Bách Luyện Thành Tiên

Không gian thần bí


trước sau

Đầu tiên là xuất hiện một vết nhỏ rồi giống như mạng nhện nhanh chóng lan rộng, sau đó liền vỡ nát ra. Trong huyết quang, thân hình cực lớn của quái vật bị chém thành hai nửa nhưng rất nhanh tại đó chỉ thấy có hai đoạn xúc tua.

Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia kinh nghi, không ngờ cổ thú lại có loại thần thông thế thân độ kiếp của ma đạo.

Thế thân độ kiếp chính là đem một bộ phận thân thể luyện chế thành khôi lỗi, tại thời khắc mấu chốt vì bản thể mà gánh đỡ kiếp nạn.

Tuy kinh ngạc nhưng Lâm Hiên cũng không có ý định tha cho cổ thú này bỏ chạy, chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, lại có một bảo vật bay ra chính là Phược Tiên Cầu.

Bảo vật này vừa hiện trên không trung lập tức không ngừng xoay tròn bắn ra hàng ngàn sợi tơ màu bạc ngăn cản bạch tuộc đang ở cách đó mấy trượng định chạy trốn.

Băng giao cùng Hỏa Long nhào tới ra sức cắn xé, cổ thú bắt đầu rống lên khủng khiếp.

Sau đó nó đã hoàn toàn bị vây trụ không thể trốn chạy, linh áp khổng lồ của Thanh Hỏa Kiếm đè xuống chém thêm một nhát nữa.

Bạch tuộc rống lên một tiếng thảm thiết thê lương. Trong hàn đàm, nước bị huyết tanh nhuộm thành màu đỏ như máu.

Cổ thú khó chơi này rốt cuộc cũng mất mạng!

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm đem các bảo vật thu hồi, Thanh Hỏa kiếm cũng trở lại hình dáng ban đầu bay vào tay áo của hắn.

Cự kiếm thuật tiêu hao pháp lực vô cùng, nếu tu vị Lâm Hiên không tinh thuần thì chưa chắc đã trụ đến được bây giờ.

Nhìn qua thi thể của quái vật, năm ngón tay hắn co lại trong hư không, tức thời một cự thủ màu xanh hiện ra, sau khi tìm kiếm một hồi đã thấy một viên cầu to lớn là nội đan cổ thú.

Nội đan này có màu đen, tản ra ánh sáng u ám, mơ hồ có mùi tanh tưởi.

Lâm Hiên lại có chút vui mừng, với nhãn lực của hắn đã nhìn ra trong nội đan bao hàm kỳ độc, sau này đem luyện hóa thì uy lực của Bích Huyễn U hỏa thể tăng lên không ít.

Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp phát ra hào quang màu xanh đem nội đan thu vào trong.

Sau đó thân hình Lâm Hiên thoáng một cái, một lần nữa tới gần bên cạnh tảng đá. Một lần nữa hắncẩn thận đánh giá thì phát hiện có chỗ dị thường. Tinh huyết của bạch tuộc dính lên trên đều bị tảng đá hấp thụ, trên mặt đá còn bắn ra một vầng sáng màu đỏ, linh lực chấn động.

Lâm Hiên mừng rỡ, chẳng lẽ phải có tinh huyết mới có thể khởi động trận pháp này?

Đáng tiếc Lâm Hiên cũng không cao hứng được lâu, rất nhanh tầng huyết quang kia liền rất nhanh biến mất.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống, chẳng lẽ trận pháp đã bị hỏng? Tảng đá tuy bị bạch tuộc đánh trúng nhưng cũng không hao tổn gì. Vậy là do nguyên nhân khác.

Có lẽ là do tinh huyết nhưng do lượng không đủ hay là của cổ thú thì không đúng yêu cầu?

Nghĩ đến đây Lâm Hiên há miệng phun ra một đạo kiếm khí màu xanh quấn quanh cổ tay một vòng cắt một vết, tinh huyết chảy ra thấm vào tảng đá.

Tảng đá nhanh chóng hấp thu rồi bắn ra một tầng huyết quang so với lúc nãy còn rộng hơn nhiều.

Trên mặt Lâm Hiên hiện một tia vui mừng, từ trong lòng lấy ra một tấm cao dán lên vết thương khiến tinh huyết ngừng chảy.

Nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên âm trầm. Lúc này pháp lực toàn thân hắn tan biến, vòng bảo hộ cũng mất tác dụng, cả người bị bao trong nước hàn đàm lạnh như băng.

Tiếp theo từ trong tảng đá phát ra một quầng sáng màu tím cuốn lấy hắn, do pháp lực bị phong tỏa nên trong đầu Lâm Hiên xuất hiện một cảm giác mê muội rất khó chịu. Có điều lại giống như khi truyền tống cự ly xa! Trong tử quang thân ảnh Lâm Hiên liền biến mất tại chỗ.

***

Trước mắt hắn là một mảnh mơ hồ, cũng may không quá lâu dần trở nên sáng hơn, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù. Lâm Hiên phát hiện hắn đang rơi xuống với tốc độ kinh người. Té xuống như vậy khẳng định là tan xương nát thịt.

Lúc này trong mắt hắn xuất hiện tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh cảm giác được linh lực cùng pháp lực trong cơ thể đã khôi phục trở lại.

Hắn vội vàng thi triển thuật độn quang, cả người thanh quang nổi lên trôi nổi giữa không trung.

Nguy hiểm giải trừ, lúc này thần sắc Lâm Hiên mới giãn ra, đem thần thức thả ra bắt đầu đánh giá bốn phía.

Mới quan sát một chút vẻ mặt hắn liền trở nên cổ quái. Nơi đây là một không gian kỳ lạ, trong nơi này thần thức bị hấp thu mạnh mẽ, sau khi rời khỏi thân thể bảy tám trượng lập tức liền mất đi, ở đây nên dùng hai mắt quan sát là tốt nhất.

Mà xung quanh cũng tràn ngập một tầng vụ khí, bên trong còn ẩn chứa yêu khí cực kỳ nồng đậm. Tình huống này Lâm Hiên đã từng mơ hồ xem trong điển tịch, chỉ có thể gặp phải ở nơi có cực phẩm linh mạch.

Có chút khác lạ, chẳng lẽ nơi này là…cực phẩm yêu mạch!

Điều kiện hình thành yêu mạch so với linh mạch khó hơn rất nhiều, cho dù là Yêu Linh đảo thì thượng phẩm yêu mạch là đã hàng đầu rồi, chưa từng nghe nói có cực phẩm.

Song Lâm Hiên lại không lộ vẻ vui mừng, hắn vốn không phải là tu yêu giả, yêu mạch cho dù tốt đến mấy thì với hắn cũng chẳng có tác dụng. Hiện tại tìm Phượng Vũ Cửu Thiên quyết mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng địa phương đặc biệt này có thể là có liên quan tới Huyền Phượng tiên tử, pháp quyết nói không chừng ở chỗ này.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đáng tiếc thần thức bị hạn chế nên tốc độ khá ì ạch.

Lâm Hiên cũng không vội, công việc có gian nan thì thành quả mới lớn.

Lại nói nơi đây ngoại trừ yêu khí vô cùng nồng nặc cùng thần thức bị hạn chế ra thì không khác ngoại giới là mấy.

Có núi có sông, thậm chí hắn còn phát hiện một ít tinh thiết.

"Ồ!"

Thần sắc Lâm Hiên đột nhiên vừa động từ từ hạ xuống. Nhìn xuống phía dưới hắn lộ vẻ trầm ngâm.

"Đây là.." Bạch quang chợt lóe một thiếu nữ mỹ lệ xuất hiện giữa không trung, đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi cũng nhíu lại có vẻ nghi hoặc.

Dưới chân bọn họ là thi thể một con Biên Bức nhưng không giống bình thường. Con dơi này không chỉ khá lớn mà còn có hai cái đầu.

Lâm Hiên không biết đây là loại quái vật gì nhưng rõ ràng là mới chết chưa lâu, ngay cả máu còn chưa đông lại.

Điều làm cho Lâm Hiên cau mày chính là vết thương trên cổ nó, dài hẹp thế này hiển nhiên không phải là lợi trảo hay nanh nha gây ra mà là một loại phi kiếm.

Nơi này ngoại trừ hắn còn có tu tiên giả khác?

Là của Huyền Phượng Môn hay là một ai khác?

Không hiểu sao Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không gian này không đơn giản, sẽ có nguy hiểm không lường trước được.

Đương nhiên với tu vị của hắn hiện nay, cho dù đối đầu tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không sợ, chỉ cần cẩn thận là được.

Lâm Hiên tận lực thu liễm khí tức bay tới phía trước. Rất nhanh lại xuất hiện một thi thể quái vật, tên này bộ dáng có chút giống cá sấu nhưng toàn thân là màu lam quỷ dị. Thời gian ngã xuống cũng chưa lâu, Lâm Hiên đưa tay sờ thì thi thể hãy còn ấm.

Địa phương đáng ghét!

Nếu không phải thần thức bị hạn chế thì đã biết manh mối chứ không ngu ngơ thế này. Trong lòng hắn có chút buồn bực nhưng càng âm thâm đề cao cảnh giác.

Bởi vì có yêu vụ che lấp nên xa hơn mười trượng là không thấy rõ.

Lại bay trong chốc lát, dọc đường đi thi thể càng ngày càng nhiều, rất nhanh một quái vật xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

"Cái này...."

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, thần tình trở nên ngưng trọng. Nguyệt Nhi cũng nhìn thấy có chút quen mắt.

Đây là một quái vật có bộ dáng giống nhân tộc nhưng mà lại có làn da màu đỏ như máu lại phát ra ánh sáng cổ quái. Mà điều khiến người chú ý nhất chính là trên trán hắn có một cái sừng.

Yêu ma!

Lâm Hiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của tên gia hỏa này.

Trước kia hắn đã giao thủ cùng một yêu ma Ngưng Đan kỳ, hao hết chín trâu hai hổ rốt cuộc có sát diệt được nó nên ấn tượng khá sâu sắc.

Yêu ma cùng yêu tộc dù cùng có một chữ yêu nhưng lại thuộc về hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau. Ở thời kỳ viễn cổ, tiền bối nhân tộc cùng yêu tộc từng liên thủ đại chiến với yêu ma, cơ hồ toàn bộ yêu ma diệt tuyệt, không nghĩ tới hiện vẫn còn tồn tại.

Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng. Lại bay thêm khoảng thời gian một tuần trà thêm một thi thể yêu ma hiện trong tầm mắt.

Là một quái vật có hai đầu cao bảy tám trượng miệng lớn, cả người được bọc bởi một lớp lân giáp, từ ma khí còn chưa biến mất dĩ nhiên là Nguyên Anh sơ kỳ.

Đến lúc này cho dù là tài cao lớn mật, ánh mắt Lâm Hiên cũng hiện đầy vẻ âm phách.

"Thiếu gia." Nguyệt Nhi khẩn trương mở miệng muốn nói nhưng Lâm Hiên khoát tay chặn lại bước lên nghe ngóng cái gì.

Địa phương này thần thức bị cấm, lại còn sương mù dày đặc, mắt cũng không thể nhìn y quá xa, chỉ có tai là không bị ảnh hưởng gì.

Ngay lúc này ở phía trước mơ hồ truyền đến một tiếng rống, còn có âm thanh uỳnh uỳnh truyền ra tựa như có người đang đấu pháp kịch liệt vậy.

Lâm Hiên có chút do dự nhưng liền lặng lẽ bay tới.

Do sợ bị phát hiện nên hắn bay chậm lại, nhưng khoảng cách bảy tám dặm chỉ một thoáng là tới.

Yêu vụ phía trước càng ngày càng nhạt đi lộ ra một khoảng trời quang đãng. Ma khí cùng yêu lực cuồn cuồn, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn.

Chính là đại công chúa Tuyết Hồ tộc kia.

Lâm Hiên nhìn thấy nữ tử này thì vô cùng ngạc nhiên, sao ả lại xuất hiện ở chỗ này?

Phải nói đây là một nữ tử tuyệt sắc, mà nữ tử hồ tộc sau khi tiến vào Hóa Hình kỳ dung mạo vô cùng bất phàm. Lúc này đối thủ đang cùng ả đấu pháp kịch liệt là một yêu ma có dáng dấp khá giống nhân tộc. Nếu so trong ma tộc thì thân thể hắn quá nhỏ nhưng tu vị không kém, là Nguyên Anh kỳ.

Lâm Hiên từng thấy qua thần thông của Viện Kha khi đại chiến cùng phượng hoàng. Tuy chỉ dùng bí pháp để biến hóa nhưng uy lực không nhỏ, nhất là bình trà kia sợ rằng không phải bảo vật ở Nhân giới này.

Bí thuật này huyền diệu vô cùng khiến Lâm Hiên cũng cam bái hạ phong, Tuyết Hồ công chúa nếu đem xuất ra hẳn là dễ dáng hạ sát yêu ma trước mắt này. Nhưng không hiểu vì sao ả không lấy ra sử dụng.

Nhưng với tu vị Hóa Hình trung kỳ ả vẫn đang giành thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.

Quan hệ giữa Lâm Hiên với Tuyết Hồ đại công chúa là địch không phải bạn, đương nhiên hắn không có ý niệm hỗ trợ mà đang nhàn hạ tọa sơn quan hổ đấu.

Lâm Hiên vốn thi triển liễm khí thuật ẩn thân trong chỗ tối nhưng có câu người thông minh làm ngàn điều cũng phải có điều sơ sót.

"Tỷ tỷ"

Một âm thanh trong trẻo truyền ra, thì ra là Tiểu Tuyết Hồ đang ở trong túi linh thú thò đầu ra, kết quả liền nhìn thấy thân nhân.

Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ nhưng không kịp ngăn cản, âm thanh của nha đầu tuy không lớn nhưng Viện Kha thân là yêu tộc, thính lực còn tốt hơn nhân tộc nhiều.

Đúng là đi mòn thiết hài tìm không thấy, âm thanh này đối với Viện Kha mà nói thật như sét đánh bên tai.

Toàn tộc xuất động cùng Huyền Phượng môn đại chiến không phải là vì đi tìm tiểu nha đầu chết tiệt nghịch ngợm này sao?

Lâu như vậy cũng không biết đang ở nơi nào, Viện Kha còn đang lo lắng an nguy của muội muội. Hiện tai nghe thấy âm thanh của nó, có thể thấy ả cao hứng như thế nào.

Mặc dù là đang đối mặt với yêu ma mạnh mẽ Viện Kha cũng theo bản năng quay đầu lại. Lọt vào mắt ả là một thiếu niên có dung mạo bình thường nhưng vẻ mặt đang buồn bực, mà trong lòng hắn đang ôm Tiểu Tuyết Hồ.

Đã lâu mới nhìn thấy tỷ tỷ. Hương Nhi cũng có chút hưng phấn, đem móng vuốt giơ lên giữa không trung giống như đang ngoắc lại.

"Nha đầu chết tiệt này!" Viện Kha nhịn không được liền mắng một tiếng, toàn tộc đang náo động như vậy còn ả thì lại ở cái nơi chết tiệt này vui vẻ.

Về phần tu tiên giả nhân tộc kia Viện Kha cũng không để trong mắt, do thần thức bị cấm người này nhiều lắm cũng chỉ có tu vị Ngưng Đan kỳ mà thôi. Chỉ cần giải quyết xong yêu ma, từ trong tay hắn cứu muội muội ra cũng không có gì khó khăn.

Tưởng tượng thì rất hay nhưng trong khi giao đấu mà phân tâm là một điều đại kỵ, mắt thấy Viện Kha quay đầu lại yêu ma kia há có thể bỏ qua?

Chỉ thấy yêu ma há miệng ra phun ra một đạo hắc ma khí, vừa chuyển liền ngưng thành một pháp bảo đoản mâu vù một tiếng bắn tới thân thể mềm mại kia.

"Tỷ tỷ, mau tránh…" Tiếng kinh hô của tiểu hồ ly truyền vào cái tai, đáng tiếc đã muộn Viện Kha chỉ có thể miễn cưỡng lách người tránh khỏi nơi yếu hại.

Đoản mâu đâm qua xương quai xanh của nàng, tánh mạng tạm thời không sao nhưng hiển nhiên thương thế không nhẹ.

Một kích đắc thủ, trong miệng yêu ma phát ra tiếng cười hắc hắc, quanh thân ma khí trở nên cuồn cuộn liều mạng tấn công.

Chỉ trong nháy mắt tình thế liền nghịch chuyển. Viện Kha liền rơi vào thế hạ phong, thân thể mềm mại của ả phát ra bạch quang sau đó bị ma khí cuồn cuồn bao vậy.

"Ca ca, nhanh cứu tỷ tỷ của ta." Hương Nhi mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, vội vàng quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng cầu khẩn nhìn Lâm Hiên.

Nguyên tắc hành sự của Lâm Hiên chính là không lợi không làm, sẽ không bởi vì ánh mắt đáng thương của Hương Nhi mà động thủ cứu người.

Hắn nhanh chóng bắt đầu suy tính ở trong đầu.

Không gian nơi này vô cùng thần bí liên tiếp xuất hiện ba tên thượng cổ yêu ma, nếu như có vị đại công chúa Tuyết Hồ tộc này cùng liên thủ thì sẽ an toàn hơn nhiều. Dù sao đối phương là yêu tộc cũng không thể tranh đoạt Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cùng hắn.

Ý niệm trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển. Một thoáng sau hắn phất tay áo một cái bắn ra vài đạo kiếm khí màu xanh bay hung hăng chém về phía yêu ma.

Đối phương mặc dù cũng phát hiện Lâm Hiên nhưng bởi vì thần thức bị hạn chế. Ban đầu cũng không để thanh niên này vào trong mắt. Khi thấy kiếm khí màu xanh bắn tới thì sắc mặt hắn mới đại biến, hai tay vòng lại trước ngực tế ra một tầng bảo hộ màu ngăm đen.

Phốc phốc âm thanh trầm muộn truyền vào trong tai, vòng bảo hộ của yêu ma chưa bị vỡ ra nhưng cũng kịp để Viện Kha hoàn thủ.

Pháp lực trong cơ thể nàng lưu chuyển, thần sắc có chút ngưng lại đưa mắt nhìn Lâm Hiên.

Đối phương là Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa Hương Nhi gọi hắn là gì? Ca ca?

Đương nhiên đã nếm quả đắng vừa nãy công chúa Tuyết Hồ tộc cũng không dám quá phân tâm. Tâm thần chủ yếu đều tập trung lên người yêu ma, Nguyệt Nha Đao chậm rãi xoay tròn quanh người nàng. Bảo vật này mặt ngoài còn có hoa văn kỳ lạ như phù triện.

Vừa mới bị yêu ma đánh lén, trong đôi mắt mỹ lệ của Viện Kha đầy hận ý, vươn ngón tay trắng ngọc ra nhẹ nhàng điểm về phía trước đồng thời quát nhẹ:

"Đi!"

Sáu thanh Nguyệt Nha Đao như lưu tinh tuệ vũ hung hăng chém tới yêu ma.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười. Đương nhiên hắn không dại xuất toàn lực, tay trái vừa lật, một cây ngọc địch xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thú hồn Bảo!

Bảo vật này với cảnh giới hiện tại của hắn thì uy lực hơi yếu nhưng có thể sử dụng để ẩn tàng thực lực.

Hắn đem Thú hồn bảo tế ra sau đó truyền pháp lực vào, một con cự mãng to như thùng nước xuất hiện, lắc đầu vẫy đuôi trong
miệng phun ra độc vụ sang phía đối phương.

Lấy một địch hai, yêu ma lập tức luống cuống tay chân, trong mắt mơ hồ xuất hiện vẻ sợ hãi. Lâm Hiên nhìn thấy vậy thân hình chợt lóe đã ngăn ở phía sau, quyết không để tên gia hỏa này chạy thoát.

Chỉ thấy ngón tay của hắn không ngừng búng ra các đạo kiếm khí bắn về đối phương.

Yêu ma còn hung hãn hơn yêu tộc nhiều. Mắt thấy tình thế khó khăn nó ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rống to, thân hình lập tức bạo tăng tới hơn mười trượng. cảnh giới không có tăng nhưng lượng ma khí lại tăng lên rất nhiều.

Hắn đem cỗ ma khí này tụ lại hình thành một cái vòng bảo hộ thật lớn, mà ở mặt ngoài còn sinh ra vô số xúc tua dài ngắn khác nhau, giống như một đám độc xà uốn éo khiến người nhìn mà da đầu nổi gai.

Nguyệt nha Đao Thú hồn bảo cùng kiếm khí tuy chém đứt được các xúc tua nhưng rất nhanh ma khí lại ngưng tụ trở lại.

Sau một lát Lâm Hiên trở nên nóng vội, có trời mới biết có thể xuất hiện thêm yêu ma khác hay không. Hắn nhíu mày đang muốn đem Thanh hỏa kiếm tế ra thì Viện Kha còn nhanh hơn. Công chúa Tuyết Hồ tộc vươn cánh tay ngọc không ngừng múa may, động tác mỹ miều mà kỳ bí, phảng phất như vũ đạo thời kỳ man hoang vậy.

Chỉ thấy nữ tử này tế ra một viên quang cầu to cỡ mắt rồng do yêu lực tinh thuần tạo thành. Theo từng động tác của Viện Kha, quang cầu đột nhiên bành trướng tới cỡ bảy tám thước lơ lửng giữa không trung, sáng chói giống như một vầng thái dương. Bí thuật này hiển nhiên uy lực không nhỏ, lúc này yêu khí trên người nàng yếu đi rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Đi!"

Viện Kha chỉ tay một cái, một âm thanh sắc nhọn truyền ra, quang cầu biến thành vô số Nguyệt Nha Nhận dài ngắn nhưng số lượng lại khoảng mấy trăm cái, giống như nước vỡ đê rào rào bay về phía yêu ma.

Da đầu Lâm Hiên có chút tê dại, nếu không chuẩn bị hắn muốn đón đỡ chiêu nàycũng không dễ.

Vù vù những âm thanh xé gió không ngừng truyền vào tai, đối mặt với công kích cuồng bạo này những xúc tua không thể ngăn cản. Sau khi bị hủy cũng không kịp sinh trở lại.

Ma khí bị tiêu tán một lần nữa lộ ra dung mạo hoảng sợ của yêu ma. Cơ hội đã đến, Cự mãng hung hăng ngoáp xuống mà Lâm Hiên cũng đã đem Phược Tiên Cầu tế ra, hóa thành những sợi tơ màu bạc đem yêu ma trói lại.

"A!"

Một tiếng hét thảm thiết truyền ra, yêu ma đã bị chém bay đầu nhưng trong huyết quang một đạo hắc ảnh bay vút ra, hình dáng giống yêu ma nhưng rất nhỏ.

Không cần phải nói đây chính là Ma Anh. Muốn chạy trốn sao?

Khóe miệng Lâm Hiên hiện một tia chế giễu. Ngân tơ tiếp tục đan thành một cái võng cuốn lấy nó.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma anh lộ ra vẻ sợ hãi. Há mồm phun ra một đạo hắc hỏa đốt cháy một số sợi ngân tơ.

Chân mày Lâm Hiên không khỏi nhíu lại. Ma Anh này có chút khó thu thập, hai tay hắn đánh ra vài đạo pháp quyết, ngân võng lập tức phun ra một đạo sương mù màu tím khiến Ma Anh liền ngất đi.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, ngoắc tay một cái đem ngân võng thu về trong tay, rồi bắt đầu thi triền sưu hồn đại pháp.

Địa phương này có chút cổ quái, dường như có người dùng đại thần thông mở ra không gian độc lập, điều này không biết có quan hệ gì tới Huyền Phượng tiên tử hay không?

Nhưng điều khiến Lâm Hiên lo lắng chính là tại sao nơi này lại có nhiều yêu ma như vậy?

Nếu tìm ra manh mối về Phượng Vũ Cửu Thiên quyết là tốt nhất. Nhưng rất nhanh vẻ mặt của Lâm Hiên liền trở nên âm trầm.

Lần này thi triển sưu hồn đại pháp lại không thu được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.

Thức hải của đối phương là một mảng hư vô. Tình huống này Lâm Hiên trước kia chưa từng gặp trên người tu sĩ.

Chẳng lẽ tộc yêu ma có cấu trúc đặc biệt? Lâm Hiên cau mày suy tư.

Nhưng đúng lúc này một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. Lâm Hiên không chút nghĩ ngợi thân hình thoáng một cái liền tránh sang một bên. Ngay chỗ hắn đứng lúc trước bay qua một lưỡi đao quang.

Không cần phải nói là ả Viện Kha ra tay.

"Cô nương đối đãi với ta thế sao?" Lâm Hiên nhíu mày âm thanh vô cùng hàn lãnh, trong lòng bắt đầu dâng lên một một sự tức giận. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì đã ngã xuống rồi, ả công chúa này xuống tay cũng quá tàn độc.

"Hừ! ngươi bắt đi muội muội ta, còn cho rằng bổn công chúa là đồ ngốc sao?" Viện Kha không chút nào hổ thẹn, nhân tộc đều là những tên giảo hoạt, đối với Lâm Hiên ả cũng không chút hảo cảm.

"Ngươi đúng là một nha đầu không biết đạo lý!" Lâm Hiên cũng phát hỏa khẽ quát, đừng tưởng với tu vị Hóa Hình trung kỳ mà ta sợ ngươi, cọp không phát uy thì bị cho là mèo hen sao!

Nhất thời không khí có chút ngưng trệ, hai người vừa còn liên thủ đối địch liếc mắt cái liền trở mặt.

"Ca ca, tỷ tỷ, hai người các ngươi đang làm gì vậy?" Âm thanh bập bẹ của Hương Nhi truyền vào tai.

"Ca ca?" Lại nghe Tiểu Tuyết Hồ xưng hô như thế vẻ mặt Viện Kha có chút khó coi quát lên:" Hương Nhi muội kêu loạn cái gì đó. người này là tu tiên giả nhân tộc, không phải cùng tộc không cần phải thân thiết với hắn như vậy."

Đáng tiếc Tiểu Tuyết Hồ tuổi rất nhỏ, đối với những quan niệm chủng tộc hết sức mơ hồ. Trong tâm linh thuần khiết của nó người nào đối tốt thì đương nhiên thân thiết cùng người đó. Lúc Lâm Hiên Kết Anh tại băng nguyên, Tiểu Tuyết Hồ đã nuốt đóa liên hoa ngũ sắc. Khi nó ở bên cạnh Lâm Hiên cảm thấy rất thoải mái, cảm giác bình an không sao nói nên lời.

"Tỷ tỷ, ca ca không phải là kẻ xấu. Hắn đối với Hương Nhi tốt lắm, còn thường cho ta ăn kẹo hồ lô, từng có yêu thú muốn bắt ta cũng chính là ca ca đã ra sức bảo vệ."

Đại công chúa Tuyết hồ tộc nghe thì ngẩn ngơ, suy nghĩ một lát liền vẫy tay một cái, sáu đạo đao quang nhận liền bị nàng thu lại, trên mặt hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Thứ lỗi, tiểu nữ vừa rồi có chút lỗ mãng, mong đạo hữu không nên để tâm."

"Cô nương không cần áy náy, người không biết thì không đáng trách." Trong lòng Lâm Hiên vẫn có chút phẫn nộ nhưng cũng đành thở dài. Hiện tại giao phong cùng thiếu nữ này thì không có lợi, đành để đấy khi nào có dịp sẽ dạy dỗ ả một phen.

"Ân đức của đạo hữu đối với tiểu muội, bổn tộc nhất định khắc sâu trong tâm khảm. Đợi sau khi chúng ta từ nơi này thoát ra ngoài, phụ vương nhất định sẽ tạ ơn đạo hữu, hiện tại có thể giao tiểu muội nghịch ngợm cho ta hay không"

Nữ tử này không hổ là yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng không biết đã sống bao nhiêu năm. Trở mặt giống như lật sách, như là xung đột khi trước chưa từng phát sinh vậy.

"Ha ha cô nương nói quá, đương nhiên là nên để cho tỷ muội các người đoàn tụ."

Lâm Hiên vừa nói vừa đem Tiểu Tuyết Hồ thả ra, nhưng Hương Nhi lại có vẻ không vui bập bẹ: "Không đâu, ta thích ca ca ôm hơn."

Bóng trắng chợt lóe, tiểu hồ ly đã chạy lại dưới chân Lâm Hiên. Điều này khiến hắn ngẩn ngơ mà vẻ mặt của Viện Kha lại hết sức cổ quái, sao tiểu muội lại quyến luyến hắn như thế, chẳng lẽ hắn đã hạ pháp chú gì trên người Hương Nhi. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, ả cũng không lập tức trở mặt.

"Nha đầu, đừng nghịch ngợm nữa." Viện Kha phất tay một cái, một đạo bạch quang bay vút ra đem tiểu muội bắt trở về.

Hai tay ôm lấy đem yêu lực đưa vào trong người nó nhưng không thấy có gì bất ổn hay bị hạ pháp chú nào.

Viện Kha thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng có chút ngạc nhiên, sao Hương Nhi lại thấy hắn hợp ý như vậy, chẳng lẽ từ kiếp trước có duyên tình gì với hắn.

Luân hồi từ xưa đã huyền ảo dị thường, với tu vị Nguyên Anh kỳ đã là tồn tại trên đỉnh của Nhân Giới mà cũng cảm giác quá hư vô không thể biết. Tuy chỉ là suy đoán nhưng trong mắt của đại công chúa Tuyết Hồ tộc Lâm Hiên trở nên dễ coi hơn nhiều.

Lâm Hiên đương nhiên không biết ý nghĩ hoang đường trong đầu ả nhưng thấy địch ý trong mắt đối phương thu liễm, trong lòng cũng thở ra có có chút ngạc nhiên hỏi.

"Thực là xảo hợp, cô nương vì sao lại đến nơi này?"

"Còn không phải vì đuổi theo ngươi sao?"

"Đuổi theo ta?" Lâm Hiên vẻ mặt ngẩn ngơ lập tức trở nên có chút cổ quái.

"Đúng vậy ngươi không có ác ý thế với Hương nhi thì vì sao không mang nó trở về. Báo hại chúng ta sợ hãi một phen, lại còn kết thù với đại môn phái Huyền Phượng môn nữa"

Nữ tử này tức giận mở miệng, hình như là vì lý do này mà vô hình lúc đầu nàng định tập kích Lâm Hiên. Cũng khó trách nữ tử này có chút oán hận. Nhân yêu đại chiến tại Huyền Phượng Môn cũng khiến không biết bao nhiêu yêu tộc Tuyết Hồ ngã xuống.

Dường như càng nghĩ càng tức nàng lại thốt lên một câu "Hay là đạo hữu có cừu oán cùng Huyền Phượng môn nên muốn tá đao sát nhân chứ gì?"

"Ha ha! Sức tưởng tượng của cô thật là phong phú, Lâm mỗ là khách khanh trưởng lão của bọn họ, làm sao có cừu oán được chứ. Cô hiểu lầm rồi, ta nào biết được nha đầu kia là công chúa của bổn tộc các ngươi, Hương Nhi cũng không nói gì qua."

Nữ tử này mặc dù cũng thông minh nhưng luận về tâm cơ hiển nhiên vẫn còn thua kém Lâm Hiên, chỉ thấy hắn ra vẻ vô tình hỏi:" Đàm thoại nãy giờ ta mới biết sự việc ở Huyền Phượng Môn là do ta, khi đại chiến cũng là vô tình ta bị lạc vào đây, thế còn công chúa vì sao mà tới đây?"

"Ta vì muốn tìm kiếm tiểu muội liền đuổi theo ngươi một đoạn đường, trong lúc đuổi giết vài tên tu sĩ ngáng đường thì đi vào trong một khu Tử Trúc Lâm, rồi sau đó..." Điều này cũng không có cái gì bí mật, với vẻ mặt thản nhiên Viện Kha chậm rãi kể lại.

"Ơ?" Nghe thấy đối phương nói đến tảng đá khi hút được tinh huyết liền khởi động trận pháp thì thần sắc Lâm Hiên rúng động. Tử Trúc Lâm cùng Hàn đàm có cái gì liên quan đây, không gian thần bí này là nơi nào?

Lâm Hiên mặc dù thông tuệ nhưng với manh mối ít ỏi như hiện tại không nghĩ ra được gì:" Khi đến đây công chúa đã gặp phải cái gì?"

"Còn có thể có cái gì, ngươi không nhìn thấy sao?" Viện Kha tức giận mở miệng:" Ta bị truyền tống một cách khó hiểu đến nơi này, tự nhiên là muốn tìm đường ra, không chỉ không tìm được mà còn bị tấn công, đầu tiên là con song đầu biên bức, sau đó là yêu ma xuất hiện." Lâm Hiên gật đầu ánh mắt chuyển sang Ma Anh của yêu ma, trong lòng xuất hiện một ý niệm, sưu hồn đại pháp của hắn vô dụng không biết tuyết hồ tộc có bí thuật đặc biệt gì không.

Nghe Lâm Hiên nói lại nữ tử này đương nhiên không cự tuyệt:" Được, để ta thử xem."

Nói xong bấm tay niệm pháp chú một đạo ngân quang đem Ma Anh bao phủ lại. Một lát sau Viện Kha chậm rãi mỡ hai mắt ra, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện một nụ cười khổ lắc đầu nói:" Không được, thức hải của tên gia hỏa này là một mảnh hư vô, bí thuật của ta cũng không có cách dò xét."

"Ồ?"

Lâm Hiên nhíu mày, yêu ma quả nhiên quỉ dị, xem ra muốn hiểu không gian thần bí này thì phải nghĩ biện pháp khác.

Lâm Hiên do dự một chút, không đem Ma Anh hủy đi mà lấy ra một cái hộp ngọc đem nó bỏ vào trong, sau đó lại lấy ra một tấm cấm chế phù dán lên rồi cho vào túi trữ vật.

Viện Kha thấy vậy đôi mi thanh tú hơi nhíu nhưng cũng không nói gì cả.

Sau đó hai người tiếp tục thăm dò không gian thần bí này.

Với thành kiến, Viện Kha không muốn đi cùng gã tu tiên giả nhân tộc này. Nhưng nơi đây vốn quỷ dị, có thêm một người đồng hành thì càng thêm an toàn.

Nói cũng kỳ lạ là hai người lại không còn gặp nguy hiểm, đừng nói yêu ma mà ngay cả độc vật bình thường cũng không gặp nữa. Song Lâm Hiên cũng không dám khinh suất. Càng đi về phía trước yêu vụ càng dày đặc, điều này chứng tỏ đã đến gần trung tâm yêu mạch.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện