Cho dù Lâm Hiên đã đoán trước nhưng khi hắn nhìn thấy tận mắt thì vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Trong lòng Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ thần thông của chính mình mạnh mẽ như thế nào, uy lực một kích của Cửu Cung Tu Du Kiếm cùng liên thủ với Phệ Linh Kiếm có thể nói là không gì so sánh nổi, thế nhưng giờ khắc này gia hỏa kia lại xuất hiện một cách hoàn hảo trước mặt.
Không sai, quả thực gã không hề tổn hại gì, giống như một đòn kinh thiên động địa của mình chỉ là cơn gió nhẹ thổi qua mà thôi.
Từ khi Lâm Hiên bước vào con đường tu tiên, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu thập tử nhất sinh, kinh nghiệm đấu pháp phong phú vô cùng, nhưng giờ khắc này trong lòng của hắn đã có chút phát lạnh rồi.
Mình không thể địch lại được đối phương!
Xem ra Hắc bào thiếu niên đã giải trừ được cấm chế trong cơ thể, hiện tại thực lực của gã đã bạo tăng một cách đáng sợ, tuyệt không phải là thứ mà hôm nay mình có thể chống lại được.
Tẩu vi thượng sách!
Trong lòng Lâm Hiên đã có sự lựa chọn, nếu hắn đã đánh không lại thì chạy chính là lựa chọn chính xác nhất.
Về phần nên trốn tại nơi nào, bây giờ Lâm Hiên cũng chưa biết được, nhưng cùng lắm thì đi một bước tính một bước. Tiểu tử Điền Tiểu Kiếm kia vẫn còn giấu mặt trong nội cốc, hắn muốn chiếm tiện nghi khi mình đối mặt với cường địch sao? Cách nghĩ không sai, nhưng Lâm Hiên sao lại có thể để cho hắn được toại nguyện.
Trước tiên mình cứ chạy trốn đã rồi tính đến chuyện đó sau.
Trong lòng Lâm Hiên đã có quyết định. Hắn phất tay áo một cái đã xuất hiện linh quang lập lòe của hàng trăm tấm phù lục.
Lúc trước Lâm Hiên trải qua bao nhiêu vất vả tại phó Gia mới kiếm được hơn một ngàn tấm linh phù, hôm nay hắn mới chỉ dùng hai lần đã hết sạch.
Loại phương thức ra tay này có thể nói là cực kỳ xa xỉ, chẳng qua đối với tình thế hiện nay thì giữ được mạng nhỏ mới là điều quan trọng nhất, dẫu có tiêu hao một ít linh phù cũng chẳng tính là cái gì.
Lâm Hiên nâng tay phải lên rồi điểm một ngón tay về phía trước, trên bầu trời bỗng tràn ngập linh khí. Sau đó từng âm thanh "Phốc phốc" vang lên liên tiếp, toàn bộ hàng trăm tấm linh phù không gió tự cháy. Tiếp theo băng, tên, lôi hỏa, phong nhận hiện ra như lôi đình sấm chớp lao về phía đối thủ.
"Hừ, tiểu gia hỏa, mặc dù phù lục của ngươi rất nhiều, nhưng trước mặt bản tôn lại dám sử dụng cùng một chiêu thức tận hai lần. Ngươi cho rằng sẽ có tác dụng sao?"
Trên gương mặt Hắc bào thanh niên hiện lên vẻ cười nhạo, gã cũng tay giơ lên rồi điểm một ngón tay về phía trước.
Xoẹt xẹt...
Ma khí bỗng nhiên cuồn cuộn xoay chuyển, một đầu quỷ cực lớn xuất hiện giữa không trung, nó mở cái mồm như chậu máu đỏ lòm phun ra từng đạo âm phong ghê rợn, trong chớp mắt đã cùng băng, tên, lôi, hỏa đan vào nhau.
Một màn không tưởng đã xảy ra trước mắt, những băng, tên, lôi, hỏa, phong nhận kia giống như nước gặp phải lửa vậy, chúng còn chưa kịp phát ra uy lực đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Lâm Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, hắn muốn dùng những tấm phù lục này để cầm chân đối phương rồi nhân cơ hội đó mà chuồn đi, không ngờ ý định lần này đã không có đất dụng võ. Tên Cổ ma thật đáng sợ, đối phương đã giải trừ được cấm chế thì còn khó đối phó hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.
Sắc mặt Lâm Hiên khó coi vô cùng. Mình nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng Lâm Hiên còn chưa kịp nghĩ ra thì đối phương đã giơ tay đánh về phía hắn một quyền.
Không ổn!
Bờ vai Lâm Hiên rung lên rồi bước sang bên trái một bước, hắn đang muốn sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ nhưng không khí chung quanh bỗng trở nên ngưng trệ lại.
"Đây là... Không gian pháp tắc!"
Lâm Hiên lắp bắp mở miệng, đối phương đã giải trừ đi cấm chế thì có thể sử dụng không gian chi lực sao?
Trong đầu Lâm Hiên vừa có câu trả lời thì một quyền của đối phương đã như hải triều sóng dữ đánh tới. Hắn biết có trốn tránh cũng là hy vọng xa vời nên chỉ còn cách cố gắng chống đỡ mà thôi.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, tiếng xương cốt bạo liệt vang lên, hắn đưa một tay làm quyền, một tay thành trảo, chỉ thấy quyền ảnh bay tán loạn xen lẫn móng vuốt đã xuất hiện trước mặt.
Ý định của hắn chính là muốn lấy công làm thủ, bày ra trước người hai tầng
phòng hộ, nhưng tất cả lại không hề có chút hiệu quả nào, cho dù là quyền ảnh hay móng vuốt đều bị dễ dàng phá vỡ như trở bàn tay.
Lâm Hiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn vẫn bị giam cầm như cũ, không khí xung quanh đông đặc lại giống như tường đồng vách sắt vậy. Đây chính là tác dụng của không gian pháp tắc mà chỉ có cấp bậc Độ Kiếp kỳ mới có thể lĩnh ngộ. Có thể do Tam Nhãn Thánh Tổ chuẩn bị thân xác này có thiên phú dị bẩm, nên tên gia hỏa này có thể nhờ nó mà sử dụng được một ít.
"Lâm tiểu tử, hiện tại ngươi đã cảm nhận được cái chết rồi sao? Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi được chết nhanh chóng như vậy đâu. Hóa thân của bản tôn đã bị ngươi diệt trừ, nếu không chiêu đãi ngươi thật tốt thì làm sao ta có thể tiêu được nỗi tức giận trong lòng?"
Hắc bào Thiếu niên ngẩng cao đầu, hàm răng trắng bóc của gã tựa hồ có hào quang lập loè, lời của gã nói ra làm cho lòng người cảm thấy phát lạnh. Hôm nay Lâm Hiên trong mắt gã đã như cá chậu chim lồng, muốn tròn hay méo chẳng phải tùy mình xử lý sao.
Nhưng Lâm Hiên làm sao có thể khoanh tay chịu chết, cho dù cục diện của hắn bất lợi vô cùng, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều tình huống nguy hiểm gấp vạn lần, chẳng phải hôm nay hắn vẫn sống thật tốt đó sao!
Mặc dù một quyền kia đã đánh cho hắn rất thảm, nhưng toàn thân Lâm Hiên đã có Cửu Thiên Thần La Tướng hóa ra chân linh bảo giáp gia tăng thân thể hắn thêm trình độ cứng rắn và dẻo dai, thậm chí có thể so sánh với thiên địa linh tộc cùng giai. Vậy nên cho dù thương thế của hắn rất nặng nhưng vẫn chưa đến mức trí mạng.
Lâm Hiên hít sâu rồi ép khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực xuống. Sau đó hắn nâng tay trái lên, ngay lập tức trong bàn tay đã xuất hiện một mũi giáo có kiểu dáng cổ xưa .
Lâm Hiên truyền pháp lực vào khiến cho trường thương xoay tròn như múa , từng âm thanh “xoẹt xẹt” bén nhọn vang lên, bỗng nhiên ngân mang đại phóng, một đạo ngân sắc quang nhận xuất hiện trước mắt.
Lâm Hiên vung trường thương trong tay lên, bốn phía xung quanh tựa hồ có cái gì đó bị phá nát vậy, cảm giác bị giam cầm ngay lập tức biến mất. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, muốn bài trừ đi không gian thần thông thì phải dùng bảo vật không gian mới có tác dụng.
Sau đó thân hình Lâm Hiên lóe lên, lần này hắn thuận lợi thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, ngay lập tức đã ở bên ngoài mấy ngàn trượng.
Hắc bào thiếu niên không khỏi ngẩn ngơ, gã không nghĩ tới Lâm Hiên có thể thoát khỏi trói buộc dễ dàng như vậy. Tên tiểu tử này so với tưởng tượng của mình còn khó chơi hơn rất nhiều.
Nhưng không sao, chênh lệch về thực lực mới là chủ yếu, chắc chắn hắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình được.
Làm sao mà Lâm Hiên lại không hiểu được chính mình đang đối mặt với nguy cơ cực lớn, hắn phất tay áo một cái đã xuất ra Vạn Hồn Tháp.
Sau đó “két”… một tiếng, hai cánh cửa ở tầng thứ nhất mở ra, một đạo bạch quang chói mắt lao vút ra ngoài rồi biến thành một xoáy nước, thanh âm “vù vù” đại phóng, một đám vân trùng có màu đỏ như máu từ bên trong bay ra ngoài.
Huyết Hỏa Kiến!
Nhưng trên mặt Hắc bào Cổ ma lại tràn đầy vẻ khinh thường: "Lâm tiểu tử, phải chăng ngươi đã hết cách rồi hay sao mà dám sử dụng lại chiêu thức cũ. Ngươi cho rằng những đám ma trùng này còn có thể tác dụng đối với bản tôn sao?"