Dị biến bất ngờ nổi lên khiến Lâm Hiên sợ ngây người, chỉ nghe thanh âm đứt quãng của Trương Vũ vang lên: "Được lắm! Xem…xem như ta có mắt không tròng! Ngươi muốn độc chiếm bảo vật sao? "
"Không sai! " Thanh âm Chu Yến vẫn kiều mị song đã lộ một tia âm độc: "Sư tôn, người đãi ta không bạc nhưng đạo lý thất phu vô tội vì mang bảo vật mà có tội chắc người cũng rõ. Nể mặt ân tình ngày trước ta sẽ để cho ngươi chết được toàn thây. "
Nghe lời hai người, Lâm Hiên trở nên tò mò vô cùng. Chu Yến dám làm cái việc thí sư nghịch thiên là do muốn độc chiếm bảo vật. Rốt cuộc đó là gì mà có lực hấp dẫn lớn như thế? Tuy vậy hắn vẫn ngồi im không dám vọng động. Vị sư tỷ kia tâm ngoan thủ lạt, tu vi lại vượt xa hắn. Lâm Hiên không muốn vì chút hiếu kỳ mà lâm vào hiểm cảnh.
"A…..!"
Chỉ nghe thanh âm thảm thiết bi phẫn vang lên. Xuyên qua khe hở bụi cây, Lâm Hiên thấy Chu Yến đã dùng một thanh tiểu kiếm đâm xuyên qua ngực Trương Vũ. Một quang đoàn màu vàng từ trên thân thể hắn thoát ra vội vàng muốn đào thoát.
"Nguyên thần xuất khiếu?! Đừng hòng! " Chu Yến sớm đã chuẩn bị, ả vươn tay ra chụp lấy quang đoàn nọ.
Quang đoàn tả xung hữu đột liều mạng giãy giụa nhưng không có chút hiệu quả, rơi vào đường cùng cầu xin: "Yến nhi, nể mặt vi sư trước đây đãi ngươi không bạc…"
Sắc mặt Chu Yến không chút thay đổi, liền dụng lực liền đem quang đoàn kia bóp nát, tiêu tán bay trong không trung. Nhân giả được cấu tạo từ hai Thể và Phách, thân thể dù tan biến thì hồn phách vẫn còn khả năng đầu thai. Thế nhưng nếu hồn phi phách tán thì không thể tiến nhập luân hồi. Lâm Hiên thấy lạnh sống lưng vì thường ngày nghe đồn Chu Yến rất là nhu mì. Tu tiên giả chém giết, nếu không phải thâm cừu đại hận thì không hủy diệt hồn phách đối phương, trong khi Chu Yến này lại hạ độc thủ như vậy đối với lão sư của mình.
Sau khi thí sư thần sắc Chu Yến vẫn thản nhiên như thường, bắt đầu lục lọi trên người Trương Vũ. Sau một lúc trên mặt ả liền hiện lên vẻ mừng rỡ: “Đây rồi!”
Tuy rõ thân đang trong hiểm cảnh song Lâm Hiên cuối cùng vẫn không nhịn được. Hắn nhẹ ló đầu ra, chỉ thấy trên tay Chu Yến cầm một cái hộp nhỏ cỡ bàn tay dùng một đàn mộc thượng hạng chế tạo thành, vô cùng tinh xảo. Ả dùng tay vuốt vuốt nó, thần sắc không kìm được tràn ngập vẻ vui mừng.
"Ai? " Đột nhiên sắc mặt Chu Yến đại biến, ánh mắt âm độc nhìn qua hướng này. Lúc này trong lòng Lâm Hiên thầm kêu khổ không thôi, không phải do hắn sơ ý gây ra động tĩnh mà là một con thỏ hoang vừa khéo vụt qua trước thân hắn.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Chỉ có thể nói hôm nay vận khí của hắn thực quá đen đủi.
Ý nghĩ trong tâm Lâm Hiên lưu chuyển, sắc mặt cũng trầm xuống. Vừa rồi đã thấy tràng cảnh Chu Yến thí sư nên cầu xin hoặc nói dối ả đều không có hiệu quả. Lâm Hiên quyết định tiên hạ thủ vi cường, hắn nhảy ra khỏi chỗ ẩn náu, tay phải vung lên bắn ra mấy điểm hàn quang bay về phía Chu Yến.
Chu Yến thấy thế thì hừ một tiếng, hai tay bắt pháp quyết, một tầng linh quang rất nhạt xuất hiện quanh thân ả. Chỉ nghe mấy tiếng coong coong vang lên, mấy viên băng châu đã rót xuống mặt đất.
Thấy pháp thuật linh khí hộ thể có hiệu quả hệ, Chu Yến thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện một tia cười lạnh. Từ công kích vừa rồi ả đoán được pháp lực của đối phương cực thấp, tu vi chỉ là Linh Động sơ kỳ mà thôi.
Sau khi dùng pháp quyết băng châu Thủy thuộc tính công địch, Lâm Hiên không chút do dự xoay người bỏ chạy. Thực lực song phương cách nhau quá xa, liều mạng thì chỉ thành nạp mạng.
Lâm Hiên thi triển Khinh Thân thuật Phong thuộc tính, sau một khắc đã chạy xa hơn trăm trượng. Không chạy thẳng vì rất dễ bị truy đuổi Hắn rẽ trái quẹo phải, lợi dụng sự quen thuộc địa hình nơi đây. Kiểu này cho dù đối phương có dùng thần thức truy tìm nhưng do không quen đường nên muốn đuổi được hắn cũng sẽ hao phí thêm khí lực.
Chạy được một đoạn, đột nhiên Lâm Hiên dừng lại quan sát bốn phía xung quanh, sau đó ngồi xuống tìm kiếm cái gì đó trên mặt đất. Hành động của hắn quá mức khó hiểu. Chu Yến sẽ nhanh chóng đuổi tới, hắn còn lưu lại chỗ này làm gì?
Chỉ nghe sau một lát Lâm Hiên khẽ hô lên một tiếng Vẫn còn! rồi chân mày giãn ra, thần sắc trở nên trấn định.
Tiếng bước chân truyền vào tai, Chu Yến đã truy đến gần. Lâm Hiên đứng dậy, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng.
"Còn chạy được sao? " Thanh âm kiều mỵ lại truyền ra mang theo tia độc ác lẫn trào phúng. Chu Yến quan sát trang phục của Lâm Hiên thì nhận ra hắn là đệ tử bổn môn. Tuy nhiên tu vi của vị sư đệ này quá kém, chỉ là tầng thứ nhất của Linh Động kỳ. Lúc này vẻ mặt Chu Yến trở nên ung dung, giết người diệt khẩu một tên vô dụng thế này căn bản là vô cùng dễ dàng.
Thấy vẻ mặt khinh thường của đối phương, thần tình Lâm Hiên lo lắng sợ hãi nói: "Sư tỷ, đừng…đừng giết ta! " trong khi đó hắn nhẹ nhàng di chuyển qua trái hai bước.
"Hừ! Đã thấy bí mật của ta mà còn muốn sống sao! "
Ngay sự tình Chu Yến thí sư đoạt bảo còn dám làm thì ả lại tha cho một đồng môn chưa từng gặp mặt mới là lạ. Ả vung tay trái lên, xuất ra một tiểu kiếm dài khoảng một thước đón gió hóa lớn, trong nháy mắt đã dài tới vài trượng, trong kiếm quang lóng lánh bay về phía Lâm Hiên.
Linh Khí! Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng ngưng trọng.
Cái gọi là Linh Khí chính là một dạng pháp bảo đơn giản, chuyên để cho tu sĩ cấp thấp sử dụng. Tuy linh khí không có khả năng dời sông lấp bể phi thiên độn địa nhưng cũng có thần thông to lớn, vô cùng thần diệu.
Tu vị tới tầng thứ tư của Linh Động kỳ thì có thể điều khiển Linh Khí. Linh khí vốn vô cùng trân quý, chỉ có các cao thủ Trúc Cơ kỳ mới có khả năng sở hữu, đệ tử Linh Động kỳ trừ một số được kế thừa di vật của tổ tiên hoặc là những kẻ tư chất hơn người, được sư trưởng tặng cho thì mới có.
Chu Yến xuất thủ vô cùng ngoan độc, đối thủ thấp cơ như thế nhưng vẫn tế ra Linh Khí ra thi triển đòn sát thủ.
Nhất kích tất sát!
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, đối phương xuất thủ nhanh độc ngoài sở liệu. Hắn cắn răng bước ra sau thêm một bước nữa.
Ầm Ầm! Phi kiếm công hụt đối thủ đánh trúng vách núi đằng sau khiến đá vụn rơi xuống lả tả. Sắc mặt của Chu Yến vô cùng kinh ngạc, ả có mơ cũng không ngờ một Linh Động sơ kỳ lại né tránh được công kích của mình. Điều quỷ dị chính khi phi kiếm sắp chém vào thì đột nhiên hắn như chui vào mặt đất. Sao vậy?
Chu Yến vừa tức giận vừa kinh ngạc, không tự chủ được tiến lên vài bước xem xét nhưng mới đến bước thứ ba thì hình như đã động tới cơ quan nào đó. Chỉ thấy một tấm võng lớn từ trên buông xuống bao trùm thân thể của ả.
Sự tình diễn ra đột ngột nhưng Chu Yến không hoảng hốt nhanh chóng bắt pháp quyết muốn ra, có điều trước một sát na ở chỗ Lâm Hiên vừa biến mất lại bắn ra một viên băng châu bắn trúng vào một sợi dây thừng đang buộc vào một gốc đại thụ.
Sợi dây liền đứt ra rồi có một cây trúc to lớn, một đầu được vót nhọn hoắt lao về phía Chu Yến.
"Không..A..!"
Chu Yến cực kỳ sợ hãi thanh âm trở nên kinh hoảng, tiếp theo một tiếng kêu thảm khốc. vang lên. Ả vốn bị tấm lưới quấn chặt căn bản không thể tránh nên bị cây trúc xuyên qua giữa ngực. Đến chết ả còn chưa hiểu sao lại dễ dàng ngã xuống ở nơi này.
Thần quang ảm đạm của ả mang đầy vẻ không cam tâm, trong tay vẫn cầm chặt bảo vật vừa đoạt từ sư phó. Khi Chu Yến hồn du địa phủ thì một lát sau Lâm Hiên mới từ một hố đất bò ra, liếc nhìn thi thể kia rồi thở phào nhẹ nhõm. Tình huống vừa rồi chỉ có thể hình dùng bằng một từ:
Hiểm!
Nếu không phải tâm cơ hơn người thì giờ này người nằm trên mặt đất chính là hắn mới phải.
Trong một khắc bị phát hiện Lâm Hiên đã tính toán. Hạp cốc này cách môn phái mấy dặm. hắn chỉ có Khinh Thân thuật mà vị sư tỷ kia lại có Ngự Phong quyết cao cấp của cảnh giới Linh Động kỳ đại viên mãn. Tốc độ của hai người thực quá chênh lệch.
Nếu đã không thể chạy mà cầu xin cũng vô dụng, thì chỉ còn một đường ta chết ngươi sống. Có điều tu vị hai người cách nhau quá xa, cho dù cả trămLâm Hiên cũng không phải là đối thủ của Chu Yến.
Không còn lựa chọn nào khác, nếu không dùng sức thì dùng trí.
Đương nhiên nếu như không phải là người bình tĩnh, tâm tư cẩn mật thì khi gặp phải tình huống này sẽ hoang mang lo sợ, đâu còn tâm tư suy nghĩ biện pháp đây! Điều duy nhất Lâm Hiên chiếm ưu thế chính là sự quen thuộc với địa hình nơi đây. Hắn phát hiện hạp cốc này đã được hai năm, số lần tới đây cũng không ít.
Tại đây trừ một số kỳ hoa dị thảo thì hắn cũng phát hiện được rất nhiều loài động vật, từ thỏ hoang cho đến gấu, hổ. Lâm Hiên xem nơi này như là lãnh địa riêng nên thỉnh thoảng cũng săn bắt cải thiện.
Để thuận lợi hắn đã từng bố trí một số cạm bẫy. Vừa rồi dừng trên mặt đất là để kiểm
tra cạm bẫy có bị hư hay chưa. Lần này vận khí lại đứng về phía hắn, hai cái cạm bẫy đều còn nguyên vẹn.
Một cái là một cái hố phủ kín cỏ dại dùng để bắt những loài động vật nhỏ, sau khi giẫm lên sẽ giúp hắn trốn vào trong. Hắn đã tính toán nếu như đứng trước hố đất thì chỉ cần lùi một bước là hắn có thể rơi vào trong, tránh thoát được thế công của đối phương.
Mà gặp phải tình huống như thế, đối phương chắc chắn sẽ kinh ngạc tiến lên tra xét. Lúc này cái cạm bẫy thứ hai mới phát huy tác dụng. Cạm bẫy này dùng để săn các loài thú to lớn như gấu, hổ… gồm một tấm lưới và một cây trúc to vót nhọn đầu.
Chỉ cần Chu Yến giẫm lên thì nó sẽ phát động, dưới tình huống bất ngờ thì có thể có hiệu quả xuất kỳ. Cuối cùng hắn đã thành công, bằng tâm cơ cùng sự bình tĩnh để chiến thắng đối thủ.
Trận chiến này tuy không hao phí bao nhiêu khí lực, thời gian rất ngắn nhưng khiến Lâm Hiên sức cùng lực kiệt, hắn liền ngồi xuống đất nghỉ ngơi một hồi.
Lạnh lùng nhìn thi thể Chu Yến, Lâm Hiên từ từ đi tới, từ trên người ả hắn thu được một vòng tay màu bích lục. Đây vừa là trang sức mà cũng là một loại túi trữ vật, bên trong có một không gian riêng. Lâm Hiên đưa thần thức nhập vào bên trong lấy ra toàn bộ đồ đạc.
Y phục, đồ ăn, đồ trang điểm của nữ tử, mấy thứ này Lâm Hiên ném qua một bên.
"A..! " Chỉ nghe một tiếng hô khẽ, trên mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng, trong tay là hai khối đá tỏa sắc óng ánh.
Tinh thạch! Trong ba năm ở Phiêu Vân Cốc Lâm Hiên nghe các trưởng bối đề cập qua không ít. Nó là một loại bảo vật như đan dược hay pháp bảo, đây là lần đầu hắn được tiếp xúc.
Cái gọi là tinh thạch dùng để chỉ một loại đá có chứa nhiều thiên địa linh khí. Tu tiên giả có thể vận công trực tiếp hấp thu từ đó. Căn cứ theo hàm lượng và độ tinh thuần của linh khí chứa bên trong mà được chia làm bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Cho dù là luyện công, chế khí hay đấu pháp, đều cần đến linh thạch, ngoài ra nó còn được tu tiên giả sử dụng như là ngân lượng để giao dịch.
Tài phú của vị sư tỷ này rất khá. Lâm Hiên tìm được sáu khối tinh thạch hạ phẩm, hai kiện Linh Khí và một cái bình ngọc. Khi mở nắp bình thì một hương thơm thoang thoảng bay ra, nên trong có hai viên Tẩy Tủy Đan màu trắng. Ngoài ra còn có mấy tấm phù lục.
Cái gọi là phù lục là việc tu tiên giả đem pháp thuật phong ấn vào trong một loại giấy hồ. Khi đối địch có khả năng trực tiếp sử dụng không cần hao phí pháp lực. Chỗ tốt thì không cần phải nói nhưng việc chế phù vô cùng phức tạp, thứ nhất là cần những loại giấy hồ đặc biệt cùng kỹ thuật, trong khi xác suất thành công không cao. Pháp thuật càng cao thì chế tác càng khó. Phù lục tại Tu tiên giới cũng là bảo vật trân quý.
Lâm Hiên kiểm tra thì thấy có bảy tấm phù lục đủ các dạng pháp thuật thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ.
Đương nhiên trân quý nhất chính là Linh Khí. Cho dù là với cao thủ Trúc Cơ kỳ thì nó cũng vô cùng quý giá. Không ngờ một đệ tử Linh Động kỳ như Chu Yến lại có đến hai kiện, trong đó chính là Hồn Kim Tác mà ả đã dùng để để trói sư phó của mình. Kiện linh khí này vốn một sợi dây kim tuyến dài hơn thước, khi đưa linh lực vào có khả năng dài ngắn tuy ý dùng để vây khổn địch nhân.
Kiện còn lại chính là một thanh phi kiếm. Đây là loại linh khí dùng để công kích. Lâm Hiên vô cùng yêu thích cầm nó trong tay ngắm nghía.
Đáng tiếc hiện tu vị của hắn quá kém, phải luyện đến tầng thứ tư Linh Động Kỳ có thể sử dụng. Lâm Hiên đem tất cả cất vào cái vòng tay trữ vật. Lần này tuy rất nguy hiểm song thu hoạch vô cùng lớn, hơn nửa còn một túi trữ vật khác đang chờ hắn xử lý. Trương Vũ là cao thủ Trúc Cơ kỳ nên thân gia chắc chắn sẽ dày hơn.
Lâm Hiên cẩn thận cất giữ bích ngọc thủ trạc đang muốn xoay người đi thì ánh mắt nhìn vào tay trái của Chu Yến lúc này vẫn nắm chặt một cái hộp nhỏ.
Ả vì bảo vật ở trong hộp mới giết sư phó. Lâm Hiên liền bước qua lấy cái hộp này song chưa vội mở ra. Thần sắc hắn ngưng trọng quan sát một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng đặt nó trên mặt đất.
Lâm Hiên đi tới bẻ lấy một cành cây dùng nó cẩn thận đẩy nắp hộp. Vù vù! vài mũi châm nhỏ tốc độ cực nhanh từ trong bắn ra, nếu đứng gần không phòng bị thì cho dù cao thủ Trúc Cơ cũng rất khó tránh khỏi.
Chỉ thấy mấy mũi châm nhỏ cắm vào một thân cây bên cạnh khiến nó lập tức héo rũ. Thì ra bên trong có cơ quan âm độc như vậy song thần sắc Lâm Hiên vẫn như thường. Quả nhiên không ngoài sở liệu, bảo vật quý giá cỡ này khẳng định sẽ có cơ quan.
Lâm Hiên lại đợi thêm một lúc sau khi xác định không có nguy hiểm hắn mới cẩn thận cầm cái hộp lên quan sát. Có điều đồ vật bên trong lại khiến hắn kinh ngạc. Chính là một Con sò to bằng nắm tay.
Vỏ sò này màu sắc rực rỡ có các hoa văn kỳ dị, tuy không nhận ra nhưng vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.
Cầm con sò trong tay Lâm Hiên cẩn thận quan sát một hồi. Thần sắc trở nên kiên định, kắn dùng hai tay tách con sò ra.
Quả nhiên đây không phải là con sò bình thường. Bên trong không có trân châu mà gồm những quang điểm màu lam cực kỳ mỹ lệ chuyển động như các chòm sao trên trời vậy. Nó không khác một lam sắc tinh hải xinh đẹp.
Lâm Hiên nhíu mày đang muốn đóng vỏ sò để sau nghiên cứu thì đột nhiên phát sinh dị trạng. Vùng quang điểm kia bắt đầu biến hóa, lưu chuyển càng lúc càng nhanh sau đó bắn về phía Lâm Hiên. Theo bản năng hắn nghiêng người muốn tránh nhưng tốc độ của quang điểm thực sự quá nhanh đã dung nhập vào trong thân thể.
Chỉ thấy nỗi đau đớn lan khắp châu thân, mỗi tấc da thịt như muốn rách ra. Lâm Hiên ngã sóng xoài xuống mặt đất, ý thức dần dần mơ hồ rồi bất tỉnh nhân sự. Mà vỏ sò kia nhanh chóng biến thành đá rồi bị phong hóa thành cát, nương theo làn gió phiêu tán khắp hạp cố. Trừ một thiếu niên đang ngất thì nơi như đây chưa từng có sự tình quỉ dị gì xảy ra.
Từng ánh dương ấm áp buổi sáng sớm chiếu vào thân thể khiến Lâm Hiên rên rỉ vài tiếng rồi chậm rãi mở hai mắt ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lúc hắn ngất đi là chính ngọ hôm qua, chẳng lẽ hắn đã bất tỉnh nửa ngày một đêm sao?
Lâm Hiên ngồi dậy, nỗi đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất nhưng thân thể có chút bải hoải do nằm một đêm ở ngoài trời.
Sau khi hoạt động chân tay một chút Lâm Hiên liền kiểm tra thân thể. Không có gì khác lạ! Sự tình hôm qua dương như là giấc mộng song sao lại chân thực đến thế!
Lâm Hiên trầm mặc hồi lâu sau đó lặng lặng đi đến bên thi thể Chu Yến. Hắn cố gắng chịu đựng sự chán ghét đem ả kéo xuống hố đất. Tiếp theo hắn liền đi đến nơi Trương Vũ bị ám toán thu lấy bảo vật. Là một cái đai trữ vật song cấp bách lúc này là rời khỏi đây.
Hắn cũng đem thi thể Trương Vũ chôn cùng với Chu Yến.
"Dù hai người khi sinh thời có ân oán gì thì chôn chung cùng mộ là xóa hết." Lâm Hiên lấp đất lại, xóa sạch dấu vết xung quanh. Ít có người lai vãng đến hạp cốc này, đã xử lý sạch sẽ tin rằng chẳng ai phát hiện được có hai tu tiên giả đang yên giấc nghìn thu nơi đây.
Lúc này Lâm Hiên nhanh chóng trở về Phiêu Vân Cốc. Dù trải qua cảnh tượng kinh tâm động phách nhưng thần sắc của hắn vẫn như thường. Trên đường lại xuất hiện mới gã châm biếm song hắn vẫn lẳng lặng như thường.
Cứ như vậy Lâm Hiên trở về chỗ căn nhà gỗ nhỏ. Việc đầu tiên chính là đóng chặt cửa, đem đai lưng trữ vật của Trương Vũ ra kiểm kê.