Ba ngày sau.
"Sư đệ, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?"
Ngân Đồng nữ tử yêu kiều cười một tiếng, Lâm Hiên nhìn theo phương hướng nàng chỉ, đập vào mắt chính là một mảnh sơn cốc trăm hoa đua nở.
Hương thơm ngào ngạt, phong cảnh vô cùng tú lệ.
Mà đây còn chưa phải là trọng yếu nhất.
Ở sâu trong sơn cốc, còn có một linh mạch uốn lượn nhấp nhô. Tuy chỉ dài chừng mười dặm, nhưng phẩm chất lại vượt quá mức ưu dị bình thường.
Cho dù với tiêu chuẩn của Linh giới, linh mạch này dường như cũng đạt đến trình độ Cực Phẩm linh mạch.
Trong trăm năm này, nhờ uy danh Lâm Hiên, Vân Ẩn tông phát triển cực kỳ nhanh chóng. Thế lực cũng dần dần bành trướng, hôm nay đã trở thành môn phái lớn nhất quận Thiên Sương. Tài nguyên bọn hắn nắm giữ đâu chỉ gấp đôi so với trăm năm trước.
Mà linh mạch trước mắt là ngoài ý muốn đoạt được. Phẩm chất ưu dị như thế, tự nhiên khiến tu sĩ phát hiện ra nó kinh hỉ không thôi, nhưng diện tích lại hơi nhỏ một chút. Cho nên, bọn hắn cũng không biết nên dùng nơi này vào việc gì, vì vậy đành phải báo cáo lại cho tông môn.
Mà Ngân Đồng nữ tử sau khi biết chuyện lại có chút vui mừng, trọng thưởng cho tu sĩ phát hiện ra linh mạch này.
Nhỏ một chút cũng đâu có vấn đề gì, vừa vặn đem nó làm đại lễ, dùng để lung lạc Lâm sư đệ.
Cho nên nàng liền hạ pháp dụ, phân phó đám môn nhân đệ tử trông coi nơi này thật tốt.
Hôm nay Lâm Hiên từ Băng Hải giới trở về, tông môn cử hành lễ mừng liên tục mấy ngày, sau đó Ngân Đồng nữ tử ra vẻ thần bí dẫn Lâm Hiên tới nơi này.
"Không tệ, không tệ."
Tuy còn cách một đoạn ngắn, nhưng Lâm Hiên đem thần thức thả ra, tự nhiên sẽ dễ dàng bao quát toàn bộ sơn cốc, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng: "Sư tỷ, đây là..."
"Linh mạch này là đệ tử trong môn vô tình phát hiện, diện tích tuy hơi nhỏ một chút, nhưng nếu chỉ một mình sư đệ thì vẫn là dư giả. Ngu tỷ biết Lâm sư đệ ngươi thích nơi yên tĩnh, cho nên liền chuẩn bị biến nơi này thành động phủ mới của ngươi, không biết sư đệ thấy thế nào?"
"Như vậy thì đa tạ sư tỷ."
Lâm Hiên đại hỉ, xoay người lại, hướng đối phương vái một cái thật sâu. Hắn lúc này thực sự vui mừng, thực lực đã đến cấp độ này, thân gia lại hơn xa Tu Tiên giả cùng giai. Nếu nói không khách khí thì trên đời chẳng còn bao nhiêu thứ có thể khiến hắn động tâm.
Nhưng linh mạch ưu dị trước mắt, tuyệt đối có thể tính là một thứ.
Ngoại trừ hơi nhỏ một chút thì phẩm chất đã đủ để tồn tại Độ Kiếp kỳ mở động phủ. Hơn nữa, cảnh sắc thơ mộng tĩnh mịch, quả thực giống như tạo hóa sinh ra để dành cho khổ tu giả như Lâm Hiên.
Cũng khó trách Lâm Hiên lại vui mừng đến vậy, mà phản ứng của hắn cũng làm Ngân Đồng nữ tử hết sức hài lòng. Ở sâu trong nội tâm còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, những điều này cho thấy, Lâm Hiên cũng không có ý rời đi.
Phải biết rằng, nếu Lâm Hiên rời khỏi nơi này, sẽ là một đả kích rất lớn đối với bổn môn. Cho nên, Ngân Đồng nữ tử mới hao tổn nhiều tâm cơ như vậy để lung lạc hắn.
Đàm luận một hồi, hai người đã bay đến bên ngoài sơn cốc.
Sau đó độn
quang dừng lại rồi hạ xuống. Dường như cùng lúc đó, bên trong sơn cốc cũng có một đạo cầu vồng bay vút ra.
Là một thiếu nữ còn rất trẻ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái.
Khỏi phải nói, nàng chính là Tu Tiên giả Vân Ẩn tông được an bài canh giữ linh địa này.
Đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tu vi của nàng vậy mà không hề tầm thường, đã là Tu Tiên giả Động Huyền trung kỳ. Phải biết rằng, danh hào Thải Vân Tiên Tử bên ngoài cũng có chút vang dội đấy.
Nhưng giờ khắc này, nàng lại bày ra một bộ dáng sụp mi thuận mắt, ôn nhu khẽ chào: "Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão, bái kiến Lâm sư thúc."
"Trương sư điệt, Bách Hoa cốc này gần đây coi như không tồi, còn có phiền toái gì không?" Ngân Đồng nữ tử nhàn nhạt nói. Đối mặt với môn hạ đệ tử, thái độ của nàng đương nhiên phải cách biệt một chút.
"Khởi bẩm sư thúc, không có điều gì phiền toái." Thải Vân Tiên Tử môi anh đào hé mở, thanh âm ngữ khí đều vô cùng ôn nhu.
"Ân, như vậy thì tốt."
Ngân Đồng nữ tử lộ vẻ hài lòng: "Hôm nay Lâm sư đệ đã tới đây, ngươi không cần ở lại Bách Hoa cốc này nữa, trở về báo cáo, trong tông môn sẽ có ban thưởng."
"Vâng, sư thúc."
Nàng cung kính vâng lời, sau đó dẫn hai người tiến vào sơn cốc.
"Lâm sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không tệ không tệ, đa tạ sư tỷ."
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ tươi cười. Trong sơn cốc, nơi linh khí nồng đậm nhất đã sớm mở ra một động phủ. Diện tích không thể nói là lớn, nhưng chim sẻ dù nhỏ, ngũ tạng đều có đủ. Hơn nữa, do Vân Ẩn tông tỉ mỉ kiến tạo, không gian trong động phủ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thấy Lâm Hiên hài lòng, Ngân Đồng nữ tử cũng cực kỳ mừng rỡ. Sau đó nàng mở miệng cáo từ, Lâm Hiên thuận miệng giữ lại vài câu rồi tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Sau đó Lâm Hiên trở về động phủ, ngôi nhà mới này coi như không tệ, tay áo phất một cái, mấy cán trận kỳ đủ mọi màu sắc bay vút ra. Đây không phải là tổng đà Vân Ẩn tông, nhưng vẫn thuộc phạm vi thế lực của bọn hắn. Theo lẽ thường thì an toàn không thành vấn đề, nhưng biến nơi này thành chỗ thanh tu, về tình về lý, Lâm Hiên vẫn bố trí nhiều tầng phòng hộ. Nếu không, vạn nhất lúc bế quan sinh tử mà có cường địch xông tới thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Ngũ Hành Uẩn Linh trận, Điên Đảo Càn Khôn trận, Lâm Hiên đều đã bố trí rất nhiều lần, cho nên cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Từ đầu đến cuối chỉ tốn chừng nửa canh giờ đã thành công.