Đối phương làm sao có thể có được Thái Hư linh nhũ, thứ này, cho dù là đại năng Độ Kiếp kỳ cũng chỉ là vật có thể ngộ mà không thể cầu. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bất luận là ai nói cũng không thể tin tưởng.
Ngoại trừ nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, mà Lâm Hiên trong mắt hắn càng trở nên thần bí khó lường.
Không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán.
Vốn chấp nhận nguy hiểm cực lớn, chính mình một lần nữa cử một cỗ hóa thân hàng lâm xuống Linh giới đối phó Lâm Hiên. Dùng Độ Kiếp chiến Phân Thần hẳn là dễ như trở bàn tay. Nào ngờ cục diện lại biến đổi bất ngờ như vậy.
Tiểu tử này có quá nhiều thủ đoạn, lại sở hữu đủ loại bảo vật huyền diệu đến mức ngay cả đại năng Độ Kiếp kỳ cũng hiếm thấy. Pháp lực tinh thuần hùng hậu hơn xa tu sĩ cùng giai, nếu không phải cảnh giới quá thấp, chỉ sợ một cỗ hóa thân như mình đã sớm chết không có chỗ chôn.
Nghĩ tới đây, trên mặt Đào Ngột tràn đầy vẻ giận giữ.
Ẩn ẩn còn có vài phần sợ hãi. Sự sỡ hãi này xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Vô luận thế nào cũng không thể để tiểu tử này sống sót. Nếu không, một ngày nào đó hắn may mắn trở thành Tu Tiên giả Độ Kiếp kỳ. Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả bản thể của mình hàng lâm Linh giới cũng không còn là đối thủ của hắn.
Hung quang trong mắt Đào Ngột bắn ra bốn phía, nhưng Lâm Hiên lại là người chiếm được tiên cơ.
Vẫn là chú ngữ ngắn gọn, hai tay vẽ lên hư không những đường quỹ tích kỳ dị. Sau đó, một ngón tay hướng về phía trước điểm đi.
"Nhanh!"
Theo động tác của Lâm Hiên, Linh Quyết đỉnh bỗng nhiên dâng lên một quầng sáng, sau đó, từ bên trong bay ra một phù văn cỡ chiếc đầu lâu. Nó bồng bềnh giữa không trung, giống như chẳng có chút uy lực nào. Kế tiếp, phù văn chớp động mấy cái rồi phiêu phù về phía Đào Ngột.
Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng chậm chạp, nhưng chỉ lóe lên vài cái đã tới trước mặt Đào Ngột.
Quỷ dị như thế, ngay cả với kiến thức uyên bác của Đào Ngột cũng sinh ra sợ hãi. Nhưng không có thời gian để suy tư, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung lệ, cái miệng mở lớn, mùi tanh hôi tán ra tứ phía, một đạo hắc khí đen như mực hướng về phù văn quỷ dị kia mà bay đi.
Lâm Hiên thấy cảnh này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là ở sâu trong đôi mắt ẩn ẩn một tia tinh mang.
"Rốt cục đã cắn câu rồi."
Hai tay hắn đột nhiên cấp tốc khu động, từng đạo pháp quyết liên tiếp đánh vào Linh Quyết đỉnh. Theo động tác của hắn, cổ văn kỳ quái kia bỗng nhiên tan biến. Cũng không phải tan rã, mà đúng hơn là biến thành bốn cái phù văn hoàn toàn mới, chỉ có điều đơn giản hơn một chút.
"Tuyệt Đối Băng Phong."
Từ miệng Lâm Hiên phát ra những âm tiết cổ quái, so với ngôn ngữ hiện tại thì hoàn toàn bất đồng, ngay cả Đào Ngột cũng câu được câu mất. Nhưng cái đó không quan trọng, bốn phù văn kia cấp tốc xoay tròn, cùng lúc đó, hàn khí đáng sợ theo đó tỏa ra.
Đừng nói ma vụ đen kịt mà Đào Ngột phun ra, ngay cả toàn bộ không gian trong nháy mắt cũng bị đông cứng lại.
Ánh mắt Đào Ngột hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng muốn chạy đã không còn kịp.
Tách tách...
Trên người hắn đã hình thành một tầng băng giáp.
Đào Ngột liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ phí công vô ích. Động tác của hắn càng lúc càng trì hoãn, cuối cùng, cả hắn và một vùng không gian rộng lớn xung quanh đều bị đông kết trong một khối băng cực lớn.
Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn trì hoãn.
Tuyệt Đối Băng Phong uy lực không tầm thường, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng giam cầm Đào Ngột trong thời gian ngắn.
Bất quá, như vậy là đã đủ rồi...
Lâm Hiên không nói hai lời, lại uống vào một giọt Vạn Năm linh nhũ.
Pháp lực một lần nữa khôi phục.
Sau đó, động tác của hắn không hề
ngừng lại, tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía Linh Quyết đỉnh.
Ầm...Ầm, Lưu Tinh Hỏa Vũ lại một lần nữa xuất hiện.
Đây mới là bí thuật có lực sát thương lớn nhất, lần trước đã bị đối phương ngăn trở, nhưng lần này hắn đã bị băng phong, ngay cả chạy trốn cũng không được.
Cho dù Lưu Tinh Hỏa Vũ không thể diệt sát, nhưng cũng đủ khiến hắn trọng thương.
Bên trong khối băng.
Hai con mắt đỏ ngầu của Đào Ngột trợn trừng như muốn nứt ra, toàn lực giãy dụa. Do cỗ quái lực mà hắn phát ra, khối huyền băng do Tuyệt Đối Băng Phong tạo ra dường như cũng đã đạt đến cực hạn. Tách tách...tách, mặt ngoài khối băng xuất hiện vô số vết nứt.
Hiển nhiên hắn muốn lập tức thoát khỏi trói buộc.
Đáng tiếc là đã quá trễ.
Lưu Tinh vạch phá thương khung, trên bầu trời đen kịt càng phát ra ánh sáng rực rỡ. Ban đầu chỉ là mấy quang điểm nhỏ nhoi, rất nhanh đã trở nên to lớn.
Ngaooooo!
Đào Ngột rốt cục đã thoát khỏi trói buộc, từng khối băng bị chấn vỡ bắn ra bốn phía. Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này, ngôi sao đầu tiên đã ầm ầm lao xuống. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, đó là một hỏa cầu khổng lồ có đường kính dài tới hơn trăm trượng.
Đào Ngột trừng mắt, thân hình chuyển một cái, vậy mà có thể xoay người lại. Sau đó hắn một lần nữa mở miệng phun ra một đạo hắc vụ.
Nhưng hắc vụ này so với cái lúc trước bị đông kết thì đậm đặc hơn rất nhiều, thậm chí bên trong còn có bổn mạng chân nguyên của hắn.
Sau khi phun ra, khí tức toàn thân hắn cũng suy yếu đi rất nhiều, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng thời điểm này, không cho phép hắn được nghỉ ngơi.
Chỉ thấy hắc vụ nhoáng lên, đã ngưng kết thành một quang mạc đen nhánh, vậy mà có thể đón đỡ được lưu tinh, khiến bó bất động trên không trung. Cũng chẳng biết hắn sử dụng pháp thuật gì mà lưu tinh rõ ràng không phát nổ.
Nhưng đây chỉ là đạo lưu tinh đầu tiên.
Ngay sau đó, tiếng ầm ầm vang vọng, liên tiếp lại có những đạo lưu tinh nện xuống. Mỗi khỏa đều giống như con ngươi khổng lồ, tập trung lao vào Đào Ngột.
Lâm Hiên đếm qua, tổng cộng có đến tám khỏa.
Nhưng Đào Ngột cũng chẳng vừa, phun ra từng tầng hắc vụ đậm đặc đến cực điểm, ngăn trở toàn bộ bảy khỏa lưu tinh lao xuống trước.
Nhưng nét mặt hắn vô cùng chật vật.
Còn một khỏa cuối cùng, đồng thời cũng là khỏa đáng sợ nhất.
Lưu Tinh Hỏa Vũ triệu hoán ra tổn cộng chín khỏa lưu tinh, cho nên còn có tên gọi khác là Cửu Tinh Liên Châu.
Rống!
Đào Ngột gầm lên một tiếng kinh tâm động phách, một cỗ ma áp khổng lồ tràn ra. Chỉ là áp lực vô hình của nó đã khiến không gian dường như bị nghiền nát.
Cùng lúc đó, ngôi sao cuối cùng đã đánh tới, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, hung hăng nện lên người Đào Ngột.
Bành!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bụi mù tán ra bốn phía. Sau đó, Đào Ngột giống như chim gãy cánh, ầm ầm lao thẳng xuống lãnh địa Tuyết Hồ tộc.