Thanh âm ngọt ngào mang theo vài phần dụ dỗ, Lâm Hiên quay đầu nhìn qua thì ánh mắt nheo lại. Một tầng hương vụ phấn hồng rất lớn như một đám mây hiện trong tầm mắt.
Đám mây như chậm mà nhanh, liền theo gió cuốn tới đây.
"Đạo hữu chạy mau, Phấn Hồng Đào Hoa Chướng mang kịch độc. Chỉ cần hít phải một hơi sẽ vạn kiếp bất phục” Nguyên Anh có điểm lo lắng lên tiếng. Lâm Hiên khẽ gật đầu, xem ra gã này tâm địa cũng không tệ.
"Chạy, các ngươi có thể chạy đến đâu, thức thời thì mau thúc thủ chịu trói"
Lời còn chưa dứt thì từ trong đám mây bay ra một đạo kinh hồng. Hào quang thu liễm hiện ra một nữ tử xinh đẹp như hoa.
Nhìn qua nàng này chỉ chừng hai mốt hai hai, vóc người đẫy đà mà nhất cử nhất động đều tỏa ra vẻ phong tình vạn chủng.
Không cần phải nói, chắc chắn nữ tử này tu luyện thần thông mị hoặc cực kỳ bá đạo.
Phấn Hồng Sa Ma!
Đừng xem bộ dáng yêu kiều của nữ tử mà lầm. Thị uy chấn Đông Hải Tu Tiên Giới đã hơn vạn năm, là một trong những đại tướng đắc lực dưới trướng Sa Vương, dù chưa tiến giai Động Huyền nhưng thực lực vượt xa đồng đạo Ly Hợp hậu kỳ.
Mị hoặc chính là kịch độc. Nữ tử này giết người còn không dính máu.
Anh nhi kia vừa thấy thị thì sắc mặt trắng bệch. Kinh hãi kêu một tiếng muốn chạy trốn.
Song liền thấy nữ tử nở nụ cười ôn nhu, vân đạm phong khinh vẫy tay. Một dải sáng màu trắng từ ống tay áo bay ra, uốn éo như một con Yêu Xà hung hăng đớp tới Nguyên Anh.
Nhục thân của thư sinh đã bị hủy, Nguyên Anh không còn bao nhiêu lực hoàn thủ. Chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Bất quá lúc này ngân quang chợt lóe. Choang! Một âm thanh như tiếng kim thiết va chạm vang lên.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay trở về với chủ nhân mà hào quang quanh dải sáng cũng tan biến. Lộ nguyên hình là một thanh Liễu Diệp Đao mỏng như cánh ve.
"Muốn chết!"
Nữ tử giận tím mặt nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười như hoa: "Đạo hữu, đây là ý gì. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đối địch cùng tiểu nữ?”
Cũng không thấy thị có động tác gì mà tầng sương vụ phấn hồng sắc như chớp trôi qua bên này.
Trên mặt Nguyên Anh đầy vẻ sợ hãi, hai tay nắm chặt rồi thân hình chợt mơ hồ, thi triển Thuấn Di chạy ra xa mấy chục trượng đồng thời còn không quên hô hoán: "Đạo hữu mau tránh. . . "
Bất quá Lâm Hiên như không nghe thấy lời cảnh cáo của thư sinh, tầng sương vụ phấn hồng rất nhanh bao bọc thân ảnh hắn.
"Hừ, gia hỏa vô dụng. . "
Khóe miệng Phấn Hồng Sa Ma lộ tia cười nhạo. Đào Hoa Chướng này dùng tới chín chính tám mươi mốt loại kịch độc ngưng luyện mà thành. Tu tiên giả cảnh giới dưới Động Huyền Kỳ chỉ cần hít phải một hơi sẽ vạn kiếp bất phục. Ở trong độc vụ hóa thành một vũng máu.
Chỉ là tu tiên giả Ly Hợp Trung kỳ. Cũng dám ngông cuồng trước mặt thị, quả thực muốn chết!
Quá nửa tuần trà, nữ tử phất ngọc thủ một cái. Sương mù tản ra nhưng sắc mặt thị lại cuồng biến. Nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc. Trong mắt hiện vẻ khó có thể tin nổi: "Ngươi. . . Ngươi còn sống sao?"
Chỉ thấy Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ mà đứng tại chỗ, trên mặt không chút dị sắc. Thần hoàn khí túc, không hề có biểu hiện trúng kịch độc.
Lúc này trước ngực hắn lơ lửng một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà. Ba loại màu sắc lưu chuyển không thôi, bất quá khiến người chú ý nhất vẫn là màu xanh thăm thẳm.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Linh Hỏa sáng mỹ lệ như một vầng thái dương nhỏ nhưng không biết vì sao Phấn Hồng Sa Ma lại có cảm giác tim đập chân run. Phảng phất như đang đối mặt thiên địch.
"Chướng khí của bổn tiên tử chính là bị vật này bài trừ?" Nuốt một ngụm nước miếng, nữ tử khàn khàn mở miệng.
Bất quá Lâm Hiên không có hứng thú trả lời. Ngón trở tay phải giơ lên điểm tới phía trước, khẽ quát một tiếng: "Hiện!"
Vù một tiếng truyền, Huyễn Linh Thiên Hỏa chớp lóe một trận, không ngờ biến thành vũng xoáy nhỏ chỉ cỡ một tấc. Bất quá từ bên trong truyền ra hấp lực cực kỳ đáng sợ. Rõ ràng sương vụ màu phấn hồng đang tản ra hai bên lại như bị cá kình hút nước, cuồn cuộn bị kéo về bên này. Theo sau liền bị hút sạch vào trong vũng xoáy.
Bị thôn phệ!
Phấn Hồng Sa Ma vừa sợ vừa giận, Đào Hoa Chướng là chiêu bài tuyệt kỹ của thị, vì thu thập các loại độc vụ mà đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết. Không ngờ hôm nay lại bị hủy trong tay đối phương.
Khóe mắt nữ tử này máy động. Ánh mắt biến thành màu đỏ, một luồng khí thế điên cuồng bạo tỏa ra.
Bất quá thị không có tế xuất phi đao phi kiếm mà phất ngọc thủ một cái. Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện. Không ngờ không gian bốn phía rung động như gợn sóng. Theo sau đại hải biến mất không thấy. Một khu rừng rậm ánh vào mắt, thậm chí còn có thấp thoáng nhìn thấy một cung điện hoa mỹ ở sâu trong.
"Huyễn thuật, hơn nữa cấp bậc không thấp. . “
Lâm Hiên thì thào, khóe miệng lại nở nụ cười chế diễu. Không thấy hành tung của đối phương nhưng hắn cũng không vội vàng gì. Đầu tiên là kịch độc. Hiện tại lại chơi đùa huyễn thuật trước mặt hắn, xem ra Phấn Hồng Sa Ma khởi sự mà không xem ngày.
Lâm Hiên nhắm hai mắt, lúc mở ra thì tròng mắt đã biến thành màu bạc rực rỡ.
Thiên Phượng Thần Mục! Huyễn thuật của đối phương trước bí thuật này chỉ như là phù vân.
Oanh!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai. Theo sau Lâm Hiên liền nhìn thấy những đạo lôi hỏa đầy trời phô thiên cái địa, thanh thế kinh người ùn ùn đánh tới. Bất quá hắn không hề tránh né, dường như lôi hỏa căn bản không tồn tại.
Tay phải của hắn giơ lên, từ đầu ngón tay bắn ra vài đạo kiếm khí.
Choang một tiếng. Tại hư không bên trái hơn mười trượng, một thanh Liễu Diệp đao bị kiếm khí kích trúng hiện ra. Thì ra lôi hỏa đầy trời đáng sợ chỉ là hư ảo, chuyên dùng để làm người phân tâm. Công kích chân chính sát địch chính là thanh Liễu Diệp đao ẩn tàng kia.
Tính toán của nữ tử vốn là không sai. Đáng tiếc gặp phải Lâm Hiên. Đang ở gần đại quân Hải tộc nên tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
Linh quang chợt lóe. Ma Duyên Kiếm đã hiện ra trong tay hắn. Năm ngón tay nắm chặt đoạn kiếm. Theo sau Lâm Hiên ào ào quay đầu, bổ ra một kiếm vào một chỗ hư không phía sau.
Kiếm khí ngân sắc ánh vào mắt, đối phó Phấn Hồng Sa Ma thì Lâm Hiên chỉ cần một kích tiện tay là đủ.
Thiên Phượng Thần Mục đã sớm khám phá hành tung của Yêu nữ. Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, nữ tử này chưa từng lường được kết quả như vậy, bị kiếm khí bổ trúng đầu. Tiếp theo cả thân hình bị một vầng ngân quang nuốt trọn, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp trốn ra.
Rắc. . .
Cảnh vật bốn phía như gương vỡ vụn, theo sau một vùng lam sắc bát ngát ánh vào mắt. Bốn phía là lại đại hải mênh mông như trước.
Hồng Phấn Sa Ma đã ngã xuống, chỉ còn lại túi trữ vật giữa không trung. Lãng phí thật đáng xấu hổ, Lâm Hiên đành phải ngại ngùng thu về.
Công kích diệt địch của hắn nhanh như chớp. Nguyên Anh ở một bên thấy thì trợn mắt há mồm. Hồng Phấn Sa Ma là tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ đỉnh đỉnh đại danh, bất quá chưa tiếp được mấy hiệp của thanh niên này mà đã dễ dàng ngã xuống. Ánh mắt thư sinh nhìn về Lâm Hiên với vẻ đầy kính sợ.
"Đạo hữu tự lo cho tốt."
Lâm Hiên thấy Nguyên Anh có điểm suy yếu, tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh quang chớp động một trận, tinh thần cùng pháp lực của thư sinh đã tốt hơn rất nhiều.
"Đa tạ đạo hữu tương trợ."
Nguyên Anh đang đại hỉ thì đã thấy Lâm Hiên đã hóa thành một đạo kinh hồng bay vưt đi, mà phương xa mơ hồ có ánh hỏa quang đang tiến lại đây, tựa hồ Hải tộc đã phát hiện nơi này có điểm bất ổn.
Nguyên Anh thất sắc. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, ngoài thân chợt lóe linh quang biến mất tại chỗ. Theo sau xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng.
Nguyên Anh không tiếc pháp lực liên tiếp thi triển Thuấn Di, rất nhanh liền biến mất tại phía chân trời.
Bên kia, tốc độ của Lâm Hiên càng khiến người trừng mắt. Độn tốc toàn bộ triển khai, đối phương muốn đuổi theo cũng vô ích.
Hắn dụng toàn lực bay đi, một hồi lâu thì Nguyên Quy Đảo liền ánh vào trong mắt.
Tuy nhiên không khí nơi đây tựa hồ đang rất khẩn trương. Nơi này cách thế lực Hải tộc cũng không quá xa. Chẳng lẽ chúng đã đánh đến đây. Vẻ mặt Lâm Hiên nhất thời âm trầm, nhắm mắt đem thần thức thả ra.
Sau một thoáng thì hắn ngẩng đầu thở phào nhẹ nhỏm, tuy nhiên lại có vẻ cổ quái: "Không phải Hải tộc, không ngờ đám gia hỏa Thánh Thành hành sự cũng rất nhanh."
Chần chờ một chút, Lâm Hiên lấy ra một tấm Ẩn Thân phù dán vào trên ngực, theo sau thân ảnh ngày càng nhạt, cuối cùng biến thành một làn khói xanh.
Hắn tiếp tục thi triển Liễm Khí Thuật, rất nhanh nhịp tim trở nên như có như không. Tin rằng có tới trước người tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ ba tấc, đối phương cũng không thể phát hiện.
Theo sau Lâm Hiên như u hồn nhẹ nhàng bay sâu vào Nguyên Quy Đảo.
Chỉ thấy Bách Thảo Môn như lâm đại địch. Cấm chế trận pháp đã hoàn toàn mở ra. Có một đội tu sĩ khoảng hơn mười người đang lơ lửng tại không trung.
Cầm đầu là một lão giả vận hắc bào bộ dáng cổ quái, có vài phần tiên phong đạo cốt nhưng cũng đầy vẻ âm u, dường như là có kẻ đang thiếu nợ lão rất nhiều.
Đám tu tiên giả còn lại cũng ăn vận tuyền một màu đen. Tu vị cao thấp không đều nhưng phần lớn đều là Ngưng Đan Kỳ.
"Đạo hữu, đây là ý gì, không ngờ dám dùng trận pháp ngăn cản sứ giả Thánh Thành, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao?" Hắc bào lão giả lạnh lùng mở miệng.
