Bách Luyện Thành Tiên

Phạm Thiên Vu Hỏa


trước sau

Trong mắt Thi ma lóe ra tia sáng đỏ yêu dị không chút sợ hãi. Bàn tay phải nắm lại, trong ma khí cuồn cuộn hung hăng đánh ra một quyền. Sau khi được dung hợp cánh tay Già La Cổ Ma uy lực của nhất quyền này vô cùng bá đạo, như khai sơn phá thạch lao thẳng về Hắc Hổ yêu vương.

Oành!

Tiếng nổ như sấm rền truyền vào tai, không khí bị ép lại rồi giãn nở ra tạo thành một cơn sóng chấn ra bốn phía, trong vòng trăm trượng đất đá bay rào rào, bụi bay mù mịt thanh thế vô cùng kinh người.

Uỵch uỵch…

Hắc Hổ yêu vương liên tiếp lui bảy tám bước thân hình mới miễn cưỡng trụ lại, vẻ mặt ngạc nhiên mở to mắt: "Sao lại vậy, chỉ là một thi ma Nguyên Anh sơ kỳ mà có thể trực tiếp ngạnh kháng cùng ta?"

Lại nói Hắc Hổ tuy không phải là thiên địa linh tộc nhưng có huyết thống man hoang dị thú, một quyền đánh ra uy lực tuyệt không dưới pháp bảo tu sĩ cùng cấp, ví như là một tòa tiểu sơn cũng bị quyền kình san phẳng mà lúc này cũng không hơn được Thi ma.

Điều này khiến Hắc Hổ phẫn nộ ngẩng đầu lên rống to một tiếng. Song quyền như vũ bão đánh tới đối thủ mà Thi ma cũng không kém thế. Ma tí phình to lên gấp mấy lần, thân thể có vẻ không cân xứng nhưng hung hãn lấy cứng chọi cứng nghênh đón đối thủ. Mỗi quyền của hai quái vật này đánh ra khiến đất rung núi chuyển, vụn đá bay tán loạn cùng cây cối chung quanh đổ rạp, trông như hai người khổng lồ thời man hoang đang giao đấu vậy…

Bên kia cuộc chiến giữa Lâm Hiên cùng Hỗn Nguyên lão tổ cũng đã tới mức hung hiểm.

Vu thuật Mặc Nguyệt tộc cũng có chỗ độc đáo riêng. Phần Thiên Vu Hỏa này có thể thôn phệ vạn vật. Lâm Hiên thi triển hóa hình thuật biến Tam Tiêu Phiến thành Âm dương Ma Giao có vẻ rơi vào thế hạ phong.

Đối mặt với hàng nghìn hỏa cầu bắn tới, Ma giao liều mạng phun ra hắc bạch âm phong đối chọi song cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

Chân mày Lâm Hiên cau lại tay trái vừa lật, một đoàn hỏa diễm xanh biếc to cỡ quả trứng gà hiện lên ở trong lòng bàn tay sau đó bạo tăng. Hắn vẫy tay đem khối hỏa diễm tế lên đỉnh đầu, nó hóa thành những hỏa tơ ngang dọc đan qua đan lại, dệt thành một tấm võng lớn.

Hỗn Nguyên lão tổ thấy thế thì biến sắc, trong mắt co rút la hoảng: "Không có khả năng, đây là Bích Huyễn U Hỏa, ngươi sao lại biết bí thuật của Mặc Nguyệt tộc ta?"

Lúc này lão vô cùng kinh ngạc, năm đó ám toán sư đệ đem giam lại chính là muốn thu được truyền thừa chi bảo này. Lão đã từng thấy uy lực của nói khi Bách Độc Thần Quân tri triển ra nên vô cùng thèm khát. Mấy trăm năm qua lão hao tổn không biết bao tâm cơ song Bách Độc Thần Quân vô cùng ngạnh khí, đối mặt với độc hình vẫn im như thóc. Đến hơn mười năm trước do thọ nguyên Bách Độc Thần quân đã tận, mang theo truyền thừa chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc rời nhân thế khiến Hỗn Nguyên lão tổ vô cùng tiếc nuối.

Lão tuyệt không ngờ khi này lại thấy Bích Huyễn U Hỏa được thi triển bởi một tu tiên giả ngoài tộc, Hỗn Nguyên lão tổ kinh ngạc nhưng lập tức trở nên tham lam vui mừng.

Có điều lão không vui mừng được bao lâu, lúc này tấm hỏa võng đã lướt qua Âm dương ma giao đem vô số hỏa cầu đỡ lại…Phạm thiên vu hỏa tuy bá đạo nhưng vẫn kém Bích Huyễn U Hỏa một bậc. Chỉ thấy các hỏa cầu lập tức bị hỏa võng vô thanh vô tức hấp thu.

"Ơ…"

Sắc mặt Hỗn Nguyên lão tổ đại biến, ma hỏa của đối phương uy lực vô cùng đáng sợ. Tình thế có chút không ổn. Lão vội lật tay đêm một cái đem một pháp bảo hình thù kỳ lạ, đao chẳng ra đao mà kiếm chẳng ra kiếm tế ra trước mặt. Có điều bên kia Lâm Hiên cũng giơ tay trái lên, từ trong ống tay bắn ra một đạo hào quang cực kỳ mãnh liệt.

Thanh Hỏa Kiếm!

Song thủ của Lâm Hiên bắt quyết, Thanh Hỏa Kiếm đón gió cuồng tăng dài tới hơn trượng hung hăng bổ về phía đối phương. Hỗn Nguyên lão tổ vội vàng thao túng pháp bảo cổ quái kia đón đỡ.

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe cùng tiếng gào thét truyền ra, pháp bảo của Hỗn nguyên đã bị tiên kiếm bổ thành hai nửa…

"Khụ…Không thể nào..!" Sắc mặt Hỗn Nguyên trắng bệch há miệng phun ra một búng máu tươi. Kia chính là bổn mạng pháp bảo của lão đã dùng không biết bao nhiêu tài liệu trân quý luyện chế ra. Lại trải qua hơn trăm năm bồi dưỡng trong anh hỏa nên sắc bén dị thường, cộng thêm có vài loại chú thuật cổ quái âm độc.

Trước kia dựa vào bảo vật này nghênh tiếp tu sĩ cùng cấp, lão thường chiếm được tiên cơ, không ngờ lần này bảo vật còn chưa phát huy uy lực thì đã bị hủy khiến lão bị thương nặng.

Chỉ thấy trên mặt Lâm Hiên phát ra sát khí dày đặc, ngón tay điểm nhanh ra một chỉ Thanh Hỏa Kiếm tiếp tục hung mãnh bổ xuống đối thủ.

Hỗn Nguyên lão tổ hít một ngụm khí lạnh, không có thời gian mà xót thương bảo vật, vội vươn tay vỗ vào bên hông. Chỉ thấy quang hoa chợt lóe, một tấm thuẫn bài màu trắng được đúc bằng xương cốt yêu thú, có sức phòng ngự rất mạnh được tế ra chắn trước người.

Choang!

Tiếng kim thiết vang lên, thế công của Thanh Hỏa Kiếm nhất thời bị ngăn trở nhưng mặt ngoài thuẫn bài xuất hiện vài vết rạn.

"Không tồi!".

Thấy thế Lâm Hiên có chút tán thưởng nói: "Không hổ là Đại trưởng lão Mặc Nguyệt tộc, bảo vật phong phú, bất quá ngươi cho rằng dựa vào chúng là có thể thoát khỏi bàn tay của Lâm mỗ sao?" Lời còn chưa dứt thần niệm đã phát ra, Thanh Hỏa Kiếm chợt lóe, lui lại vài thước sau đó điên cuồng chém vào đối phương.

Hỗn Nguyên lão tổ kinh hãi thao túng bạch cốt thuẫn bài nọ trái che phải cản tạm thời mới được bình an.

Lâm Hiên lại cười nhạt, cong tay búng ra một đạo pháp quyết nhập vào Âm dương Ma giao. Ma giao vươn đầu ngẩng cổ há cái mồm đỏ lòm như chậu máu, tiếp tục phun ra hắc bạch âm phong cuồn cuộn về phía Hỗn Nguyên lão tổ.

Xong chưa hết, tay trái hắn xoay chuyển, một cái hồ lô to cỡ nắm tay hiện ra trong lòng bàn tay.

"Lên!"

Lâm Hiên tung pháp bảo lên đỉnh đầu, sau đó hai tay hợp thành hình chữ thập đánh ra một đạo pháp quyết. Linh quang chợt lóe, hồ lô biến thành mà đỏ sẫm mà cũng to lên rất nhiều. Chợt hồ lô lóe lên, phân ra làm ba rồi phun ra ba đạo linh khí kinh người.

"Cổ bảo!"

Tròng mắt Hỗn Nguyên lão tổ co rút. Năm xưa tới U châu đã ăn đau khổ của Cổ bảo. Hiện tại đối phương có cảnh giới cao hơn lão một bậc mà lại có vô số bảo vật lợi hại như thế, vô luận thế nào lão không có nửa điểm thủ thắng.

Hỗn Nguyên lão tổ cũng là một đời kiêu hùng, tuy trong lòng còn nuối tiếc truyền thừa chi bảo song lúc này đành nghĩ biện pháp bỏ chạy mà thôi.

Chỉ thấy lão vươn tay vỗ vào bên hông, đem liên tiếp đao thương kiếm kích bảy tám món pháp bảo tế lên…

Số lượng bảo vật tuy nhiều nhưng linh quang ảm đạm hiển nhiên phẩm chất không cao. Sắc mặt Hỗn Nguyên lão tổ vô cùng ngưng trọng lảm nhảm chú ngữ, dưới sự thôi động của pháp quyết, trong tiếng nổ ầm ầm các pháp bảo này đã cùng bạo nổ.

Nhất thời linh quang chói mắt, các mảnh nhỏ pháp bảo bay đầy trời như lưu tinh bắn sang đối phương.

Sắc mặt Lâm Hiên khẽ biến, đành đem Ô kim long giáp thuẫn tế ra.

Trong mắt Hỗn Nguyên lão tổ hiện sự đau lòng nhưng không dám chậm trễ, thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía chân trời.

Bảy tám món pháp bảo bạo nổ uy lực tuyệt không nhỏ, nếu là một lão quái Nguyên Anh trung kỳ khác thì còn có chút chật vật nhưng điều này sao làm khó được Lâm Hiên. Chỉ thấy bụi khí tan đi lộ ra Lâm Hiên với vẻ ung dung nhếch miệng.

Khẽ khu động thần niệm đem các bảo vật thu hồi, Lâm Hiên đem thần thức phát ra rồi toàn thân nổi lên thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng đuổi theo Hỗn Nguyên.

Tại đây chỉ còn lại Thi Ma cùng Hắc Hổ yêu vương đang ác đấu, ngươi một quyền ta một cước đánh cho đất đá bụi mù.

Có điều lạ lùng, nơi này cách động phủ của Khổng Tước không xa, động tĩnh lớn như thế nhưng vị lĩnh chủ Thương Minh sơn không hiện thân.

Nàng không có trong động phủ hay là gặp biến sự khác?

***

Trở lại trường ác chiến bên kia, lúc này rừng cây vốn tĩnh lặng đã biến thành một đám hỗn độn, khắp nơi cây cối ngả rạp. Bộ dáng của Vân Đỉnh thê thảm vô cùng, huyết nhục toàn thân co rút như một thây khô từ mộ chui ra.

Vân Đỉnh vì tạo cơ hội để thê tử chạy thoát đã dùng máu huyết đè áp tinh hồn Long Chu. Song phương pháp này chỉ là như uống rượu độc giải khát. Thời gian không tới một bữa cơm, máu huyết của hắn đã bị hút gần hết.

Nếu là tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì sớm đã mất mạng, lúc này Vân Đỉnh tuy còn sống nhưng chỉ là thêm chút hơi tàn. Không còn máu huyết bổ sung Long Chu hồn đã không nghe sự khu sử của hắn, một lần nữa chui về phiên kỳ.

Bên kia ba lão quái vật cũng lảo đảo hạ xuống đất, vừa rồi bọn họ ăn không ít đau khổ. Chu hồn này uy lực bá đạo vượt xa tưởng tượng, chỉ kém hậu kỳ tu sĩ một chút. Thật đáng tiếc nếu Vân Đỉnh tri trì thêm một lúc nữa thì bọn họ đã đại bại…

Lúc này ba người đưa ánh mắt thèm khát nhìn về phía phiên kỳ nọ cùng tên Vu sư nằm trên mặt đất kia. Hiện tại đối phương đã là nỏ mạnh hết đà, nữ tử cung trang do dự một chút rồi chậm rãi đi tới.

Vân Đỉnh cắn răng muốn động thân nhưng toàn thân tê dại, muốn cử động một ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

"Không cần sính cường, hiện tại đừng nói ngăn cản chúng ta mà sợ rằng ngay cả Nguyên Anh của ngươi cũng không thể độn ra. Một tu sĩ sĩ sơ kỳ lại dám khu sử hồn phách Long Chu, rơi vào cảnh này là gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai" Nữ tử cung trang nhẹ giọng cười song thanh âm vô cùng băng hàn.

"Sư muội dông dài với hắn làm gì, chúng ta còn phải đuổi theo tiện nhân kia" Đại hán đầu trọc nhướng mày có vẻ nóng vội mở miệng nhuwng nữ tử cung trang chẳng thèm đáp lại.

"Tuy vậy tính ra vận khí ngươi cũng không tệ, hiện tại bổn cung có sự tình nếu không nhất định cho ngươi nếm mùi vị trừu hồn luyện phách".

Lời còn chưa dứt, nữ tử cung trang giơ tay trái bắn ra một đạo huyết quang bay một vòng liền lấy đầu Vân Đỉnh.

Sau đó hai tay ả bắt quyết đánh ra một đạo quang hoa vào thủ cấp, một anh nhi hiện ở giữa không trung nhìn mặt mày đúng là Vân Đỉnh. Nhưng khác với Nguyên Anh khi chủ động độn ra, anh nhi này khí sắc xám trắng dường như nhấc tay cũng nâng không được.

Nữ tử cung trang vỗ xuống bên hông tế ra một bình ngọc tinh xảo trôi nổi ở trước ngực, mở nắp bình ra bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm thê lương của oán hồn.

Sắc mặt Anh nhi đại biến, ba người này bảo vật thần thông phi thường quỷ dị tám chín phần là tu sĩ quỷ đạo. Rơi vào tay loại tu sĩ này kết quả so với mất mạng còn bi thảm hơn. Xem ra đối phương tựa hồ muốn bắt nó để tế luyện gì đó. Trong mắt anh nhi tràn đầy tia sợ hãi hít thật sâu một hơi, cố gắng dùng tay trái vỗ lên trên đỉnh đầu.

"Hừ, muốn tự sát nào có dễ dàng như vậy, hiện tại sống hay chết không phải do ngươi làm chủ!"

Nữ tử cung trang hừ một tiếng ngọc thủ nhẹ nhàng điểm về phía trước, vù một tiếng từ trong
bình ngọc nọ bay ra một đạo ô quang đem Nguyên Anh bao lại sau đó hút vào trong bình.

Trên mặt nữ tử lộ ra vẻ hài lòng hai tay hợp lại đóng chặt nắp bình. Tuy bị yêu hồn Long Chu phản phệ khiến Nguyên Anh vô cùng suy yếu song hồn lực vẫn tốt hơn các tu sĩ chưa kết anh.

Lúc này ánh mắt của ba lão quái vật đều hướng vào phiên kỳ. Uy lực của bảo vật này bọn họ vừa mới tự kiểm chứng qua, hiển nhiên vô cùng thèm thuồng.

Tu vị tu sĩ đầu trọc cao hơn một bậc nhưng không biết vì sao hắn lại có điểm cố kỵ nữ tử cung trang kia.

Hạo Thiên quỷ đế cũng ngầm nuốt nước miếng nhưng cũng biết rõ ràng là lão không có khả năng cướp được phiên kỳ này. Một khi đã ta không đoạt được các ngươi đừng nghĩ có thể chiếm lấy. Tròng mắt Hạo Thiên quỷ đế chuyển động mở miệng.

"Hai vị đạo hữu, phiên kỳ này là vật bất phàm, theo tại hạ thấy chi bằng hiến cho Tông chủ là tốt nhất, không biết ý hai vị thế nào" Quỷ đế vuốt vuốt chòm râu bộ dáng vô cùng tiêu sái.

"Hiến cho tông chủ?" Đại hán đầu trọc ngẩn ngơ vẻ mặt có chút khó coi còn bước chân của nữ tử cung trang cũng trở nên cứng ngắc.

"Thế nào, hai vị không muốn sao?" Quỷ đế lãnh đạm hỏi.

"Ha ha, bảo vật này uy lực rất lớn đương nhiên là để hiếu kính Tông chủ lão nhân gia, sư muội nghĩ sao?"

"Đúng vậy!" Nữ tử cung trang mặc dù bình thường vô cùng lạnh lùng nhưng nhắc tới tông chủ thì trên mặt ả hiện ra vài phần sợ hãi gượng cười đáp ứng đề nghị, đương nhiên trong lòng hận muốn giết chết Hạo Thiên quỷ đế.

"Đã như vậy phiên kỳ này tạm thời để tại hạ giữ, sau khi quay về cốc sẽ hiến cho Tông chủ lão nhân gia".

Lấy tâm cơ của Hạo Thiên quỷ đế sao có thể nhìn không ra sự oán độc trong lòng hai người nhưng coi như không biết, lão phất tay bắn ra một vầng hào quang đem phiên kỳ thu trở về.

Hai người kia trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám phát tác. Năm đó tứ đại quỷ đế chỉ có mình Hạo Thiên là thoát kiếp. Không phải do tu vị cao mà là lão giảo hoạt gian trá có chút giống Lâm Hiên.

"Được rồi chúng ta mau đuổi theo tiện nhân kia, vạn nhất kinh động đến Khổng Tước thì đại sự không ổn" Đại hán đầu trọc thu hồi ánh mắt vẻ mặt đờ đẫn mở miệng.

"Không sai, nếu chuyện lấy nội đan thất bại, dù có bảo bối gì cũng không thể trở về gặp Tông chủ" Hạo Thiên quỷ đế gật đầu nói.

"Đã như vậy còn không nhanh động thân!"

Sắc mặt nữ tử cung trang bất thiện, thân hình vừa chuyển đã hóa thành một đạo độn quang bay tới phía trước. Đại hán đầu trọc cùng quỷ đế liếc nhau cùng thi triển thần thông biến mất trong rừng rậm.

Các tu sĩ còn lại không dám chậm trễ nhưng không đuổi sát theo mà lại chia làm hai cánh. Trong Thương Minh sơn cũng có vô số yêu thú cấp thấp. Nhiệm vụ của bọn này chính là ngăn cản yêu thú để cho ba vị trưởng lão tập trung ra tay.

Sau khi được Vân Đỉnh liều chết ngăn trở, tốc độ của độn quang Diệu U tiên tử tới cực hạn, nhanh như điện chớp khuất trong mây. Nàng không về Mặc Nguyệt tộc mà bay về phía động phủ của Khổng Tước tiên tử.

Trừ Hỗn Nguyên lão tặc kia trong tộc cũng không còn vu sư cấp Nguyên Anh. Hiện nay nàng có thể khẩn cầu Khổng Tước tới viện thủ, không chừng trượng phu còn có chút hi vọng.

Dù sao là tu sĩ Nguyên Anh sống mấy trăm năm, rất nhanh nàng đã thu hồi sự hoảng loạn đem tâm tình bình ổn. Diệu U từ trong lòng lấy ra một tấm bí chế Truyền âm phù đem pháp lực cuồng chú vào. Phù triện hóa thành một đạo hỏa quang bay về phía ngọn chủ phong Thương Minh sơn.

Sau đó Diệu U bay trở về đường cũ. Tín hiệu cầu cứu nếu đã phát ra tin tưởng Khổng Tước tiên tử sẽ mau chóng tới đây. Lúc này nàng phải quay lại giúp trượng phu. Tuy hết sức nguy hiểm song phu phụ tình thâm. Sao nàng có thể nhẫn tâm chạy trốn một mình?

Đáng tiếc là đã chậm!

Diệu U tiên tử vừa bay được mấy dặm đã đụng đầu nữ tử cung trang. Ả kia đang lo lắng đuổi theo không kịp, không ngờ đối phương lại tự quay lại nạp mạng.

Cừu nhân gặp nhau hai mắt phún hỏa, hai bên dốc hết thần thông quyết chiến tại chỗ. Nhưng chỉ một lát sau hai lão quái vật khác cũng đã tới khiến Diệu U tiên tử lâm vào tuyệt địa. Hơn nữa nàng vô cùng tuyệt vọng, ba lão quái vật đều tới đây. Trượng phu…!

Bỗng một đạo kinh hồng phá không, nhanh như điện chớp bay tới chắn trước người Diệu U. quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu nữ chừng hai mươi, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng vận một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Thân thể nàng được tạo bằng những đường cong lả lướt mỹ lệ, vóc người cân xứng phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp đúng là một vị tuyệt đại giai nhân.

Mà có điều một thân yêu lực của nàng cơ hồ khiến kẻ khác vô cùng kinh hãi. So với Hắc Hổ yêu vương còn hơn hẳn một bậc. Có tu vị này phóng mắt khắp Khuê Âm Sơn cũng không có mấy người, tại đây tự nhiên chính là Khổng Tước tiên tử. Lúc này đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu có chút nghi hoặc cùng giận dữ.

Khi trước các Nguyên Anh lão quái đại chiến, mặc dù ngoài mấy chục dặm nàng đã cảm giác được thiên địa linh khí chấn động kịch liệt.

Là ai dám đến Thương Minh sơn giương oai, đây là chuyện chưa từng phát sinh trong mấy trăm năm qua.

Lại nói khi xưa tính tình Khổng Tước tiên tử nguyên rất tàn bạo, thân là thiên địa linh cầm tự nhiên có quyền kiêu ngạo, mặc kệ là nhân tộc hay yêu tộc đều bị nàng xem thường.

Nàng xem sinh mạng như cây cỏ. Một lời không hợp đã ra tay động thủ, cho dù là yêu thú Hóa Hình kỳ khác cũng không dám đến Thương Minh sơn chọc giận vị lĩnh chủ này.

Nhưng tại mấy chục năm trước, tính tình nàng lại thay đổi một cách vi diệu. Sau khi từ U châu trở về không những tu vị của nàng cuồng tăng mà khí chất cũng như thoát thai hoán cốt.

Mặc dù vẫn còn nguyên vẻ kiêu sa song vẻ tàn bạo đã biến mất, không mấy khi động thủ cùng người. Mà nàng cũng không đuổi tận giết tuyệt, nếu không có thâm cừu đại hận sẽ lưu lại một đường sống.

Nếu đổi lại là Khổng Tước tiên tử trước kia, Hắc Hổ yêu vương đến dây dưa chỉ sợ đã bị chém thành mười tám khúc. Về phần vị nữ yêu tu xinh đẹp vô cùng kiêu ngạo này vì sao đột nhiên tu tâm dưỡng tính, trở thành thục nữ thì không ai có gan mà đi tìm hiểu.

Hơn mười ngày trước Khổng Tước tiên tử rời động đi tìm vài vị linh thảo luyện chế đan dược. Lần này phỏng chừng phải mất ít nhất hai ba tuần trăng song vận khí vô cùng tốt, xuất môn không tới vài ngày đã tìm được linh thảo.

Khổng Tước mừng rỡ trở về thì phát hiện có kẻ đang náo loạn nơi đây nên tức giận vô cùng. Nương theo yêu lực bàng bạc quanh thân nàng đã bắt đầu phát ra sát khí. Song nàng không lỗ mãng như năm xưa.

Kẻ tới đều là Nguyên Anh lão quái, Khổng Tước tự tin thần thông xuất chúng nhưng vẫn cẩn thận một chút tránh lọt vào bẫy rập của đối phương.

Nghĩ đến đây nàng duỗi tay ngọc ngón trỏ không ngừng biến ảo pháp quyết, một vầng hào quang ngũ sắc bao phủ thân thể mềm mại rồi thân ảnh mờ ảo biến mất.

Thần thông Ẩn nặc thế này còn huyền diệu hơn cả trong Cửu thiên huyền công một bậc. Yêu khí trên thân cũng thu liễm lại Khổng Tước tiên tử bay về phía xa. Tuy tốc độ chậm hơn do ẩn nặc nhưng thân là thiên địa linh cầm có thiên phú bay lượn, khoảng cách mấy chục dặm chỉ thoáng cái là tới ngay.

Khi nàng tới đây thì vừa thấy đại hán đầu trọc thao túng Lang Nha Bổng đánh tới. Diệu U miễn cưỡng dùng tiên kiếm ngăn trở được nhưng thân hình bị cường lực chấn bay đi, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu huyết.

Trong mắt nữ tử cung trang hiện lên sát khí, hiển nhiên không lưu thủ thao túng đôi Ngân Câu đâm vào bụng nàng. Với thần thông quỷ dị của pháp bảo này một khi trúng mục tiêu. Diệu U tiên tử chắc chắn sẽ ngã xuống mà sợ rằng Nguyên Anh cũng không thể xuất độn ra ngoài. Thời cơ vô cùng tốt, lúc này pháp lực của Diệu U vừa mới bị đánh tan, căn bản là không có cách nào ngăn cản.

Diệu U thét lên một tiếng kinh hãi, hiện tại chỉ có thể đem Nguyên Anh độn ra song ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, thanh âm của Khổng Tước tiên tử đã truyền vào tai.

"Muội muội đừng hoảng hốt, ta đến giúp ngươi!"

Lại nói Diệu U cùng Khổng Tước quen biết chưa lâu song tính tình tương hợp, mà nhân tộc Nguyên Anh hay yêu thú Hóa Hình thật sự không nhiều. Khổng Tước vốn không có bao nhiêu bằng hữu, Diệu U có thể xem là một.

Mắt thấy Diệu U đã vô pháp tránh né Ngân Câu. Khổng Tước vươn tay trái, ngón trỏ co lại nhẹ nhàng búng ra một đạo kiếm khí ngũ sắc đẹp đẽ.

Xẹt một tiếng, tốc độ kiếm khí cực nhanh phát sau mà đến trước đánh vào Ngân Câu.

Trong tích tắc Diệu U tiên tử mừng rỡ vội lui về phía sau cùng Khổng Tước sóng vai cùng đứng.

Mắt thấy kẻ địch nhân sắp ngã xuống thì lại đột nhiên xuất hiện một gia hỏa khó giải quyết, vẻ mặt nữ tử cung trang kinh ngạc rồi trở nên âm trầm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện