Tinh Khí Thần đều đã khôi phục, Lâm Hiên liền vươn tay ra vỗ bên hông một cái, linh quang lóe lên, một tinh hạch nhỏ cỡ nắm tay xuất hiện trước mắt. Bên trong tinh hạch màu hỏa hồng có một ma điểu dài hơn tấc đẹp mê ly, hình dáng tướng mạo giống Dương Chi Điểu như đúc, không cần nói cũng biết đây chính là tinh hạch của ma cầm kia.
Vật ấy vừa mới hiện ra lập tức lệ mang đại phóng, toàn bộ bị tinh mang hỏa hồng bao khỏa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng bên ngoài vọt đi.
"Muốn chạy! Đến lúc này mà ngươi còn cho rằng mình có cơ hội chạy thoát khỏi tay Lâm mỗ sao?"
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ chê cười, cũng không thấy hắn dư thừa động tác gì, tay phải vừa nhấc lên đã xuất hiện một đạo thanh hà lăng không bao trọn tinh hạch vào trong.
Lúc trước, Lâm Hiên chỉ vẻn vẹn là Tu tiên giả Động Huyền Kỳ đã có thể dễ dàng diệt trừ Dương Chi Điểu. Mà hôm nay, đối phương chỉ còn lại tinh phách mà thôi, hơn nữa hắn còn tiến giai thành Tu tiên giả đại năng Phân Thần kỳ, chênh lệch song phương lại càng không thể hình dung được.
Tinh hạch bị thanh hà kia bao khỏa lập tức tả xung hữu đột hòng thoát khỏi giam cầm, nhưng lại giống như muỗi đốt inox (^^), không hề có nửa điểm hiệu quả.
"Còn không thành thật một chút sao?"
Lâm Hiên thở dài một hơi rồi nâng tay phải lên, động tác nhu hòa dị thường hướng phía trước điểm nhẹ một cái, một đạo điện mang từ hư không hiện ra, ước chừng chỉ mấy tức sau, tinh hồn đã bị chấn cho thất điên bát đảo, rốt cục cũng an tĩnh lại. Sau đó, nó bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, quay tít một vòng rồi rơi vào trong lòng bàn tay Lâm Hiên. Ánh mắt Lâm Hiên nhìn vật ấy có chút mê ly. Dương Chi Điểu có khả năng kế thừa không ít huyết thống Phượng Hoàng, có thể hay không từ trong tinh hạch này tinh luyện ra Thiên Phượng Chân huyết?
Lâm Hiên đương nhiên không thể biết trước được!
Nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn đang tràn đầy chờ mong. Cũng nên thử một lần xem sao, dung hợp càng nhiều Chân linh chi huyết đối với mình là trăm lợi mà không một hại. Huống chi mặc dù đều được gọi là chân linh nhưng Phượng Hoàng lại có thể bài danh trong ba thứ hạng đầu, dù thực lực so với tiên nhân có yếu hơn đôi chút nhưng cũng vượt xa tồn tại Độ Kiếp kỳ bình thường. Thiên Phượng Chân huyết, nếu như có cơ hội dung hợp thì đương nhiên Lâm Hiên sẽ không bỏ qua, nếu không chắc chắn đầu óc hắn toàn bã đậu rồi.
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia cuồng nhiệt, bất quá làm thế nào có thể chiết xuất được Chân huyết thì hắn cũng không biết!
Không có vật gì để hắn có thể tham khảo, tuy trước kia đã đọc qua vô số điển tịch nhưng cũng chưa bao giờ đề cập tới vấn đề này, nói một cách khác thì chỉ có thể tự tìm hiểu mà thôi.
Lâm Hiên thở dài một hơi, sau đó hắn đánh ra một đạo pháp quyết, tức thì tinh hạch kia bị một tầng lam mang bao phủ, trôi nổi trên không trung cách đỉnh đầu Lâm Hiên ba thước. Tiếp theo Lâm Hiên nâng hai tay lên, theo động tác của hắn, lần lượt từng đạo pháp ấn hiện ra, tất cả đón gió lóe lên rồi đều chui vào bên trong tinh hạch Dương Chi Điểu.
Tuy nhiên lại không có nửa phần tác dụng, mặt ngoài tinh hạch không có một chút dị tượng nào phát ra, chứ đừng nói chi là chiết xuất ra Thiên Phượng Chân huyết.
Song trên mặt Lâm Hiên lại không hề lộ ra vẻ thất vọng, hắn đang mày mò tìm hiểu phương pháp, nếu như có thể một lần mà thành công ngay thì cũng thật kì quái a. Thất vọng càng thêm vô dụng mà thôi, lúc này hắn chỉ có thể tiếp tục cố gắng thử nghiệm mới có hi vọng thành công.
Nhìn tinh hạch trôi nổi trước mắt, Lâm Hiên bắt đầu thi triển một loạt thủ đoạn tiếp theo.
******
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại ba tháng nữa đã trôi qua.
Trong thạch thất, Lâm Hiên chăm chú nhìn tinh hạch Dương Chi Điểu, biểu lộ trên mặt cực kỳ khó coi. Suốt chín mươi ngày qua, Lâm Hiên thử đủ loại phương pháp nhưng việc chiết xuất Thiên Phượng Chân huyết một điểm tiến triển cũng không có, đích xác là vô kế khả thi.
Tại sao lại có thể như vậy?
Chẳng lẽ mình phỏng đoán sai lầm, từ tinh hạch này căn bản không thể tinh luyện ra Phượng Hoàng Chân huyết?
Ý nghĩ này chưa kịp xoay chuyển thì rất nhanh, Lâm Hiên đã lắc đầu. Dương Chi Điểu chính là hậu duệ của Phượng Hoàng, chắc chắn kế thừa không ít huyết mạch. Tinh hạch của nó sao có thể không có Thiên Phượng Chân huyết, nhất định là phương pháp của mình có vấn đề.
Tuy nói như vậy nghe rất có lý nhưng tất cả phương pháp có thể nghĩ ra Lâm Hiên đều đã làm, toàn bộ đồng dạng không có nửa điểm hiệu quả, kế tiếp nên làm thế nào, hắn quả thực không biết.
Nên
làm cái gì bây giờ?
Hai hàng lông mày Lâm Hiên nhíu chặt lại, nhìn bảo vật lơ lửng trước mắt khe khẽ thở dài: "Không ngờ chiết xuất chân linh Chi huyết lại khó như vậy! Nếu là chiết xuất đan dược thì tốt quá rồi."
Đây vốn là một câu than thở thôi, nhưng tựa hồ trong đầu Lâm Hiên đã nghĩ tới một điều gì đó, trên mặt hắn lộ rõ vẻ đăm chiêu suy tư. Sau đó Lâm Hiên vội vàng chìm ngập vào trạng thái vong ngã, quyết không thể để ý tưởng đó biến mất.
Ước chừng một canh giờ sau, hắn mới ngẩng đầu lên. Hay là … đan dược …
Ý nghĩ này nghe có vẻ vớ vẩn, bất quá giờ khắc này, dù sao tất cả các phương pháp khác đều không có tác dụng, thử cách kia một lần cũng có làm sao đâu?
Dù gì cũng đã thất bại mấy mươi lần rồi, bất luận có ra sao cũng không thể chán nản thêm được nữa.
Nghĩ đến là làm luôn, Lâm Hiên một lần nữa nhắm hai mắt lại thi triển Nội Thị Thuật. Trong đan điền hết thảy đều như cũ, Lam Sắc Tinh Hải vẫn ở chỗ sâu trong đan điền chậm rãi xoay tròn, điểm khác biệt duy nhất chính là tầng trong cùng của Lam Sắc Tinh Hải, số lượng ngân sắc quang điểm với so trước kia lớn hơn rất nhiều, thể tích cơ hồ đã đạt đến một phần năm. Sau khi tiến giai Phân Thần kỳ rõ ràng tỉ lệ ngân sắc quang điểm cũng tăng lên không ít.
Biểu lộ trên mặt Lâm Hiên hết sức hài lòng, dù sao loại quang điểm này mới là thành phần chiết xuất chủ lực.
Chần chờ một chút, Lâm Hiên mới quyết định không dùng những lam sắc quang điểm, tuy là thử nghiệm nhưng nghĩ đến việc chiết xuất Thiên Phượng Chân huyết khó khăn như vậy thì những quang điểm cấp thấp này nhất định không có công dụng.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, những điểm sáng màu bạc theo kinh mạch chậm rãi tuôn ra, sau đó tụ lại trong lòng bàn tay Lâm Hiên, nhìn qua tựa hồ hắn đang nâng một tiểu Tinh Hải mỹ lệ đến cực điểm. Sau đó tay Lâm Hiên run lên, những điểm sáng màu bạc như có sinh mệnh chui vào bên trong tinh hạch.
Bình tâm mà nói, phương pháp chiết xuất này Lâm Hiên chưa từng thử qua, lúc này không biết làm thế nào nữa nên hắn mới lấy ra sử dụng, cũng chỉ trông cậy vào vạn nhất mà thôi.
Tuy nhiên khi những ngân sắc quang điểm chui vào thì mọi việc vẫn đồng dạng như trước, một chút phản ứng cũng không.
Lâm Hiên nhướng mày lên, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy hắn không ôm bao nhiêu hi vọng chiết xuất thành công nhưng trong tưởng tượng cũng không đến nỗi như bây giờ, đến cả một chút phản ứng cũng không có...
Bất quá Lâm Hiên cũng không vì thế mà dừng động tác lại, ngược lại hắn bắt đầu điều động thêm nhiều ngân sắc quang điểm hơn nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, càng ngày càng nhiều quang điểm chui vào trong tinh hạch Dương Chi Điểu, nhưng vật ấy vẫn trơ ra như cũ, không có chút động tĩnh nào cả.
Lâm Hiên ngày càng cảm thấy kỳ lạ, Lam Sắc Tinh Hải chưa từng làm hắn thất vọng.
Đáng giận!
Đã như thế Lâm Hiên đặt quyết tâm, dù cuối cùng có như thế nào đi nữa thì hắn vẫn tiếp tục rót thêm ngân sắc quang điểm vào trong.
Cứ như vậy, bất tri bất giác một canh giờ qua đi, tất cả vẫn không có chút tiến triển nào.
Lại một canh giờ trôi qua, tinh hạch vẫn như cũ.
Đến tận khi ba canh giờ chậm rãi đi qua, ngân sắc quang điểm trong thể nội đã không còn mấy, Lâm Hiên mới đành thở dài một hơi, mặc dù vẫn không cam lòng nhưng đã đến nước này thì cũng chỉ có thể buông tay mà thôi.
Nhưng đúng vào thời khắc này dị biến lại nổi lên, một khắc trước còn không có chút dấu hiệu nào mà lúc này, chỉ thấy linh mang mặt ngoài tinh hạch đột nhiên sáng lên chói mắt, ước chừng sau thời gian uống cạn một chén trà, rốt cục nó cũng từ từ bị hòa tan ra.