Bách Luyện Thành Tiên

Lâm Hiên kết thiện duyên(1)


trước sau

"Đứng lên đi!"

Đang lúc bọn hắn đang hoang mang lo sợ thì thanh âm ấm áp của Lâm Hiên truyền đến. Ngữ điệu bình thản, dường như không có bất kỳ chút tức giận hay trách tội nào.

Chúng tu sĩ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại cung kính thi lễ một cái rồi mới dè dặt ngẩng đầu lên.

"Các ngươi là đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung?"

Lâm Hiên nhìn vào đám tu sĩ đứng bên trái.

"Vâng, vãn bối là chấp sự Phiêu Miểu Tiên cung."

Nữ tử vận cung trang dịu dàng nói, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng ở sâu trong nội tâm lại thầm phỏng đoán dụng ý của đối phương.

"Ai!"

Lâm Hiên thở dài: "Ngày xưa Linh Hư chân nhân còn tại vị, Phiêu Miểu Tiên cung hưng thịnh đến vậy, không ngờ ngắn ngủi trăm năm lại suy bại đến mức độ này."

"Tiền bối quen biết Linh Hư trưởng lão?"

Nữ tử vận cung trang ngẩn ngơ, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Đối phương chắc chắn là Tu Tiên giả đã ngoài Phân Thần, nếu thực sự là bằng hữu của cố Đại trưởng lão, vậy thì hôm nay chính mình và những người này cũng không cần lo lắng nữa.

Những đệ tử khác cũng không ngu ngốc, ngoài kinh ngạc còn nhao nhao lộ ra vẻ mặt mong chờ cùng kinh hỉ.

Về phần Cổ lão ma bên kia thì hoàn toàn trái ngược, sắc mặt hắn cuồng biến, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng lo lắng. Tại một khắc này, hắn dường như muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng do dự một lúc, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hiện tại vẫn chỉ là phỏng đoán, vạn nhất Tu Tiên giả thần bí này không những không có ân mà ngược lại còn có oán cừu. Hành động đào tẩu của chính mình chẳng phải là quá ngu xuẩn sao?

Trước tiên cứ chờ một chút, sau đó mới quyết định. Đáng tiếc sau một khắc, tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn đã hoàn toàn bị dập tắt.

Lâm Hiên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, Lâm mỗ cùng với Linh Hư chân nhân, tuy không phải là hảo hữu chí giao, nhưng quả thực có một ít giao tình."

Lâm Hiên nói như vậy, đương nhiên là có tâm tư muốn cứu đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung.

Bất kể thế nào thì Lâm Hiên cũng chiếm được rất nhiều chỗ tốt của môn phái này, mà sự suy vong của Phiêu Miểu Tiên cung cũng có quan hệ trực tiếp đến hắn. Tuy Tu Tiên giới vốn mạnh được yếu thua, chưa nói tới sự áy náy trong lòng, hôm nay trông thấy đám đệ tử này gặp nạn mà chính mình chỉ nhấc tay đã có thể cứu giúp, Lâm Hiên cũng không ngại xuất thủ tương trợ.

Làm như vậy cũng coi như một loại đền bù cho cai phái này.

Sở dĩ hắn nói Linh Hư chân nhân là bằng hữu cũng vì đối phương đã vẫn lạc, căn bản không có cách nào kiểm chứng điều gì.

Nhận được lời khẳng định thuyết phục của Lâm Hiên, khỏi phải nói, đám đệ tử Phiêu Miểu Tiên cung vui mừng như thế nào. Mà bên kia, sắc mặt Cổ lão ma đã xám như tro tàn. Đúng là càng sợ cái gì thì càng dễ gặp cái đó, yên lặng chờ đợi nửa ngày, không ngờ vẫn nhận được kết quả xấu như vậy.

Nên làm cái gì bây giờ?

Hôm nay hắn phải lựa chọn sinh tử, đối phương cùng cố Đại trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung có giao tình không tệ. Khẳng định sẽ không buông tha cho mình, lúc này không đi, vậy còn đợi đến khi nào?

Lập tức đào tẩu cũng không phải lựa chọn sáng suốt, đối mặt với nguy cơ rất lớn. Nhưng lưu lại chỗ này, cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Hắn phải cân nhắc nặng nhẹ.

Cơ hội thoát thân tuy vô cùng mong manh, nhưng so với việc ngồi đây chờ chết thì vẫn tốt hơn một chút. Nếu vận khí không tệ, có lẽ còn giành được một đường sinh cơ.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, Cổ lão
ma không do dự nữa. Tuy tu vi của hắn trong mắt Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc tới, nhưng có thể tiến giai đến Ly Hợp kỳ, đương nhiên đã trải qua không ít gió tanh mưa máu, chút quyết đoán này đương nhiên phải có. Không nói hai lời, từ trong ngực áo lấy ra một trương phù lục, sau đó vỗ mạnh một cái lên thân.

Chỉ thấy linh quang chói mắt, sau đó toàn bộ thân hình hắn bị bao phủ bởi một tầng linh mang chói mắt rồi lấy tốc độ khiến người ta nghẹn họng trân trối, hướng về phía chân trời lao đi.

Công pháp mà hắn tu luyện không tầm thường, vốn tốc độ độn quang cũng có chút thành tựu. Giờ phút này còn dùng thêm một trương linh phù Mộc thuộc tính trân quý, càng làm tốc độ đề cao hơn rất nhiều.

Chỉ thấy linh quang màu xanh lá lóe lên, thân ảnh hắn đã xuất hiện ở chân trời, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một điểm màu đen.

Đám tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung quá sợ hãi, may mắn trong lúc truy đuổi bọn hắn, đối phương không sử dụng lá phù này, nếu không cả đám đã sớm bị bắt kịp, có khi hiện tại đã hồn quy địa phủ.

Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Lâm Hiên: "Ngu xuẩn, Lâm mỗ đã từng nói sẽ cho ngươi rời đi chưa?"

Lâm Hiên vừa nói, vừa nâng tay phải lên, năm ngón tay hơi cong, ngoài ra, cũng không hề thấy hắn có động tác gì khác. Nhưng chỉ một trảo nhẹ nhàng như vậy, không gian phía trước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu vặn vẹo...

Cổ lão ma cảm thấy toàn thân bị xiết chặt, giống như gông xiềng trói buộc, nhưng không đợi hắn làm ra bất kỳ hành động gì, không gian ở phụ cận đột nhiên chấn động.

"Ahhh!"

Hai cỗ lực lượng khổng lồ đã ép chặt thân thể hắn, Cổ lão ma chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, toàn thân nổ tung thành một đoàn huyết vụ.

Cứ như thế mà vẫn lạc.

Mà đến tột cùng là chết như thế nào, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng. Song phương chênh lệch, thực sự không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Bên kia, cả đám Tu Tiên giả Phiêu Miểu Tiên cung chỉ biết nghẹn họng trân trối mà nhìn. Trong lòng vô cùng rung động, quả thực là quá mức bưu hãn rồi. Nếu như lúc trước không bị Cổ lão ma dồn đến đường cùng, nhận thức được rõ ràng sự đáng sợ của hắn, có khi còn cho rằng tên này chỉ có hư danh mà thôi.

Đáng tiếc là không phải như thế, thực lực của Cổ lão ma đúng là hơn xa tu sĩ cùng giai.

Nhưng một tồn tại thanh danh hiển hách như vậy, gặp phải Lâm Hiên lại giống như con sâu cái kiến, bị diệt sát vô cùng đơn giản. Lời này không hề có một chút khoa trương, Từ đầu đến cuối Lâm Hiên chỉ cử động mấy đầu ngón tay, quả thực chẳng khác gì phàm nhân giết con kiến vậy.

Điều này chỉ có thể giải thích là cảnh giới chênh lệch quá lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện