Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, mặt mày có vẻ kích động. Rất nhanh phát hiện thêm mấy di hài Nhân Yêu lưỡng tộc. Nhìn Sư Hồn bên cạnh hắn khẽ quát:
"Đi!"
Linh quang lóe lên, Sư Hồn chợt phát sinh biến hóa, thân hình duỗi thẳng rồi biến thành một thiếu niên dung mạo anh tuấn hệt như Sư Tranh.
Thân hình Sư Tranh chợt lóe tới bên cạnh hài cốt, khom lưng cầm lấy túi trữ vật.
Đơn giản như vậy sao?
Lâm Hiên không chút vui mừng mà thầm kinh nghi bất định.
Oanh một tiếng truyền vào tai. Túi trữ vật đột nhiên nổ mạnh hóa thành một tầng hỏa diễm đỏ ối đem thân hình Sư Tranh bao bọc, đường đường là yêu hồn Hóa Hình Hậu Kỳ mà không chút phản ứng, như băng tuyết rơi vào hỏa lò trong khoảnh khắc hòa tan đi.
Thấy thế Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi.
Uy lực bẫy rập thật đáng sợ, nếu đổi lại là hắn kết cục cũng không tốt hơn chút nào.
Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng rất nhanh nét mặt trở nên lại âm trầm. Vừa quay đầu thì một thân ảnh hiện trong tầm mắt.
Người này vận nho bào, dung mạo nho nhã cùng chòm râu dài ba tấc.
Ngay lập tức Lâm Hiên cảm giác luồng áp lực cường đại không kém khi đối mặt Vạn Giao Vương.
Vọng Đình Lâu!
Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ.
Vọng Đình Lâu tùy tiện gần đứng ở nơi đó nhưng lại như uyên thuần nhạc trì, tản mát ra khí thế vô cùng đáng sợ.
Trong lòng thấp thỏm nhưng Lâm Hiên không thể lùi bước.
Nhất thời bầu không khí trở nên ngưng trệ.
Ánh mắt Vọng Đình Lâu đảo qua Lâm Hiên thì khẽ nhíu mày. Tuy nhiên trên mặt lại lộ nụ cười, mở miệng ngoài dự đoán của hắn.
"Lâm đạo hữu, ngươi có hứng thú hợp tác cùng ta chăng?"
"Hợp tác?" Lâm Hiên ngẩn ngơ.
"Không sai, ta và ngươi liên thủ trừ Cổ Ma." Thần sắc Vọng Đình Lâu bình thản nói.
"Hừ, không phải các hạ đi cùng Cổ Ma sao?"
"Chẳng lẽ đạo hữu nhìn không ra ta và lão ma chỉ tạm thời cùng đường. Đã tới chỗ này thì cần gì phải giả bộ nữa."
"Cùng các hạ hợp tác cũng được, tuy nhiên thực lực ngươi vượt xa Lâm mỗ. Sau khi diệt sát Cổ Ma thì Bảo vật của Tiên nhân không phải là đồ trong túi ngươi sao? Khi đó e rằng sinh tử của Lâm mỗ cũng nằm trong tay ngươi"
"Vậy đạo hữu muốn như thế nào?" Trên mặt Vọng Đình Lâu lộ ra một tia cười khổ: "Nếu ta nói đem Tiên nhân chi bảo chắp tay nhượng lại, e rằng đạo hữu cũng không tin."
"Nói thừa, đạo hữu đường đường là Nhân Giới đệ nhất cao thủ, tiến Tu La Môn không phải muốn Bảo vật thì là mục đích gì?" Lâm Hiên tức giận nói.
"Cứ cho là thế, bất quá các hạ cũng không cần phải tự ti, ngươi không phải là tu tiên giả bình thường. Tuệ Thông của Vạn Phật Tông từng bại trong tay ngươi, khi đó đạo hữu mới là Nguyên Anh kỳ. . ."
Lâm Hiên nghe mà thoáng biến sắc.
"Ha ha, xem bộ dáng đạo hữu thì ta đoán không sai." Lần này, ngữ khí của Đình Lâu mang vài phần chế diễu.
"Được rồi, ta liên thủ với ngươi, không cần ngươi nhượng Bảo vật. Điều kiện này căn bản là không thực tế, ta chỉ muốn ngươi hứa một chuyện." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Hứa?"
"Không sai, diệt sát xong Cổ Ma, chúng ta các bằng thủ đoạn tranh đoạt Bảo vật, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, đạo hữu không được lấy mạng ta. Về điều này ta cần đạo hữu phát tâm ma chi thệ."
"Tâm Ma chi thệ?" Vọng Đình Lâu ngạc nhiên: "Lời này của đạo hữu ý gì, tu vi hai ta đã đến cảnh giới này thì Tâm Ma chi thệ còn có hiệu quả gì?"
"Không sai, khẳng định ngươi có thể đem lời nguyền giải trừ. Nhưng nếu ta có yêu cầu hà khắc, bình thường không nói nhưng lúc đạo hữu đột phá bình cảnh, không chừng lại tẩu hỏa nhập ma."
"Hừ, đạo hữu nói chỉ là trên điển tịch ghi chép mà thôi, ai biết thật hay giả?" Vọng Đình Lâu khoát tay áo.
"Mặc kệ thế nào, đạo hữu nguyện ý mạo hiểm chăng?" Lâm Hiên mỉm cười nói: "Ta và ngươi không oán không cừu, có Tâm Ma chi thệ trói buộc, Lâm mỗ tin sẽ giữ được mạng nhỏ này."
"Được!"
Vọng Đình Lâu nghĩ một chút liền gật đầu, yêu cầu này hợp tình hợp lý nên liền phát thệ.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vừa lòng vẻ, đang muốn thương lượng hợp tác thì Vọng Đình Lâu lại mở miệng : "Đạo hữu đã có thành ý, vậy có phải nên kêu một vị đồng đạo khác trong Thiên Cơ Phủ ra hay không?"
***
Bên kia, trong hồn niệm không gian. Hư ảnh cơ hồ không tin vào mắt mình.
Xa xa, Điền Tiểu Kiếm bị Ma Niệm Thần Lôi nuốt hết nhưng không chút thương thể.
Lúc này họ Điền lại có một cảm giác ấm áp. Hắn duỗi tay, cột sáng xác thật rất ấm áp. Bất quá theo bản năng, thân hình chợt lóe thuấn di ra xa hơn mười trượng.
"Chân Ma chi thể, tiểu tử này lại là Chân Ma chi thể."
Tiếng cười âm u quái dị thanh truyền vào tai, hư ảnh kinh ngạc cùng mừng như điên, lớn tiếng kêu lên.
"Ai. . . Ai ở chỗ này la hét?"
Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trắng nhợt quay đầu, tiếp tục dùng thần thức cẩn thận đảo qua nhưng vẫn không phát hiện ra đối phương.
"Ha ha, ở chỗ này chờ mấy trăm vạn năm, rốt cục Thiên lão cũng mang gia hỏa Chân Ma chi thể tới cho ta" Tiếng cười hắc hắc quái dị lại vang vọng khắp không gian.
***
Tại địa cung dưới lòng Sơn Đỉnh.
Lâm Hiên biến sắc. Vọng Đình Lâu không hổ là Nhân giới đệ nhất cao thủ. Ở nơi thần thức bị hạn chế thế này mà vẫn khám phá ra hàng tung Nguyệt Nhi.
Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, Nguyệt Nhi đã hiện ra trước mặt hai người.
Ánh mắt Vọng Đình Lâu đảo qua, trên mặt lộ hài lòng: "Không tồi, vị đạo hữu này cũng là Ly Hợp, ba chúng ta liên thủ nắm chắc diệt sát được Cổ Ma."
Lời còn chưa dứt thì tay trái rung lên, từ ống tay áo rơi ra một tấm phù triện tỏa ngân quang lóng lánh bay tới Nguyệt Nhi.
Không có sát khí nhưng cẩn thận là không thừa. Lâm Hiên nâng tay trái, không gian bên người Nguyệt Nhi dao động như sóng nước. Một đại thủ màu xanh lóng lánh xuất hiện, bụp một cái đã đem phù triện chộp lại.
"Đạo hữu làm gì vậy?" Lâm Hiên nhướng mày mở miệng.
"Tại hạ không ác ý, đây là Ẩn Thân Phù."
"Ẩn Thân Phù?"
"Ta có thể khám phá hành tung vị tiên tử này là do sở hữu một kiện bảo vật đặc thù. Còn Cổ Ma có phát hiện được hay không thì rất khó nói. Tấm phù này có thể đem thân hình nữ đạo hữu này hoàn toàn giấu đi, rất thích hợp để đánh lén lão ma."
Vọng Đình Lâu nói rất có lý nhưng ánh mắt Lâm Hiên vẫn đầy vẻ hoài nghi: "Có bảo vật như vậy sao đạo hữu không tự dùng?"
"Đạo hữu thật là cẩn thận, tấm Linh Phù là từ Linh giới lưu truyền xuống, tuy thần kỳ nhưng vẫn có điểm bất lợi." Vọng Đình Lâu tiêu sái vuốt chòm râu.
"Bất lợi?"
"Ừm. Phù này chỉ có tác dụng trong vòng nửa canh giờ mà thôi, tuy rằng hoàn toàn che dấu được hành tích nhưng điều kiện tiên quyết là không được cử động, nếu không sẽ mất đi hiệu quả..."
Nghe Vọng Đình Lâu nói như vậy, vẻ nghi ngờ trong mắt Lâm Hiên tan đi.
Thời gian hạn chế thì không nói, riêng điều không thể động khiến giá trị phù này đại giảm. Tuy nhiên để Nguyệt Nhi dùng đánh lén là chủ ý không tồi.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua tấm phù, xem xét không thấy bất luận điều gì không ổn mới đưa cho Nguyệt Nhi.
"Được rồi, Cổ Ma có thể đến đây bất cứ lúc nào, chúng ta nên tính xem ứng phó thế nào. Đối phương là phân hồn của thượng giới ma tổ, sở hữu pháp thuật huyền diệu vượt xa chúng ta nghĩ."
Vọng Đình Lâu chờ Lâm Hiên kiểm tra phù triện, rốt cục không nhịn được mở miệng thúc giục.
***
Tại hồn niệm không gian.
Trên mặt Điền Tiểu Kiếm tràn đầy vẻ cảnh giác.
Chỉ thấy cách hắn chừng hơn trăm trượng hắc quang chợt lóe, một yêu vật cực lớn thân cao hơn mười trượng dần dần hiện ra, tản mát ra một loại khí phách bễ nghễ
thiên hạ khiến họ Điền đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng qua rất nhanh hắn phát hiện quái vật đáng sợ này không có chân thể, chỉ là một hư ảnh nhàn nhạt mà thôi.
"Ngươi là ai?" Điền Tiểu Kiếm cẩn thận mở miệng dò hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, quả nhiên là chân ma chi thể"
Trên mặt hư ảnh tràn đầy vẻ hưng phấn, ngoài ra còn thêm vẻ mờ mịt.
Chân ma chi thể là tồn tại trong truyền thuyết. Từ bao đời nay, Thánh tộc tại Ma giới chỉ xuất hiện mình hắn là Chân ma chi thể mà thôi. Nhân tộc căn bản không có khả năng.
Hư ảnh chợt lóe bay tới.
Tại không gian nhỏ hẹp này không có đường trốn. Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm, phất tay áo một cái. U Minh Toái Tâm Kiếm bắn ra hàng vạn hàng nghìn tia quỷ khí, như thiểm điện kinh lôi chém tới.
Đối phương quỷ dị khó lường, Điền Tiểu Kiếm vừa ra tay đã dốc toàn lực, uy lực tự nhiên không nhỏ.
Nhưng điều không thể ngờ đã xảy ra khiến Điền Tiểu Kiếm biến sắc.
Bảo vật của hắn có thể trảm phá cả nguyên thần. Hư ảnh kia không tránh không né nhưng U Minh Toái Tâm Kiếm xuyên qua thì không có hiệu quả gì.
Lúc này quái vật đã tới trước mặt hắn, trên mặt mang theo vẻ hấp dẫn, cười quái dị mở miệng:
"Ngươi muốn phi thăng thành tiên chăng?"
***
Kinh nghiệm tranh đấu của Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu cực kỳ phong phú, rất nhanh thương lượng ra sách lược.
Nguyệt Nhi duỗi tay đem Ẩn Thân Phù dán trên thân, thân hình dần dần trở thành nhạt, cuối cùng hoàn toàn không thấy, tất cả khí tức biến mất. Lâm Hiên ở bên cạnh nhưng không chút cảm ứng. Không hổ là bảo vật nơi Linh giới, sự huyền diệu vượt xa Ẩn nặc phù cùng Liễm Khí Thuật.
Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu khoanh chân ngồi, bắt đầu khôi phục thể lực.
Khoảng nửa canh giờ sau thì một thân ảnh cự đại đen như mực ánh vào tầm mắt, toàn thân bao bọc một tầng lân giáp dày đặc.
Hai con mắt đỏ lòm to như hai quả chuông đồng bắn ra hung quang bốn phía. Một đôi mắt khác tỏa ra hàn quang thì băng lãnh, trên đầu một đôi mọc ra một đôi sừng sắc nhọn, có những họa văn kỳ ảo phức tạp, nhìn qua giống như một pháp trận kỳ dị kỳ dị.
Răng nanh lộ ra ngoài, không ngờ lại có ba cái lỗ mũi. Khuỷu tay, các đốt ngón tay chỗ yếu hại đều có cốt đao sắc nhọn vươn ra.
Ma khí toàn thân chưa lộ nhưng một thân linh áp nào phải nhỏ.
Cổ Ma!
Trong đại sảnh không biết có cấm chế gì mà thần thức Cổ Ma cũng bị áp chế, chẳng qua nhãn lực của lão ma vượt xa tu sĩ Nhân Tộc.
Ánh mắt đảo qua Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu thì lộ phần kinh nghi.
Lão ma đang muốn mở miệng thì Lâm Hiên đã phất tay áo một cái, một đạo thanh quang bay vút ra đón gió chợt lóe rồi tăng vọt, như một vết sao băng hung hăng trảm tới Cổ Ma.
Đối phương xuất thủ tàn nhẫn khiến Cổ Ma có chút kinh ngạc.
Hồng quang trong mắt chợt lóe, lão ma tế ra một kiện bảo vật là một thanh Ma đao. Thể tích cũng nhanh chóng tăng vọt, linh hoạt tới cực điểm dễ dàng ngăn cản Thanh Hỏa Kiếm.
Tiếng đoành đoành bạo liệt truyền vào tai, hai kiện bảo vật đều tỏa ra linh quang chói lòa tranh đấu trên không, nhất thời khó phân thắng bại.
Lâm Hiên không mấy bất ngờ về điều này. Đến như Vọng Đình Lâu mà cũng kiêng kị Cổ Ma.
Lại nghe tiếng cười lạnh của Cổ Ma thanh âm truyền vào trong tai: "Tiểu tử dám động thủ với bản tôn, quả thật không biết sống chết."
Sau đó lão ma lại quay đầu về phía một bên khác: "Vọng đạo hữu, đây là ý gì, không lẽ ngươi đã quên sự liên thủ giữa hai ta?"
Cổ Ma biểu hiện ra sự trấn định nhưng trong lòng bốn bề sóng dậy.
Thông đạo mà tiểu tử Ly hợp sơ kỳ này đi vào rõ ràng là tử lộ, hắn sao có thể đến đây?
Chẳng qua lão ma kiêng kị chính là Vọng Đình Lâu, không ngờ gia hỏa này vô cùng giảo hoạt, không bị trúng kế.
Trong lòng kinh nghi nhưng lão ma vẫn cố gắng thuyết phục: "Vọng đạo hữu, ngươi bội ước là không muốn phi thăng đến thượng giới sao?"
"Không cần ngươi lo điểm này, không có ngươi ta vẫn dư sức đối phó thiên kiếp." Vọng Đình Lâu khẽ nhếch miệng trả lời.
"Thật sao? Với thực lực của ngươi có thể thành công phi thăng, nhưng tới thượng giới không có bản tôn bảo vệ ngươi cho là dễ chịu sao, nói thật cho ngươi biết tu sĩ phi thăng..." Cổ Ma cười lạnh, ngữ khí lộ vẻ uy hiếp rõ ràng.
Song lời lão ma còn chưa dứt thì Vọng Đình Lâu đã phất một cái, một kiện pháp bảo dài hơn tấc bay vút ra. Chỉ thấy kim quang bắn ra bốn phía, bên trong chứa có một con Bàn Long, một cỗ khí tức thần bí cuồn cuộn tuôn ra.
"Kim Lan Bút!"
Cổ Ma biến sắc nhìn chằm chằm bảo vật, ngữ khí đầy vẻ không thể tin: "Không có khả năng. Kim Lan Bút này ở thượng giới cũng không có nhiều, sao ngươi luyện chế được nó?"
Có câu ngựa tốt cần yên cương đẹp. Thần thông Nho môn chú trọng đem pháp thuật phối hợp hoàn mỹ với pháp bảo, một cây bút tốt có thể khiến tu sĩ múa bút vẩy mực, đem lục nghệ phát huy đến mỹ mãn.
Vọng Đình Lâu xuất ra Kim Lan Bút, thực lực bạo tăng ba thành khiến lão ma biến sắc không thôi.
***
Bên kia, tại hồn niệm không gian,
Điền Tiểu Kiếm trừng mắt. Trên mặt lộ vẻ mờ mịt nhìn hư ảnh trước mắt: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Ta nói, ngươi muốn thành tiên chăng?"
Trên mặt hư ảnh mang đầy vẻ hấp dẫn, thanh âm như thấm vào đáy lòng người.
Đây là một loại mị thuật vô cùng cao minh. Mị hoặc không phải thần thông mà chỉ nữ tu mới có thể tập luyện.
Thân là Cổ Ma chi chủ, hư ảnh sở trường về thuật này. Tại lúc toàn thịnh có thể thao túng cả đại năng tu sĩ, hiện tại tuy mất đi sức mạnh nhưng vẫn còn một chút hiệu quả