, không thể phát ra tất cả uy năng của nó, nếu không, tuy không thể so sánh với Ngũ Long tỳ, nhưng cũng có thể coi là một đòn sát thủ.
"Muốn lợi dụng không gian pháp tắc để lấy mạng Lâm mỗ sao? Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử một chút thần thông không gian của bổn công tử." Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ âm lệ, thừa dịp đối phương đang kinh nghi, không chút do dự động thủ.
Chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, pháp lực toàn thân như nước vỡ đê rót vào cây giáo trong tay.
Chỉ một thoáng, tiếng thanh minh vang vọng, mặt ngoài bảo vật nổi lên vô số phù văn đủ màu sắc. Ngũ sắc linh quang lưu chuyển không ngừng, sau đó Lâm chĩa mũi giáo xuống rồi hung hăng chém mạnh xuống dưới.
Theo động tác của hắn, một cỗ khí tức hung lệ tràn ra cùng với vô số phù văn ẩn hiện trên bề mặt. Những văn tự hiếm lạ này tràn đầy khí tức cổ xưa, khác xa so với chứ Triện trên Ma vân, mà trái lại cùng với văn tự Yêu tộc có vài phần tương đồng.
Lại qua một lát, những văn tự này lóe lên linh quang rồi tụ lại thành vòng tròn, một trận pháp quỉ dị tinh xảo đã hiện ra trước mắt.
Cuối cùng từ trận pháp hình thành ra một Đao Quang.