Bách Luyện Thành Tiên

Phu Thê Tình Thâm


trước sau

"Ừm, như vậy thì thật tốt quá" Vân Đỉnh gật đầu lộ vẻ vui mừng, hắn đang muốn nói gì thì đột nhiên chân mày chợt động, vẻ mặt trở nên âm trầm.

"Phu quân, sao vậy?" Diệu U tiên tử ngẩn ngơ, thần sắc có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng về phía tay trái.

Mấy chục đạo kinh hồng như ẩn như hiện rất nhanh bay về phía này.

"Sao sâu trong Khuê Âm Sơn này lại có nhiều tu tiên giả như thế. Không ổn! có hai kẻ đồng cấp với chúng ta và một lão quái trung kỳ".

Sắc mặt Vân Đỉnh đại biến, mấy vạn năm qua chưa từng phát sinh qua chuyện này. Những người này tới đây không lẽ là muốn nhằm vào Mặc Nguyệt tộc bọn hắn. Trong đầu ý nghĩ lưu chuyển, hắn cùng thê tử liếc nhau, nhất thời thân ảnh hai người trở nên mờ ảo.

Địch mạnh ta yếu, thời khắc này bị phát hiện thì không ổn, tốt nhất là ẩn thân đi.

Chừng nửa tuần trà sau các tu sĩ này đã bay tới trên đầu bọn họ. Ngoài ba lão quái vật Nguyên Anh kỳ đi đầu thì hơn nửa đều là Ngưng Đan kỳ. Còn lại là đệ tử Trúc Cơ kỳ bộ dáng vô cùng chật vật, trên người đầy vết thương.

Khuê Âm Sơn là một trong hai đại cấm địa của U châu có vô số yêu thú, tuy có ba lão quái Nguyên Anh trong nhóm nhưng dọc theo đường đi gặp không ít nguy hiểm. Tu sĩ thiệt mạng chừng hơn mười người trong đó quá nửa đều là Trúc Cơ kỳ.

Mắt thấy cách mục đích đã không xa khóe miệng Hạo Thiên quỷ đế lộ ra nụ cười âm trầm. Lão đang còn độc ác nghĩ đến mưu mô khi trước thì đột nhiên chân mày chợt động, ánh mắt quét xuống dưới rừng cây.

Là quái vật Âm Ti giới, thần thông của lão có chút đặc thù, đã khám phá ra có hai Vu sư đang thi triển Ẩn Nặc thuật nấp ở dưới.

"Thế nào Hạo Thiên huynh, ngươi phát hiện cái gì?" Đại hán đầu trọc độn quang chậm lại hỏi.

"Thật không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp hai kẻ cùng cấp." Hạo Thiên quỷ đế thản nhiên mở miệng, nụ cười trên mặt lão khiến người có cảm giác vô cùng âm trầm.

"Ồ, có chuyện này sao?"

Hắc y cung trang nữ tử cũng bay tới, tròng mắt của thị lại càng màu đỏ sẫm, nhìn xuống phía dưới.

"Không ổn!"

Thanh âm của ba người này tuy nhỏ song không dùng truyền âm thuật. Với thần thức của Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử hiển nhiên là nghe rõ ràng, hai người biết tung tích đã bị lộ. Trong ba lão quái vật lại có một cố nhân là Hạo Thiên nham hiểm kia. Hai phu thê đứng sóng vai trên mặt vô cùng cảnh giác.

Lúc này các tu sĩ Lệ Hồn Cốc chúng đã kết thành một vòng vây lấy bọn họ. Hai lão quái Nguyên Anh kỳ có liên quan gì đến Khổng Tước tiên tử chăng? Cả đám liếc nhau vẻ mặt đều bất thiện, bọn họ đương nhiên không hy vọng có bất lợi xảy ra.

Trên mặt đại hán đầu trọc lộ ra nụ cười dữ tợn, lần này tông chủ đã căn dặn tuyệt không thể có nửa phần sai lầm, thà giết lầm chớ không bỏ sót. Đương nhiên phải diệt trừ hai vu sư này.

Ánh mắt nữ tử cung trang thì lóe ra tia sáng đỏ yêu dị, tay áo phất một cái tế ra một đôi Ngân Câu dài chừng một tấc, mặt ngoài tản mát ra một luồng âm khí nồng đậm, là một hung khí cực kỳ âm hiểm.

"Ha ha, sư muội thật đúng là hành sự nhanh nhẹn"

Đại hán đầu trọc cười cười đưa tay vỗ vào sau ót, phía sau hắn nhất thời hiện ra một thanh Lang Nha Bổng dài ba trượng tỏa ra hắc khí, phát ra một cỗ linh áp đáng sợ.

Nữ tử cung trang đánh một đạo pháp quyết, quỷ khí trên Ngân Câu càng đậm khiến người muốn ói, hóa thành hai con cự mãng miệng phun huyết vụ phì phì xông tới hai Vu sư.

Đại hán đầu trọc thì huýt dài một tiếng, Lang Nha Bổng đón gió tăng vọt lên như cái cột chống trời, mang theo kình phong hung hăng hướng về đối phương mà giáng xuống.

Thấy đồng bạn đã ra tay Hạo Thiên quỷ đế cũng không nhàn rỗi giơ tay trái lên, một vầng sương mù lớn đen thùi bay ra khỏi ống tay áo, hóa thành một quỷ trảo dữ tợn, trong tiếng kêu to hung hăng chụp xuống đỉnh đầu hai người.

Ba lão quái vật liên thủ khiến phu thê Vân Đỉnh trở nên lúng túng. Sắc mặt Vân Đỉnh cực kỳ khó coi hít một hơi thật sâu, vươn tay vỗ bên hông, hồng quang chợt lóe một cây phiên kỳ to chừng bàn tay được tế ra.

Chỉ thấy hai tay Vân Đỉnh không ngừng biến ảo pháp quyết, vù một tiếng Phiên Kỳ tăng vọt to lên chừng một thước. Mặt ngoài lóe ra hồng quang nhưng lại có hắc khí ẩn ẩn ở trong cực kỳ quỷ dị. Hắn nhanh chóng chụp Phiên Kỳ vào trong tay.

Thấy trượng phu tế ra bảo vật này, Diệu U tiên tử ngẩn ra sau đó trên mặt lộ ra sự lo lắng.

Chỉ thấy ở giữa phiên kỳ có thêu một con độc trùng rực rỡ có chút như Tri Chu nhưng lại có nét rất đặc biệt. Tròng mắt nữ tử cung trang hơi co lại, cảm giác có chút nhìn quen mắt nhưng trong nhất thời chưa nghĩ ra.

Lại nói đây là chỗ sâu trong Khuê Âm Sơn, đưa mắt nhìn lại khắp nơi đều là điểu thú độc trùng song mấy lão quái vật sắp đại chiến, chỉ là linh áp phát ra đã khiến các sinh linh lạnh run không dám cử động. Nhưng cũng kỳ quái sau khi Vân Đỉnh lấy ra phiên kỳ thì điểu thú chung quanh như sắp bị họa sát thân. Không biết lấy khí lực ở đâu, nhảy dựng lên điên cuồng hướng về bốn phía mà bỏ chạy.

Lúc này hai con mãng xà đã tới trước mặt. Ánh mắt Vân Đỉnh âm lãnh vô cùng, trong miệng lẩm nhẩm niệm một câu chú ngữ, nhất thời một đóa ma vân đỏ như máu hiện ra đem hai phu thê hắn bao phủ vào bên trong.

Hai con mãng xà nọ thực ra là yêu linh bị giam trong Ngân Câu không ngờ lại chùn bước, thông qua liên hệ tâm thần nữ tử cung trang cảm giác được cổ xà đang sợ hãi. Lúc này công kích đại hán đầu trọc cùng Hạo Thiên quỷ đế cũng đã tới.

Chỉ thấy cây Cự Lang Nha Bổng thế như thái sơn áp đỉnh hung hăng đập vào trong huyết vân. Quỷ trảo đen thùi cũng không chịu kém thế, mặc dù thanh thế nhỏ hơn nhưng so về độ âm độc thì lại hơn, như tên nhọn hung hăng xuyên tới.

Đáng tiếc huyết vân nọ quỷ dị biến mất, toàn bộ công kích đều rơi vào khoảng không khiến hai lão quái vật ngẩn ra, vẻ mặt cũng có chút lo lắng. Cây phiên kỳ thực ra là bảo vật gì lại có thần thông nghịch thiên như thế.

