Bách Luyện Thành Tiên

Phá trận cùng truy sát


trước sau

Hôm nay, trưởng lão liên minh ba phái đã không còn đường lui, mà bên kia, Lâm Hiên cũng lặng lẽ thay đổi động tác.

Tuy hắn có không ít Vạn Năm linh nhũ đã qua chiết xuất, có thể lập tức bổ sung pháp lực. Nhưng dù sao đây cũng không phải là phương pháp chính đạo.

Nếu phục dụng quá nhiều Vạn Năm linh nhũ sẽ sinh ra một số tai họa ngầm.

Vả lại giờ khắc này, Lâm Hiên còn có phương án khác. Cho dù Thiên Phượng Thần Mục cũng không thể tìm thấy mắt trận, nhưng cũng không có nghĩa là không thể bài trừ được trận pháp này.

Chỉ cần sử dụng bảo bối kia thì nhất định sẽ thành công.

Nhưng bảo vật này là loại tiêu hao, số lượng cũng không nhiều. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên cũng không muốn sử dụng.

Có chút không nỡ!

Nhưng với tâm cơ của Lâm Hiên, giờ khắc này đương nhiên có thể đưa ra lựa chọn chính xác.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ quyết tuyệt.

Một bên tiếp tục thao túng Cửu Cung Tu Du kiếm đối phó đám âm hồn quỷ vật phía xa. Một bên vươn tay vỗ vào bên hông, linh quang lóe lên, một chiếc hộp ngọc đã phiêu phù trước mắt.

kích thước chỉ chừng vài tấc, mặt ngoài cũng không dán cấm chế phù lục. Đó là vì bản thân hộp ngọc này đã có hiệu quả tương tự.

Động tác của Lâm Hiên cực kỳ nhanh chóng, hắn cong tay búng một cái, "ba" một tiếng, mấy viên châu lớn cỡ mắt rồng đã hiện ra trước mắt. Bề ngoài xem ra cũng chẳng có gì thu hút, nhưng ánh mắt Lâm Hiên lại có chút nóng bỏng. Bảo vật này chính là đoạt được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ.

Ngày trước chính mình có thể trở về từ Cổ Ma giới, chính là nhờ vào nó.

Phá Giới châu!

Một hạt châu nho nhỏ như vậy, nhưng lại ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa còn là loại vô cùng cao cấp. Lâm Hiên không biết trong sơn cốc trước mắt bố trí trận pháp gì, nhưng hiển nhiên là uy năng cực kỳ huyền diệu, cho nên mới có thể vây khốn hắn như vậy.

Nhưng Phá Giới châu trong tay lại có thể phá vỡ lực giao diện giữa Linh giới và Cổ Ma giới, điều mà ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không làm được. Từ điểm này có thể thấy được uy năng của nó bá đạo đến mức nào.

Dùng nó để phá trận, nếu nói không khách khí thì...căn bản là giống như dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà.

Cũng khó trách Lâm Hiên lại tiếc nuối như vậy, đáng tiếc là hôm nay thực sự đã không còn lựa chọn nào khác.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, động tác của Lâm Hiên lại không hề chậm. Chỉ là vẻn vẹn bài trừ một cái trận pháp, Phá Giới châu căn bản không cần bất cứ vật gì phụ trợ. Lâm Hiên trực tiếp phất tay tế ra một hạt.

Oanh!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, trên bầu trời giống như có thêm một mặt trời khác. Vô cùng sáng ngời, tỏa ra hào quang chói mắt. Sau đó, toàn bộ không gian giống như một tầng băng mỏng, bị hòa tan dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Đúng vậy, đúng là hòa tan.

So với sụp đổ lần trước thì hoàn toàn khác, lúc này hòa tan là không thể nghịch chuyển, bởi vì khí cụ bày trận cũng bị uy năng của Phá Giới châu cường hoành phá hủy thành một đống phế vật.

Do đó trận pháp tự nhiên đã bị bài trừ, sơn cốc một lần nữa khôi phục vẻ xanh tươi.

Lâm Hiên ngẩng đầu, hơn hai mươi thân
ảnh đã hiện ra trước mắt.

Béo gầy cao thấp không giống nhau, nhưng tu vi đều đã đạt đến Phân Thần kỳ. Trong đó, gần thì cách hắn chỉ chừng trăm trượng, xa nhất cũng không quá ngàn trượng. Khác biệt này, đối với Tu Tiên giả cảnh giới như bọn hắn thì đúng là không đáng nhắc đến.

Thấy Lâm Hiên phá trận thành công, sắc mặt những lão quái vật Phân Thần kỳ kia đều trở nên khó coi đến cực điểm.

Cho dù lúc này nhân số bọn hắn vẫn hoàn toàn áp đảo, nhưng lòng tin đã sớm bị Lâm Hiên triệt để phá hủy.

"Vèo!" Một tiếng xé gió truyền đến, không ngờ lại là một lão giả vận đạo bào, mắt thấy tình thế nguy cấp, liền lựa chọn cướp đường chạy thoát thân.

Độn quang của vị này cũng tương đối nhanh chóng, trong giây lát đã bay vút đến tận chân trời.

Những lão quái vật khác vốn trong lòng đang lo lắng không yên, giờ khắc này có người mở đầu, lập tức nói đi là đi, chạy trốn tứ tán. Thậm chí cả môn chủ Thái Huyền môn cũng hóa thành một đạo độn quang bay vút về phía xa.

"Các ngươi..."

Nữ tử toàn thân che phủ bởi áo choàng đen vừa sợ vừa giận, không ngờ đường đường là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ mà lại nhát gan đến tình trạng này. Cho dù đối phương mạnh mẽ đến mức nào, hơn hai mươi người chạy trối chết, còn mặt mũi mà sống trên đời sao?

Chi bằng mua một khối đậu hũ mà đập đầu tự vẫn cho xong.

Đáng tiếc là nàng đã quên, Tu Tiên giả vốn còn sợ chết hơn cả phàm nhân. Chỉ là nàng vì bạn lữ vẫn lạc nên mới bị cừu hận che mờ lý trí.

Những kẻ khác sẽ không như thế.

Mà bọn hắn cũng cho rằng lựa chọn của mình là đúng đắn, Lâm Hiên đã thoát khốn, nhưng chỉ có một người, không thể đồng thời đuổi giết nhiều Tu Tiên giả như vậy. Cho nên ngoại trừ mấy tên gia hỏa xui xẻo, những người khác vẫn có cơ hội thoát thân.

Thực sự như thế sao?

Khóe miệng Lâm Hiên hiện lên vẻ châm chọc.

Tuy hắn không phải là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ đạo lý, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.

Đã đánh với liên minh ba phái đến tình trạng này, quan hệ đã không thể hàn gắn. Không phải ngươi chết thì chính là ta sống, Lâm Hiên sao lại ngu ngốc đến mức tha mạng cho những lão quái này?

Thời điểm bọn hắn chiếm thế thượng phong, vốn chưa từng hạ thủ lưu tình với đệ tử bổn môn.

Hôm nay bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Trong đầu nghĩ như vậy, Lâm Hiên cũng chính thức động thủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện