Nghi thức nhập tông chấm dứt, Lâm Hiên liền trở về Linh Thanh Vụ Hải. Đã thấy
Tô Như cùng Thường Hổ đứng đợi ở đó với vẻ mặt phức tạp.
"Lâm sư huynh…."
Tô Như vừa lên tiếng đã đã bị Thường Hổ ngăn cản, hắn cúi người thi lễ một cái: "Đệ tử Thường Hổ bái kiến sư tổ, nếu sư muội có chỗ mạo phạm, mong sư tổ bỏ quá cho."
"Không cần nghiêm trọng như vậy, hai người lúc trước từng cứu giúp ta, chúng ta là bằng hữu tương giao đã mấy trăm năm, không cần khách khí như thế. Cứ xưng hô như xưa là được" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Sư tổ, ta.." Thường Hổ nghe xong thì ấp úng.
"Ha ha, muội đã sớm nói rồi, Lâm sư huynh không phải kẻ trở mặt vô tình, thế nào" So với Thường Hổ thì Tô Như hoạt bát ngay thẳng hơn nhiều, nghĩ gì thì nói nấy.
"Sư muội!" Thường Hổ còn muốn khuyên nhủ thì Tô Như đã đi tới cạnh Lâm Hiên.
Thấy nàng không biết lớn nhỏ, hắn thầm lo lắng. Cũng may không thấy Lâm Hiên tức giận thì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, đã đến tức là khách, vào trong động phủ ngồi chơi một chút" Lâm Hiên mỉm cười.
"Đa tạ hảo ý của sư tổ, nhưng ta nghe nói thiên địa linh khí bên trong Linh Thanh Vụ Hải quá nồng đậm. Không phải tu tiên giả dưới Động Huyền tiến vào sẽ bị tổn thương sao?"
"Đúng là như thế, nhưng chỉ với trường hợp tu hành đả tọa bên trong đó. Còn bình thường, chẳng lẽ linh khí có thể ăn mòn thân thể tu sĩ sao?" Lâm Hiên lại mỉm cười.
"Ra là như thế, đa tạ sư tổ giải thích nghi hoặc"
"Được rồi, Thường sư huynh, Lâm sư huynh đã có ý tốt như vậy, tiểu muội cũng sớm muốn đi xem thánh địa bản mạch một lần rồi"
Được Lâm Hiên dẫn đường, hai người tiến nhập vào bên trong Linh Thanh Vụ Hải.
Phân chủ khách, Lâm Hiên lấy ra vài món đan dược pháp bảo tặng cho hai người. Đàm đạo chừng một canh giờ sau thì cả hai mới ly khai.
Những ngày tiếp theo, Lâm Hiên lại bắt đầu bế quan củng cố cảnh giới. Ba năm sau, khi hắn xuất quan thì thần quang càng lộ vẻ sung túc. Hơn một ngàn ngày khổ tu, cảnh giới đã trở nên vững chắc.
Kế tiếp có việc cần hoàn thành. Hiện tại chính thời điểm rãnh rỗi, mà mọi tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ, thích hợp để luyện chế Hỏa kiếm trong Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận.
Quá trình luyện bảo này đòi hỏi yêu cầu rất cao về hỏa diễm. Anh hỏa khổ tu hơn ngàn năm của Lâm Hiên có thể thỏa mãn. Có điều theo Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết miêu tả, muốn hòa tan tài liệu, nhanh thì mấy tuần trăng mà chậm thì tới cả năm, hơn nữa cần loại hỏa diễm càng ổn định càng tốt.
Muốn duy trì Anh hỏa một năm, dù cho Lâm Hiên pháp lực thâm hậu cơ hồ cũng không thể hoàn thành. Như vậy dùng Địa mạch chi hỏa là thích hợp nhất.
Vân Ẩn Tông là một trong ngũ đại đỉnh cấp tông môn tại Thiên Sương Quận, há lại không có địa hỏa ưu dị.
Kim Đan Phong tuy có địa hỏa nhưng luận hỏa hầu, độ tinh khiết và tính ổn định để luyện chế pháp bảo thì khẳng định không bằng địa hỏa ở Thần Khí Phong.
Lâm Hiên liền biến thành một đạo kinh hồng bay đi. Nửa canh giờ sau hắn đi một sườn núi, một tòa cung điện khổng lồ ánh vào mi mắt, không hoa lệ mà có vẻ hùng vĩ cổ xưa, được kiến tạo bằng thổ thạch như truyền thừa từ thượng cổ.
Thiên Hỏa Điện! Là cửa vào Địa mạch chi hỏa của Thần Khí Phong.
Lâm Hiên chậm rãi đi tới. Còn chưa tiếp cận cửa ra vào thì hồng quang lóe lên, một tầng bảo hộ hỏa hồng sắc xuất hiện trong tầm mắt, sau đó không gian mơ hồ một hồi rồi mấy tu sĩ hiện ra.
Nữ có nam có, vận cùng một loại trường bào màu trắng, chính giữa có thêu những đóa hỏa diễm rất đẹp. Tất cả đều là Ly Hợp, cảnh giới của các thủ vệ cũng không tệ.
Ánh mắt đảo qua trên người Lâm Hiên, lão giả tóc đỏ cầm đầu vội cung kính ôm quyền hướng về Lâm Hiên: "Tham kiến sư thúc, không biết người là trưởng bối mạch nào, tới nơi này có gì phân hó?"
"Đương nhiên là để mượn Địa mạch chi hỏa, về phần thân phận của ta sao?”
Lâm Hiên mỉm cười phất tay áo một cái. Một đạo linh quang bay vút ra, là một lệnh bài tỏa ra thanh quang chói mắt.
Lão giả tóc đỏ thấy thì vẻ mặt càng trở nên cung kính, đưa tay tiếp nhận.
"Cái này..." Sau một lát thì sắc mặt lão đại biến, hai tay cung kính hoàn trả lệnh phù: "Thì ra là Lâm sư thúc từ Kim Đan Phong, sư điệt quá thất lễ. Sư thúc, mời."
Những tu sĩ kia khoanh tay mà đứng, không dám thở mạnh. Lâm Hiên khẽ gật đầu, thu hồi lệnh phù rồi tiến nhập vào trong Thiên Hỏa điện.
Bên trong rộng lớn nên có cảm giác khá trống trải, ngẫu nhiên có thấy một vài tu tiên giả nhưng bộ dáng khá vội vàng. Cũng khó trách, bọn họ tới chỗ này không phải để du ngoạn.
Lâm Hiên đi tới một gian đại điện hình bầu dục, tại phía cuối có kê vài bàn đá. Có vài tu sĩ đang bận rộn đăng ký ở phía trước.
Lâm Hiên lần đầu tới chỗ này nhưng không xa lạ gì. Địa mạch chi hỏa là tài nguyên chung của môn phái nhưng tu tiên giả muốn sử dụng thì phải giao nộp tinh thạch bảo vật.
Lâm Hiên đi vào trước một cái bàn đá. Tu sĩ Ngưng Đan ngồi ở phía sau ngẩng đầu, thần thức đảo qua, nhìn không ra tu vị của đối phương thì lộ vẻ cung kính vạn phần.
"Tham kiến sư tổ, không biết sư tổ cần Địa mạch chi hỏa ở tầng nào"
"Lâm mỗ lần đầu tới đây nên chưa rõ, ngươi nói rõ một chút" Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
Tu sĩ kia ngẩn ngơ nhưng không dám chậm trễ, liền giới thiệu kỹ càng:" Địa mạch chi hỏa trong Thiên Hỏa điện chia tổng cộng làm mười ba tầng, càng xuống sâu thì tài nguyên địa hỏa càng phong phú. Địa hỏa ở ba tầng đầu chỉ thích hợp cấp bậc nhập môn, dùng để luyện chế đan dược cùng pháp khí Trúc Cơ kỳ.
Tầng bốn tầng năm thích hợp tu tiên giả Ngưng Đan kỳ, cường độ địa hỏa tuy kém Thuần Dương Đan Hỏa nhưng ổn định hơn nhiều, hỏa hầu cũng hơn đan hỏa một chút. Nếu dùng để luyện chế pháp bảo bình thường thì không gì tốt hơn."
…
"Tầng mười một thích hợp cho lão tổ Động Huyền Kỳ, tầng mười hai được dành riêng cho hai vị thái thượng trưởng lão. Không biết sư tổ tính dùng tầng nào, nhất định đệ tử sẽ cẩn thận an bài" Tu sĩ Ngưng Đan cung kính nói.
"Không phải nói tổng cộng có mười ba tầng địa hỏa sao?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày.
"Xác thực có mười ba tầng, bất quá tầng địa hỏa kia là tử sắc..."
"Tử sắc, chẳng lẽ là Tử Tâm Địa Hỏa trong truyền thuyết?" Lâm Hiên nghe thì biến sắc.
Tử Tâm Địa Hỏa là cực phẩm trong Địa mạch chi hỏa. Theo truyền thuyết thì hỏa hầu của nó không kém so với Anh hỏa của tu sĩ Phân Thần kỳ, thậm chí còn tốt hơn. Bất quá xuất hiện phải cần một quá trình thai nghén, tựa như núi lửa chờ bộc phát vậy.
"Một chu kỳ bình thường khoảng ba trăm năm, Tử Tâm Địa Hỏa mới xuất hiện và tồn tại hơn một tuần trăng, cho nên vô cùng trân quý, mà chỉ có hai gian phòng"
"Ừm, thời điểm tiếp theo Tử Tâm Địa Hỏa xuất hiện là lúc nào?" Lâm Hiên có điểm hứng thú mở miệng. Nếu có thể dùng thứ này luyện bảo, nhất định phẩm chất sẽ càng tốt hơn. Nếu thời gian không quá lâu, hắn không ngại chờ một phen.
"Thỉnh sư tổ đợi chút, để ta xem."
Tu sĩ Ngưng Đan kỳ lấy ra một cái ngọc giản xanh biếc rồi đem thần thức chìm vào bên trong, rất nhanh ngẩng đầu: "Thời điểm Tử Tâm Địa Hỏa phun ra tiếp theo chừng năm năm nữa"
"A, năm năm?" Thời gian này không ngắn với phàm nhân nhưng tu sĩ chỉ xem như nháy mắt.
"Lúc đó ta lại đến"
"Sư tổ, cái này không được, năm năm sau người cũng không dùng được Tử Tâm Địa Hỏa." Tu sĩ Ngưng Đan kỳ vội mở miệng.
"Vì cái gì, ngươi nói là Lâm mỗ không xứng sao?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
"Đương nhiên không phải, sư tổ đã hiểu lầm ý của ta.”
"Ngươi nói cho rõ."
"Sư tổ minh giám, Tử Tâm Địa Hỏa khó cầu như thế, rất nhiều sư tổ trong môn chờ dùng, cho nên..." Tu sĩ Ngưng Đan kỳ lộ vẻ khó xử.
Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đã dành cho tất cả mọi người, chắc hẳn không phải xếp hàng quyết định, mà cần thông qua phương thức lựa chọn khác?"
"Sư tổ đoán không sai, vì công bình nên sẽ thông qua cống hiến tông môn quyết định người sử dụng Tử Tâm Địa Hỏa."
"Cống hiến tông môn?"
Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng liền nghĩ ra, bất luận tông môn gia tộc nào cũng có sự tình cống hiến cho tông môn.
Nói đơn giản là môn nhân đệ tử hoàn thành nhiệm vụ do tông môn giao phó, hoặc là giao nộp một số tinh thạch bảo vật nhất định, có thể căn cứ giá trị mà đổi thành điểm cống hiến, về sau lại dùng điểm này để hưởng thụ các hạng mục phục vụ của tông môn.
Chẳng qua đa phần cống hiến tông môn đều do đám tu sĩ cấp thấp mưu cầu danh lợi đi làm, tu sĩ cấp cao đều lo tiến giai, có ai mà rãnh rỗi như vậy.
Bất quá để chia quyền sử dụng Tử Tâm Địa Hỏa, dùng phương thức cống hiến tông môn quả thật công bình.
"Như thế chỉ sợ trong năm năm nữa Lâm mỗ sẽ không được nhàn rỗi. Ngươi nói cho ta biết, số lượng tu sĩ muốn sử dụng Tử Tâm Địa Hỏa và số điểm tích lũy hiện là bao?"
"Đệ tử cũng không rõ điều này. Sư tổ có thể đi Thiên Vụ Điện kiểm tra điều này"
"Ừm” Lâm Hiên khoát tay áo đi ra. Thêm một tuần trà, hắn lại tới một ngọn tuyệt đỉnh trọng yếu của Vân Ẩn Tông.
Nơi Thiên Vụ Điện này có rất nhiều tu sĩ ra ra vào càng nhiều. Tu vị cũng từ Linh Động kỳ đến Động Huyền.
Trong điện có đủ loại nhiệm vụ. Từ thu thập tài liệu, truy tìm thiên tài địa bảo đến săn giết địch nhân, thậm chí có cả giảng bài cho tu sĩ cấp thấp, cũng có thể đổi thành điểm cống hiến.
"Bái kiến sư tổ, không biết đệ tử có thể giúp gì cho người?"
Lâm Hiên tiến vào thì một cung trang nữ đệ tử vội chạy ra vén áo thi lễ.
"Ta muốn kiểm tra một chút, về những tu sĩ bổn môn muốn sử dụng Tử Tâm Địa Hỏa, đồng thời về số điểm cống hiến tích lũy của bọn họ?" Lâm Hiên đi thẳng vào vấn đề.
"Sư tổ, xin theo đệ tử"
Nữ tử xin lỗi một tiếng, sau đó xoay người đi đến một gian thạch điện cách đó không xa. Lâm Hiên khẽ nhíu mày đi theo.
Trong thạch điện chỉ có một trận pháp tinh xảo đang lưu chuyển. Nữ tử nâng ngọc thủ đánh vào đó một đạo pháp quyết. Linh quang lập lòe, lập tức từ trong trận pháp thoát ra không ít văn tự.
"Số vị sư tổ muốn sử dụng Tử Tâm Địa Hỏa khá nhiều, hiện xếp hàng thứ nhất trên bảng cống hiến chính là Thiên Kiếm Phong Phong chủ, Thiên Tuyền Kiếm Tôn, đã có được tám ngàn vạn điểm cống hiến"
"A?" Trên mặt Lâm Hiên lộ dị sắc, hắn đã nghe nói qua Thiên Tuyền Kiếm Tôn này. Trước khi hắn
nhập môn thì người này là Động Huyền Kỳ đệ nhất nhân của Vân Ẩn Tông, là kẻ có khả năng tiến giai lên Phân Thần kỳ nhất.
Tám ngàn vạn điểm cống hiến! Hơn nữa thời gian còn lại chỉ năm năm.
Thật sự là phiền toái, bất quá ý định ban đầu của Lâm Hiên vẫn không thay đổi. Dùng Tử Tâm Địa Hỏa luyện chế bảo vật, uy lực sẽ tăng thêm một phần. Nếu không biết thì thôi, đã biết nhất định phải tranh thủ.
"Đem những nhiệm vụ khó khăn nhất tông môn liệt kê cho ta." Lâm Hiên thản nhiên phân phó.
"Vâng!"
Nữ tử lấy ra một cái ngọc giản còn trống, sau đó đem bỏ vào trong trận pháp, các loại phù văn lại tuôn ra nhập vào trong.
"Sư tổ, được rồi"
Lâm Hiên thản nhiên tiếp nhận ngọc giản rồi rời Thiên Vụ Điện.
Hắn về tới Kim Đan Phong thì truyền pháp dụ, triệu tập chủ sự đệ tử của bản mạch,phân phó một lần trước khi ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau Lâm Hiên đã rời Vân Ẩn Tông. Năm năm sau mới luyện chế bổn mạng bảo vật thứ hai. Trong khoảng thời gian này, hắn tính ra ngoài du lãm tôi luyện tâm cảnh, đồng thời làm nhiệm vụ tông môn.
Trong độn quang, Lâm Hiên đem thần thức chìm vào ngọc giản. Một lát sau ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên do dự.
Năm năm thời gian không hề dài, muốn vượt qua Thiên Tuyền Kiếm Tôn càng không phải dễ, xem ra chỉ có bắt tay vào làm nhiệm vụ khó khăn nhất.
Chính là săn giết tu sĩ Thiên Thi môn cấp cao, giết một tồn tại Động Huyền Kỳ có thể đổi lấy một ngàn vạn điểm cống hiến.
**
Nguyên Vũ Thành, tọa lạc ở Việt Quốc.
Đây là một tòa thành trì của phàm nhân nhưng rất phồn thịnh không hề thua kém thành trì của tu tiên giả. Tại Bang Long Giới, phàm nhân là một thế lực không thể bỏ qua, thậm chí yêu hóa giả trong phàm nhân có thể chống lại tu sĩ.
Trong gần ngàn quốc gia phàm nhân Thiên Sương Quận thì Việt Quốc có tinh thần thượng võ nhất. Số lượng yêu hóa giả cũng đông đảo nhất. Tại Nguyên Vũ Thành này lại có phường thị lớn nhất của yêu hóa giả.
Tới ngoại thành thì Lâm Hiên liền dừng độn quang hạ xuống.
"Thật không nhỏ!"
Nhìn thành trì trước mắt, vẻ mặt hắn có điểm rúng động. Thành này dựa vào núi, dễ thủ khó công, tường thành dốc đứng cao tới ngàn trượng như chìm vào trong mây.
Người người nườm nượp xuất nhập thành, ngoại trừ phàm nhân cùng yêu hóa giả cũng không thiếu tu sĩ. Lâm Hiên thi triển Liễm Khí Thuật, nhìn như một gã phàm nhân bình thường rồi đi vào trong.
Bên trong rất rộng lớn, Lâm Hiên trực tiếp đi đến phường thị. Không khí ở đây vô cùng náo nhiệt. Các cửa tiệm có điểm khác với kiến trúc của tu sĩ.
Tại đây bán tài liệu bảo vật cần thiết cho yêu hóa giả. Lâm Hiên hứng thú xem xét một hồi.
Thường thấy nhất là tinh hạch của Yêu thú, một viên yêu đan Trúc Cơ kỳ trị giá khoảng hai đến ba khối tinh thạch, một khối tinh hạch cùng phẩm chất sẽ có giá gấp mười lần do số lượng yêu thú biến dị rất ít.
Ngoại trừ tinh hạch, trong phường thị còn có pháp khí bảo vật đặc biệt dành cho yêu hóa giả, phương thức cùng tài liệu chế tác khác với tu tiên giả nhưng uy lực không phải giỡn.
Vật phẩm trong cửa tiệm bình thường, Lâm Hiên đương nhiên không để vào mắt. Rất nhanh hắn lại nghe được buổi chiều có một đấu giá hội trọng yếu.
Giao nộp một ngàn khối tinh thạch, Lâm Hiên tiến vào trong đấu giá hội. Là một thạch điện ngầm dưới đất có hình bầu dục, bảy tám phần số ghế đã có người ngồi, ngoài tu tiên giả cũng có phàm nhân.
Tu sĩ cảnh giới cao nhất không quá Ly Hợp, còn thực lực những yêu hóa giả thì không rõ ràng.
Lâm Hiên tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, qua một lát đấu giá hội bắt đầu. Chủ trì đấu giá là một lão giả có khuôn mặt gầy gò.
"Hoan nghênh các đạo hữu đại giá quang lâm đấu giá hội Nguyên Vũ Thành. Không kể người tới là yêu hóa giả hay tiên sư, nguyên tắc đấu giá là người trả giá cao nhất thì được bán vật phẩm. Chỉ cần là khách, bổn điếm đều đối xử như nhau. Mọi người còn vấn đề gì chăng, nếu như không có thì đấu giá hội sẽ bắt đầu."
Thanh âm khá lớn truyền khắp toàn trường, thấy không có người dị nghị thì trên mặt lão giả lộ vẻ hài lòng:" Kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên là một viên tinh hạch của yêu thú Ly Hợp kỳ. Hẳn mọi người cũng biết, càng là yêu thú cao cấp thì càng khó biến dị, ở cửa tiệm bên ngoài tuyệt sẽ không có vật phẩm cấp bậc thế này. Giá trị thế nào, không cần ta nhiều lời thì các đạo hữu đã rõ"
Giá trị tinh hạch Ly Hợp kỳ có thể so với yêu đan Động Huyền Kỳ. Đầu tiên đã đưa ra đấu giá vật phẩm quý hiếm như thế, Lâm Hiên có điểm kinh ngạc.
Phản ứng của những người khác cũng không khác biệt. Hào khí toàn trường thoáng cái sôi động lên.
"Tinh hạch này có giá quy định năm trăm vạn hạ phẩm tinh thạch, mỗi lần tăng giá không ít hơn mười vạn"
Vừa dứt lời phía dưới đã bắt đầu tranh đoạt.
"Năm trăm mười vạn."
" Năm trăm hai mươi vạn."
Gần kề mấy nhịp, tinh hạch đã bị đẩy giá lên đến sáu trăm vạn tinh thạch.
Trải qua kịch liệt tranh đoạt, cuối cùng bị một gã tu sĩ mập mạp dùng tám trăm vạn mua lấy, khiến cho không ít yêu hóa giả oán hận không thôi.
Đấu giá hội lại tiếp tục.
"Vật thứ hai là cây Thiên La Thương, dùng Cửu U Hàn Thiết luyện chế thành, sắc bén vô cùng, uy lực tuyệt không thua kém bổn mạng bảo vật của tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ, hơn nữa trải qua kỹ nghệ gia cố đặc biệt, rất thích hợp yêu hóa giả. Giá quy định cũng là năm trăm vạn tinh thạch."
Lời còn chưa dứt, phía dưới lại xôn xao tranh đoạt, kết quả khiến Lâm Hiên bất ngờ là người mua được Thiên La Thương cũng là một tu tiên giả.
Bảo vật này tuy không tệ nhưng bởi vì thủ pháp luyện chế đặc thù, kỳ thật không thích hợp để cho tu sĩ sử dụng.
"Xem ra đấu giá hội có điểm bí mật bên trong" Lâm Hiên thầm phỏng đoán. Đấu giá về sau đã xác nhận suy đoán này của hắn. Ỷ vào tài đại khí thô, những tài liệu bảo vật thích hợp cho yêu hóa giả lấy ra đấu giá đều rơi vào trong tay các tu sĩ.
Lâm Hiên đã nghe nói thế lực phàm nhân không hợp cùng tu tiên giả. Có điều không ngờ song phương lại công khai xung đột thế này.
Rõ ràng đây là một nơi đầy rẫy thị phi. Không có gì hấp dẫn thì Lâm Hiên đứng lên. Chẳng qua khi hắn vừa cất bước thì lão giả kia lại lấy ra một vật. Ánh mắt hắn đảo qua thì tròng mắt co lại, thoáng cái dừng bước.
Đó là một pho tượng cao cỡ một tấc có chín đầu mười tám cánh tay.
Lại nghe lão giả thanh âm truyền ra: "Bảo vật này vốn được phát hiện ở di tích Mặc Nguyệt Tộc, bổn điếm cũng không rõ diệu dụng cụ thể của nó. Có điều Mặc Nguyệt Tộc từng rất cường đại tại thời viễn cổ, chưa biết chừng pho tượng này là bí bảo trọng yếu. Cho nên dùng một nghìn vạn tinh thạch đấu giá."
Lâm Hiên nghe thì trong tâm nhảy dựng, quả nhiên là di bảo Mặc Nguyệt Tộc.
Có điều những người khác lại không cho là đúng.
“Có lầm hay không, công dụng không rõ ràng mà muốn một ngàn vạn tinh thạch?"
“Đúng rồi, vạn nhất mua phải phế vật, đây chẳng phải là lỗ lớn rồi."
“Kẻ ngốc mới mua vật này"
Không kể một số người nói sao, đấu giá pho tượng kia vẫn được bắt đầu.
“Một ngàn vạn."
Một thanh âm băng lãnh truyền ra, Lâm Hiên quay sang. Ra giá là một nữ tu che mặt bằng khăn lụa hiệu quả ngăn cách thần thức. Ở chỗ này không tiện thi triển Thiên Phượng Thần Mục nên không rõ dung mạo đối phương ra sao.
Bất quá vẫn thấy được dáng người vô cùng yểu điệu của nàng.
“Một ngàn hai trăm vạn." Một lão giả sói đầu lên tiếng, trên người không chút pháp lực lưu động, hẳn là một yêu hóa giả.
Sau một tuần trà, giá của pho tượng đã được đẩy lên tới bảy ngàn hai trăm vạn tinh thạch.
Tất cả mọi người đều trừng mắt líu lưỡi, ngay cả lão giả phụ trách cũng lộ vẻ khó tin, không ngờ vật này được giá cao như thế.
Ra giá cuối cùng vẫn là lão giả sói đầu nọ. Trong mắt nữ tu chớp động vẻ không cam lòng nhưng cũng đành im lặng.
"Bảy ngàn hai trăm vạn lần thứ nhất."
"Bảy ngàn hai trăm vạn lần thứ hai."
Ngay khi bảo vật sắp có chủ thì một thanh âm lạnh lùng vang lên:
"Một ức"