Lúc này còn ở lại là quá ngu xuẩn. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Nguy cơ bị phát hiện tuy rất lớn nhưng vẫn còn tốt hơn ở lại ngồi chờ chết!
Lâm Hiên liền đánh ra một đạo pháp quyết.
Ông…
Âm thanh trầm thấp truyền ra, Linh thuyền hóa thành một đạo hồng quang nhanh chóng bắn về sau. Được giải trừ thần thông ẩn nấp, linh thuyền đã đạt đến tốc độ cực hạn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một vật khổng lồ, tàn binh nhân tộc kinh ngạc, nhưng chỉ liếc mắt về phía Linh thuyền một cái thì cả đám lại cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Đám Hải tộc đang thắng thế như chẻ che thì khác. Ánh mắt lão giả gầy gò hiện lệ quang, đang định truyền lệnh thuộc hạ truy đuổi thì âm thanh của Bệnh Ma vang lên:
“Các ngươi truy sát những kẻ bỏ chạy, chiếc Linh thuyền kia giao cho bổn tọa”
“Đại nhân, cần gì phiền đến ngài như thế. Chúng thuộc hạ có thể dễ dàng đối phó đám tôm tép này, ngài nghỉ ở đây là tốt nhất” Lão giả gầy gò lấy lòng.
“Sao, ngươi đang ra lệnh cho ta?”
“Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, thuộc hạ nào dám có ý bất kính như vậy. Tại hạ chỉ cảm thấy với thân phận của ngài thì không cần đuổi theo, việc nhỏ như muỗi này để thuộc hạ làm là được rồi.”
Lão giả kinh hãi vội bày ra bộ mặt lấy lòng. Bệnh Ma này tính tình cổ quái. Ở trong tộc, ngoài Sa Vương cùng đại trưởng lão thì hắn chẳng hề phục ai, mà hành sự thì điên điên khùng khùng hỉ hộ thất thường. Đừng xem đối phương cùng tộc mà lầm, không may mà đắc tội thì hắn đem lão trừu hồn luyện phách cũng không có gì lạ.
Bất quá lúc này tâm tình của Bệnh Ma dường như khá tốt, nghe vậy mỉm cười nói:
“Thì ra là thế, xem ra bổn tọa đã hiểu lầm ngươi”
Lão giả cúi đầu không nói. Đừng thấy vẻ mặt đối phương đang ôn hòa, sau nửa khắc có thể biến đổi một trăm mươi độ. Đó gọi là trở mặt như lật sách, những lời này áp dụng với Bệnh Ma thực không gì thích hợp hơn.
Bất quá lúc này Bệnh Ma đã chuyển sự chú ý khỏi lão, liền liếm liếm đầu lưỡi nói:
“Vậy đám người các ngươi tạm thời ở đây, ta đã phát hiện trên Linh thuyền có lực sinh mệnh rất hấp dẫn”
Thì ra vị đại nhân này đang như Túy ông mà thiếu mỹ tửu. Hiểu rõ điểm này thì lão giả Hải tộc vội cung kính hành lễ:
“Tiền bối đã nói vậy thì vãn bối nào dám bất tuân, ở chỗ này xin chúc tiền bối thu hoạch thật nhiều, thu hoạch thật lớn”
“Ha ha!”
Lời chưa dứt đã thấy một tràng cười dài kiêu ngạo truyền ra, Bệnh Ma lao đi như tia chớp đuổi theo Linh thuyền.
***
Trên Linh thuyền, vẻ mặt Lâm Hiên càng lúc càng trở nên khó coi. Chợt một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến tai:
“Sư tôn, có cường địch đuổi tới sao?” Người lên tiếng là nha đầu Thượng Quan Nhạn. Thì ra hai tiểu nha đầu đã tới cạnh hắn.
“Không sai, chúng ta đang bị cường địch đuổi theo, là tu tiên giả Động Huyền kỳ!”
Lâm Hiên thở dài, cũng không dấu diếm bởi rất nhanh đối phương sẽ đuổi tới.
“Tu tiên giả Động Huyền kỳ?” Vẻ mặt tam nữ kinh hãi, không ngờ tình thế lại xấu đến mức này.
Nhất thời chung quanh trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập lo lắng. Tin tức này thật quá dọa người, nhất thời khó mà tiếp nhận.
“Sư tôn, người nhanh chạy đi” Sau một lúc, một âm thanh dịu dàng quen thuộc lại cất lên.
“Chạy?” Lâm Hiên ngạc nhiên.
“Vâng” Thượng Quang Nhạn thở dài nói tiếp: “Đệ tử biết sư tôn không phải tu tiên giả tầm thường, nếu người muốn bỏ trốn thì lão quái vật Động Huyền kỳ cũng không thể đuổi kịp”
“Còn các ngươi thì sao?”
