Bách Luyện Thành Tiên

Lục Ngôn Hàng Ma chú


trước sau

Hiện tại bên trong quầng sáng có hai thân ảnh.

Bên trái là một quái vật mặt mũi hung tợn thân cao bảy trượng, cả người bao phủ bởi một lớp lân giáp thật dày. Chính là Cổ Ma. Bên phải là một trung niên tu sĩ niên kỷ chừng tứ tuần, tướng mạo tiêu sái.

Vọng Đình Lâu nhìn quầng sáng trước người thì chân mày nhíu lại.

"Hừ, không ngờ tới địa phương này lại có Phật tông Lục Ngôn Hàng Ma Chú, chuyên nhằm đối phó Ma tộc. Vì thế yêu quỷ âm ty đi qua không gây ra cấm chế nhưng hai ta vừa tiếp cận thì lập tức bị vây ở chỗ này. Xem như ta chịu vạ lây"

"Đạo hữu quả là hiểu biết uyên bác, chẳng qua không nên oán hận ta làm gì. Uy lực Lục Ngôn Hàng Ma Chú không nhỏ nhưng muốn vây khốn bản Ma tôn chỉ là mơ mộng hão huyền, huống chi còn có ngươi tương trợ. Hai ta động thủ phá cấm thì không mất bao nhiêu công phu." Trong mắt Cổ Ma lóe lên dị quang, vô kinh vô hỉ mở miệng.

"Tuy thế hành tung hai ta đã bại lộ, đừng mong theo dõi đám âm hồn quỷ vật kia" Thanh âm Vọng Đình Lâu có vẻ chán nản.

"Đạo hữu hối hận khi liên thủ cùng ta sao? Ai biết chỗ này lại có Lục Ngôn Hàng Ma Chú chỉ nhằm vào thánh tộc chúng ta. Bản Ma tôn sơ ý một chút nhưng dù đối phương phát hiện tung tích thì có sao? Dù không đánh lén thì chúng ta cứ ngang nhiên động thủ cướp đoạt là được. Hai ta liên thủ còn phải sợ cái gì?" Cổ Ma không cho là đúng nói.

"Hừ, khẩu khí của đạo hữu thật không nhỏ. Đối phương có mấy chục tên, hơn nữa nếu ta không nhìn lầm, hai tên đầu lĩnh đều là tồn tại Ly Hợp hậu kỳ" Vọng Đình Lâu lạnh lùng nói.

"Nói là thế nhưng Ly Hợp hậu kỳ thì sao? Tuy tu vị bản Ma tôn chỉ là sơ kỳ nhưng thần thông huyền diệu vượt quá sự tưởng tượng tu sĩ Nhân giới, tuyệt không kém tồn tại Ly Hợp hậu kỳ..."

Thanh âm Cổ Ma thoáng dừng, chuyển cái đầu cự đại nhìn sang Vọng Đình Lâu: "Huống chi Vọng đạo hữu chính là Thiên vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ, uy chấn Nhân giới đã lâu. Chắc hẳn không phải hậu kỳ tu sĩ bình thường, hai ta liên thủ còn sợ hai yêu quỷ kia sao?

Còn như đám tồn tại Nguyên Anh kỳ của đối phương bất quá chỉ là kiến hôi. Hai đại yêu quỷ kia mang theo chỉ để làm vật hi sinh thăm dò cấm chế mà thôi. Trong đại chiến cảnh giới Ly hợp thì có ích lợi gì?"

"Ừm. Lời của đạo hữu tuy gượng ép nhưng có lý" Sắc mặt Vọng Đình Lâu biến ảo không thôi, cuối cùng thở dài.

"Vậy tốt nhất đạo hữu nên toàn tâm toàn ý tương trợ ta. Chỉ cần bảo vật vào tay, ta tuyệt không nuốt lời."

"Được rồi!"

Vọng Đình Lâu tựa hồ lại bị đối phương hấp dẫn, có chút hưng phấn gật đầu.

Trong mắt Cổ Ma hiện một tia giảo hoạt: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau ra tay"

Lời còn chưa dứt hắn thân thể rung lên, một quầng ma khí đen kịt dữ dội cuồn cuộn mà ra, ngưng tụ thành một Hắc Đại Quyền, hung hăng giáng tới quầng sáng trước người. Tức khắc thanh âm ầm ầm ầm còn hơn cả phích lịch liên châu truyền vào tai.

