Đáng tiếc là cảnh giới hiện tại của mình quá thấp, không thể luyện hóa thêm Hỗn Độn Thái Âm chi khí. Bất quá làm người không nên quá tham lam. Thu hoạch lần này đã vô cùng phong phú, mình cũng không nên đòi hỏi quá đáng nữa...Mọi sự cứ thuận theo tự nhiện là tốt nhất.
Đợi đến khi chính mình trở thành Tu Tiên giả Độ Kiếp kỳ thì số Hỗn Độn Thái Âm chi khí còn lại hẳn là có thể dễ dàng luyện hóa.
Những ngày tiếp theo, Lâm Hiên vẫn ở lại Tuyết Hồ tộc. Không phải hắn quên mục đích đầu tiên của mình khi đến Băng Hải giới này. Mà đối mặt với tình cảm thầm lặng của Hương Nhi, Lâm Hiên thực sự khó có thể mở miệng cáo từ. Mục đích đã đạt được, Lâm Hiên đã không còn lý do gì để lưu lại nơi này. Dù sao Hàn Long giới với tư cách là một trong những giao diện cấp cao nhất của Linh giới, về phương diện điều kiện tu hành quả thực vượt xa Băng Hải giới.
Tuy đoạn tình cảm này, Lâm Hiên chỉ có thể tạm thời giả vờ như không biết. Nhưng nếu bây giờ rời đi, không khỏi quá bạc tình mỏng ý. Cho nên hắn tạm thời vẫn phải lưu lại.
Cũng may, mặc dù không lập tức trở lại Hàn Long giới cũng không sao. Trong tay mình cũng không thiếu thứ cần phải xử lý. Ví dụ như dùng Phiêu Miểu Cửu Tiên đan để luyện chế Thân Nội Hóa Thân.
Tuy đã phục dụng thánh quá Bàn Đào, khiến song Anh nhất Đan đồng thời tấn cấp. Nhất là đệ nhị Nguyên Anh, có lẽ bởi tu vi thấp nhất nên ngược lại đạt được thu hoạch lớn nhất. Dường như vượt hẳn một đại cảnh giới, cũng bước vào Phân Thần kỳ.
Do đó, việc tu luyện của hắn đã không còn quá cấp bách, nhưng một khi luyện chế thành công Thân Nội Hóa Thân, đối với mình vẫn có rất nhiều chỗ tốt khác. Lâm Hiên tự nhiên không cần trì hoãn, trước tiên cứ luyện chế xong rồi tính tiếp.
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Hiên lại tuyên bố bế quan.
Đối với lần bế quan này của Lâm Hiên, Hương Nhi cùng Viện Kha đã không quá để ý. Hoặc có thể nói, chuyện này dường như đã thành thói quen, cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Nếu Lâm Hiên không phải khổ tu giả, thực lực làm sao có thể tăng trưởng nhanh như thế? Hơn nữa, thần thông cùng pháp lực đều hơn xa tu sĩ cùng giai.
....
Giờ phút này, Lâm Hiên đang ngồi trong tĩnh thất.
Trước người hắn bày đủ loại bình lọ.
Đếm qua đã chừng hơn trăm cái, hơn nữa đều là tài liệu phi thường trân quý. Lần luyện chế Thân Nội Hóa Thân này, Lâm Hiên chuẩn bị dùng Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan làm chủ dược. Nhưng ngoài ra, số lượng các tài liệu phụ trợ cũng vô cùng phong phú, mà phần lớn đều có giá trị xa xỉ.
Đổi lại là một gã Tu Tiên giả khác, đừng nói là đan dược trân quý như Dược Linh, cho dù những vật phụ trợ khác, muốn gom góp cũng vô cùng khó khăn.
Lâm Hiên tự nhiên không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán, nhưng cho dù là hắn, vẫn phải tốn không ít công phu.
Cũng may hôm nay, mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất, chỉ còn chờ bước cuối cùng là luyện hóa mà thôi.
Nhưng đây là lại bước quan trọng nhất.
Thông thường, đã có những nguyên liệu phẩm chất tốt như vậy, chỉ cần không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn thì đều có thể luyện hóa ra Thân Nội Hóa Thân. Tuy vậy, nếu thủ pháp luyện chế sai khác, dùng hỏa hầu không dứt khoát thì phẩm chất Thân Nội Hóa Thân cũng khác nhau rất nhiều.
Cái này cùng nguyên tắc luyện đan giống nhau.
Nhưng nếu là luyện đan, Lâm Hiên còn có thể qua loa một chút. Dù sao, một khi luyện thành phế đan còn có thể dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất lại. Nhưng với Thân Nội Hóa Thân lại khác, nếu phẩm chất không đủ tốt, Lam Sắc Tinh Hải cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Những tài liệu phụ trợ khác thì không sao, nhưng Dược Linh là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu sản phẩm tạo thành không đạt được kỳ vọng thì sau này chỉ sợ khó mà tìm được bảo vật nào như Dược Linh nữa.
Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, hai tay đặt ngang đầu gối, điều tức khoảng hơn nửa canh giờ. Cho đến khi tinh thần cùng pháp lực đạt trạng thái sung mãn nhất.
Tay áo phất lên, một chiếc bình ngọc từ bên trong bay vút ra. Lâm Hiên mở nắp bình, linh quang lóe lên, một quang đoàn cỡ nắm tay đã hiện ra trước mắt. Nhanh như chớp muốn lao về hướng xa,
nhưng Lâm Hiên đã sớm đề phòng, tự nhiên sẽ không để cho nó đào thoát.
Tay phải nâng lên, năm ngón tay hơi cong, một vòng bảo vệ màu xanh lá lăng không hiện ra, đem quang đoàn kia bao khỏa. Ở trung tâm quang đoàn, một khỏa đan dược nhỏ bằng hạt đậu đang không ngừng xoay tròn. Mỗi lần muốn lao ra đều bị vòng bảo vệ kia mạnh mẽ ngăn lại.
Khỏi phải nói, đây tự nhiên là Dược Linh.
Lâm Hiên nhìn qua bảo vật đang bị giam cầm, hai mắt nhắm lại, trên mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng đúng lúc này...
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ Thiên Địa dường như run rẩy. Đồng thời, Lâm Hiên cảm ứng được không gian phụ cận chấn động vô cùng kịch liệt.
"Đây là..."
Lâm Hiên quá mức kinh hãi.
Phải biết rằng hiện tại hắn đang ở trong động phủ.
Vốn tính cách cẩn thận của Lâm Hiên, vẫn bố trí mấy bộ trận pháp, lực phòng ngự không phải chuyện đùa. Đồng thời còn có hiệu quả cách âm rất tốt. Nếu như Lâm Hiên không chủ động thả thần thức ra thì cho dù bên ngoài có đánh nhau long trời lở đất, cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nhưng giờ khắc này, lại có một tiếng nổ mạnh đến mức xuyên qua trận pháp, truyền vào tai Lâm Hiên. Sắc mặt hắn lập tức trở nên ngưng trọng.
Chẳng lẽ...
Hắn không kịp suy nghĩ, tay áo lập tức phất lên, đem cả Dược Linh lẫn toàn bộ thiên tài địa bảo thu vào trong Túi Trữ Vật bên hông.
Sau đó thân hình nhoáng lên một cái, thu hồi lại toàn bộ trận kỳ rồi đi ra ngoài động phủ.
Vừa ra, Lâm Hiên cảm thấy thân hình lay động, một cỗ linh áp vô cùng cường đại phả vào mặt. Do hắn không đề phòng từ trước, động tác hơi trì hoãn, trên mặt biểu lộ càng thêm khó coi.
Ngay cả Lâm Hiên cũng như thế thì toàn bộ Yêu tu trên lãnh địa Tuyết Hồ tộc càng khỏi phải nói. Ngoại trừ hai vị công chúa cùng với vài vị khách khanh trưởng lão thực lực cao nhất. Còn lại những Yêu tộc khác đều bị cỗ linh áp này ép cho không thể cử động.
Giờ khắc này, tất cả đại năng Phân Thần kỳ đều đã đi ra, nhưng nguyên một đám biểu lộ khó coi đến cực điểm, nhất là Lâm Hiên. Cỗ linh áp này đối với hắn không chỉ đáng sợ mà còn rất quen thuộc. Một cỗ khí thế hung lệ, tuyệt đối là của Độ Kiếp kỳ.
Đào Ngột!
Lâm Hiên đã nhận ra khí tức của vị khách không mời mà đến này, nhưng trên mặt hắn lại mang theo vẻ không thể tin nổi.
Làm sao có thể!
Phân thân Đào Ngột trăm năm trước đã bị chính mình diệt sát, da lông cốt cách của nó hiện tại còn nằm trong túi trữ vật bên hông, tuyệt đối không thể hồi sinh.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Hay là...Là chính mình cảm ứng sai?
Lâm Hiên hoảng hốt một hồi, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
Không đúng, không có khả năng mình nhận lầm.
Khí tức đáng sợ kia tuyệt đối là của Đào Ngột.
Hơn nữa còn một mực tập trung vào chính mình.
Chẳng lẽ một trong Ma giới tứ hung như hắn lại phủ xuống Linh giới một cỗ phân thân sao?
Đại nạn lâm đầu, Lâm Hiên chỉ có thể phỏng đoán như vậy, nhưng cái này...Quả thực là quá mức điên cuồng.
Phải biết rằng Đào Ngột chính là một trong Ma giới Chân Linh. Uy danh hiển hách như vậy, cho dù có bổn sự mở ra thông đạo nối liền hai giao diện, nhưng tuyệt đối không dám tùy tiện đặt chân vào giao diện khác.
Bởi nếu làm như vậy sẽ bị xem như không tuân thủ quy tắc, bị đại năng Linh giới đuổi giết.