Một bóng người với bộ dáng không chút chật vật ánh vào mắt. Công kích vừa rồi với hắn dường như chỉ là một làn gió nhẹ thoảng qua.
"Hả… Điều này sao có thể?" Tất cả tu sĩ Hắc Phong Dạo trợn to mắt, tưởng là mình nhìn lầm.
Hàng trăm tu sĩ cấp cao phối hợp chặt chẽ, đồng loạt ra tay cộng thêm với trận pháp thần diệu mà đối phương không tổn hao lấy một sợi tóc.
Bưu hãn như vậy, phải chăng là tu tiên giả Động Huyền Kỳ! Giả heo ăn cọp?
Nghĩ đến đây, đừng nói đám tiểu lâu la mà ngay cả các đầu mục cũng lộ vẻ khẩn trương.
Cả đám lại thả ra thần thức quan sát nhưng cảnh giới của đối phương quả thực chỉ là Ly Hợp Trung kỳ.
"Ồ, ngươi nhìn trước người hắn"
Một gã hải tặc có tu luyện bí thuật Linh nhãn, lúc này đã nhận ra trước người đối phương có một quầng sáng màu xanh nhạt mỏng như cánh ve, mặt trên lưu chuyển một hình đồ Thái Cực.
Đây là bảo vật gì?
Tranh! Thanh âm thanh thúy truyền vào tai, quầng sáng chợt hóa thành bảy tấm thuẫn bài có khắc những hoa văn dị thường cổ lão. Chúng hải tặc kinh ngạc liếc nhau, đối phương sống sót được là nhờ bảo vật thần diệu này.
Bất quá bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hiên đã giơ tay phải lên, không biết từ lúc nào đã cầm một thanh đoạn kiếm. Pháp lực như thủy triều rót vào, thân kiếm tán phát ra hàn ý lãnh liệt. Theo sau ngân quang chợt lóe, thiên địa nguyên khí bốn phía cũng tràn theo vào.
Lâm Hiên hung hăng bổ ra một kiếm.
Một đạo ngân quang dài tới hơn trăm trượng. Mặt ngoài có những phù văn thôn vân nhả vụ, mang theo khí thế cuồng bạo cuốn về phía trước.
"Hả?. . ." Nhị đương gia trố mắt. Bất quá mạng nhỏ mới là quang trọng, thân hình hắn chợt lóe tránh sang một bên.
"Không!"
"Chết rồi!"
. . .
Hải tặc trên thuyền liên tiếp kinh hô. Vẻ mặt Thánh Thủ thư sinh trở nên khó coi. Thời khắc Lâm Hiên xuất ra kiếm quang, hắn đã biết hôm nay đạp phải tấm thiết bản. Tuy nhiên buồn bực cũng vô dụng, hắn vội quát to nhằm trấn định đám lâu la:
"Hoảng cái gì, mau đem pháp trận phòng ngự mở ra, mọi người đồng loạt công kích kiếm quang"
Hắn vừa nói vừa múa may hai tay, đánh ra vài pháp quyết về trận pháp trước người. Mấy tên đầu mục còn lại cũng vội xuất thủ tương trợ.
Ô. . .
Rất nhanh bên ngoài chiến thuyền hải tặc hiện một quầng sáng màu vàng đất, là phòng hộ thổ thuộc tính chắc chắn nhất trong ngũ hành. Đám lâu la cũng nhao nhao tế xuất bảo vật phù lục đánh về đạo kiếm quang ngân sắc khổng lồ, hy vọng có thể làm suy yếu nó.
Ý định này vốn không sai, đáng tiếc không mấy tác dụng.
Có một số Hải tặc do quá sợ hãi, toàn thân nổi linh quang chạy trốn khỏi thuyền. Có điều hành vi này lại là ngu xuẩn nhất. Kiếm quang giống như tia chớp bổ tới, nơi nó đi qua thì nước biển đều bị rẽ ra hai bên.
Những tên lâu la định bỏ chạy lại là người đứng mũi chịu sào, bị kiếm quang trảm tới. Những kẻ ở sát ngoài đoạn gân gãy xương, mất đi sức chiến đấu. Càng không nói những tên bị kiếm quang chói mắt nuốt hết. Trong nháy mắt thân thể hóa thành hư vô, Nguyên Anh hồn phách cũng không còn.
Oanh!
Sau một thoáng thì kiếm quang trực tiếp trảm trên vòng bảo hộ. Nhất thời thiên địa nguyên khí bốn phía dao động kịch liệt, nước biển cuồn cuộn sóng gầm không thôi. Vô số những xoáy nước khổng lồ xuất hiện quanh thân thuyền.
Rốt cuộc phòng ngự của chiến thuyền có thể đứng vững hay không, Lâm Hiên chính là người rõ ràng nhất. Hắn lại giơ tay phải lên bổ ra một đạo kiếm quang. Hiện tại sử dụng Thông Thiên Linh Bảo đã không còn bị trói chân trói tay như trước. Phối hợp với thiên địa nguyên khí thì có thể dễ dàng bổ ra hai ba mươi kiếm uy lực cường đại thế này.
Thêm một đạo kiếm quang xuất hiện, cả đám Hải tặc kinh hãi thất sắc. Quầng sáng màu vàng đất vốn đang lung lay dữ dội. Chịu thêm công kích đáng sợ nữa thì kết quả có thể đoán được.
Phốc. . .Thanh âm trầm trọng truyền vào tai. Quầng sáng như bọt khí tan vào hư vô, ngay đó hai đạo kiếm khí màu bạc hợp thành một bổ thẳng vào chiến thuyền.
Tiếng kêu cha gọi mẹ không dứt bên tai. Tiểu lâu la thì không nói, ngay cả đám đầu mục cũng vội vàng bay khỏi thuyền.
Hắc Phong Đạo được huấn luyện nghiêm chỉnh mà lúc này lại như một đám ô hợp, nhao nhao tản ra như chim thú chạy loạn.
Có điều Lâm Hiên muốn đoạt lấy sào huyệt của cường đạo, đương nhiên không thể để cá lọt lưới về báo lại với Hắc Phong Tôn Giả. Hắn phất tay phải một cái, tầng tầng kiếm quang từ ống tay áo bay ra, như có linh tính đuổi theo địch nhân.
Tiếng la thảm vang lên, tuy vậy trong đám Hải tặc có bảy tám kẻ tinh thông độn thuật huyền diệu.
Không hổ là Linh giới, trong đạo tặc cũng tàng long ngọa hổ. Bất quá chỉ gây thêm một chút phiền toái thôi. Lâm Hiên liền tế ra Bách Linh Chung, toàn thân bảo vật chớp lóe tử quang
Hắn vừa điểm ra một chỉ thì tiếng vù vù nổi lên, vô số con Tam Nhãn Ô Nha Điểu xuất hiện.
"Đi."
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng hơn ngàn con Hỏa diễm Thi nha chia ra làm mấy đạo. Trong tiếng huyên náo đuổi theo mấy tên hải tặc có độn thuật nhanh nhất.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên liên tiếp, không ngừng có tu sĩ ngã xuống. Thánh Thủ Thư Sinh muốn tổ chức phản kích nhưng lúc này đám lâu la lo giữ mạng còn không nổi.
Qua nửa tuần trà, mấy trăm tên lâu la cùng đầu mục đều trở về địa phủ. Chỉ còn hai vị đương gia đang lơ lửng trên không.
Lúc này bọn họ nhìn nhau vô cùng hoảng sợ. Thợ săn lại biến thành con mồi, hai người thực hận chết tu tiên giả đi trinh thám.
Ánh mắt mấy tiểu tử kia quả thực như mù. Lại đem một đại cao thủ trở thành dê béo, kết quả khiến các huynh đệ vạn kiếp bất phục. Nếu bản thân còn sống, tuyệt không buông tha bọn chúng.
Đáng tiếc có cơ hội hóa hiểm thành lành sao. Hai người tràn ngập thấp thỏm, nhịn không được quay đầu về sau. Lúc này chiến thuyền đã bị bổ làm hai nửa. Địch nhân thật sự bưu hãn, công kích cùng phòng ngự đều thái quá.
Hai gã hải tặc đã không còn chiến ý.
"Anh hùng, chỉ cần ngươi tha mạng nhỏ này, ta nguyện làm bộc cả đời để ngươi sai sử" Nhị Đương gia quỳ xuống trước, Thánh Thủ thư sinh chần chờ một chút cũng quỳ theo. Lúc này tánh mạng thực sự quan trọng hơn thể diện.
Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ khinh thường, bất quá đã ngừng động tác. Hai người này còn có chỗ sử dụng, từ trong miệng của chúng cần biết thêm về Hắc Phong Đạo.
Trong đó chủ yếu chính là vị trí sào huyệt của đạo tặc. Sưu hồn có hiệu quả nhưng đôi khi tin tức không đầy đủ. Mà có người sống dẫn đường thì sẽ tiết kiệm sức lực hơn.
"Các ngươi còn muốn sống?"
"Vâng!" Hai người liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
"Được, trước tiên ở chỗ này giao ra một hồn một phách." Lâm Hiên không nói hai lời, đã ném tới hai tấm mộc bài đen nhánh.
"Cấm Thần Thuật."
Hai người thất sắc, làm vậy khác nào đã giao mạng nhỏ trong tay đối phương. Tuy không cam lòng nhưng đến bước này thì nào còn lựa chọn khác.
Không. Thực ra vẫn còn!
Nhị đương gia vẫn còn chần chờ thì Thánh Thủ thư sinh đã động trước một bước. Chỉ thấy hai tay hắn trên dưới bay múa, động tác cực nhanh làm người trố mắt.
Thánh thủ! Ngoại hiệu này không phải ngẫu nhiên mà có. Gia hỏa này vốn có thiên phú dị bẩm, tốc độ ra chiêu vượt xa tu sĩ cùng cấp.
Cùng với động tác của hắn, Phù lục Lôi châu phô thiên cái địa, huyễn hóa thành các loại công kích đánh tới Lâm Hiên. Bất quá Thánh Thủ thư sinh rất rõ ràng, dù đánh lén cũng không có cơ hội chiến thắng. Đây chẳng qua là giữ chân đối phương, tìm cơ hội chạy thoát.
Thấy nhiều lôi châu phù lục như vậy. Trên mặt Lâm Hiên cũng có điểm bất ngờ, khẽ quát một tiếng.
"Hiện!"
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chợt lóe. Vô số lưỡi phong đao kích bắn ra, theo sau tụ lại thành một cơn lốc mù sương.
Thanh thế của cơn lốc kinh người cực hạn, hơn nữa tốc độ thật thái quá. Thánh Thủ Thư Sinh liều mạng độn thuật nhưng chỉ mấy chớp lóe đã bị đuổi tới. Cơn lốc do vô vàn phong đao đang xoay tít, không khách khí chụp thẳng đến người hắn.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai. Thánh Thủ thư sinh thả ra một pháp khí kiện phòng ngự nhưng không chút hiệu quả. Trên bầu trời bạo khai một đoàn huyết vụ, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy thoát.
Thấy đồng bạn ngã xuống, mặt mũi nhị đương gia trắng bệch. Chiến đoàn Hắc Phong Đạo tham gia đánh cướp lần này chỉ một mình hắn còn sống, hàm răng không khống chế nổi mà va vào nhau lập cập.
"Sao, ngươi còn không giao ra một hồn một phách" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Nhị đương gia như chuột thấy mèo, thấy ngữ khí của đối phương không kiên nhẫn, thiếu chút nữa bị dọa đến nhảy dựng lên.
"Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận, ta liền giao ra." Chết oanh liệt cỡ mấy cũng không bằng còn sống. Nhị đương gia trái lại thấu triệt hơn Thánh Thủ Thư Sinh, liền khẩn cấp giao ra một hồn phách.
Lâm Hiên đánh ra vài Pháp quyết thu hồi Cấm Thần Thuật.
"Đi thôi!" Hắn mang theo gã này trở lại Linh thuyền. Đám đệ tử Bách Thảo Môn đã sớm vọt tới mạn thuyền, bọn họ thấy Lâm Hiên đại thắng thì càng thêm bội phục.
Lúc này Nhị đương gia sụp mi thuận mắt nào còn khí độ của kẻ bè trên, sợ mình làm sai điều gì liền bị đối phương trừu hồn luyện phách.
"Gần đây có hoang đảo nào không?"
"Hoang đảo?" Nhị đương gia ngạc nhiên.
"Ừm. Không cần có linh mạch, chỉ cần vị trí hoang vắng là được."
Lâm Hiên tính đoạt lấy tổng đà Hắc Phong Đạo nhưng hải tặc ở nơi đó không phải ít. Hắc Phong Tôn Giả cũng không phải kẻ yếu. Hắn lo lắng chiếu cố không được chu toàn. Trước tiên cần tìm một địa điểm tương đối an toàn cho đám người Bách Thảo Môn.
" Đương nhiên là có" Rõ ràng ý đồ của Lâm Hiên, Nhị đương gia không chút do dự dẫn đường. Bán đứng đồng bọn thì sao. Chẳng lẽ đạo tặc còn nói đến hào khí can vân gì đó.
Nhị đương gia rất quen thuộc hải vực này. Mất gần nửa canh giờ liền dẫn đám Lâm Hiên tới một đảo nhỏ hoang vu đầy đá lởm chởm. Đừng nói linh mạch mà ngay cả thực vật cũng không có mấy.
Lâm Hiên đã quan sát trên đường. Quanh đây cũng không có hải lộ, ở chỗ này chỉ sợ nửa tuần trăng cũng không thấy một bóng người.
Hắn khá hài lòng, liền phân phó đệ tử Bách Thảo Môn tạm thời ở lại trên đảo. chú ý không được hiển lộ hành tích. Theo sau thu lại Linh thuyền rồi phân phó gã Nhị đương gia dẫn đường tới hang ổ của Hắc Phong Đạo.
. . .
"Đây là sào huyệt của các ngươi?" Nhìn đảo nhỏ trước mắt, Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên.
Đảo này hình dáng như một con rùa có diện tích khá rộng, phía trên là các dãy núi chập chùng cùng thảm thực vật rậm rạp tươi tốt. Hơn nữa vị trí không mấy hẻo lánh, thỉnh thoảng cũng có tu tiên giả bay ngang qua. Như vậy sao mấy ngàn năm qua Hắc Phong Đạo không bị phát hiện?
"Ồ, không đúng." Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Khắp nơi trong Hỗn Loạn Hải Vực đều có những đảo nhỏ kiểu này. Trăm dặm quanh đây không có hải thú hay tài nguyên gì. Tu sĩ đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt
Quan trọng nhất là trên đảo không có linh mạch, thậm chí còn bị một tầng chướng khí bao phủ, đến phàm nhân cũng không thèm cư ngụ.
Hắc Phong Đạo tuy là đạo tặc những cũng là tu tiên giả. Đảo này không có linh mạch, vậy chúng làm sao tu hành?
Lâm Hiên đang nghi hoặc thì gã Nhị đương gia lên tiếng lấy lòng: "Tiền bối hiểu lầm, kỳ thật trên Hắc Phong đảo có một linh mạch phẩm chất không tệ."
"A, sao bổn nhân nhìn không ra?"
Lâm Hiên nhíu mày, vừa rồi hắn đã thi triển Thiên Phượng Thần Mục nhưng không phát hiện có gì bất ổn.
"Tiền bối có điều không biết. Đại đương gia chúng ta từng thu được một bộ trận kỳ có thể ẩn dấu thiên địa linh khí đảo này, như vậy tu sĩ qua đường chỉ thấy là một hoang đảo."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu, không ngờ còn có trận kỳ huyền diệu trong phạm vi rộng như thế. Hắc Phong đảo nếu có linh mạch ưu dị, thêm trận kỳ ẩn nặc thì rất thích hợp làm nơi tọa lạc cho Bách Thảo Môn
"Trên đảo có bao nhiêu tu tiên giả?" Lâm Hiên chợt lạnh lùng mở miệng.
"Trừ những kẻ đã chết ở trong tay tiền bối, còn khoảng bảy tám trăm" Nhị Đương gia mười phần lanh lẹ trả lời.
"Ít người như vậy sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ chút bất ngờ.
"Tiền bối, bảy tám trăm đạo tặc này tu vị không thấp, đều đã là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ."
Lâm Hiên gật đầu. Thì ra Hắc Phong Đạo quý tinh bất quý đa. Tất cả đều là Ngưng Đan Kỳ, thực lực cũng không nhỏ.
"Vậy lão đại các ngươi thì sao?"
"Lão đại?" Nhị đương gia liếm liếm đầu lưỡi. Một hồn một phách còn trong tay đối phương nên thành thành thật thật trả lời: "Hắc Phong Tôn Giả mạnh hơn ta rất nhiều, xem như đã bước một chân vào Động Huyền Kỳ. Hắn tu luyện thần thông uy lực cường đại, tiến triển tuy chậm nhưng cơ hồ bất bại trong hàng tu sĩ Ly Hợp!"
Bất quá với những gì đã chứng kiến, lão đại tuy mạnh nhưng vẫn kém
xa thần bí tu tiên giả trước mắt. Kết cục ra sao trong lòng hắn đã sớm có định luận.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngoài Hắc Phong Tôn Giả, bên trong còn tu tiên giả Ly Hợp nào nữa không?"
"Không. Ban nãy chúng ta đã huy động hết"
"Vậy lão đại các ngươi có tu luyện có bí thuật Linh nhãn nào chăng?"
"Không có." Nhị đương gia lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Vậy thì tốt."
Lâm Hiên đột nhiên nắm chặt hai tay, toàn thân đại phóng linh quang. Tiếng xương cốt bùm bùm bạo liệt không ngừng truyền vào tai. Theo sau ngũ quan cùng dung mạo của hắn đều biến hóa.
Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật!
"Ngươi xem thế nào, còn nhận ra được chăng?"
Sau khi hào quang tán đi, Nhị đương gia trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy gã tam đệ đã ngã xuống của hắn hiện ra trước mặt. Hơn nữa thanh âm của đối phương cũng giống hệt.
"Trên má trái tam đệ còn một nốt ruồi" Ngẩn người chốc lát, nhị đương gia thì thào.
"Vậy sao?" Linh quang chợt lóe, trên má Lâm Hiên lại hiện ra một nốt ruồi.
"Hiện tại nhìn không ra sơ hở." Nhị đương gia đi quanh Lâm Hiên một vòng, chợt than thở: "Tiền bối là. . ."
"Ngươi đoán được thì cần gì phải hỏi. Ta làm thế này này là muốn đánh lén, không phải ngươi nói Hắc Phong Tôn Giả thực lực không kém, ta không có thời gian từ từ luận bàn cùng hắn." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Tiền bối. . .Nếu người thắng thì sẽ tha cho ta?" Do dự một chút, nhị đương gia cắn răng hỏi.
"Được chim quên ná, được cá quên nơm. Yên tâm, Lâm mỗ sẽ không bội ước như thế, chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ Hắc Phong Đạo, ta không giết mà còn trả lại tự do cho ngươi"
"Thật sao?" Nhị đương gia đại hỉ, bất quá rất nhanh lại lộ vẻ cười khổ:
"Tiền bối cần gì phải gạt ta, ngươi muốn thành lập tổng đà tại Hắc Phong đảo, há có thể thả tự do cho ta?"
"Xem ra ngươi cũng thông minh, không ngờ nghĩ được điểm này" Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên: "Bất quá ngươi yên tâm, Lâm mỗ đã đáp ứng thì tuyệt không nuốt lời, đương nhiên, ta sẽ dùng bí thuật loại bỏ một phần ký ức của ngươi."
"Thật sự?" Lần này nhị đương gia vui mừng quá đỗi:
"Tiền bối, vãn bối vượt lửa qua sông nhất định cũng trợ người loại bỏ Hắc Phong Đạo."
"Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, bản tôn còn phải xem biểu hiện của ngươi ra sao." Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
Hai người cùng thi triển thần thông bay tới. Càng gần thì chướng khí ngày càng nồng đậm, cảnh vật trên đảo mơ mơ hồ hồ.
Hai người bay vào trong được vài dặm thì phía trước chợt lóe bạch quang, cảnh vật đột nhiên biến ảo trở nên rõ ràng.
Xen lẫn trong núi non trùng điệp là những kiến trúc quỳnh lâu điện ngọc. Hắc Phong Đạo đều là tu tiên giả cấp bậc không thấp, đương nhiên rất khác với đám hải tặc sơn tặc thế tục.
Hai người không che dấu hành tích, không lâu đã bị đám lâu la tuần sơn phát hiện.
Dẫn đầu một đội năm người là một tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ. Thấy có người xâm nhập thì đám này như lâm đại địch. Khi thấy rõ khuôn mặt hai người thì nhẹ nhàng thở ra, khom mình hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến hai vị trại chủ."
"Lưu Tam, hôm nay là ngươi tuần tra?"
"Vâng." Lưu Tam cúi thấp đầu.
"Ừm, đại ca đâu?"
"Đại trại chủ đang ở tại động Thủy Ba, ngài có cần tiểu nhân dẫn đường?" Tu sĩ Nguyên anh cung kính.
"Không cần, các ngươi tiếp tục tuần tra, tự ta sẽ đến đó" Nhị trại chủ vung tay mở miệng rồi quay sang Lâm Hiên: "Tam đệ, chúng ta đi."
"Vâng, nhị ca."
Lâm Hiên không quen thuộc nơi này, vì thế rất ít mở miệng. Hai người bay xuyên qua những đình đài lầu các. Dọc đường cũng gặp không ít lâu la Hắc Phong Đạo nhưng chẳng kẻ nào có gan nhìn thẳng.
Một lúc sau đã tới một một ngọn núi lớn. Đập vào mắt là một con sông nhỏ, nước sông trong suốt dập dềnh đổ ra biển. Trên núi còn có một thác nước khí thế đồ sộ. Động Thủy Ba ẩn sau thác nước này.
"Tiền bối, hộ vệ tùy thân của đại ca là năm tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, rất am hiểu tác chiến”
"Yên tâm, có am hiểu phối hợp thì cũng chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ, bản lãnh gì mà phá hư được đại sự của ta."
"Vật lát nữa chúng ta động thủ thế nào?"
"Ta đã có kế hoạch, chốc lát nữa ngươi phối hợp là được."
"Vâng"
Hai người chậm rãi hạ xuống. Chân núi là một vùng đất bằng phẳng, có năm tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ cao thấp mập ốm đang đứng.
"Nhị trại chủ, tam trại chủ" Ánh mắt năm người đảo qua thì ôm quyền hành lễ.
"Đại ca ở bên trong sao?" Nhị đương gia lạnh nhạt mở miệng.
"Dạ, chủ nhân vừa mới kết thúc bế quan, đang ở trong Thủy Ba động thưởng rượu, hai vị đương gia sao đột ngột trở về như vậy?"
Lên tiếng là một tu tiên giả cao gầy có trung tu vị cao nhất trong năm người, cơ hồ cách Ly Hợp chỉ một đường.
"Có chuyện quan trọng." Nhị đương gia nói một câu đơn giản, năm người tự nhiên không dám ngăn cản.
Hai người cùng tiến vào trong động. Bên trong rộng rãi như một đại điện. Một đại hán râu quai nón chừng tứ tuần đang ngồi trên chiếu há mồm nốc rượu, tay bốc ngồm ngoạm từng mảng thịt lớn.
Kẻ này thần thái uy mãnh, song mục trợn tròn, một luồng khí thế không giận tự uy tỏa khắp, chính Hắc Phong Tôn Giả.
Hắn xảo hợp đi lên tu tiên đạo nhưng một ngày ba bữa không hề gián đoạn. Thích rượu làm vui, cũng may tu vị thâm hậu nên không sợ say rượu hỏng việc.
Nghe tiếng bước chân truyền vào tai. Hắc Phong Tôn Giả ngẩng đầu ngạc nhiên: "Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi trở lại nhanh như vậy, đã thu thập được đàn dê béo kia chưa?"
Thấy lão đại không nhìn thấu dịch dung của Lâm Hiên. Nhị đương gia thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca, ta cùng Tam đệ trở lại tổng đà để cầu viện"
"Cầu viện, đã có biến? hai người các ngươi ngồi xuống đây, tam huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói."
"Tạ đại ca." Nhị Đương gia ôm quyền đi thi lễ, Lâm Hiên cũng thuận thế ngồi xuống.
Theo sau ba người nâng chén, vừa uống vừa hàn huyên.
"Đại ca, sự tình là như vậy… "
Lâm Hiên chậm rãi thuật lại. Đối phương có bảo vật số lượng lớn, đáng tiếc có mấy tiên giả Ly Hợp thực lực mạnh cơ hồ ngang với họ. Hai người không nắm chắc nên trở về cầu viện binh.
Khi trước Hắc Phong Tôn Giả vốn bế quan nên kế hoạch lần này là do Thánh Thủ thư sinh làm chủ. Không hề hoài nghi, cười ha hả lên tiếng: "Hắc hắc, vừa dịp ta mới xuất quan, xem ra lần này đích thân bổn tôn phải đi một chuyến”
"Đại ca anh minh thần võ, đệ mời ngươi thêm một chén." Hắc Phong Tôn Giả tiếp nhận bát rượu của Lâm Hiên thì không nói hai lời liền nốc cạn: "Thống khoái, thật sự là thống khoái."
"Đường đường là Hắc Phong tôn giả, không ngờ lại là một kẻ giá áo túi cơm như vậy, xem ra lúc trước Lâm mỗ đã xem trọng ngươi"
Thấy rượu đã vào bụng đối phương, đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên.
"Ngươi nói cái gì?"
Hắc Phong Tôn Giả ngạc nhiên nhìn sang thì một đạo kiếm quang sáng lòe đã bắn tới.
Kiếm khí phát ra hàn quang chói mắt, sát khí kỳ hàn thấu xương. Hắc Phong tôn giả kinh nhưng bất loạn. Tay phải phất một cái, một đạo kiếm khí đen kịt trong tay áo bắn ra cản đạo kiếm quang kia.
Oanh!
Hai đạo công kích đồng thời biến thành hư vô.
"Ngươi là ai?" Hắc Phong tôn giả gằn giọng, ánh mắt đã khôi phục vẻ thanh minh. Thân là thủ lĩnh Hắc Phong Đạo một đời kiêu hùng, liền phát hiện ra Lâm Hiên là gian tế.
"Các hạ quan sát cũng không tệ, nhưng giờ mới phát hiện thân phận Lâm mỗ, không sợ đã chậm rồi sao?" Tiếng cười lạnh truyền vào tai, sau đó trên người Lâm Hiên lập lòe thanh quang, thân ảnh mơ hồ một cái đã khôi phục tướng mạo.
Đáy mắt Hắc Phong tôn giả ẩn hiện vẻ mờ mịt, sau đó quay đầu âm độc nhìn Nhị đương gia.
"Lão Nhị, ngươi cùng ngoại nhân tính kế ta?"
Dường như bị độc xà nhìn thẳng. Nhị đương gia bồn chồn, bất quá cũng cười rộ lên: "Ta làm thế thì sao. Hắc Phong, ngươi cho là hôm nay còn có thể thoát được sao. Trước mặt Lâm tiền bối mà còn muốn cắn ta?"
"Tốt, tốt." Hắc Phong tôn giả tức giận đến hai mắt bốc hỏa: "Lão Nhị, ngươi thật quá coi thường bản tôn, cho rằng liên thủ với tiểu tử Ly Hợp trung kỳ là có thể đối phó ta? Không biết sống chết."
Lời còn chưa dứt hắn hét lớn một tiếng, tế ra một kiện pháp bảo kỳ lạ. Nhìn như là một cây kéo có răng cưa sắc nhọn lởm chởm như miệng cá sấu.
Ngạc Ngư Tiễn!
Nhị đương gia thất sắc, bổn mạng pháp bảo của lão đại dùng Ô Dương Hàn Thiết luyện chế thành, bên trong gia nhập thêm mấy chục loại tài liệu trân quý, lại trải qua mấy ngàn năm dùng anh hỏa ma luyện nên sắc bén vô cùng. Chỉ một kéo là cắt đứt pháp bảo bình thường.
Thực lực của nhị đương gia không bằng, bảo vật lại càng không so sánh nổi lão đại. Mắt thấy đối phương ôm hận đánh tới, thân hình hắn chợt lóe trốn qua bên Lâm Hiên: "Tiền bối cứu ta."
"Không có tiền đồ." Trên mặt Hắc Phong tôn giả đầy vẻ khinh thường. Xưng hô một tu sĩ trung kỳ là tiền bối, còn cầu viện đối thủ. Lão nhị trở nên vô sỉ như thế từ lúc nào.
Trong lòng nghĩ như vậy bất quá động tác lại không chậm. Pháp quyết trên tay hắn biến đổi. Ngạc Ngư Tiễn hung hăng bay đến trước mặt Lâm Hiên.
Vẻ mặt Lâm Hiên không chút biến đổi nhưng trên người toát ra yêu khí đậm đặc. Tay phải nâng lên, năm ngón tay cong lại trảo tới bảo vật. Tay phải đã biến thành móng vuốt sắc bén, đồng thời còn có tam sắc hỏa diễm hiển hiện.
"Tu yêu giả!" Tròng mắt Hắc Phong tôn giả co lại một chút nhưng rồi lộ vẻ khinh thường. Đừng nói thần thông yêu hóa, cho dù Yêu Tộc Ly Hợp kỳ chân chính cũng không dám ngạnh kháng bổn mạng pháp bảo của hắn.
Có điều một màn xảy ra sau đó khiến hắn trợn mắt há mồm. Ngạc Ngư Tiễn cắt tới yêu trảo nhưng không tạo được chút tổn thương. Hơn nữa còn bị tầng tam sắc hỏa diễm bùng lên bảo bọc. Kết quả có thể nghĩ. Hàn lãnh, kỳ độc cùng ăn mòn, ba loại thuộc tính cùng phát huy hiệu quả. Chỉ một thoáng thì Ngạc Ngư Tiễn đã bị Huyễn Linh Thiên Hỏa thiêu đốt thành tro bụi.
"Không thể nào, nhất định là huyễn thuật."