Thiếu niên ở giữa mặc một bộ ma bào ngăm đen, còn trang phục hai người bên cạnh lại chia làm hai màu thanh lam.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, chẳng lẽ đây là thần thông "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lâm Hiên thì Điền Tiểu Kiếm bên cạnh đã hoảng sợ mở miệng, mà phán đoán của hắn cũng không khác biệt chút nào.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Hiên lại lắc đầu: "Không đúng, đây không phải thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh."
"Đại ca, tại sao ngươi biết?"
Thiên Nguyên Thánh Tổ một bên nghe Điền Tiểu Kiếm hỏi thân mật cũng quay đầu lại, lão chưa từng nghe nói qua loại thần thông này.
"Thứ nhất, Nhất Khí Hóa Tam Thanh chính là đệ nhất huyền công Đạo gia chí cao vô thượng. Kẻ trước mắt này là cổ ma hàng thật giá thật, ma khí cùng linh khí Đạo Môn thủy hỏa bất dung, làm sao có thể tu luyện thần công trong truyền thuyết được?"
Lâm Hiên nói đến nơi đây liền nuốt nước miếng một cái, sau đó mới tiếp tục mở miệng: "Huống chi, mặc dù Lâm mỗ chưa từng luyện qua thần công Nhất Khí Hóa Tam Thanh nhưng trên điển tịch cũng có ghi lại. Nghe nói, chỗ huyền diệu nhất của loại thần thông này là có thể huyễn hóa từ một người thành ba. Hơn nữa hai phân thân mới cũng không phải thân ngoại hóa thân bình thường có thể sánh cùng, thần thông và pháp lực từng cái đều có thể sánh ngang với bản thể. Điều đó tương đương với chiến lực tự nhiên ngạnh sanh tăng lên gấp ba lần, không, còn lợi hại hơn một chút do ba hóa thân còn có khả năng phối hợp với nhau trong lúc chiến đấu."
Điền Tiểu Kiếm và Thiên Nguyên Thánh Tổ nhẹ gật đầu, hai người bọn họ đương nhiên không phải những gia hỏa cô lậu quả văn, hơn nữa từ tên gọi cũng có thể suy luận ra được một hai.
Lâm Hiên ngầm thở dài, hiện tại hắn cũng không nghĩ ra, rõ ràng là một người làm sao có thể hóa thành ba người được. Hơn nữa pháp lực từng cái cũng không sai biệt nhiều lắm so với bản thể. Đây quả thực không hợp lẽ thường... Không, chính xác mà nói, đó chính là trực tiếp xung đột với pháp tắc thiên địa.
Tuy nhiên hắn mặc dù không hiểu nhưng một vài điển tịch cổ rõ ràng đã ghi chép lại, điều này không phải nghe nhầm đồn bậy, càng không phải là hoang đường truyền thuyết gì cả, chắc chắn từ thời thượng cổ đã từng có Đại năng sáng tạo ra thần công Đạo gia bậc nhất này.
Tu tiên giới rộng lớn vô cùng, hôm nay cho dù Lâm Hiên đã là Đại Năng Phân Thần kỳ nhưng nếu so với kiến thức của tồn tại Độ Kiếp Kỳ thì vẫn là một trời một vực. Với hiểu biết của hắn mà có thể tham ngộ được điều kỳ diệu của đệ nhất huyền công Đạo gia thì mới là kì quái.
"Hơn nữa các ngươi có để ý, tuy kẻ này có thể từ một hóa thành ba nhưng rõ ràng thực lực Tam đại hóa thân đều yếu đi một chút so với bản thể." Thanh âm tỉnh táo của Lâm Hiên truyền tới, mặc dù đây là thời khắc nguy hiểm vô cùng nhưng hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ như trước. Nói đơn giản, đó chính là cẩn trọng, đối mặt cường địch phải biết người biết ta, điều đó tượng trưng cho cái gì không cần nói ai cũng biết.
"Lâm tiểu tử, nhãn lực của ngươi cũng coi như không tệ, nhưng phát hiện thì đã sao. Tuy bản tôn không thể nắm giữ bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh nhưng dùng Tam đại hóa thân này để chế trụ các ngươi cũng là dư xài rồi."
Khóe miệng thiếu niên thân mặc hắc bào lộ ra một tia chê cười, còn chưa dứt lời, thân hình gã đã lóe lên đánh về phía Thiên Nguyên Thánh Tổ. Hai hóa thân bên cạnh cũng không nhàn rỗi, đầu vai bọn chúng đồng thời run lên liền biến thành hai đạo kinh hồng màu sắc khác nhau, mục tiêu công kích đương nhiên là Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
Trong lúc nhất thời, trong lòng ba người đều xuất hiện ý nghĩ mơ mơ hồ hồ, nếu như không có thiếu niên thần bí kia tới quấy rối thì chỉ sợ ba người bọn hắn sẽ lao vào đánh nhau đến thất điên bát đảo rồi. Tuy nhiên giờ phút này, do cơ duyên xảo hợp lại khiến bọn hắn cùng liên thủ chống lại địch nhân. Quả thật thế sự biến ảo không ai có thể nói trước được điều gì.
Chẳng qua hiện giờ không phải lúc cảm khái, việc cấp bách lúc này chính là làm thế nào để hóa giải nguy cơ trước mắt.
Lâm Hiên thấy rất rõ ràng thực lực Tam đại hóa thân do thiếu niên thần bí biến hóa ra không đều nhau. Trong đó thì thiếu niên thân mặc hắc bào là mạnh nhất, kẻ đối phó với gã chính là Thiên Nguyên Thánh Tổ. Hiển nhiên trong suy nghĩ thiếu niên thần bí thì trình độ của mình và Điền Tiểu Kiếm còn
xa mới có thể bằng hóa thân Thánh Tổ kia.
Phán đoán của thiếu niên kia đương nhiên không sai, nhưng như vậy tựa hồ đã cung cấp cho mình và Điền Tiểu Kiếm cơ hội ngàn năm có một.
Quang mang kỳ lạ trong mắt Lâm Hiên chớp động không thôi. Hắn không biết Điền Tiểu Kiếm có nhìn ra được điểm huyền diệu này hay không, song trời đã ban cơ hội tốt như thế này thì bất luận có như thế nào, mình cũng tuyệt không thể bỏ qua.
“Đục nước béo cò” chính là sở trường của hắn!
Hàng loạt ý nghĩ trong đầu Lâm Hiên không ngừng xoay chuyển nhưng hắn ra tay lại không chậm chút nào. Giờ khắc này hắn không cần che giấu thực lực chân chính của mình làm gì nữa.
Tay áo Lâm Hiên phất một cái, chỉ thấy linh quang lập loè, Cửu Cung Tu Du Kiếm từ trong tay áo như cá lội lướt ra. Sau đó một tiếng thanh minh nổi lên, mấy chục lưỡi phi kiếm đã hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn thước xoay quanh trước người.
Mà thủ đoạn của Lâm Hiên cũng không chỉ có thế, một ngón tay trái vươn ra điểm nhẹ giữa hư không. Tất cả kiếm quang đồng thời run lên, hồng mang đại phóng, tức thì một hóa thành chín, biến ảo thành mấy trăm đạo kiếm quang độc nhất vô nhị xoay quanh bay múa. Kiếm khí màu hỏa hồng cơ hồ đã che kín gần nửa bầu trời, từng tầng từng tầng kiếm khí bao quanh cơ thể hắn, phảng phất như sóng cả đang cuồn cuộn giữa biển lớn vậy.
Điền Tiểu Kiếm và Thiên Nguyên Thánh Tổ không khỏi hoảng sợ thất sắc, cả hai đều cảm thấy mình đánh giá Lâm Hiên lúc trước tựa hồ còn quá thấp. Song ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, bởi vì lúc này bọn hắn cũng đang đối mặt với cường địch, không thể phân tâm tới việc khác được.
Tiếng bạo liệt ầm ầm truyền vào lỗ tai, Điền Tiểu Kiếm và Thiên Nguyên Thánh Tổ đồng thời xuất ra bảo vật của riêng mình đấu pháp với hai hóa thân còn lại.
Lâm Hiên đương nhiên cũng không dám khinh thường, lúc này hắn đang đối mặt với hóa thân mặc áo bào màu xanh. Lâm Hiên không cầu thắng chỉ cầu không bại, thời gian lúc này đối với hắn vô cùng khẩn thiết.
Uy lực của Cửu Cung Tu Du Kiếm khiến cho thiếu niên mặc áo bào xanh hết sức kinh ngạc, thân hình gã dừng lại lơ lửng giữa không trung, nhưng rất nhanh, bên khóe miệng đã lộ ra một tia cười lạnh. Kiếm quang dù nhiều gấp bội, thanh thế có lớn hơn nữa thì đã sao? Nếu chúng chém không trúng ta thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Chỉ thấy thân hình gã quay tít một vòng, cả người lần nữa biến thành ma vụ, sau đó tựa hồ không để Cửu Cung Tu Du Kiếm vào mắt, cứ thế xông tới phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhướng mày, hai tay nâng lên đánh ra một đạo pháp quyết.
"PHÁ...!"
Mấy trăm đạo kiếm quang vù vù phía dưới lập tức hóa thành một dải quang hà màu hỏa hồng, như hải triều sóng dữ cuốn về phía đối phương.
Thanh thế quả thực làm người ta trợn mắt líu lưỡi, tuy nhiên ma vụ do thiếu niên mặc áo bào xanh hóa thành không hề sợ hãi chút nào, vẫn tiếp tục hung hăng lao tới. Rất nhanh, cả hai đã đâm thẳng vào nhau.
Tiếng xé gió “xuy xuy" vang lên không dứt bên tai, mấy trăm đạo kiếm quang không ngừng công kích đoàn ma vụ kia.
Chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở mà ma vụ đã bị xuyên thủng trăm ngàn lần, tuy nhiên nó lại không hề có chút hiệu quả nào cả, tất cả công kích đều phảng phất rơi vào hư vô. Ma vụ chính là loại vật chất không định hình, mặc cho hàng ngàn hàng vạn kiếm quang vô cùng sắc bén công kích cũng không thể ảnh hưởng tới nó, toàn bộ chỉ như mò trăng đáy nước mà thôi.
Kiếm quang như mưa vây quanh nhưng ma vụ cứ như đi trên đất bằng vậy, trong khoảnh khắc đã bay tới cách người Lâm Hiên chỉ vài thước.