Bách Luyện Thành Tiên

Thượng cổ cấm chế


trước sau

Trong ánh mắt hoảng sợ của mấy người, hắc quang dần tan đi hiện ra một hắc y nam tử với vẻ mặt âm trầm.

Trên người hắn phát ra yêu khí đậm đặc, là yêu quái không thể nghi ngờ.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì bình tâm trở lại: "Chư vị không cần kinh hoảng, hắn chẳng qua cũng chỉ là tam cấp yêu thú mà thôi"

"Tam cấp yêu thú sao có thể hóa hình thành nhân tộc chúng ta?" Liễu Nham có vẻ dũng mãnh nhưng đối mặt quái vật thì có chút e sợ.

"Biểu đệ nói không sai, tuy tứ cấp yêu thú mới có thể hóa thành nhân tộc. Nhưng theo Diệp mỗ được biết trong yêu tộc cũng có một số dị chủng đặc biệt, tam cấp là có thể hóa hình" Trên mặt Diệp Thanh Thành cũng khôi phục thường sắc.

Lâm Hiên nhìn hắn một cái. Không ngờ một gia chủ nho nhỏ mà hiểu biết cũng phong phú a.

"Có điều chư vị không nên xem thường, thực lực yêu thú này mạnh hơn vài phần so với quái vật cùng cấp" Thanh âm Lâm Hiên ngưng trọng nhắc nhở.

Đám người trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào yêu tộc trước mắt.

"Hừ, không ngờ nhân tộc các ngươi lại có thể hiểu rõ sự tình yêu tộc chúng ta "Quái nhân do cự mãng biến thành dùng ánh mắt âm trầm đánh giá Lâm Hiên rồi mở miệng. Nó có thể hóa hình nhất định linh trí đã khai mở.

Liễu Quân Hào chớp mắt ôm quyền nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu, thượng cổ cấm chế bên ngoài chính là do các hạ phá?"

"Đạo hữu?" Trên mặt yêu tu hiện vẻ châm chọc: "Các hạ cần gì phải hoa ngôn xảo ngữ, nhân loại các ngươi ở thế đối lập yêu tộc chúng ta. Bất quá cấm chế bên ngoài đúng là do Mạc mỗ phá.”

"Đạo hữu họ Mạc?" Đối phương châm chọc khiến Liễu Quân Hào đỏ mặt nhưng chốc lát liền khôi phục thường sắc, như không nghe thấy vẫn xưng hô đạo hữu.

Lâm Hiên cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ họ Liễu hy vọng xa kết minh với yêu xà.

Yêu tu kia nhếch miệng để lộ ra cái lưỡi xanh lè lãnh đạm đáp lại: "Bản nhân là Mạc Mãng"

"Minh Nguyệt Đạo Nhân là do ngươi sát diệt?" Diệp Thanh Thành đột nhiên ngắt lời.

"Các hạ nhận ra lão mũi trâu này sao? Không sai, đúng là hắn ngã xuống trong tay Mạc mỗ. Bản nhân phát hiện được Tàng bảo đồ nhưng thượng cổ cấm chế ngoài động khẩu quá mức thần diệu. Nghe nói kiến giải của lão mũi trâu kia đối với trận pháp rất uyên thâm, liền mời hắn cùng tầm bảo " Mạc Mãng cười quái dị nói.

"Sau khi bài trừ cấm chế thì ngươi giết người? "Sắc mặt Diệp Thanh Thành có chút âm trầm.

"Đương nhiên, chẳng lẽ còn lưu lại hắn để chia bảo vật với Mạc mỗ sao? Nhân tộc các ngươi liệp sát yêu tộc chúng ta, ta phản phệ lại có gì là không bình thường?" Mạc Mãng không chút kiêng kị nhe răng cười. Thái độ thẳng thắn của hắn khiến đám tu sĩ ở đây ngẩn ngơ.

Lâm Hiên thở ra sờ tay vào túi trữ vật bên hông. Mấy người khác liếc nhau, không khí trong huyệt động nhất thời ngưng trọng. Trừ Liễu Nham, ở đây toàn là hạng tâm cơ thâm trầm.

Mạc Mãng thấy thế, hung quang trong mắt chợt lóe, mở miệng phun ra một đạo hắc quang. Hắc quang vặn vẹo một hồi hóa thành vô số ma xà, gào thét bắn qua như một thôn phệ hết đám người.

Trên mặt Liễu Quân Hào hiện vẻ lo lắng, sở dĩ lão muốn kết giao với yêu xà chính là để đối phương mất cảnh giác, sau đó ra tay tập kích.

Không ngờ Diệp Thanh Thành đã làm yêu tu cảnh giác, khiến việc tốt của lão hỏng mất. Nghĩ đến đây lão hung hăng trừng mắt liếc họ Diệp. Mắt thấy một con ma xà đang bắn tới, lão vội tế ra một thanh Quỷ đầu đao, hóa thành một đạo ô quang đón đỡ.

Diệp Thanh Thành và Liễu Nham cũng không chậm trễ, đều lấy pháp bảo ra đỡ lấy côn kích của yêu tu.

Yêu tộc tuy rằng sống rất lâu nhưng tu luyện vô cùng khó khăn.

Tỷ như Mạc Mãng trước mắt chỉ là yêu thú cấp ba trung phẩm nhưng sống đến bảy tám nghìn năm. Trải qua năm tháng, thân thể yêu thú có thể nói là thiên chuy bách luyện, thân thể của yêu tộc chính là lợi khí tốt nhất.

Thấy ma xà bay tới, thần niệm Lâm Hiên khẽ động đem Bích Tuyết Hoàn ra nghênh đón. Vừa tiếp xúc thì linh quang trên ngọc hoàn giảm đi. Lâm Hiên thầm kêu không ổn, không ngờ ma xà do yêu lực biến thành lại lợi hại này.

Hắn huy động hai tay đánh ra vài đạo pháp quyết, thao túng Bích Tuyết Hoàn tái đấu với ma xà nhất thời có chút hạ phong. Ánh mắt lại liếc về phía Điền Tiểu Kiếm.

Tiểu tử này hiện không thể động thủ, mặt tràn đầy hoảng sợ trốn sau lưng Liễu Nham.

Liễu Nham rống lên một tiếng, tế ra một cây Khai Sơn Phủ múa một vòng, uy mãnh dị thường độc đấu hai con ma xà. Trên mặt lộ ra một tia đắc ý.

"Nhị đệ, cẩn thận. "

Đột nhiên tiếng la hoảng truyền đến. Liễu Nham đang cả kinh thì người hắn vài thước, không khí bắt đầu vặn vẹo. Không hiểu sao Mạc Mãng đã tu di chuyển đến, tay phải vươn ra, chưởng quyền được bao bọc trong một tầng lam quang tối mờ, hung hăng đâm tới.

Chỉ thấy hoa máu đầy trời. Bạch quang hộ thể quanh thân Liễu Nham cơ hồ giống như tờ giấy hồ, dễ dàng bị xé rách. Lợi trảo của yêu tu đâm sâu vào thân thể hắn.

Trên mặt Liễu Nham hiện thần sắc khó tin. Dù gì hắn cũng là tu sĩ Ngưng đan Kỳ, lại có vài loại thần thông uy lực không nhỏ, không ngờ lại chết ở nơi này.

"Nhị đệ!"

Thanh âm Liễu Quân Hào tràn ngập đau xót nhưng ẩn hiện sự sợ hãi. Trong lòng tuy phẫn nộ vô cùng nhưng đối mặt yêu xà quỷ dị, tự nhiên lão không dám lỗ mãng.

Mấy người còn lại chấn động vội xuất ra vòng bảo hộ, linh quang các màu chợt hiện.

Quanh thân Lâm Hiên lóe lên thanh quang. Ngoài Cửu Thiên Linh Thuẫn ra hắn còn thi triển vài pháp thuật tăng tốc độ nhanh nhẹn. Tuy tin tưởng thực lực bản thân yêu tu trước mặt không thể coi thường.

Tuy vừa rồi Mạc Mãng xuất kỳ bất ý, nhưng dù sao cũng diệt sát một cao thủ Ngưng đan Kỳ.

Diệp Thanh Thành và Liễu Quân Hào liếc nhau, sóng vai đứng chung một chỗ. Đối mặt với cường địch, ân oán gì thì cũng phải gác lại.

Liễu Quân Hào phất tay áo bắn ra bảy tám khối hỏa cầu. Nhưng không hướng về phía yêu tu mà dung hợp lại. Miệng lão lẩm nhẩm những câu chú ngữ khó hiểu, khối hỏa cầu huyễn hóa ra thành một con cự điểu hai đầu ba chân.

"Đây là pháp thuật gì?"

Thanh thế có chút bất phàm. Trong mắt Lâm Hiên hiện dị quang.

"Đi! "

Liễu Quân Hào chỉ một cái, cự điểu giương cánh bắn tới yêu tu.

Sắc mặt Diệp Thanh Thành cũng không kém phần ngưng trọng. Hắn hít thật sâu, phun ra một ngụm tinh khí vào pháp bảo Phi Xoa, nó lập tức nghênh phong rồi cuồng trướng tới mười mấy trượng, gào thét bay đi.

"Tài mọn!"

Tròng mắt Mạc Mãng biến thành màu đỏ yêu dị. Hai tay hắn dang ra, đột nhiên y phục bạo tung. Thân thể đen như mực lộ ra, toàn thân đại phóng hắc quang, hóa thành một đạo kinh hồng không chút sợ hãi bay về phía Phi xoa và Quái điểu.

Trên không kỳ quang đan xen vào nhau. Bị ba cao thủ Ngưng đan Kỳ vây công nhưng Mạc Mãng không hề sợ hãi. Có điều khí thế độc ác đã bị áp chế một phần. Hắn vẫn muốndựa vào tốc độ quỷ dị đến cực điểm đả thương địch thủ. Nhưng tấm gương Liễu Nham còn đó, đám người Lâm Hiên tự nhiên cẩn thận đề phòng.

Nhất thời chiến cuộc lâm vào thế giằng co. Bỗng Mạc Mãng hú lên một tiếng quái dị, mở miệng phun ra một chất dịch sền sệt màu xanh lét.

"Cẩn thận, có độc! "

Thân hình Liễu Quân Hào phiêu phiêu ra một bên. Lâm Hiên cũng lui về phía sau nhưng dịch thể kia như có thông linh, vòng trên không trung đuổi theo hắn.

Hai mắt Lâm Hiên chợt lóe lệ quang. Xem ra yêu tu xem thực lực hắn yêu nhất, trước tiên diệt sát để phá đi thế cân bằng.

Đáng tiếc Mạc Mãng đã nhìn sai. Lâm Hiên vẫy tay đem Bích Tuyết Hoàn thu về, sau đó hai tay kết pháp quyết.

Một đạo linh linh từ người hắn phóng lên cao, hóa thành một tấm thuẫn bài che trước người.

"Ồ! " Mạc Mãng có chút ngạc nhiên. Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cổ quái, dịch thể biến thành một tiểu xà trên đầu có sừng. Nó uốn éo thân vòng qua tấm thuẫn bài tiếp tục bay tới.

"Hóa!"

Theo tiếng chú ngữ của Lâm Hiên, thuẫn bài chợt biến thành một Đại Thủ màu vàng chộp tới tiểu xà.

Liễu Quân Hào nhìn sang, tuy chưa thấy Lâm Hiên tế ra pháp bảo nhưng đạo thuật lại tinh diệu đến thế.

Tiểu xà bị quái thủ nắm chặt nhưng không cam tâm, nó hé miệng phun ra một tia sáng vào vòng bảo hộ của đối phương.

Bụp một tiếng. Mạc Mãng mừng rỡ, cấm chế phòng hộ bình thường trước công kích của hắn chẳng khác gì giấy hồ. Nhưng khiến hắn kinh ngạc là thanh quang chỉ khẽ rung một chút đã đánh bật tia sáng ra.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạt. Tiến giai Ngưng đan Kỳ thì Cửu Thiên Huyền Công bắt đầu thể hiện uy lực. Dù Cửu Thiên Linh Thuẫn chịu một kích pháp bảo vẫn đỡ được huống chi là một tia sáng nhỏ nhoi.

Có điều tia sáng văng lên trên vách. Dư lực vẫn làm cho đá bắn ra tung tóe.

Chiến cuộc lại lâm vào thế giằng co. Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật bên hông, đang muốn đem Bích Tuyết Hoàn tế ra thì lúc này một thanh âm như sấm nổ truyền tới.

Tiếp theo mặt đất rung lên dữ dội. Chẳng lẽ là động đất?

Nhất thời song phương đều lộ ra vẻ kinh nghi. Chân mày
Lâm Hiên hơi nhăn lại, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Đột nhiên trong vách núi tuôn ra các luồng sương vụ màu tím. Cùng lúc toàn động bắt đầu lưu chuyển.

"Không ổn!"

Liễu Quân Hào phản ứng nhanh nhất, không chút do dự hóa thành một đạo độn quang bay vụt lên. Nhưng chỉ được hơn mười trượng thì trên đầu xuất hiện một tầng cấm chế chắn mất lối ra.

Liễu Quân Hào vung tay phát ra vài đạo sáng đánh lên cấm chế nhưng chỉ như kiến lay cổ thụ, chẳng có tác dụng. Lão lại vào vỗ túi trữ vật tế ra thanh Quỷ đầu đao. Nó hóa thành một vệt lưu tinh hung hăng kích lên cấm chế nhưng không chút hiệu quả.

"Liễu đạo hữu không cần phí sức, cấm chế này chắc chắc vô cùng. Dù là tất cả chúng ta hợp lực muốn phá vỡ cũng không dễ. Hay là ngươi chừa lại một chút pháp lực để ứng phó về sau đi" Lâm Hiên thản nhiên mở miệng sau đó quay sang nhìn yêu tu: "Chúng ta tạm thời đình chiến, ngươi thấy sao? "

"Được" Mạc Mãng nhìn thoáng qua đám tử sương vụ quỷ dị gật đầu.

"Biểu đệ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? " Diệp Thanh Thành bay tới, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

"Không có gì, có thể vừa rồi chúng ta không cẩn thận đã phát động thượng cổ cấm chế. " Lâm Hiên vừa nói vừa thả thần thức ra quan sát nhưng khi gặp sương mù liền bị bắn ngược trở về. Lâm Hiên cũng không mấy ngạc nhiên. U Minh Hàn Thiết nghịch thiên như vậy, sao có thể dễ dàng chiếm được.

Sương mù màu tím ngày càng thêm dày đặc, bên trong còn truyền ra tiếng thiểm điện lôi minh. Lâm Hiên vận chuyển linh lực đến hai mắt dùng thần thông Linh Nhãn Thuật.

Có pháp lực truyền vào thị lực lập tức được đề cao rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể xuyên thấu tử vụ nhưng cảnh vật trong vòng mười trượng thấy khá rõ ràng. Đúng lúc này một tiếng sấm sét truyền đến.

"Không ổn, mau tránh ra!"

Trong tử quang, một tia chớp chói mắt hung hăng đánh xuống. Đứng mũi chịu sào chính là Điền Tiểu Kiếm!

Thân trong hiểm cảnh, đệ tử đơn truyền của Cực Ác Ma Tôn còn dám ẩn dấu thực lực cái gì, toàn thân hắc quang chợt lóe, nhất thời bắn ra sát khí kinh người.

Trong tay áo bay ra một đạo bạch quang, là một tấm thuẫn bài được chế từ bạch cốt. tỏa ra quỷ vụ quỷ dị vô cùng.

Oanh!

Tia thiểm điện kia đánh lên, Bạch cốt Thuẫn bài chỉ hơi rung rồi ngăn trở lại.

Diệp Thanh Thành vừa sợ vừa giận, hung hăng trợn mắt nhìn Liễu gia gia chủ. Công pháp của tiểu tử họ Điền này quỷ dị, rõ ràng là tu ma giả. Không ngờ lão hồ ly Liễu Quân Hào dám gạt mình, còn bảo là ngoại tôn.

Nhưng hiện tại không phải là lúc vấn tội. Vừa rồi chỉ là khởi đầu. Tử sương vụ tiếp tục cuồn cuộn, vô số tia chớp nhỏ li ti liên tiếp đánh xuống khiến quần tu phải tế ra các loại bảo vật hộ thân.

"Thiếu chủ, tính sao bây giờ? "

Diệp Thanh Thành đi tới sát bên Lâm Hiên thầm thì. Sự tình khẩn cấp, hắn quên cả giấu diếm thân phận Lâm Hiên. Cũng may ba người kia bị thượng cổ cấm chế làm cho náo loạn, không ai còn tâm tư để ý.

Lâm Hiên không đáp lời, còn cần phải nói đáp án sao. Muốn thoát hiểm thì trước tiên phải phá vỡ thượng cổ cấm chế.

Nhưng trước thượng cổ cấm pháp này, Lâm Hiên không chút tự tin. Kỳ thật không chỉ hắn, Điền Tiểu Kiếm thân là truyền nhân của Cực Ác Ma Tôn, kiến quang rộng rãi nhưng khi quan sát tử vụ thì cũng sững sờ không thôi.

Mạc Mãng có vẻ không cam lòng, há mồm phun ra một đạo huyết quang vào trong sương mù.

Bụp! Tử sương vụ nhất thời bị đục thành một lỗ nhưng Mạc Mãng còn chưa kịp vui mừng thì sương vụ nhanh chóng tràn tới lấp lại. Sau đó đoành một tiếng sấm vang lên, mấy tia chớp màu tím to như cổ tay đánh tới hắn.

Lệ quang trong mắt Mạc Mãng chợt lóe, một vòng bảo hộ màu đen hiện lên nhưng uy lực các tia chớp kia vô cùng kinh người.

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng may Mạc Mãng là yêu tộc, thân thể cứng cỏi nhưng cũng bị sét giật đen. Bất quá vẫn bảo toàn được mạng nhỏ.

Đám tu sĩ thấy cảnh này thì sợ hãi, không dám lỗ mãng công kích. Thân trong cấm chế không có chỗ trốn. Cũng may huyệt động này rộng rãi, có thể độn quang để né tránh các tia chớp.

Có điều pháp lực tiêu hao rất nhanh. Nếu không thể phá trận thì việc ngã xuống chỉ là sớm hay muộn!

Thời khác này không phải để ẩn dấu thực lực. Lâm Hiên nhìn bốn kẻ xung quanh một cái.

Liễu Quân Hào và Diệp Thanh Thành chỉ là hai gia chủ gia tộc, công pháp hay bảo vật uy lực đều có hạn. Đừng nói là phá trận mà tránh né tia chớp cũng vô cùng chật vật.

Mà Mạc Mãng sau lần ăn đau khổ, thì vô cùng sợ hãi thượng cổ kỳ trận này. Yêu pháp quỷ dị của hắn chỉ có thể hộ thân mà thôi.

Điền Tiểu Kiếm là thân truyền đệ tử của ma đạo đệ nhất nhân, bảo vật trên người nhiều vô số. Đáng tiếc vị thiếu chủ Cực Ma Động này đối với trận pháp không chút, chỉ có thể đem hết tuyệt chiêu ra công kích. Tuy uy lực đủ tiêu diệt tu sĩ Ngưng đan Trung kỳ nhưng với trận pháp không chút tác dụng.

Trên mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng. Lúc này chỉ có thể tự nhờ mình, hai ngón trỏ hai tay không ngừng bắt quyết.

Linh lực trong cơ thể liều mạng quay cuồng như sóng dữ. Hắn đem thần thức thả ra đụng tới tử vụ thì vẫn bị ngăn trở. Có điều Lâm Hiên tiếp tục thao túng linh lực phá cấm mà vào. Lúc này hắn đang thi triển bí thuật trong Cửu Thiên Huyền Công. Bí thuật này trong thời gian ngắn có thể đem thần thức đề thăng gấp đôi. Đương nhiên không thể tránh khỏi việc hao tổn nguyên khí. Nhưng lúc này Lâm Hiên cũng bất chấp.

Cùng lúc vài tia chớp màu tím đánh tới đều bị Cửu Thiên Linh Thuẫn đỡ lại.

Sau một lát Lâm Hiên thu hồi thần thức, vẻ mặt trầm như nước giơ tay, mấy tiếng vèo vèo vang lên. Vài đạo kiếm khí phá không bay ra đánh vào tử sương vụ, nhất thời tạo thành mấy lỗ hổng.

Khác với công kích của mấy người kia. Tử sương vụ không cuộn tới lấp lỗ hổng lại mà ngược lại rút đi một chút.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ, xem ra lần này hắn đã thành công.

Vừa rồi hắn dùng bí thuật đề thăng thần thức, thuận lợi phá cấm phát hiện ở phía sau tử sương vụ mơ hồ có bảy khối hình tròn màu đen. Lâm Hiên nghĩ thử đánh vỡ chúng xem sao. Kết quả kiếm khí vừa bắn ra, quả nhiên tử sương rút đi không ít. Mười ngón tay Lâm Hiên liến tiếp bắn ra các đạo kiếm khí phá cấm.

Chỉ thấy tử sương vụ như rút đi thủy triều, cường độ các tia chớp cũng giảm hơn nửa. Sau chừng một tuần nhang, tử sương vụ đang lấp đầy chỉ còn mấy trượng mà thôi.

Mấy người khác đã ngừng lại. Yêu tu Mạc Mãng kinh ngạc liếc Lâm Hiên. Tiểu tử này thực lực cũng không mạnh lắm nhưng có thể bài trừ thượng cổ cấm chế. Chẳng lẽ hắn cũng là trận pháp sư?

Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Hiên, không biết đang nghĩ gì.

Mắt thấy thượng cổ pháp trận đầy uy lực gần bị phá vỡ, tử sương vụ sắp rút hẳn thì đột nhiên dị biến nổi lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện