Đó là một nam tử tướng mạo anh tuấn, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tán ra một cỗ ngạo khí không nói nên lời. Bộ dáng mắt cao hơn trán, nhưng tu vi xác thực không tầm thường. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, đối phương quả nhiên là Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ. Hơn nữa, một thân pháp lực dường như còn thâm hậu hơn tồn tại cùng giai một hai thành.
Độn quang thu liễm, Lâm Hiên đứng cách đối phương chừng hơn hai mươi trượng.
Sau đó lại xuất hiện hai đạo cầu vồng rơi xuống bên cạnh hắn, Ngân Đồng nữ tử cùng Long thiếu niên không yên lòng, cho nên vội vã đi theo.
"Ngươi chính là Lâm Hiên?"
Ô đại thiếu chăm chú nhìn Lâm Hiên.
"Đúng vậy, đúng là Lâm mỗ."
Lâm Hiên nhàn nhạt nói, đối với loại thế gia đệ tử mắt cao hơn trán này, hắn đương nhiên không để vào mắt. Cho dù thực sự có tài, nhưng nhất định là thiếu khuyết ma luyện. Trong lúc đấu pháp, sức chiến đấu chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Huống chi luận về thân phận, hắn làm sao có thể so sánh với ái nữ của Quảng Hàn chân nhân. So với Tân Nguyệt công chúa, Hỏa Linh lão tổ mặc dù uy danh lan xa, nhưng rốt cục vẫn là Độ Kiếp kỳ mà thôi.
Trải qua trận chiến với Đào Ngột, Lâm Hiên đã đánh giá được tương đối về thực lực của mình. Tuy đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ vẫn chưa thể đánh lại, nhưng cũng không phải là không có một chút sức hoàn thủ.
Nếu Hỏa Linh lão tổ tới đây, Lâm Hiên có lẽ còn kiêng kị vài phần, nhưng chỉ là một hậu bối đệ tử, hắn cũng chẳng cần phải quá mức cẩn thận làm gì.
Thái độ lạnh nhạt của Lâm Hiên khiến Ô đại thiếu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.
"Ngươi hẳn là đã biết mục đích bổn thiếu gia đến đây. Thức thời mà thúc thủ chịu thua, còn có thể giảm bớt vài phần đau khổ. Nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?"
Lâm Hiên có chút không nói nên lời, tên này đúng là ngang ngược càn rỡ. Vẫn chưa động thủ mà đã mở miệng uy hiếp, cũng không biết sự tự tin của hắn đến từ nơi nào. Chẳng lẽ cho rằng thân là hậu nhân của Hỏa Linh lão tổ thì người khác không dám trêu chọc? Đừng nói toàn bộ Linh giới, chỉ là Độ Kiếp kỳ ở Hàn Long giới cũng đâu phải chỉ có chỗ dựa sau lưng hắn.
Thái độ cương quyết của Lâm Hiên khiến Ô đại thiếu sững sờ. Ai cũng biết, gia thế cùng thực lực của hắn đều không tầm thường. Trước kia bất luận đi tới nơi nào cũng đều được người ta cung kính tiếp đón, chưa bao giờ có kẻ dám chống đối.
Tuy hắn có chút thiếu gia quần là áo lượt, nhưng cũng không phải kẻ hoàn toàn không nói đạo lý. Nếu không, chỉ sợ trong trăm năm này đã sớm xới tung cả Vân Ẩn tông lên. Cho nên hắn cũng không lập tức vì thẹn quá mà hóa giận, ngược lại còn lộ ra bộ dáng tươi cười: "Tốt tốt, ngươi có dám cùng bổn thiếu gia đánh cược một phen?"
"Đánh cược?"
Lâm Hiên đặt tay lên trán, lộ ra vài phần đăm chiêu.
"Đúng vậy, chúng ta quyết một phen thắng bại. Lúc trước ngươi và Thiên Tuyệt lão quái quyết đấu, định ra tiền cược quá lớn. Hai chúng ta không oán không cừu, cũng chẳng cần phải kinh người như thế. Nhưng người thua vẫn phải trả giá, nếu không sẽ chẳng có gì thú vị nữa." Ô đại thiếu dường như đã tính toán từ trước.
"Ah, vậy nên dùng cái gì làm tiền cược, đạo hữu cứ nói thẳng ra là được
rồi."
Lâm Hiên vẫn tỏ ra không thèm để ý, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao. Mà với thực lực hiện nay của hắn, ở cảnh giới Phân Thần kỳ, vốn đã không còn đối thủ.
Đối phương làm vậy chính là đem đồ đến tận cửa để tặng. Tuy thân gia Lâm Hiên đã vô cùng phong phú, nhưng ai lại chê mình bảo bối quá nhiều. Cho dù bản thân không dùng đến, cũng có thể tặng lại cho tông môn, hoặc đem ra phường thị đổi lấy linh thạch.
"Ha ha, đạo hữu đúng là rất sảng khoái, ngươi nhìn xem, dùng cái này làm tiền cược có được không?"
Ô đại thiếu vừa nói, đồng thời tay áo run lên, theo động tác của hắn, một đạo linh quang từ trong bay vút ra.
Lâm Hiên nhíu mày, cũng có chút tò mò, vươn tay ra tiếp lấy vật ấy. Trước mặt nhiều người như vậy, đối phương không có khả năng ám toán mình. Huống chi dùng tính cách tự cao tự đại của Ô đại thiếu, cũng tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Cho nên Lâm Hiên cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Đó là một tấm da thú, mặt trên chi chít văn tự được viết lên bởi một loại mực màu vàng kim.
"Đây là..."
Lâm Hiên thoáng ngẩn ngơ, sau đó cẩn thận nhìn lại, đột nhiên sắc mặt đại biến.
Cũng khó trách Lâm Hiên lại kinh ngạc như vậy, bởi tấm da thú này không phải là tài liệu hay bảo vật gì, mà đó là một khế ước. Hơn nữa còn không phải khế ước bình thường, bảo vật liệt kê ra ở đó không ngờ lại là một khoáng mạch.
Cực Phẩm khoáng mạch.
Cực Phẩm linh thạch, nếu ở Nhân giới, đương nhiên là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Cho dù chỉ là một khối, cũng đủ dấy lên một màn tranh đoạt gió tanh mưa máu. Tài nguyên Linh giới tuy phong phú hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể sở hữu. Thực lực đã đến cấp độ như Lâm Hiên, Cực Phẩm linh thạch cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người nữa, đừng nói là mấy ngàn, cho dù cả vạn khối cũng có thể lấy ra được.
Nhưng đây lại là cả một mạch khoáng.
Số lượng có thể khai thác không phải chỉ có mấy vạn khối, chỉ sợ còn hơn trăm lần, ngàn lần, thậm chí còn nhiều hơn nữa...
Lâm Hiên đã gặp qua đủ loại người trên đời, nhưng vẫn bị sự hào sảng của đối phương dọa cho một trận. Vị Ô đại thiếu này cũng quá mức giàu có đi, chẳng lẽ Hỏa Linh lão tổ lại sủng ái hắn đến tình trạng như thế? Phải biết rằng, cho dù ở Linh giới thì đa phần Cực Phẩm linh thạch đều được khai thác từ các khoáng mạch cao cấp. Cực Phẩm khoáng mạch thuần túy là vô cùng hiếm thấy.
Vậy mà rõ ràng đối phương dám dùng cái này để đánh cược, Lâm Hiên đối với thực lực của hắn cũng có vài phần hiếu kỳ.
"Các hạ đã suy nghĩ kỹ chưa?"