"Tiền bối hiểu lầm, bổn môn sao dám bất kính với Thánh Thành, chỉ là đại trưởng lão bổn môn có việc ra ngoài, hiện tại xung đột cùng Hải tộc hết sức căng thẳng. Để phòng ngừa vạn nhất. Đại trưởng lão đã ra lệnh cho chúng ta mở ra trận pháp." Thượng Quan Mộ Vũ uyển chuyển thi lễ, trên mặt ẩn hiện vẻ lo lắng, lại mười phần cung kính nói.
"Thì ra là thế." Nghe đối phương giải thích, thần sắc hắc bào lão giả dịu lại: "Hiện tại khắp nơi đầy rẫy nguy cơ, các ngươi cẩn thận một chút cũng không đáng trách. Tuy nhiên lão phu đã nói qua, chúng ta là sứ giả đến từ Thánh Thành. Sao, chẳng lẽ lão phu lại đi nói láo sao. . ."
"Vãn bối sao dám có ý nghĩ như thế, chỉ là. . ." Thượng Quan Mộ Vũ dù dè dặt giải thích nhưng vẫn không có ý triệt hồi cấm chế.
Bất kể đối phương có phải sứ giả Thánh Thành hay không, kết quả đều chỉ một dạng.
Nếu là Hải tộc giả dạng thì dẫn sói vào nhà khác nào tìm chết.
Còn thực sự là sứ giả Thánh Thành thì sao?
Một khi đại chiến nổ ra, Thánh Thành sẽ triệu tập thế lực Nhân tộc khắp nơi liên hợp kháng địch.
Nghe bên ngoài thì tựa như đoàn
kết kháng địch, bất quá chỉ dùng tán tu cùng các thế lực nhỏ chỉ làm vật hi sinh cho các thế lực phụ thuộc vào bọn họ.
Thượng Quan Mộ Vũ đã sớm rõ ràng điều này. Nếu Lâm Hiên không tới đây thì Bách Thảo Môn cũng chỉ còn đường cam chịu.
Bất quá hắn từng nói mang theo toàn bộ bọn họ rời khỏi chỗ thị phi này. Bọn họ đã sớm chuẩn bị mấy ngày nay, chỉ chờ Lâm Hiên phát lệnh liền lập tức rời khỏi Nguyên Quy Đảo.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, Lâm Hiên ra ngoài còn chưa thấy bóng dáng mà sứ giả Thánh Thành lại tới nơi này.
Lúc này vẻ mặt hắc bào lão giả âm trầm xuống: "Lão phu đã phí một phen miệng lưỡi cùng ngươi như vậy, còn không mau mau đem trận pháp mở ra."
"Nhưng . ."
Thấy Thượng Quan Mộ Vũ vẫn do dự, rốt cục hắc bào lão giả nhẫn nại không nổi: "Tiện tỳ, lão phu nói một lần cuối cùng, ta đếm tới mười. . ."
"Đếm tới mười thì sao, chẳng lẽ ngươi dám dùng cường bạo phá trận?"
Thanh âm lạnh lùng truyền vào tai, theo sau thanh hồng chợt lóe. Một thiếu niên vận thanh bào chợt hiện ra.
Lão giả thất sắc mà các tu sĩ Thánh Thành còn lại cũng sợ ngây người, không ngờ có người ẩn nấp bên cạnh bọn họ chỉ mấy trượng.
Mà tu sĩ Bách Thảo Môn thì vui mừng quá độ, kinh hồng chợt lóe, có hai thiếu nữ đã bay ra.
"Nhạn nhi."
Thượng Quan Mộ Vũ ngẩn ngơ nhưng rất nhanh trầm tĩnh trở lại. Lâm tiền bối đã trở về, nguy cơ của bổn môn đương nhiên được giải trừ. Với thần thông của người, sao có thể để nữ nhi bảo bối của nàng bị thương tổn.
Trận pháp mở ra, Thượng Quan Mộ Vũ mang một đám tu sĩ Bách Thảo Môn cùng bay ra.
Mà Lâm Hiên không nhìn bọn họ, ánh mắt đặt trên đám tu tiên giả Thánh Thành. Khí thế trên người chậm rãi tỏa ra, tu vị Ly Hợp Kỳ hiển lộ không thể nghi ngờ. Chỉ là linh áp phát ra đã khiến sắc mặt hắc bào lão giả tái nhợt.
"Không biết tiền bối tôn tính đại danh là chi, tại hạ là chấp sự Thánh Thành Quách Phong, ở chỗ này tham kiến tiền bối." Lão giả mặt mày đầy sợ hãi khom người thi lễ, nào còn nửa phần ngạo khí như vừa nãy.
Bất quá lời của lão là cố ý bộc lộ thân phận chấp sự Thánh Thành. Đừng nói cao thủ Ly Hợp mà dù là lão quái vật Động Huyền Kỳ, không bất đắc dĩ thì cũng không muốn đối địch cùng Thánh Thành.
"Thân phận của ta? Chẳng lẽ đạo hữu không đoán được sao, biết rõ hà tất còn hỏi. Nói, các ngươi tới đây có mục đích gì?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng. Các tu tiên giả khác đúng là có điểm cố kỵ đối với Thánh Thành. Bất quá hắn đã đắc tội ngay cả với Trưởng lão Động Huyền Kỳ của Thánh Thành, còn phải khách khí gì với một tiểu bối Nguyên Anh kỳ.
"Ta. . ." Dưới ánh mắt Lâm Hiên, lão giả có cảm giác mồ hôi lạnh trên lưng muốn ứa ra mà không thể ứa ra nổi. Thanh âm trở nên thấp thỏm:
"Tiền bối thứ tội, người cũng biết. Chúng ta phân tranh cùng Hải tộc đã đến hồi hết sức căng thẳng. Vãn bối tới đây vốn không ác ý, chỉ là phụng mệnh hành sự. Triệu tập quý môn tới Song Phượng đảo tụ tập."
"Đi Song Phượng đảo tụ tập?"
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm cười lạnh. Với quy mô thảm thiết của đại chiến lưỡng tộc, Bách Thảo Môn bị cuốn vào chẳng phải là diệt môn sao.
"Ha ha, vãn bối chỉ là truyền lệnh mà thôi, có đi hay không là do tiền bối quyết định. Nếu không có chuyện gì thì vãn bối liền cáo từ."
Sự tình đến bước này, hắc bào lão giả không thể làm khác. Nhiệm vụ thất bại bất quá chỉ bị phạt mà thôi, ở lại thì tánh mạng có thể mất bất cứ lúc nào.
Lão vừa nói vừa nhìn Lâm Hiên. Thấy đối phương không lộ vẻ tức giận thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên sau một khắc, lời của đối phương lại làm cho lão như rơi vào hầm băng.
"Nếu đến thì liền lưu lại, ai bảo các ngươi gặp phải Lâm mỗ, chỉ có thể trách số mệnh của mình không tốt!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã phất tay áo bào một cái. Thiên địa nguyên khí chung quanh cuồn cuồn tụ thành mười mấy khối cầu màu xanh biếc.
Dị biến nổi lên khiến đám tu sĩ Thánh Thành đại biến sắc mặt.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình!"
Hắc bào lão giả sợ đến mặt không còn chút máu, lão làm sao có thể đối kháng tu tiên giả Ly Hợp Kỳ?
Chết chắc rồi!
Trong mắt lão giả đầy vẻ tuyệt vọng, bất quá con kiến còn ham sống thì lão sao nguyện ý ngồi chờ chết.
Một bên lớn tiếng cầu xin, một bên vung tay. Một tầng ma khí màu hồng phấn từ ống tay áo bay vút ra. Thoáng chốc tạo thành một đám mây rộng tới cả mẫu, nhìn qua thanh thế không nhỏ.
Rống!
Từ đám mây truyền ra tiếng rống giận, phảng phất như có quái vật gì ẩn thân ở trong.
Lâm Hiên lại xem như không thấy, một ngón tay điểm nhẹ ra, nhất thời các quang cầu gió táp mưa sa quét tan đám mây rồi bắn tới đám người.
"A!"
Tiếng kêu hoảng truyền vào tai, bất luận là hắc bào lão giả hay là đám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đều bị các quang cầu đánh trúng, không chút lực hoàn thủ nhưng chỉ ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Theo sau tay phải Lâm Hiên búng ra liên hồi, từ đầu ngón tay bay ra những tia sáng mảnh như những sợi tơ màu lam vào giữa mi tâm của đám tu sĩ, dùng bí thuật hủy đi một đoạn ký ức vừa rồi của bọn họ.
Thượng Quan Mộ Vũ còn chưa hiểu hắn làm gì, bất quá cũng thở phào nhẹ nhõm: "Lâm tiền bối, người đã về."
"Đệ tử Bách Thảo Môn chuẩn bị xong chưa."
"Cẩn tuân tiền bối phân phó, tất cả đều thu thập xong. Chỉ cần tiền bối hạ lệnh liền có thể rời khỏi nơi này."
"Ừm, các ngươi ném đám gia hỏa này vào trong đại trận, có tỉnh lại trước khi Hải tộc tới hay không phải xem tạo hóa của chúng. Hiện tại lưỡng tộc đại chiến đã nổ ra, chúng ta mau rời khỏi nơi này tránh đêm dài lắm mộng."
"Vâng” Thượng Quan Mộ Vũ vội phất tay phân phó đám đệ tử hành sự, sau đó đầy vẻ kinh ngạc mở miệng:"Chiến hỏa đã khơi mào, sao thiếp không có nghe tin."
"Đương nhiên, là Lâm mỗ toàn lực bay về đây. Tin tức chưa còn truyền ra, cụ thể nói sau, chúng ta mau rời khỏi trước."
"Vâng, để thiếp triệu tập toàn bộ đệ tử bổn môn, thỉnh tiền bối chờ một chút." Thượng Quan Mộ Vũ uyển chuyển thi lễ rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay vào đại trận.
"Nhạn nhi, đi giúp trợ mẫu thân triệu tập môn nhân đệ tử, Linh nhi, ở lại với ta."
"Vâng, sư tôn."
Nghe Lâm Hiên phân phó, hai thiếu nữ có điểm hiếu kỳ nhưng đương nhiên không truy nguyên. Thượng Quan Nhạn cười duyên thi lễ rồi bay đi theo mẫu thân.
Thượng Quan Linh dùng đôi mắt to tròn mỹ lệ lặng lẽ nhìn Lâm Hiên. Đối với sư tôn, nàng vừa kính yêu lại vừa sợ hãi. Người phân phó tỷ tỷ đi giúp mẫu thân, lại bảo nàng lưu ở chỗ này là sao?
Trong lòng thấp thỏm, bất quá sư tôn không có mở miệng, nàng vẫn ngoan ngoãn đứng một bên.
"Linh nhi." Lâm Hiên chợt ngoảnh sang.
"Sư tôn, người có gì phân phó?"
"Không có gì, chỉ là lần này ra ngoài đã tìm được một bộ bảo vật thích hợp cho con"
Lâm Hiên mỉm cười mở miệng, theo sau tay áo rung lên. Thiên Âm Hàn Băng Kiếm liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Tổng cộng có chín thanh chớp lóe hàn quang, mơ hồ còn có tiếng thanh minh vang vọng, vừa nhìn đã biết là bảo vật cực kỳ thông linh.
Thượng Quan Linh lập tức bị hấp dẫn, mở miệng kinh hô: "Cực phẩm Linh Khí."
"Không sai, hơn nữa là cực phẩm trong hàng cực phẩm, không chỉ cùng thuộc tính Linh căn với con mà còn là một bộ pháp khí tử mẫu” Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Đa tạ sư tôn."
Thượng Quan Linh ngàn vạn không ngờ sư tôn ban cho bảo vật lúc này, trong lòng nàng hoan hỉ có thể tưởng tượng, nụ cười trên mặt rạng rỡ như vầng thái dương, còn nở rộ như hoa xuân, nhất thời xinh đẹp tuyệt trần. Lâm Hiên thấy thì chợt thở dài, đáy mắt chợt hiện hoài niệm cùng ưu sầu.
Tới Linh Giới đã bốn trăm năm, rốt cuộc Nguyệt nhi đang ở chỗ nào.
Thượng Quan Linh nào có hiểu được nỗi niềm của sư tôn, lúc này tiểu nha đầu vui mừng rạo rực đem pháp lực truyền vào Linh Khí.
Ông. . .
Tiếng thanh minh truyền vào tai, Thiên Âm Hàn Băng Kiếm đón gió hóa lớn, mỗi thanh tử kiếm óng ánh phảng phất như dòng thu thủy. Thiếu nữ vươn ngọc thủ cầm lấy mẫu kiếm rồi nhẹ nhàng rung lên. Tám thanh tử kiếm liền tâm tùy ý động, huyễn hóa những ngọn băng châm lóng lánh hành quang ra làm người rét run, nương theo còn có sương trắng khiến độ nhiệt không khí giảm xuống đột ngột.