“Không… Sư tôn không cần lo đến bổn môn nữa. Lúc này tình thế nguy cấp, có thể chạy được một người là tốt rồi, đệ tử không muốn người bị liên lụy” Khuôn mặt Thượng Quan Nhận đầy vẻ thành khẩn, ánh mắt chớp động vẻ tha thiết:
“Đệ tử tư chất ngu muội, sư tôn không chê mà nhận làm môn hạ, đã là phước mấy đời của Nhạn nhi. Một ngày là thầy cả đời làm cha, nguyện vì sư môn lên núi đao xuống biển lửa, đáng tiếc tu vị của đệ tử quá yếu, thực sự không thể thay sư tôn gánh vác. Làm sao dám tiếp tục liên lụy tới người. Xin sư tôn mau chạy đi, sau này báo thù cho chúng con” Nàng nói đến đây đôi mắt đã đẫm lệ nhưng vẻ mặt cực kì kiên quyết.
“Ta…” Người đâu phải cây cỏ, nào có thể vô tình. Trong lòng Lâm Hiên chợt dâng lên nỗi cảm động hiếm thấy.
Thượng Quan Linh cũng quỳ xuống thành khẩn dập đầu: “Sư tôn chạy mau, sau này báo thù cho chúng con”
Lâm Hiên rơi vào trầm ngâm, suy tư một hồi thì chợt cười ngạo lên:
“Hai tiểu nha đầu ngốc. Đừng nói ta không phải sư tôn của hai con, cho dù không phải, ta cũng sao có thể quên lời hứa mang Bách Thảo Môn an toàn rời khỏi nơi nguy hiểm này. Chuyện bất tín như vậy Lâm mỗ tuyệt không làm được. Huống chi còn chưa đến mức khó khăn như các con tưởng”
“Nhưng….Sư tôn, người mau chạy đi, không cần để ý chúng con!”
“Đúng vậy, sư tôn, chỉ cần sau này người báo thù cho chúng con là đủ”
Bất quá Lâm Hiên nghe đến đây nhíu mày, phất tay một cái. Một đạo thanh quang bay tới liền phong bế pháp lực hai thiếu nữ, quay sang nói:
“Thượng Quan đạo hữu, ngươi đem hai tiểu nha đầu vào trong khoang, không có lệnh ta thì không được rời khỏi nơi đó”
“Thiếp hiểu, lần này đã liên lụy đến tiền bối, xin người ngàn vạn lần bảo trọng. Nếu thực sự không được thì xin hãy nghĩ biện pháp rời đi, chúng ta chết trong tay Hải tộc cũng cảm kích tiền bối”
Thượng Quan Mộ Vũ cũng thở dài rồi định mang hai thiếu nữ rời đi. Bất quá một luồng linh áp cực kì đáng sợ ép tới khiến nàng mềm nhũn chân tay. Toàn thân bất động, hô hấp cũng ngừng lại.
Đây là uy áp của tu tiên giả Động Huyền kỳ trong truyền thuyết sao? Lúc này nàng mới chân chính cảm giác được sự đáng sợ này. Ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng tiêu tan.
Có điều Lâm Hiên đã phất tay một cái, một đạo pháp lực tinh thuần truyền vào khí hải đan điền của Thượng Quan Mộ Vũ. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp nhẹ nhàng giống như đắm mình gió xuân, cảm giác khó
chịu do linh áp đáng sợ gây ra biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Điều này…” Vẻ mặt Thượng Quan Mộ Vũ kinh ngạc nghĩ thầm: “Lâm tiền bối quả nhiên bất phàm”
Trong lòng cảm khái không thôi nhưng lúc này không nên chậm trễ. Thân thể vừa khôi phục tự do liền phất tay áo đem hai nha đầu bay vào khoang thuyền.
Sắp phải đối mặt với quái vật Động Huyền kì nhưng bộ dáng Lâm Hiên không mấy sợ hãi, trong tay đã cầm một tấm lệnh phù tinh xảo từ lúc nào. Là một khối thiết bài đen nhánh tỏa sáng, ở giữa có khắc văn tự cổ quái. Mặt sau khắc họa một con Kình Ngư vô cùng hùng tráng.
Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, Linh thuyền thu liễm hào quang rồi liền dừng lại.
“A!” Đóa huyết vân đang đuổi theo như chớp chợt cảm thấy kinh ngạc, có điều tốc độ không chậm chút nào. Lóe lên vài cái thì chỉ còn cách Linh thuyền mấy trượng.
Oanh Oanh!
Âm thanh như sấm rền truyền vào tai sau đó huyết vân tản đi, hiện ra một gã công tử với sắc mặt tái nhợt.
Sa tộc Bệnh Ma!
Lâm Hiên chưa từng nghe qua danh tự này nhưng vừa rồi đã thấy đối phương ra tay. Quả thực quyết đoán cùng quỷ dị đến cực điểm. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn giao thủ cùng gã địch nhân không rõ nông sâu này.
“Không ngờ dám dừng lại, xem ra ngươi đã hiểu rằng là không thể chạy thoát. Khụ khụ..”
Âm thanh yếu ớt cùng một tràng ho nhẹ truyền ra. Lời chưa dứt thì Bệnh Ma đã vung tay lên, trong lòng bàn tay lóe lên hồng quang. Bất quá Lâm Hiên đã lên tiếng:
“Tiền bối chậm đã, vãn bối có lời muốn nói”
"Ngươi muốn nói cái gì, lâm chung để lại di ngôn sao?" Âm thanh Bệnh Ma có vài phần trêu chọc, hắn thích nhất là xem đối thủ do sợ hãi mà sinh ra vẻ thống khổ.
Bất quá Lâm Hiên vẫn trấn tĩnh phất tay áo, một đạo quang hoa rất nhanh bay đến bên cạnh Bệnh Ma.
Vật này không chứa thuộc tính công kích. Bệnh Ma có điểm ngạc nhiên. Vẫy tay một cái thì đạo quang hoa liền nhẹ nhàng rơi vào tay.
“Cái này…” Ánh mắt đảo qua thì vẻ mặt Bệnh Ma trở nên cổ quái, theo sau đưa đến trước mắt quan sát.
Quả thực là lệnh phù do đích thân Cự Kình Vương dùng bí thuật tạo ra, tuyệt đối không thể giả mạo. Là nhân vật trọng yếu trong Sa tộc, hắn hiểu được phân cấp của lệnh phù này.
Thấy vẻ mặt đối phương biến đổi, Lâm Hiên thở ra rồi chắp tay hành lễ:
“Vãn bối tham kiến tiền bối, với thân phận cao vời của tiền bối chắc hẳn nhận ra khối lệnh phù Cự Kình Vương này!”
“Quả thực không giả, nhưng một một tu tiên giả nhân tộc như ngươi sao lại có vật này trong tay, ngươi có quan hệ thế nào với Cự Kình Vương?” Âm thanh lạnh lùng của Bệnh Ma truyền ra.
“Chuyện này kể ra thì dài, vãn bối xảo hợp quen biết với nhị vị quận chúa của Cự Kình Vương, kết giao làm hảo hữu. Được các nàng không chê liền tặng cho khối lệnh phù này”
Lâm Hiên cũng không nói dối, việc này nếu bịa đặt rất có thể thành khéo quá hóa vụng.
“Ngươi quen tiểu quận chúa?” Ánh mắt Bệnh Ma chợt lóe: “Vậy nói cho ta biết, danh tự của tiểu quận chúa là gì?”
“Nàng là Đông Phương Minh Ngọc”.
Bệnh Ma gật đầu, tên của tiểu quận chúa Cự Kình Vương dù không quá bí mật nhưng tu tiên giả nhân tộc sao có thể biết được. Xem ra tiểu tử này không nói dối.
“Ngươi xuất ra lệnh phù là muốn ta tha cho các ngươi con đường sống sao?” Bệnh Ma lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng, tại hạ chỉ là tán tu, tu luyện đến mức này vô vàn khó khăn, chỉ mong sống yên ổn, không có thực lực hay hứng thú tham gia tranh đấu của hai tộc, đi ngang qua đây mà rơi vào cảnh chim lồng cá chậu. Thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ, nể mặt tiểu công chúa Cự Kình Vương mà tha cho chúng ta, chúng vãn bối nhất định vô cùng cảm kích”
Lâm Hiên một bộ cực kì thành khẩn. Nếu phải trở mặt thì hắn cũng không mấy sợ hãi. Chẳng qua còn vì sự an toàn của hai đồ nhi và đám đệ tử Bách Thảo Môn. Đành phải tiên dùng lễ, hậu dùng binh.
Đối phương là tu sĩ Động Huyền kỳ, dù rất tàn bạo nhưng bắt nạt một đám tiểu tu yếu nhược thì không vẻ vang gì, huống chi còn có thể diện của hai vị Quận chúa.
Lần này Lâm Hiên dự tính không sai. Trong Hải tộc, quan hệ giữa Cuồng Sa Vương cùng Cự Kình Vương vốn rất tốt. Huống chi trong mắt Bệnh Ma, đám người này ngoài trừ Lâm Hiên thì chỉ là hạng tôm tép. Buông tha cho chúng cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Cũng được, liền nể mặt tiểu quận chúa mà tha cho tiểu tử Ly Hợp trung kỳ này. Trong lòng nghĩ như thế, lão quái vật khẽ gật đầu, rốt cục mặt sắc dịu lại: “Được rồi, nhờ tấm lệnh phù Cự Kình Vương này, hôm nay bản tôn buông tha cho các ngươi một lần”.