Ánh mắt đảo qua, hô hấp của Lâm Hiên trở nên dồn dập đi lên. Cái hộp này giống hệt cái lần trước được Kim Nghĩa lấy ra.
Bàn tay hắn lại lật chuyển. Lấy ra một cái hộp ngọc không, chính vì nó mà hắn và Tiêm Mạc Y Lam đã trở mặt.
Bảo vật bình thường đương nhiên không thể lọt vào mắt Tiêm Mạc Y Lam, như vậy có thể thấy được Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc nghịch thiên thế nào.
Lâm Hiên đem chiếc hộp ngọc mở ra. Quan sát dưới đáy có lót gấm minh hoàng, ở giữa hộp lại có một cái bình gốm tinh xảo.
Trên bình còn dán mấy tấm phù triện. Nếu sở liệu không sai, bên trong sẽ có Dược Linh. Lâm Hiên không dám lỗ mãng xé rách cấm chế. Chần chờ một chút thì hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt thì đồng tử đã biến thành màu bạc rực rỡ.
Cái bình liền trở nên mơ hồ, một quang cầu nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, mà ở trong có một viên dan dược cỡ hạt đậu chuyển động không ngừng.
Đúng là Dược Linh!
Nhìn thấy nó thì Lâm Hiên vô cùng hưng phấn. Đúng là thiên lão đã giúp, có vật này thì hắn lại có thêm một đòn một sát thủ.
Nói về thủ đoạn sát thủ, Lâm Hiên đương nhiên không chỉ có một đòn. Lần trước đối mặt hóa thân với Độc Long Lão Tổ, có một bảo vật hắn chưa kịp dùng.
Bàn tay duỗi thì một tấm phù triện đen đúa từ ống tay áo bay ra. Thế Kiếp Phù này hắn mua tại bí thị trong Cửu Tiên Thành. Có hiệu quả tương tự như thế thân độ kiếp đại pháp của ma đạo. Hắn đem hai bảo vật để chung một chỗ, sau này gặp nguy cơ liền có thể sử dụng.
Cảm thấy mỹ mãn, Lâm Hiên định tiếp tục kiểm kê bảo vật thì đúng lúc này, một điểm dao động khác thường từ bên ngoài truyền vào động phủ.
Thần sắc Lâm Hiên nhất động, từ đầu ngón tay kích bắn ra một đạo pháp quyết. Cấm chế mở ra, một đạo hỏa quang bay vào.
Truyền Âm Phù.
Lâm Hiên mở bàn tay, vật này liền như có thông linh rơi xuống. Theo sau hắn cúi đầu đem thần thức chìm vào. Rất nhanh vẻ mặt liền âm trầm, khóe miệng lộ tia cười lạnh: "Thật không biết sống chết."
Lời còn chưa dứt thì cuồng phong chợt khởi, Lâm Hiên đã bay ra ngoài động phủ.
Hai khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung ánh vào mi mắt.
Thượng Quan tỷ muội mặt mày lo lắng, thấy Lâm Hiên thì vui vẻ ra mặt, vội vàng làm đại lễ.
"Không cần đa lễ, các ngươi nói Thiên Hỏa Tông không biết sống chết, dám khởi binh tới Nguyên Quy đảo vấn tội?"
"Vâng" Thượng Quan Nhạn thi lễ, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Lần trước tiền bối diệt sát đám tặc tử Thiên Hỏa tông, tên thiếu chủ là tôn nhi của Thiên Hỏa thượng nhân, lão quái vật tức giận khởi binh tới đây"
"Hừ, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ thì có gì đáng kiêu ngạo? Thiên Hỏa thượng nhân ở đâu, tình huống hiện tại thế nào?" Lâm Hiên lạnh lùng hỏi.
"Cũng may địch nhân không ẩn tàng hành tung, chúng ta sớm phát hiện bọn họ xuất hiện ở hải vực phụ cận. Mẫu thân lệnh tất cả đệ tử không được xuất chiến, đem hộ phái đại trận mở ra."
"Đây là lựa chọn chính xác, lệnh đường thật thông tuệ" Lâm Hiên khẽ gật đầu.
"Còn thỉnh tiền bối xuất thủ tương trợ, hộ phái đại trận không tri trì được bao lâu nữa"
"Dẫn đường phía trước!"
“Vâng” Hai thiếu nữ đại hỉ, dắt tay nhau hóa thành một đạo kinh hồng bay đi, thân hình Lâm Hiên chợt lóe, không nhanh không chậm theo sau.
Mới rời khỏi Vong Ưu Cốc đã cảm ứng được lệ khí trùng thiên. Lâm Hiên khẽ nhíu mày, toàn thân nổi thanh quang đem hai tỷ muội bay đi.
Với độn thuật của hắn, cơ hồ thoáng cái là đến.
Chỉ thấy trên không một ngọn núi nhỏ trôi nổi ba bốn trăm tu tiên giả, tất cả đệ tử Bách Thảo Môn đều tề tụ nơi đây.
Mà càng lên cao thì bị một tầng sương mù dày đặc bao bọc, đây chính cấm chế của hộ phái đại trận.
Lúc này trong tầng sương mù dày đặc không ngừng truyền ra tiếng vang ầm ầm. Ngẫu nhiên còn thấy băng tiễn lôi hỏa chớp lóe, đại trận lung lay như sắp đổ.
Trên mặt Thượng Quan Mộ Vũ đầy vẻ lo lắng, bất quá khi nhìn thấy Lâm Hiên thì chuyển sang vui mừng, uyển chuyển thi lễ: " Xin lỗi tiền bối, vãn bối thật bất đắc dĩ, là nhất phái chi chủ mà không có thực lực hóa giải nguy cơ trước mắt, nên. . ."
"Được rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."
Lời còn chưa dứt, phía trên đã có thanh âm khó nghe truyền xuống: "Thượng Quan tiện tỳ, ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám hạ sát chất nhi của bổn lão tổ, tưởng rằng trốn ở phía sau cấm chế liền an toàn sao. Hôm nay lão phu tới báo lại cừu, muốn đem cả đám Bách Thảo Môn các ngươi trừu hồn luyện phách, sau đó từ từ hành hạ. . ."
Thanh âm còn đầy vẻ oán độc. Không cần phải nói, chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Hỏa tông.
"Hừ, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà khẩu khí thật lớn. Thượng Quan đạo hữu, chúng ta lên đó gặp hắn một chút chứ?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Tiền bối có lệnh, thiếp sao dám bất tuân?"
Thượng Quan Mộ Vũ cũng nở nụ cười, có một vị đại cao thủ như Lâm Hiên tọa trấn, nàng còn phải sợ cái gì.
"Nương, ta cùng tỷ tỷ cũng muốn lên"
Thanh âm trong trẻo của Thượng Quan Linh lại vang lên, Thượng Quan Nhạn dù không lên tiếng nhưng có vẻ chung ý định với muội muội.
"Linh nhi, không nên bướng bỉnh, lần này không phải chúng ta đi du ngoạn" Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Mộ Vũ khẽ nhíu, nhẹ giọng trách mắng.
"Vâng . ." Thượng Quan Linh đương nhiên không dám trái lời mẫu thân.
"Được rồi, nếu hai nha đầu này muốn xem nhiệt náo, mang theo chúng cũng hề gì" Bất chợt Lâm Hiên lên tiếng.
Hắn đã mở miệng, Thượng Quan Mộ Vũ đương nhiên không dám phản bác. Khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
"Tiền bối đã nói như vậy, thiếp cẩn tuân pháp dụ. Hai nha đầu, lát nữa ra khỏi cấm chế không được chạy loạn, đều phải nghe lệnh hành sự."
"Vâng!"
"Đi thôi, e rằng cấm chế của quý phái đã không chịu nổi."
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn sương mù, theo sau toàn thân nổi thanh quang bay vút lên.
Thượng Quan Mộ Vũ cùng hai nữ nhi tu luyện cùng công pháp, độn quang chung một chỗ theo sau.
Tiếng ầm ầm bạo liệt không ngừng truyền ra. Rời cấm chế thì chỉ thấy cả Nguyên Quy đảo bị bao phủ trong một vùng chướng khí mù mịt.
Dõi mắt nhìn lại, cả ngàn tu sĩ tụ thành một vùng đen ngòm.
Đầu lĩnh là một lão giả vận hắc bào thân cao chưa đầy ba tấc, lùn đến mức không thể lùn hơn nữa. Tóc cũng màu đỏ khiến người chú ý, má trái còn có một vết sẹo do đao rạch.
Nhìn thấy hai đạo độn quang ra khỏi cấm chế, Hồng phát lão giả mừng rỡ, theo sau liền âm trầm xuống.
Tay phải lão giơ lên, nhất thời đám tu sĩ Thiên Hỏa Tông ngừng công kích.
"Thượng Quan tiện tỳ, cuối cùng cũng dám ra đây sao. Thật to gan, không ngờ dám giết hại tôn nhi của bổn lão tổ, ta muốn đem ngươi trừu hồn luyện phách, vĩnh viễn không được siêu sinh"
Hồng phát lão giả âm lệ lên tiếng, có thể nghe được hận ý đến cùng cực.
"Trừu hồn luyện phách, khẩu khí thật lớn, ngươi cho là ngươi là ai?"
Không ngờ trả lời lão giả lại là một tràng cười nhạo. Theo sau kinh hồng chợt tắt, lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường.
Bị chế nhạo trước mặt chúng đệ tử. Thiên Hỏa thượng nhân giận điên lên, bất quá khi lão phóng xuất thần thức đảo qua trên người đối phương thì sắc mặt đại biến, vẻ giận dữ tan thành mây khói. Tựa hồ còn chưa tin điều mình đã thấy, lại đem thần thức thả ra.
Sâu không lường được!
Thái thượng trưởng lão của Thiên Hỏa tông nhìn không ra cảnh giới cụ thể của Lâm Hiên, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Thân thể lão phát run, thậm chí hàm răng ra vào nhau lách cách.
"Tiền bối. . . Tiền bối là tu tiên giả Ly Hợp hay Động Huyền?"
"Với đạo hữu thì có gì khác nhau sao?" Lâm Hiên thản nhiên nói.
Sắc mặt hồng phát lão giả càng trở nên khó coi. Lời này của đối phương không sai. Bất luận đối phương là Động Huyền hay Ly Hợp, sát diệt một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ như lão chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Vốn đến báo thù, không ngờ lại chui vào tử địa. Thiên Hỏa thượng nhân sợ hãi đến kinh hồn táng đảm.
"Ha ha, tiền bối. hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Hừ, ta vừa mới nghe ngươi nói, muốn đem tất cả người của Bách Thảo Môn trừu hồn luyện phách, chẳng lẽ là ta nghe sai?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Trên mặt Thiên Hỏa thượng nhân hiện tia xấu hổ, bất quá xem như lão còn cơ trí: "Tiền bối sao có thể nghe lầm. Lời đó chỉ là vãn bối nói giỡn cùng các đạo hữu Bách Thảo Môn mà thôi"
"Nói giỡn, vậy công kích mới vừa rồi là thế nào?"
Thiên Hỏa thượng nhân cứng họng. nhất thời chưa nghĩ ra được cách giải thích cho tốt.
"Đạo hữu cũng không cần khua môi mua mép, phủ nhận cũng vô dụng. Ngươi nói là hiểu lầm sao. Cho ngươi biết, tôn nhi cùng hai trăm thủ hạ của ngươi đều chết dưới một kích của Lâm mỗ. Ngươi tới tìm ta đâu có sai, thật là oan có đầu nợ có chủ." Lâm Hiên mỉm cười nói.
“Thế a…”
Thiên Hỏa thượng nhân ngẩn ngơ, theo sau lại cung kính cúi đầu trước Lâm Hiên: "Thì ra là đám tử tôn vô dụng đó chết trong tay tiền bối, xin nhận một lạy của vãn bối, đại ân đại đức của người ta khắc trong tâm khảm."
"A?"
Lâm Hiên là thật sự rúng động, hắn đã sống tám trăm năm. Từng gặp qua những kẻ không biết xấu hổ nhưng chưa từng gia hỏa vô sỉ đến thế này, bình tâm mà nói đây cũng là một loại bản lãnh.
"Thử rõ ta nghe xem?"
"Đều tại vãn bối quản giáo không nghiêm, dưỡng cho tiểu súc sinh có tính cách ngông cuồng làm bại hoại gia phong. Vãn bối sớm muốn thanh lý môn hộ, không ngờ tiền bối đã vất vả, đại ân đại đức này vãn bối suốt đời không quên"
Thiên Hỏa thượng nhân chân tình tha thiết nói. Luận bản lãnh mặt dày của lão, ngay cả Lâm Hiên cũng cảm thấy bội phục, tự thẹn không bằng.
Hắn lại vỗ tay cười to: "Đạo hữu xin đứng lên, ngươi khổ tâm như thế là muốn giữ mạng sao? Bất quá đạo hữu có nghe qua một câu, gọi là khéo quá hoá vụng."
"Này. . . Tiền bối nói thế là sao?” Thiên Hỏa thượng nhân cảm giác có điểm không ổn, trên mặt vẻ đầy vẻ thấp thỏm.
"Xem ngươi diễn trò quá mức, đối mặt cừu nhân sát hại tôn tử cũng có thể khúm núm như thế. công phu ẩn nhẫn đến bực này, Lâm mỗ
tự thẹn không bằng. Sau này tất là tai họa ngầm, ngươi nói Lâm mỗ có thể không quản? Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó đoán. Hiện tại ngươi một bộ trung thực trước mặt Lâm mỗ, có phải khi nào có cơ hội sẽ quay lại cắn trả ta?"
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì khuôn mặt Thiên Hỏa thượng nhân đã trắng bệch. Không ngờ đối phương lại thấu triệt lão như thế.
"Tiền bối, người. . . Người hiểu lầm, vãn bối chỉ có cảm kích đối với người. Nào dám tồn tại tâm lý bất kính?"
"Ha ha, ngươi không cần xảo ngôn nữa, đã đến đây thì có thể đi chết"
Vừa dứt lời Lâm Hiên giơ tay phải lên. Thiên Hỏa thượng nhân hoảng sợ vỗ vào sau ót, há miệng phun ra một thanh tiên kiếm đỏ rực. Theo sau thân hình lão khẽ chuyển đã hiện trên thân kiếm. Tiếng vù vù nổi lên, nhanh như điện chớp bắn về phía xa xa.
“. . . Hừ, nhân kiếm hợp nhất? Bằng chút thần thông này mà muốn đào tẩu trước mặt Lâm mỗ sao?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh, năm ngón tay phải nhẹ nhàng bóp lại.
Ô ô. . .
Dường như gió núi thổi qua, thiên địa nguyên khí phụ cận điên cuồng nổi lên, cũng không thấy băng hỏa lôi tiễn gì mà một tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai.
Bành! Không ngờ Thiên Hỏa thượng nhân tự nổ thành một đoàn huyết vụ, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát.
Một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ khiến Bách Thảo Môn trước nay nơm nớp lo sợ, hiện tại trước mặt Lâm Hiên chỉ như một con kiến hôi.
Đám tu sĩ Thiên Hỏa tông hoảng sợ vô cùng. Lão tổ đã bị diệt. Cũng không cần có ai hô hoán, gần ngàn tu tiên giả liền lập tức giải tán.
Để những người này rời khỏi đây là một mối họa. Tin tưởng không bao lâu nữa sẽ truyền ra lời đồn Bách Thảo Môn có một tu sĩ Ly Hợp, thậm chí là Động Huyền Kỳ sẽ lan khắp Đại Hoang hải vực.
Vô độc bất trượng phu. Lâm Hiên liền điểm ra một chỉ. Thủy nguyên khí điên cường tụ tập, vô số thủy tiễn băng tiễn xuất hiện trong tầm mắt.
Sau một khắc thì vạn tên tề phát. Toàn bộ tu sĩ Thiên Hỏa tông đều bị đánh cho thân thể thủng lỗ chỗ như cái sàng. Theo sau hỏa quang chợt lóe, ngay cả hồn phách bọn họ vừa hiện cũng tan thành khói bụi.
Tiền bối này khẽ vẫy tay mà diệt gọn nguyên một tông môn. Thượng Quan Mộ Vũ lau mồ hôi trên trán, càng thêm sợ hãi đối với Lâm Hiên.
Mà ánh mắt hai nữ nhi của nàng lại sáng ngời. Làm cao thủ thật là uy phong, khoái ý ân cừu. Nếu như có thể bái tiền bối Lâm Hiên làm thầy. . .
Đương nhiên chỉ là mơ ước mà thôi. Nghe mẫu thân nói vị tiền bối này là lão tổ Ly Hợp. Hai tỷ muội nàng đều mới bước lên tu tiên đạo, ngay cả Trúc Cơ còn chưa thành. Nghĩ tới đây cơ hồ cả hai đồng thời thở dài.
"Được rồi, địch nhân đã diệt. Lâm mỗ muốn hồi động phủ, phu nhân nếu có sự tình thì trực tiếp phát Truyền Âm Phù cho ta"
Lâm Hiên thản nhiên nói, hắn còn phải về kiểm kê bảo vật của Độc Long lão tổ. Khẳng định đây là một khoản tài phú lớn đến không tưởng.
"Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ, vãn bối ở đây cung tiễn người." Thượng Quan Mộ Vũ khẽ bái, hai thiếu nữ cũng vội quỳ xuống.
"Không cần đa lễ." Thanh âm còn lưu ở chỗ này, chẳng qua Lâm Hiên sớm đã đi xa. Lần này diệt trừ Thiên Hỏa Tông, hắn hiển lộ thần thông cũng khiến đám Bách Thảo Môn kinh hoảng, tin tưởng đệ tử trong môn tuyệt không dám nhiều chuyện đồn đại về hắn.
Lúc này đã về tới động phủ, Lâm Hiên nghỉ tạm rồi tới luyện công phòng. Khoanh chân mà ngồi, sau đó duỗi tay lấy ra bảy tám túi trữ vật.
Lâm Hiên cầm lấy một cái nhẹ nhàng run lên.
Rầm rập thanh âm truyền vào tai. Sau khi quang hà thu liễm thì các loại tinh thạch đủ mọi màu sắc hiện ra, cơ hồ lấp đầy cả luyện công phòng.
Tất cả đều là thượng phẩm tinh thạch. Trong đó có một bộ phận nhỏ là cực phẩm.
Tuy nhiên do không gian nơi đây không đủ mà trong túi còn chứa tới hơn phân nửa lượng tinh thạch.
Tinh thạch nhiều thế này thật ngoài ý muốn, Lâm Hiên lại tiếp tục kiểm kê cái túi thứ hai.
Lần này là đủ loại chai bình. Hắn cầm lấy một cái bình mở nắp, mùi hương nhẹ nhàng đi ra.
Ngọc Linh Đan!
Trong các bình có rất nhiều loại linh đan, tác dụng cũng không giống nhau. Tăng tiến pháp lực, đột phá bình cảnh, trị liệu thương thế, phụ trợ khôi phục. . .
Thậm chí có cả những viên độc dược đen tuyền mà Lâm Hiên cũng vô pháp nhận ra, đương nhiên không dám tùy tiện ăn bậy.
Tiếp theo hắn lại đem túi trữ vật thứ ba mở ra. Lần này xuất hiện đủ loại tráp, hộp gỗ.
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, đem một cái hộp gỗ mở ra. Vật bên trong như là vỏ cây thập phần kỳ quái, chẳng qua họa văn có điểm kỳ lạ, hơn nữa còn tản ra hương khí nhàn nhạt.
"Tử Kim Bì."
Lâm Hiên mừng rỡ, đây là một loại tài liệu cực kỳ giá trị. Như vậy trước mắt đều là tài liệu quý hiếm.
Lâm Hiên tiếp tục kiểm kê. Sau hai canh giờ thì hắn ngẩng đầu mừng rỡ. Nói về tài liệu để luyện chế Cửu Thiên Tu Du Hỏa Kiếm. Những loại trước mắt cộng thêm với số trên người, cơ hồ đã thu thập đầy đủ.
Đáng tiếc còn thiếu một số ít loại vô cùng trân quý. Nhưng không có vấn đề, Lâm Hiên tin tưởng thời gian tới sẽ thu thập được toàn bộ.
Còn lại một số tài liệu tạm thời không dùng được. Có thể bán cho phường thị đổi lấy tinh thạch, hoặc là giao dịch với các tu sĩ cao cấp khác.
Trong các chai thì chứa các loại yêu đan cùng bậc.
Còn có một số ít yêu đan khác với yêu tộc, như đã xảy ra biến dị nào đó.
Lâm Hiên tới Linh Giới đã lâu, xem rất nhiều điển tịch. Thời điểm hai giới đại chiến thời thượng cổ, đại đa số yêu quỷ trốn trở về âm ty nhưng vẫn còn bộ phận nhỏ ở tại Linh giới.
Bộ phận dư nghiệt của âm ty này tám chín phần đều bị tu sĩ Linh Giới tìm giết, bất quá vẫn còn những con cá lọt lưới.
Mà yêu quỷ Âm Ti Giới chủng loại đa dạng, trong đó có một loại Minh Thú Tộc có vài phần tương tự cùng yêu tộc Linh Giới. Chẳng lẽ đây là nội đan của Minh thú hoặc hậu duệ của chúng?
Lâm Hiên đem một viên yêu đan cỡ nắm tay hài nhi đến trước mắt. Nó đen như mực, có thể cảm giác bên trong ẩn chứa âm khí, xem ra dụ đoán không sai.
Lâm Hiên thu về sau đó lại cầm lấy một cái túi trữ vật khác.
Lần này là đủ loại bảo vật.
Kiếm tiên, trường mâu, đoản kích, cửu tiết tiên, mười tám ban binh khí toàn bộ đầy đủ. Trong đó còn có không ít pháp bảo Thiên Trọng Môn. Lão quái vật Động Huyền Kỳ thu thập quả nhiên phong phú.
Lâm Hiên đem một thanh kiếm tiên cầm trong tay. Pháp lực rót vào thì kiếm khí lãnh liệt chen chúc mà ra. Đây là bảo vật không tồi, bất quá hắn sử dụng vẫn thiếu một chút hỏa hầu.
Điều này cũng là bình thường. Với thực lực của Lâm Hiên, yêu cầu đối với bảo vật đương nhiên rất cao.
Nhìn hơn trăm kiện bảo vật trước người. Một nhiệm vụ nặng nề đang chờ. Lâm Hiên bắt đầu kiểm tra từng kiện.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không thu hoạch được gì. Lâm Hiên thở dài, trên mặt lộ chút thất vọng, bất quá một tuấn thuẫn bài hiện trong mắt.
Thuẫn bài này hình tròn, đường kính chỉ cỡ nửa tấc như bàn tay người. Họa văn loang lổ, còn có những phù chú mà hắn không nhận ra.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà bay vút ra đem cổ thuẫn cuốn lại, không ngờ không chỉ có một mà tới bảy cái.
Là một bộ tử mẫu cổ bảo! Làm cho Lâm Hiên kinh hỉ là bảo vật này mang tính chất phòng ngự. Dù Thanh Hỏa Kiếm đã bị hủy nhưng thủ đoạn công kích của hắn còn rất nhiều. Thủ đoạn phòng ngự thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ô Kim Long Giáp Thuẫn cũng đã bị hủy. Khi đấu pháp, Lâm Hiên đã mấy lần dùng Ngũ Long Tỷ để phòng ngự.