Nữ tu cung trang nọ thấy pháp bảo vô dụng, vươn ngọc thủ điểm một chỉ hai con mãng xà xoay chuyển biến trở lại thành đôi Ngân Câu, cũng phát ra huyết quang quỉ dị nhưng thanh thế nhỏ hơn so với huyết vân nhiều. Có điều trong đáy mắt nữ tử cung trang lại nổi lên một quầng sáng cổ quái. Miệng khẽ quát ra âm thanh lạnh như băng.

"Muốn chạy sao!"

Tay trái thị khẽ nhúc nhích, Ngân Câu hóa thành hai đạo hàn quang bắn thẳng về phía trước.

"Ồ?"

Thanh âm ngạc nhiên truyền vào trong tai, bên trái chừng bảy tám thanh quang chợt lóe rồi thân ảnh hai Vu sư hiện ra.

Chỉ thấy Diệu U tiên tử hai tay kết trước ngực, đang khu động một thanh phi kiếm ngăn cản Ngân Câu. Song phi kiếm vừa tiếp xúc đã bị Ngân Câu chấn lui, rõ là tu vị của nàng còn thấp hơn đối phương nhiều.

"Không có khả năng, Thanh Vũ Thiên Độn Phù này của chúng ta chính là bảo vật thượng giới truyền xuống. Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể khám phá ra, vì sao ngươi…" Bên kia Vân Đỉnh biến sắc mơ hồ lộ ra vài phần kinh hoảng.

"Hừ, bổn cung tu luyện Huyết Sát thần mục hiển nhiên có thể nhìn thấu tất cả huyễn thuật. Chỉ là hai Vu sư mới kết anh mà trên người lại có bảo vật nghịch thiên này khiến ta có chút ngạc nhiên, Phiên kỳ này của ngươi sao lại giam cầm được hồn phách của Long Chu?" Nữ tử cung trang lạnh lùng mở miệng, ngữ khí có vẻ đao to búa lớn khiến kẻ khác trố mắt nhìn.

Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử liếc nhau, sắc mặt trở nên trắng bệch, dường như bị lời của đối phương đánh trúng chỗ yếu hại.

Lại nói hai người bọn họ tư chất không tệ nhưng cùng kết thành nguyên anh công là cơ duyên. Hai người vốn đã có tình ý, vì luyện chế linh đan đã ước hẹn đi tìm một loại linh dược khó tìm bên ngoài. Hai người bất đắc dĩ đành rời lãnh địa Mặc Nguyệt tộc. Mặc dù bọn họ vô cùng cẩn thận nhưng vẫn gặp phải nguy hiểm, đụng độ với một bầy vượn tay dài có ba cái tai. Mà tất cả bọn chúng đều là yêu thú cấp ba.

Loại yêu thú này ý thức lãnh địa rất cao. Vì vậy hai người coi như đâm vào tổ ong vò vẽ, hai người không địch lại số đông chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, cuối cùng tiến vào một động phủ của cổ tu sĩ.

Cơ duyên xảo hợp, vị cổ tu sĩ kia lại là từ linh giới phá toái hư không xuống đây, Vân Đỉnh cùng Diệu U nửa mừng nửa lo, ở trong động tìm tòi cẩn thận một phen quả nhiên thu hoạch không nhỏ.

Hai bình linh dược, một cây phiên kỳ và thêm một tấm phù lục.

Linh dược nọ tên là gì thì hai người không rõ song hiệu quả chỉ kém Thiên Trần Đan cũng một chút. Mà tư chất hai người thì tốt hơn Lâm Hiên nhiều nên sau khi phục dụng vào nỗ lực đả tọa đã cùng kết anh thành công.

Phiên kỳ nọ là bảo vật tu sĩ linh giới mang xuống đương nhiên uy lực cực đại, theo thủ thư của vị tiền bối nọ, bên trong không chỉ có phong ấn hồn phách Long Chu mà còn có tác dụng di hình hoán vị. Thần thông không gian của bảo vật này tại linh giới thì không tính là gì song tại Nhân giới này thì có thể phát huy ra tác dụng kinh người.

Đáng tiếc Long Chu chính là vật tuyệt độc có lệ khí quá nặng. Trong thủ thư cũng dặn dò nếu không phải đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì không nên khu sử bảo vật này, nếu không sẽ phải chịu lệ khí cùng độc tính của Long Chu ăn mòn, nhẹ thì nguyên khí đại thương mà nặng thì cảnh giới bị rớt xuống xuống. Với cảnh giới hiện tại của hai người thi triển ra cũng không được mấy thành uy lực, nếu không bọn họ đã sớm tìm Hỗn Nguyên lão tổ để thanh toán.

Bất quá tình thế nguy cấp nên Vân Đỉnh đành đem bảo vật này tế ra.

"Cái gì sư muội, ngươi nói trong phiên kỳ giam giữ hồn phách của kỳ trùng Long Chu?"

Vẻ mặt đại hán đầu trọc hoảng sợ sau đó trong ánh mắt lóe ra tia sáng tham lam. Vẻ mặt Hạo Thiên quỷ đế cũng tương tự, lão quái vật này tuy trong lòng rúng động song âm trầm ẩn giấu hơn mà thôi.

Long Chu!

Kỳ trùng man hoang trong truyền thuyết có huyết thống chân long ở thượng giới.

Đây là chân hay giả thì rất khó khẳng định! Nhưng sự lợi hại của Long Chu là tuyệt không giả. Chúng nhân đều biết, muốn khắc địch khi khu sử độc trùng ít nhất cũng phải đạt tới vài ngàn con, nhưng chỉ cần một con Long Chu đã nhận chủ trong đấu pháp sẽ vô cùng lợi hại. Thậm chí có lời đồn Long Chu hoàn toàn trưởng thành, thần thông không thua gì đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Kỳ trùng này không dễ thu phục, càng là độc trùng lợi hại thì càng khó có thể nuôi dưỡng đến trưởng thành. Bất quá nó xuất hiện từ thời hồng hoang, hiện nay đã qua trăm vạn năm Long Chu đã sớm biệt tích tại nhân gian.

Phiên kỳ trước mắt mặc dù chỉ chứa hồn phách của kỳ trùng này song tuyệt đối là một kiện dị bảo. Ba lão quái vật không hẹn mà cùng muốn cướp lấy.

"Hắc hắc…"

Khóe miệng Hạo Thiên quỷ đế lộ ra nụ cười âm trầm, nguyên còn muốn lưu lại vài phần chân lực song hiện tại còn giữ để mà thiệt thòi sao. Tay trái phất một cái, quỷ khí cuồn cuộn ùa ra lưu chuyển một hồi, một cây Cốt Mâu màu xám trắng xuất hiện ở giữa không trung.

Liếc mắt nhìn qua cũng không có gì đặc biệt nhưng là bảo vật của Hạo Thiên quỷ đế há có thể xem nhẹ. Cốt mâu này chính là lão bắt mấy chục tu sĩ Ngưng Đan kỳ dùng Huyết tế thuật quỷ đạo tế luyện mà thành.

Trong đó lại phong ấn hồn phách của các tu sĩ đã chết thảm mượn lệ khí trùng thiên, uy lực vô cùng.

"Đi!"

Quỷ đế vươn tay nhẹ nhàng điểm một cái, với nhãn lực của lão cũng nhìn ra phiên kỳ cổ quái nọ còn có thêm thần thông không gian, có hiệu quả di hình hoán vị.

Di hình hoán vị vô cùng thần diệu trong mắt tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhưng thật ra không sánh bằng thần thông thuấn di, dưới tình huống các lão quái Nguyên Anh bất ngờ cũng có chút tác dụng. Có điều lúc này đã biết, cẩn thận là có thể phá được.

Bên kia hai tu sĩ Mặc Nguyệt tộc vừa sợ vừa giận.

Trừ đan dược cùng phiên kỳ trong cổ động bọn họ còn thu được một phù lục gọi là Thanh Vũ Thiên Độn Phù, mặc dù phù chưa tế luyện hoàn toàn thành công nhưng hiệu quả vẫn vượt xa các phù lục khác. Cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó mà phá được. Lúc trước đôi phu phụ bọn họ tế dùng lục phù này muốn thần không biết quỷ không hay đào tẩu nhưng người tính không bằng trời tính, nữ tu cung trang lại có tu luyện bí thuật cổ quái phá được nó.

Tình thế đối với họ thời khắc này đã hết sức hung hiểm.

***

Bách Hoa Cốc.

Nơi đây cách động phủ của Khổng Tước tiên tử chỉ mấy chục dặm, thuộc về nơi cấm địa trong Thương Minh Sơn, bình thường yêu thú ở chung quanh không dám tiến vào.

Nhưng chính ngọ lúc này có hai đạo độn quang hạ xuống phía trước Bách Hoa cốc.

Quang hoa thu liễm lộ ra một nhân một yêu, không cần phải nói chính là Hỗn Nguyên lão tổ cùng Hắc Hổ yêu vương.

Chỉ thấy trên mặt hai gia hỏa này đều lộ ra vẻ mệt mỏi, điều này cũng khó trách. Mục đích của bọn họ là muốn sanh cầm Khổng Tước tiên tử, tự nhiên lén lút lẻn vào trong lãnh địa của Khổng Tước tiên tử.

Nhưng hai mươi dặm nơi đây yêu khí dày nhất, là chỗ của Khổng Tước tiên tử, số lượng cùng chủng loại yêu thú rất nhiều.

Mà càng đi vào trong cấp bậc càng cao, có rất nhiều yêu thú thượng phẩm cấp ba khiến bọn họ muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào thì phải thi triển bí thuật hao tổn khá nhiều pháp lực. Có Hắc Hổ dẫn đường, rốt cuộc mới lẳng lặng lẻn tới được.

"Ngươi nói Khổng Tước tiên tử cứ đầu mỗi tuần trăng đều đến đây
tản bộ?" Nhìn qua sơn cốc phía trước Hỗn Nguyên lão tổ trầm ngâm mở miệng.

"Không sai, ta rất rõ tập quán của nàng, ngoại trừ đả tọa tu hành mỗi tuần trăng nàng đều bỏ ra vài ngày đến đây giải sầu" Hắc Hổ vỗ ngực vô cùng tin tưởng nói.

"Ồ, Khổng Tước hay đến đây, không lẽ chỗ này có gì đặc biệt?" Thanh âm Hỗn Nguyên lão tổ lộ chút hứng thú.

"Điều này thì không, bất quá phong cảnh trong Bách Hoa cốc rất đẹp mà thôi, hơn nữa nơi đây cũng có vài loại linh thảo hiếm có, cho nên nàng thường xuyên tới đây".

"Linh thảo hiếm có?" Hỗn Nguyên lão tổ ngẩn ngơ trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tham lam.

Hắc Hổ yêu vương thấy vậy nhưng không để ý ngược lại cười hô hố mở miệng: "Thế nào, đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với thảo dược nơi này sao. Chỉ là chuyện nhỏ, nếu trợ giúp ta sanh cầm được Khổng Tước tiên tử thì linh thảo nơi này sẽ thuộc về đạo hữu".

Tên gia hỏa cũng rất vô sỉ, coi linh thảo của Khổng Tước như là của hắn. Hỗn Nguyên lão tổ nghe vậy lộ ra vẻ tươi cười: "Đã như vậy chúng ta cứ mai phục ở đây, Khi Khổng Tước tiên tử tới thì xuất kỳ bất ý mà bắt lấy nàng ta"

"Được!" Hắc Hổ yêu vương đương nhiên không phản bác, lão hổ háo sắc nàylại mở to miệng cười đến nỗi không khép lại được.

Song với tâm cơ thâm trầm hơn nhiều, Hỗn Nguyên lão tổ đánh giá cảnh vật chung quanh một chút, trên mặt lại lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Đạo hữu sao vậy?"

"Tuy hai ta liên thủ nhưng Khổng Tước tiên tử là yêu tu Hóa Hình trung kỳ lại có huyết thống thiên địa linh cầm, muốn bắt nàng chỉ sợ không dễ" Hỗn Nguyên lão tổ chậm rãi mở miệng.

"Thế nào, việc đã đến nước này đạo hữu chẳng lẽ định đổi ý?" Hắc Hổ yêu vương biến sắc, sắc mặt trở nên khó coi.

"Ha ha, đạo hữu hiểu lầm rồi. Chúng ta nên bố trí cấm chế, như vậy lát nữa đỡ phí khí lực hơn" Hỗn Nguyên lão tổ lại không tức giận chậm rãi mở miệng.

"Là ta đã đa tâm, trách oan đạo hữu." Hắc Hổ yêu vương ngẩn ngơ rồi lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Hỗn Nguyên lão tổ không thèm để ý phất áo bào một cái, mấy cây trận kỳ màu sắc khác nhau bay vút ra. Bên ngoài cũng có phù văn lóe ra nhưng khác với những cây trận kỳ của Lâm Hiên, hiển nhiên đây là vu thuật của Mặc Nguyệt tộc.

Hai tay Hỗn Nguyên lão tổ múa may theo tư thế quái dị rồi đánh ra vài đạo pháp quyết, các trận kỳ này rung lên sau đó nhập vào trong núi đá chung quanh.

Một tầng hắc khí như cái bát cực lớn hiện ra, bên trong ma vụ ùn ùn cùng tiếng sấm ầm ầm. Uy lực hiển nhiên không nhỏ nhưng trên mặt Hắc Hổ yêu vương lộ ra vẻ khó hiểu. Trận pháp này động tĩnh quá lớn, chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ cũng dễ dàng phát giác được, còn nói đánh lén cái gì.

Nhưng vẻ mặt Hỗn Nguyên lão tổ vô cùng tự tin, chỉ thấy tay trái lão lật một cái, một tấm phù lục màu xanh sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngón tay búng một cái đem phù lục bắn ra, nó không gió tự cháy bùng lên hóa thành năm khối quang cầu lớn chừng nắm tay, tan vào trong ma khí màu đen.

Chỉ thấy ma khí tan đi rồi cảnh vật một lần nữa hiện ra. Hắc Hổ yêu vương đem thần thức thả ra dò xét chung quanh, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: " Thần thông của Hỗn Nguyên huynh khiến người ngưỡng mộ, trận pháp không chút linh lực dao động, thiết nghĩ với thần thức của Khổng Tước tiên tử cũng không phát hiện ra, bất tri bất giác mà bước vào trong này…"

"Ha ha, đạo hữu quá khen rồi, trận pháp này chính là tiền bối tộc ta truyền thừa lại. Quả thật có chút huyền diệu nhưng luận uy lực thì không đủ để đối phó yêu tộc Hóa Hình trung kỳ" Hỗn Nguyên lão tổ cười nói.

Thần tình Hắc Hổ yêu vương hưng phấn nói:" Không sao, chỉ cần có thể làm phân tán tinh lực của Khổng Tước tiên tử là tốt rồi, thêm hai ta liên thủ nhất định có thể sanh cầm nàng, chúng ta cũng nên ẩn thân đi."

Hỗn Nguyên lão tổ hiển nhiên không có dị nghị, một nhân một yêu đều lấy từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm phù lục dán lên người, thân ảnh bọn chúng càng ngày càng nhạt, khí tức cũng trở nên như có như không. Hai lão quái vật đều ẩn vào trong rừng rậm chờ Khổng Tước tiên tử đến.

***

Nói về bên này. tình thế Phu thê Vân Đỉnh càng lúc càng bất lợi, thần thông di hình hoán vị của phiên kỳ cũng bị bài trừ, hiện tại bọn họ đã bị dồn vào tuyệt cảnh.

Choang!

Huyết quang của Ngân Câu chợt lóe, công kích của nữ tử cung trang dù bị cản lại song trước người Vân Đỉnh lại lộ ra sơ hở. Hạo Thiên quỷ đế nheo mắt hiển nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này, Cốt mâu như độc xà nhanh như điện bắn tới.

"Phu quân, cẩn thận!"

Diệu U tiên tử khẩn trương bay qua muốn thay trượng phu đỡ công kích này nhưng tiếng cười âm độc của đại hán đầu trọc đã truyền tới. Lang Nha Bổng nhằm đỉnh đầu nàng mà đập tới.

Đối phương là tu sĩ trung kỳ, pháp bảo tuy không có biến hóa nhưng lực công kích vô cùng bá đạo. Ánh mắt Diệu U tiên tử lộ ra vẻ sợ hãi không dám đón đỡ nhẹ nhàng chuyển thân lùi lại.

Ầm!

Bụi đất bay lên tứ phía, Lang Nha Bổng giáng xuống mặt đất tạo thành một cái hố to sâu hoắm, còn bên kia Vân Đỉnh không kịp tránh công kích của quỷ đế chỉ miễn cưỡng chuyển thân một chút.

Linh quang hộ thể của hắn giống như giấy mỏng bị xuyên thủng, tuy chưa trúng chỗ yếu hại nhưng cánh tay trái cũng bị Cốt Mâu đâm xuyên qua một lỗ thủng bằng chén rượu!

Thương thế này đối với tu sĩ Nguyên Anh không ngại nhưng lệ khí trong pháp bảo của quỷ đế vô cùng quỉ dị.

Chỉ thấy vết thương nơi cánh tay có vô số hắc khí giống như độc xà điên cuồng lan ra khiến Vân Đỉnh cực kỳ hoảng sợ. Hắc khí lan tới đâu là da thịt khô héo tới đó, cho dù là thi độc cũng không đáng sợ như vậy.

Bất quá với tu vị Nguyên Anh kỳ, hắn hít sâu một hơi đem pháp lực toàn thân dồn lại nơi cánh tay trái mớiáp chế được hắc khí.

Hiện tại cường địch chung quanh, hiển nhiên không có thời gian khu trừ oan hồn lệ khí này . Trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, Vân Đỉnh mở miệng phun ra một đạo kiếm quang phế đi cánh tay trái.

Thấy thế tròng mắt quỷ đế co lại, đối phương có vẻ không dễ giải quyết. Song đã rơi vào trong thiên la địa võng này có mọc cánh cũng đừng nghĩ bay thoát.

Nghĩ đến đây khóe miệng lão nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Thấy trượng phu bị trọng thương, Diệu U tiên tử đau lòng điên cuồng liều mạng dồn pháp lực vào phi kiếm. Chỉ thấy nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, thế như điện chớp liều mạng chém về đại hán đầu trọc.

Tên gia hỏa mặc dù tu vị vượt trội nhưng pháp bảo của hắn thiên về công hơn thủ, nhất thời luống cuống tay chân thân hình vội lui về sau.

Thân hình Diệu U tiên tử chợt lóe đã tới bên cạnh trượng phu: "Phu quân, chàng…"

"Vi phu không sao, nàng không cần lo lắng" Vân Đỉnh đưa tay ngăn lại. Lúc này sắc mặt Diệu U tiên tử lại trở nên cổ quái, trong đầu của nàng vang lên truyền âm của trượng phu: "Phu nhân, lần này chúng ta thân hãm trùng vây. Muốn bình an mà tời đi khó thì khó hơn lên trời, nhưng một người muốn chạy thì sẽ có hy vọng. Lát ta sẽ đem hồn phách Long Chu tế ra ngăn chặn ba lão quái vật này, nàng nhân cơ hội mà chạy đi".

"Phu quân không được, muốn chết thì hai ta chết cùng một nơi".

Tuy đa số tu tiên giả tuy cô tình bạc ý nhưng cũng có những kẻ tình thâm, thí dụ Kim lão quái vì phụ cừu dám đấu với Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, mà Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử, cũng là đạo lữ thật tâm tương ái.

"Nói xàm, nếu nàng chết cùng ta vậy bộ lạc chúng ta làm sao cho được, nhất định sẽ bị Hỗn Nguyên lão tặc thôn tính, huống chi…" Nói đến đây trên mặt Vân Đỉnh lộ ra vẻ ôn nhu: "Nàng đã mang ấu nhi, ta sao lại không biết!"

"Nhưng…"

"Đừng nói nữa, mặc kệ là vì tộc nhân hay là nhi tử, nàng nhất định phải sống.".

Vân Đỉnh nói tới đây hít vào một hơi thật sâu, từ trong lòng móc ra một viên đan dược nuốt vào miệng. Nhất thời vết thương ngừng chảy máu, pháp lực cũng khôi phục hơn nửa.

Viên đan dược này cũng hiệu quả bá đạo, trong thời gian ngắn nhanh chóng khôi phục pháp lực. Đương nhiên sau này trả giá cũng cực kỳ đáng sợ. Có điều thời khắc này Vân Đỉnh đã không còn để tâm tới sinh tử.

Sau đó Vân Đỉnh đem phiên kỳ tế ra, cánh tay phải còn lại nắm thành quyền hung hăng đấm vào ngực, há miệng phún ra một ngụm tinh huyết vào phiên kỳ, chúng nhanh chóng bị hình đồ Long Chu cổ quái nọ hút vào.

Ầm…

Âm thanh khiến người ghê răng truyền vào tai, sắc trời chợt âm trầm xuống, một đoàn huyết vụ từ trong phiên kỳ phóng lên trên cao, xoay tròn hóa thành một đám mây màu máu, không ngừng lưu chuyển trên đỉnh đầu Vân Đỉnh.

"Không ổn, hắn muốn khu sử hồn phách Long Chu, chúng ta mau động thủ. Tuyệt đối không để cho hắn hoàn thành bí thuật" Đôi mi thanh tú của nữ tử cung trang cau chặt, sắc mặt đại biến quát lên.

Lời vừa mới dứt ả nhanh chóng hé miệng, phun ra một thanh phi đao dài nửa tấc mỏng như cánh ve.

Phi đao sau khi rời miệng đón gió hóa lớn, mặt ngoài còn có điện hồ quấn quanh hung hăng bay thẳng đến trước ngực Vân Đỉnh.

Hạo Thiên liếc sang đại hán, không chút do dự giáp công. Chỉ thấy trong âm phong bi thảm Cốt Mâu nọ huyễn hóa ra một con Phong long dài cả trượng cuốn tới, bên trong mờ ảo bạch cốt chớp động, những nơi nó thổi qua cỏ cây hoa lá đều héo rũ xuống.

Mà song chưởng của đại hán đầu trọc hợp lại, bên ngoài Lang Nha Bổng lóe ra ô quang, sau đó tiếng rèn rẹt truyền vào tai, nó như một mũi tên cực lớn bắn tới đối phương.

Lúc này ba người động sát tâm, muốn lập tức diệt trừ Vân Đỉnh.

"Phu quân!"

Diệu U tiên tử vô cùng kinh hãi, vội thao túng kiếm tiên ngăn địch song Vân Đỉnh trợn mắt hét lớn dùng cánh tay còn lại đẩy thê tử ra phía sau: "Còn không mau đi!"

Đây là pháp lực một đời của hắn tụ lại, thân hình Diệu U tiên tử nhất thời bay ra ngoài hơn mười trượng khiến không ít cây cối ven đường ngã rạp, song nàng có linh quang hộ thể tự nhiên là không bị thương.

Chỉ thấy hai mắt Vân Đỉnh trừng lớn hết cỡ. Sắc mặt dữ tợn tới cực điểm, độc tí còn lại nắm lấy phiên kỳ. Chuyện quỷ dị xảy ra, từ trên ma phiên nọ toát ra một luồng hắc khí như xúc tua cuốn lấy cánh tay phải của hắn. Da thịt trên hắn lập tức khô héo mà các mạch máu vằn lên vô cùng dữ tợn đáng sợ, ở phía xa Diệu U tiên tử nước mắt lưng tròng đứng nhìn.

Trong thủ thư của tiền bối nọ có nói rõ. Phiên kỳ này tuy không phải ma bảo nhưng Long Chu là kỳ vật man hoang lệ khí quá nặng, nếu không có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ thì không nên vọng tưởng khu sử Long Chu chi hồn. Nếu không sẽ bị phản phệ, kết cục thê thảm vô cùng.

Trượng phu đương nhiên biết rõ điều này nhưng vì nàng đã không quản tới hậu quả, lấy huyết nhục tự dưỡng ma chu tạm thời đè áp chu hồn cắn trả.

Diệu U tiên tử bi thống hận không thể cộng tử cùng trượng phu nhưng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao lại không phân rõ nặng nhẹ. Nếu lúc này nàng quay lại thì trượng phu cũng đâu thể toàn mạng.

Tâm ý của hắn sẽ như nước chảy biển đông sao? Sau này có tới chốn âm tào địa phủ nàng sao còn mặt mũi đi gặp hắn?

Còn rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt, một ngày nào đó nàng sẽ bắt tất cả bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu. Diệu U tiên tử cắn răng hóa thành một đạo độn quang bay về sâu trong Thương Minh Sơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện