Hung thú đáng sợ trong nháy mắt đã biến thành một đoàn hỏa cầu.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, Đào Ngột liều mạng lao lên không trung. Nhưng chỉ bay được vẻn vẹn mấy trượng đã rơi xuống. Hắn ra sức lăn lộn kêu rên trong ngọn lửa.
Lại qua thời gian mấy nhịp thở, tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên tắt hẳn. Bên trong ngọn lửa, Đào Ngột đã biến mất không còn tăm hơi. Nếu không phải còn một ít tro tàn vương trên mặt đất, còn tưởng rằng nó chưa từng xuất hiện ở đây.
Vẫn lạc!
Mạnh mẽ như Đào Ngột, vậy mà rõ ràng đã bị diệt sát trong nháy mắt.
Một màn khó tin như vậy, quả thực khiến người ta rung động.
Lâm Hiên chỉ cảm thấy trong đầu mình là một khối bột nhão, nhưng rất nhanh, một tia chớp lóe lên.
Thực lực mạnh mẽ như thế, tự nhiên không phải là vô danh tiểu tốt. Lại xinh đẹp đến mức không một lời nào diễn tả nổi, thân phận nữ tử này thực sự rất khó đoán sao?
Ít nhất Lâm Hiên đã có phỏng đoán riêng của mình.
Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Tam đại Yêu vương trong truyền thuyết, chỉ có nổi danh thần bí Thanh Khâu quốc chủ mới đồng thời thỏa mãn hai điều kiện trên.
Thực sự là nàng sao?
Nhưng đường đường Thanh Khâu quốc chủ, là nhân vật hàng đầu ở Linh giới. Cho dù cường giả Độ Kiếp kỳ bình thường, cũng khó có cơ hội được nhìn thấy nàng.
Nàng tới nơi này làm gì?
Vì Đào Ngột?
Nói đùa.
Đừng nói chỉ là một cỗ hóa thân tiến vào Linh giới, cho dù bản thể của Đào Ngột có hàng lâm cũng không xứng được nàng động thủ.
Hỗn Độn trong tứ hung chính là sủng vật của Băng Phách Thánh Tổ/
Mà thực lực cùng thân phận của Cửu Vĩ Thiên Hồ tuyệt đối không kém Băng Phách Thánh Tổ. Từ điểm này có thể thấy, nàng cùng với Đào Ngột căn bản không cùng một cấp bậc.
Nàng tới nơi này không phải vì Đào Ngột, vậy thì...Nghĩ đến đây, Lâm Hiên cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng. Chẳng lẽ nàng đã phát hiện bí mật Lam Sắc Tinh Hải hoặc Ngũ Long Tì...
Không thể nào, chính mình trước đây chưa từng gặp qua Cửu Vĩ Thiên Hồ. Bất quá...Cũng khó nói, cho dù mình chưa gặp qua, nhưng loại tồn tại này có thể có những năng lực không thể tưởng tượng nổi.
Trong nhất thời, Lâm Hiên căng thẳng đến mức ngừng thở, nhưng rất nhanh hắn liền buông lỏng thân thể.
Là phúc thì không phải họa, là họa muốn tránh cũng không được.
Sợ hãi thì có ích gì, chính mình đến cả hóa thân Đào Ngột cũng đánh không lại. Trước mắt là Thanh Khâu quốc chủ, chỉ sợ mình chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Hơn nữa, cái kia chỉ là phỏng đoán của mình, nói không chừng là lo bò trắng răng cũng nên.
Bên kia, Hương Nhi rung động còn hơn cả Lâm Hiên.
Vốn nàng xả thân cứu hắn, đã chuẩn bị tinh thần hồn phi phách tán. Không ngờ dị biến nổi lên, Đào Ngột vẫn lạc, còn mình lại vẫn bình yên vô sự.
Đây là một giấc mơ sao?
Trong mắt Hương Nhi hiện lên vẻ mê mang, mà thân ảnh phía trước lại vô cùng chân thực. Hơn nữa, còn khiến nàng sinh ra cảm giác thân cận không hiểu thấu.
Cảm giác thân cận kia vô cùng kỳ lạ, không thể nói rõ thành lời được, giống như đến từ sâu trong linh hồn, từ huyết mạch chảy trong cơ thể.
Trong mắt Hương Nhi là một mảnh mơ hồ, chính nàng cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhưng đúng lúc này, nữ tử thần bí kia đã uyển chuyển quay người lại.
Ngũ quan của nàng bị bao phủ trong một tầng sương mù, ngay cả với nhãn lực của Lâm Hiên, cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng cho dù là mông lung, vẫn xinh đẹp đến tột đỉnh.
Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Truyền thuyết, vẻ đẹp của nàng so với Atula Vương trước kia cũng không hề thua kém.
Giờ khắc này, Thanh Khâu quốc chủ cao cao tại thượng là bậc bề trên, nhưng lại ôn nhu đến cực điểm. Ánh mắt nàng lướt qua Hương Nhi, nở một nụ cười ấm áp: "Tiểu muội muội, ngươi tên gì?"
"Hương Nhi."
Thanh âm của đối phương giống như ẩn chứa một cỗ ma lực, Hương Nhi không tự chủ được mà trả lời.
"Ân, Hương Nhi, cái tên rất dễ nghe, Vậy...Ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?"
Trong thanh
âm Cửu Vĩ Thiên Hồ ẩn chứa nụ cười, nhưng ý nghĩa của lời nói lại khiến tất cả đều sợ ngây người.
Bái sư?
Chẳng lẽ vị Thanh Khâu quốc chủ, một trong những nhân vật đứng đầu Linh giới, đên nơi này không phải vì phát hiện bí mật của mình. Cũng không phải đối phó Đào Ngột, là nguyên nhân chính là vì Hương Nhi.
Nhưng cái này quá mức kỳ quái.
Hương Nhi tuy cũng thuộc tộc Yêu Hồ, cùng với Thanh Khâu quốc chủ cũng có thể tính là đồng tộc. nhưng thực lực hai người căn bản là không thể so sánh nổi.
Phân Thần kỳ, trong mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Với thân phận của nàng, nếu muốn thu đồ đệ, cho dù là tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng phải chạy theo như vịt. Đường đường là Cửu Vĩ thiên hồ, lại tự mình giáng lâm nơi này để thu đồ đệ sao?
Loại chuyện này mà nói ra, khẳng định là sẽ chẳng ai tin.
Nhưng sự thực lại rành rành trước mắt.
Chỉ có một khả năng duy nhất là tư chất của Hương Nhi đã khiến đối phương động tâm.
Dù sao khi mới ra đời, nàng đã có tới ba cái đuôi. Tư chất như vậy, đừng nói là hạ giới, cho dù ở Linh giới cũng đủ kinh thế hãi tục rồi. Trên trăm vạn năm mới xuất hiện một thiên tài như vậy.
Là vì duyên cớ này sao?
Lâm Hiên trong mắt lóe lên tinh mang, biểu lộ vẫn thong dong như thường, nhưng ở sâu trong nội tâm lại lặng lẽ thở phào một hơi. Chỉ có hắn mới biết, vừa rồi chính mình đã khẩn trương đến mức nào.
May là tất cả lo lắng đều dư thừa, đối phương vì Hương Nhi mà tới.
Hơn nữa, đối với Hương Nhi mà nói, đây là tiên duyên khó có thể tưởng tượng. Được một trong tam đại Yêu Vương của Linh giới - Cửu Vĩ Thiên Hồ coi trọng, con đường tu tiên sau này của Hương Nhi sẽ là một mảnh bằng phẳng. Có một vị sư phụ như vậy, coi như bản thể Đào Ngột có giá lâm nơi này, cũng đừng hòng đụng tới một sợi tóc của nàng.
Lâm Hiên phản ứng vô cùng nhanh chóng, mà chính tiểu công chúa lại vẫn mơ mơ màng màng. Lời mời như vậy, thực sự vượt quá dự đoán của mọi người. Trong khoảnh khắc, nàng còn cho rằng mình nghe lầm, lắp bắp mở miệng: "Ngài...Ngài nói cái gì?"
"Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy hay không?" Nụ cười trên mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn không giảm đi chút nào.
Lúc này, Hương Nhi rốt cục đã nghe rõ, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ khó tin. Nàng không có nhãn quang cùng kiến thức như Lâm Hiên, nhưng Hương Nhi không ngốc, vừa rồi chính mắt nàng còn thấy vị nữ tử thần bí này một chiêu đã diệt sát Đào Ngột.
Tuy là hóa thân, nhưng cũng đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ, vậy mà trước mắt nàng lại chẳng khác gì con tò te giấy, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã thần hồn cầu diệt.
Tồn tại như vậy muốn thu mình làm đồ đệ, Hương Nhi lại không kịp chuẩn bị, nhưng nàng biết, giờ khắc này đang có một đại cơ duyên bày ra trước mắt mình.