Vọng Đình Lâu cũng phất tay áo một cái, một thanh kiếm tiên màu vàng đất bay vút ra.

Kiếm tiên tỏa ra vạn đạo hào quang, nhìn qua chính là một kiện cổ bảo thần bí. Nó hung hăng đâm tới phía trước.

Hai người tuy không dốc toàn lực nhưng liên thủ thì nhất định bài trừ được Lục Ngôn Hàng Ma chú này.

Lúc này Vọng Đình Lâu bất động thanh sắc nhưng trong lòng không ngừng nói chuyện với Dực Long chân nhân.

"Rốt cuộc nơi Bồng Lai Sơn Đỉnh này có bảo vật giá trị liên thành tới cỡ nào mà khiến ngươi, Cổ Ma, còn cả yêu quỷ âm ty giới nhất định phải đoạt được?" Thanh âm Vọng Đình Lâu có chút tò mò.

"Thiên cơ bất khả lộ"

Dực Long chân nhân lại lắc đầu, nguyên thần trong đan điền nằm xuống, xem ra đang buồn ngủ.

"Không nói cũng được nhưng ngươi nên lưu ý. Ngươi hiện tại không có hình thái, ta không cho ngươi thu bảo thì ngươi có thể làm được chăng?" Vọng Đình Lâu lạnh lùng mở miệng. ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Có điều Dực long chân nhân lại ngáp dài:"Ngươi không cần phải uy hiếp ta. Hai ta ở cùng nhau lâu như vậy, ta biết rõ tính cách của ngươi. Tuyệt đối có tình có nghĩa, không dễ dàng hủy lời kết giao lúc trước..."

"Ngươi nịnh hót ta cũng không vô dụng, nên nhớ tu tiên giả đều là vô lợi vô động thủ."

Trên mặt Dực long chân nhân vẫn tràn đầy vẻ tư tin: "Ngươi không cần uổng phí tâm cơ nữa. Bảo vật này vốn trân quý cùng cực, có hữu dụng rất lớn đối với ta cùng Cổ Ma. Nhưng nếu hiện tại cho ngươi biết thì ngươi chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú vì nó vốn vô dụng với ngươi. Một khi đã như thế, tin tưởng sau này ngươi tự nhiên sẽ để cho ta thu vào."

Vọng Đình Lâu nghe xong lời này, vẻ mặt càng trở nên mờ mịt.

Với tâm cơ của hắn, đương nhiên nhận ra lời của Dực Long chân nhân là thật. Có điều đây là bảo vật gì mà khiến hai đại tồn tại thượng giới trăm phương nghìn kế muốn tìm được, riêng hắn lại không sử dụng được?

***

Cùng lúc đó, không biết ở ngoài bao nhiêu ngàn dặm. Lâm Hiên nhìn vào cảnh vật trước mắt thì nhíu mày.

Hắn vốn bay theo phương Tân Nguyệt chạy trốn, dọc đường không gặp
cấm chế nhưng gần nửa canh giờ trước lại gặp mấy lối rẽ.

Khoảng cách càng ngày càng gần sơn đỉnh, thần thức bắt đầu bị áp chế một cách khó hiểu.

Tình huống này khác với sự hạn chế thần thức của trận pháp. Càng lên cao gần sơn đỉnh thì khả năng cảm ứng của thần thức càng giảm.

Hiện tại hắn chỉ cảm ứng được trong vòng trăm dặm, hiển nhiên Tân Nguyệt sớm đã đi trước.

Lâm Hiên chọn một con đường nhưng hiện tại hắn đang dở khóc dở cười.

Bởi phía trước không còn là đường. Một cái khe trời sâu hàng vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt.

Hơn nữa tại nơi này lại có cấm không cấm chế vô cùng cực đại. Với tu vị của Lâm Hiên mà không thể thi triển ngự phong thuật.

Ở chỗ này thần thức bị suy yếu thêm một bậc. Chẳng qua Lâm Hiên vẫn cảm ứng rõ ràng, cái khe sâu này phải rộng cỡ một dặm.

Không thể bay nên không thể đi qua. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên lo lắng.

Bạch quang chợt lóe rồi Nguyệt Nhi xuất hiện trước mặt. Chẳng qua tiểu nha đầu cũng không thể phiêu phù trên bầu trời.

Lâm Hiên im lặng không nói. Sau một lát Nguyệt Nhi chợt đưa ra đề nghị:

"Thiếu gia, chi bằng chúng ta quay lại, còn có vài lối rẽ khác… "

Có điều Lâm Hiên lại lắc đầu.

Khe này sâu không thấy đáy, rõ ràng là thiên nhiên hình thành nhưng Cấm không cấm chế lại chính là cổ tu sĩ thiết hạ.

Cổ tu sĩ!!!

Trong đầu Lâm Hiên hiện linh quang, trên mặt lộ vẻ cổ quái. Thật đúng là thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời.

Tụ bào phất một cái, một ngọc giản bay vút ra. Bên trong chính là địa đồ Bồng Lai Sơn. Hắn đem thần thức chậm rãi chìm vào.

Một lát sau, Lâm Hiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn chung quanh.

Tuy không thể thi triển Ngự phong thuật trừ nhưng có thể sử dụng khinh thân thuật. Thân hình Lâm Hiên phiêu hốt, di chuyển vô cùng nhanh chóng. Sau chừng một tuần trà thì hắn tìm tới một khối cự thạch cao tới bảy tám trượng, sức nặng khó có thể phỏng đoán.

Chẳng qua tại Bồng Lai Sơn, thạch tảng kiểu này vốn có rất nhiều.

Lâm Hiên nheo mắt, đem thần thức quét tới cự thạch.

"Quả nhiên đúng vậy."

Rất nhanh Lâm Hiên búng tay bắn ra một đạo kiếm khí, lóe một cái đã hung hăng bổ vào cự thạch.

Tức thì mảnh vụn bắn ra như mưa. Sau đó một Truyền Tống trận tinh xảo ánh vào trong tầm mắt.

"Đây là…" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh hỉ.

Đây là một Truyền Tống trận cự ly ngắn, tác dụng như một cây cầu an toàn vượt qua vực sâu này. Lấy tạo nghệ về trận pháp của Lâm Hiên thì nhìn ra nó vẫn còn hoàn hảo.

Hắn duỗi tay vỗ vào bên hông, đem tinh thạch khảm trên trận pháp rồi đánh ra một đạo pháp quyết.

Thanh âm ông ông truyền vào tai, Lâm Hiên biến mất trong một vầng sáng màu trắng ngà.

Truyền tống mới vừa hoàn thành, hắn đem pháp bảo tế ra nhưng không có sự tình gì bất thường.

Lâm Hiên thở nhẹ, bắt đầu đưa mắt dò xét chung quanh. Với kiến thức uyên bác của hắn mà không khỏi hít một hơi lạnh.

Giờ khắc này hắn đang đứng trên một cầu thang bằng bạch ngọc dài hun hút, kéo dài thẳng lên sơn đỉnh xa xa, rộng lớn không biết có bao nhiêu bậc.

Đột nhiên Lâm Hiên nhướng mày. Mơ hồ có bạo liệt tiếng truyền vào tai, chỉ là khoảng cách quá xa mà thần thức đã bị hạn chế nghiêm trọng nên cảm ứng như có như không.

"Phía trước có người "

Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi nửa mừng nửa lo. Chợt nghĩ đến Mộng Như Yên, chỉ mong tỷ tỷ bình an vô sự.

Ý niệm chuyển quá, hắn định thi triển khinh thân thuật nhưng thân còn chưa động thì đột nhiên sắc mặt đại biến.

Không ngờ Truyền Tống trận phía sau lại sáng lên. Với tính cách cẩn trọng của hắn. Khẳng định khi nãy tám phần không có người theo phía sau.

Chẳng lẽ Truyền Tống trận này không phải là đơn truyền, những nơi khác đều bị truyền tống tới đây?

Tuy nghi ngờ nhưng không chút chậm trễ. Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo kiếm khí hung hăng trảm xuống Truyền Tống trận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện