Bách Luyện Thành Tiên

Cự kiếm thuật


trước sau

Bàn tay trắng như ngọc của nàng nhẹ nhàng vũ động, một chiêu Phượng hoàng mổ thóc được tung ra (nguyên bản là Phượng gật đầu ^^)

Hắc mang đại tố, 69 khẩu Hắc Thủy Tu La Đao còn lại bị hắc mang bao bọc, uy lực thoáng cái tăng lên rất nhiều.

Thanh âm kim thiết không ngừng vang vọng bên tai, sau một hột đinh đinh đang đang loạn hưởng, Cửu Cung Tu Du kiếm không ngờ bị ngạnh bung ra.

Những ma đao đồng thời chuyển hướng lên trên cao, sau đó chụm lại với nhau.

Thanh âm ầm ầm vang vọng khắp không gian, ma khí cuồn cuộn như muốn nhấn chìm cả bầu trời, trong phạm vi vài dặm cuồng phong gào thét. Sắc trời tựa hồ cũng ảm đạm đi nhiều, tuy chưa đến nỗi đưa tay không thấy ngón nhưng cũng đủ để người ta tưởng rằng trời đã chạng vạng, mặt trời hoàn toàn rơi xuống dốc núi.

Ẩn ẩn bên trong ma khí truyền đến từng hồi lệ quỷ gào rú, ác ma thét gào, nhưng tột cùng là cái gì thì nhất thời rất khó xác định.

Trong ma phong đột nhiên xuất hiện một thanh ma đao lớn đến không thể tưởng tượng nổi, khoảng chừng trăm trượng, mặt ngoài quấn quanh mấy chục đầu mặc giao.

Mỗi một đầu mặc giao chỉ dài hai ba trượng, nhưng diện mạo chúng lại vô cùng dữ tợn, tất cả đều do ma khí thủy thuộc tính tạo thành.

Hai mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, xem chừng nhìn thế là đủ rồi…

"Cự Kiếm Thuật!"

Đối với những cường giả cấp bậc như bọn hắn thì thần thông này không tính là gì, nhưng những tu tiên giả bình thường tối đa cũng chỉ có thể khiến binh khí mình lớn gấp mười lần, chừng bảy tám trượng là quá ghê gớm rồi, nhưng ma đao trược mặt lại vượt qua cái hạn chế này… Uy lực của thanh đao dài trăm trượng tạm thời không nói tới, riêng uy danh của nó cũng đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi.

Không hổ là cổ ma Phân Thần kỳ, vừa ra tay đã siêu phàm thoát tục như vậy.

Trong tâm Lâm Hiên cũng vô cùng bội phục, song nói thế không có nghĩa là hắn sợ hãi.

Hắn tất nhiên cũng lĩnh hội được Cự Kiếm thuật, nhưng ban thân hắn tất nhiên có sở trường riêng. Lâm Hiên đọc qua công pháp Bách gia, mỗi mạch công pháp đều có thử, học lấy điểm mạnh của người khác thì khi chiến đấu mới có lợi. Song trừ phi thực sự thích một pháp thuật nào đó chứ Lâm Hiên không rảnh mà đi nghiên cứu quá sâu làm gì.

Dù sao thời gian Lâm Hiên bước chân vào tiên lộ cũng không quá ngàn năm, dù có các loại linh đan diệu dược phụ trợ nhưng hành động nghịch thiên tất nhiên cũng có cực hạn.

Hắn tất nhiên có thể thi triển được Cự kiếm thuật nhưng nếu so với nữ ma này thì còn lâu mới bì kịp, nhưng không sao, đối phương thần thông huyền diệu thế nào thì phải đánh mới biết được.

Ai nói khi đấu pháp thì phải nhất định ngạnh kháng đòn của đối phương chứ, đại trượng phu phải biết co biết duỗi, thân hình Lâm Hiên vừa lóe liền biến mất khỏi chỗ cũ.

Thuấn di không đáng để trong mắt những người như bọn hắn, song hiện tại Lâm Hiên đã tiến cấp Phân Thần, thuấn di sao có thể so với Cửu Thiên vi bộ mà hắn đang thi triển được.

Trình độ huyền diệu của nó thật khó nói nên lời! Thiên ma nhận lao tới đâu, không gian nơi đó liền xuất hiện dấu hiệu sụp đổ vặn vẹo. Phạm vi vài dặm đều bị ảnh hưởng. Nếu là thuấn di bình thường thì đừng mong chạy được, có khi lại bị không gian lực xé rách cơ thể cũng nên.

Nhưng Cửu Thiên Vi bộ lại không ngại chuyện đó, linh quang vừa lóe lên, Lâm Hiên đã ở cách đó mấy trăm trượng. Nguyên vốn có thể đi được xa hơn nhưng hiện giờ chỉ cần né được công kích của đối phương chứ không phải đang đào tẩu, mấy trăm trượng là đủ rồi.

Theo đó cũng có thể thấy được Cửu thiên Vi Bộ của Lâm Hiên đã đến mức lô hỏa thuần thanh, thu phát tùy tâm, dù sao thì người sáng tạo ra công pháp này lúc đó, Cửu Thiên Huyền Tôn còn kém xa thực lực Lâm Hiên lúc này.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Lâm Hiên tránh thoát một kích của ma nhận nhưng mặt đất lại là kẻ gặp nạn, chỉ thấy ma phong cuồng vũ, cát bay đá chạy che khuất hoàn toàn tầm mắt.

Nhưng Lâm Hiên
tu luyện Thiên phượng thần mục nên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Mặt đất nơi đó bị chia thành hai đoạn, kéo dài tới vài dặm, từ bên trong tràn ra vô số nham thạch nóng chảy khiến nhiện độ xung quanh tăng lên rất nhiều, thường nhân khó mà chịu được. Cảnh tượng đó không khác gì núi lửa phun trào.

Chỉ một kích mà uy lực khủng bố như thế, Lâm Hiên nhìn xong cũng coi như là hiểu được ít nhiều.

Quá trình này nói ra thì dài nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, Lâm Hiên vừa lui ra liền muốn phản công, hắn vốn không phải hạng bị đánh mà không hoàn thủ…

Nhưng có lẽ lần này Lâm Hiên hơi chủ quan rồi…nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.

Không sai, hắn tránh được một kích của ma nhận, nhưng rất nhanh lại có tiếng rồng ngâm vang lên, Lâm Hiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gần trăm đầu mặc giao đang giương nanh múa vuốt lao về phía mình.

Thanh thế không thua gì Bách Long chi nha trước kia của Lâm Hiên, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Những mặc giao đó vốn quấn quanh Tu La ma nhận, khi đó vốn không dài quá hai ba trượng nhưng giờ lại bạo tăng không chỉ mười lần.

Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, thủ đoạn công kích của đối phương không ngờ lại là đòn liên hoàn, tránh được Tu La đao chưa phải mọi chuyện đã xong.

Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ nghiêm túc nhưng không hề sợ hãi. Hắn thò tay vỗ xuống túi trữ vật, một chiếc chuông nhỏ liền hiện ra, nó cao chỉ chừng một xích, mặt ngoài được bao phủ bởi màu tím cùng các loại phù văn thần bí.

Lâm Hiên búng lên Bách Linh Chung khiến nó vang lên từng tiếng huyên náo, vô số quạ đen từ bên trong phi ra.

Nhưng thể tích bọn chúng lại lớn hơn loài quạ bình thường nhiều, hơn nữa trên mặt lại có ba mắt, toàn thân chìm trong ma hỏa xám trắng. Một cỗ khí tức âm hàn tỏa ra từ trên người chúng, tuy không biết uy lực ma hỏa thế nào nhưng qua đó cũng có thể thấy ma diễm bình thường không thể so được với chúng.

Đám thi nha này là do Lâm Hiên đoạt được từ vạn thú tôn giả Ly Hợp kỳ, nhưng qua mấy trăm năm đào tạo của Lâm Hiên thực lực của chúng còn mạnh hơn nhiều, nếu không thì Lâm Hiên đã sớm vứt đi rồi.

Cái khác tạm thời không nói, chỉ dựa vào thể tích cũng có thể đoán ra phần nào sức chiến đấu của chúng. Cánh vừa giương ra liền rộng chừng ba trượng, nhẹ nhàng vỗ một cái liền có mấy ngàn đạo phong nhận ào ào xuất hiện.

Mỗi một đạo đều có đường kính hơn xích, từ bên trong tản ra thi khí làm người ta buồn nôn muốn ói, từng đạo âm thanh bén nhọn truyền đến, tựu không khác gì phong nhận bình thường.

Mặc giao cũng không yếu thế, chúng mở ra chiếc miệng đỏ lòm màu máu phun ra từng đạo thủy trụ. Những thủy trụ kia đen đặc, ẩn chứa hiệu quả ăn mòn mãnh liệt, xem ra uy lực cũng không bình thường.

Oanh!

Toàn bộ bầu trời đều bị chấn động. Cột nước hòa cùng tà quỷ phong nhận. Phong nhận rõ ràng không địch lại nhưng những tam nhan thi nha kia vẫn không hề sợ.

"Oa!"

Tiếng kêu làm người ta bực bội vang lên, những thi nha kia tiếp tục phun ra đoàn đoàn thi hỏa trắng xám, vật ấy ẩn chứa độc hủ thi, uy lực so với tà quỷ phong nhận còn đáng sợ hơn nhiều.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện