Dường như toàn bộ thiên địa cũng bị hai quyền kia làm cho lung lay. Từng vòng sóng lan tỏa ra bốn phía, giờ phút này bầu trời tựa như mặt hồ đang phẳng lặng bị một viên đá rơi xuống rồi nhẹ nhàng vỡ tan ra vậy.
Thanh thế va chạm lần này cực kỳ kinh người. Mà sau một kích không làm gì được đối phương, cả hai lập tức độn ra xa.
Bờ vai Lâm Hiên rung lên, hắn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ đã xuất hiện bên ngoài hơn mười trượng.
Mà tên hắc bào cổ ma cũng hành động tương tự như vậy, nếu bàn về việc nắm giữ thần thông không gian thì gã còn trên Lâm Hiên một bậc.
Lâm Hiên lơ lửng bất động giữa không trung, gương mặt hắn tái nhợt vô sắc. Nhìn một quyền kia có vẻ cân sức ngang tài nhưng thực ra hắn đã rơi vào thế hạ phong, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn như trực phun ra ngoài vậy.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp phải tình cảnh này. Phải biết rằng, Lâm Hiên nhờ đủ loại cơ duyên xảo hợp, một thân thần thông không những hơn xa Tu tiên giả cùng giai mà thân thể còn cứng rắn đến mức có thể so sánh với Thiên địa Linh tộc. Huống chi vừa rồi hắn còn thi triển ra Cửu Thiên Thần La Tướng mới lĩnh ngộ biến hóa thành áo giáp che phủ toàn thân, không chỉ có lực phòng ngự vô cùng kinh người mà pháp thuật hay khí lực bản thân cũng đều được gia tăng thêm mấy thành. Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn thua kém đối phương một bậc.
Thật không thể tin nổi!
Không hổ là thể xác được Chân Ma Thuỷ tổ lựa chọn kỹ càng, gia hỏa này đúng là quái vật a!
Tuy trong lòng Lâm Hiên thầm nhủ như vậy nhưng trên gương mặt lại không hề sợ hãi, hắn hít sâu một hơi rồi vận pháp lực áp chế khí huyết đang nhộn nhạo trong ngực xuống. Sau đó hắn hét lớn một tiếng, tay áo vung lên, lập tức hàng loạt những tiếng thanh minh vang lên không ngừng, mấy chục thanh phi kiếm màu đỏ từ trong tay áo bay ra rồi hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn thước bay múa xung quanh người hắn.
Lâm Hiên lại lần nữa tế ra bổn mạng bảo vật của mình.
Người trong nghề vừa ra tay là đã biết hay hoặc dở, Cửu Cung Tu Du Kiếm vừa xuất hiện đã làm cho người khác phải trợn to mắt nhìn lại.
Lâm Hiên nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng hướng về phía trước điểm nhẹ một cái. Tất cả kiếm quang rung lên, từ một hóa thành chín, biến ảo thành mấy trăm đạo kiếm quang tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn giống như mặt biển đang chập chùng cuộn sóng vậy.
Hắc bào thiếu niên đứng xa hơn trăm trượng trông thấy cảnh này, trên mặt gã cũng hiện lên một tia ngưng trọng. Tuy gã không biết Cửu Cung Tu Du Kiếm có uy lực như thế nào, nhưng trong nội tâm cũng tuyệt đối không dám xem thường.
Nhưng coi trọng cũng chỉ là coi trọng mà thôi, trong lòng gã không hề tỏ ra e sợ bảo vật này. Gã vừa nhấc tay trái lên đã thấy hắc mang chợt lóe, chỉ sau một thoáng mà cả cánh tay đã biến mất, một đoàn Ma vụ xuất hiện ra trước mắt. Sau đó Ma vụ tức tốc xoay tròn rồi hóa thành một xoáy nước sâu không thấy đáy, âm phong gào thét không ngừng tuôn ra, dường như bên trong có ngàn vạn Lệ quỷ đang điên cuồng gầm gừ đòi chui ra vậy. Âm thanh vô cùng thê lương làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh từ đáy lòng.
Sau đó, một hồi những tiếng xé gió “sưu sưu” truyền vào lỗ tai, xung quanh xoáy nước chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra vô số ma vân kỳ lạ. Giây lát sau, Ma vân chợt lóe lên rồi chen chúc tiến vào trong xoáy nước kia, một cột sáng màu xám ngay lập tức từ bên trong dâng lên.
Cột sáng dần dần tản ra, hơn mười đạo hôi quang xuất hiện trong tầm mắt. Chúng có hình dáng hết sức kỳ lạ, dường như đang che giấu một thứ đồ vật gì đó bên trong. Chỉ một thoáng, hôi quang thu liễm, quả nhiên có rất nhiều thanh cốt mâu dài ngắn khác nhau xuất hiện trước mắt.
Mỗi một đạo hôi quang bao phủ rất nhiều cốt mâu, số lượng của chúng cũng không hơn kém bao nhiêu so với kiếm quang do Cửu Cung Tu Du Kiếm biến ảo ra.
Lâm Hiên nhướng mày.
Đối phương đã dám bắt chước lại còn muốn cùng mình so sánh về số lượng sao? Mặc kệ mục đích của gã là gì, nếu gã cho rằng có thể dựa vào số lượng để chống lại một kích của Cửu Cung Tu Du Kiếm thì đã quá ngây thơ rồi.
"PHÁ...!"
Lâm Hiên nâng tay phải lên, một đạo pháp quyết bắn ra phía trước. Hàng trăm đạo tà quang phía dưới rung lên kêu vù vù rồi hóa thành
một mảnh quang hà màu đỏ lao thẳng về phía đối phương.
Hắc bào thiếu niên thấy vậy cũng không nói gì, hai tay lập tức bấm một đạo pháp ấn, thanh âm giống như vạn quỷ đồng thời gào khóc thảm thiết truyền vào lỗ tai, hàng trăm cốt mâu không chút yếu thế trực tiếp nghênh đón Cửu Cung Tu Du Kiếm.
Mà công kích của song phương còn chưa kết thúc.
Không thấy Lâm Hiên làm động tác gì mà đã thấy bức Sơn Nhạc Kim Ô Đồ xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng mở ra, một bức tranh mang phong cách cổ xưa hiện ra trước mắt. Hắn cũng không nhìn chút nào mà trực tiếp đánh ra một đạo pháp quyết rồi tung bảo vật này lên, hào quang dâng lên, chín ngọn núi cực lớn đã xuất hiện trong tầm mắt. Chiều cao của chúng không đồng đều, nhưng ngọn núi nhỏ nhất cũng cao hơn trăm trượng, cả chín ngọn núi đều phát ra một cỗ khí thế trùng thiên.
"Hạ!"
Lâm Hiên dùng một ngón tay điểm ra phía trước, chín ngọn núi lóe lên rồi biến mất tại chỗ, tiếp theo đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắc bào thiếu niên rồi hung hăng lao xuống.
Không chỉ có như thế, chín ngọn núi ngày càng to lớn hơn, ban đầu chỉ cao mấy trăm trượng, nhưng khi gần chạm đỉnh đầu hắc bào thiếu niên thì đã bạo tăng lên gấp mười lần.
Cảnh tượng khủng bố vô cùng, dùng “một con quái vật khổng lồ che kín cả bầu trời” để hình dung cũng không quá đáng. Hơn nữa trọng lượng mỗi một tòa núi đâu chỉ vạn cân, cho dù là Tu tiên giả có đại thần thông di sơn hải đảo thì việc bốc ngọn núi lên và việc đỡ được nó đang rơi xuống hay không căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắc bào cổ ma đột nhiên biến sắc, phía bên kia là Cửu Cung Tu Du Kiếm đang giao tranh cùng với cốt mâu do cánh tay gã biến ảo thành, nhất thời rất khó có thể phân ra thắng bại. Hơn nữa nếu thu lại được thì muốn đỡ được một kích này cũng không phải dễ dàng.
Lúc này sử dụng thuấn di là thích hợp nhất, nhưng Lâm tiểu tử kia cực kỳ giảo hoạt, tám chín phần mười là hắn đã sớm đề phòng đối với chiêu thức ấy rồi. Hơn nữa chưa biết chừng hắn cố ý làm như thể để dụ mình vào tròng.
Nếu mình làm như vậy thì chẳng phải là đã rơi vào bẫy rồi hay sao?
Trong đầu vừa suy nghĩ xong thì gã đã động thủ, chỉ thấy gã không chút hoảng sợ giơ tay lên, một quầng sáng đen sì lập tức xuất hiện phía trên đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Sau một khắc, chín ngọn núi khổng lồ ầm âm nện lên hắc mang, tiếng nổ bành bành không ngừng truyền vào lỗ tai. Mỗi ngọn núi đập xuống đều khiến quầng sáng kia run rẩy kịch liệt, đến ngọn núi thứ năm rơi xuống thì quầng sáng rốt cuộc cũng không ngăn nổi, “xoạt” một tiếng rồi vỡ vụn mất.
Tuy nhiên trong khoảng cách ngắn ngủi này Cổ ma áo đen đã tranh thủ được một chút thời gian, quả đúng là “sai một ly đi một dặm”.
Chỉ nghe trong miệng gã lẩm bẩm thanh âm một loại chú ngữ thần bí, sau đó gã ngẩng đầu lên rồi há miệng ra phun ra mấy đạo Hắc ti (*), trong tích tắc chúng liền hóa thành những quái vật đầu rồng, trong miệng bọn chúng không ngừng phát ra tiếng rống rung chuyển trời đất, sau đó lao thẳng lên phía trên.
Những con quái vật này cực kỳ to lớn, tất nhiên không thể sánh cùng những ngọn núi kia, nhưng số lượng cũng vừa vặn chín đầu, mỗi con đều chống đỡ một ngọn núi.
"Bành bành bành…"
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mắt, không ngờ chúng đã ngăn không cho chín ngọn núi tiếp tục hạ xuống, thậm chí còn đang chậm rãi nâng lên.
(*) Sợi tơ đen.