Bách Luyện Thành Tiên

Tuyết Hoa Thánh tổ cùng Hàn Loa Tiên tử


trước sau

Đối phương làm như vậy quả thực không thể dùng từ hào phóng hoặc xa xỉ để hình dung. Tóm lại thân gia của lão quái vật Độ Kiếp kỳ cực kỳ khủng bố, Lâm Hiên cũng không cần đi phỏng đoán nữa.

Đương nhiên, không thể phủ nhận một điểm là bên trong hàng ngũ các lão quái vật Độ Kiếp kỳ thì Hàn Long Chân Nhân chính là nhân vật đứng đầu, Cổ Ma Thánh Tổ bình thường cũng không thể so sánh cùng lão được.

Có thể nói như vậy vì chênh lệch giữa Hàn Long Chân Nhân với Tam đại Tán tiên hay ba Đại yêu vương cũng chỉ vẻn vẹn có một đường nhỏ mà thôi, lão chính là tồn tại Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, thực lực một tên Cổ Ma Thánh Tổ bình thường chắc chắn kém lão không ít.

Nhưng bất kể như thế nào, trải qua lần gặp gỡ Hàn Long Chân Nhân, Lâm Hiên vô cùng mong chờ đối với thân gia của lão quái vật Độ Kiếp kỳ. Cho dù vị Thánh Tổ vẫn lạc tại Băng Viêm Cốc này còn xa mới có thể so sánh với Hàn Long Chân Nhân nhưng đó cũng là sự mong chờ phi thường đáng giá.

Hôm nay nguy cơ đã được giải trừ, Hắc bào Cổ ma và hồn phách Lôi Bằng đều ngã cuống, nguy hiểm bên trong Băng Viêm Cốc đối với Lâm Hiên mà nói đã không còn đáng nhắc tới, tự nhiên hắn có thể thoải mái đi tìm di hài Cổ Ma Thánh Tổ.

Điều duy nhất cần kiêng kị chính là Điền Tiểu Kiếm, tuy nhiên Lâm Hiên cũng biết rõ tám chín phần mười đối phương đã rời khỏi nơi đây.

Kể cả trong trường hợp xấu nhất là hắn vẫn chưa đi thì sao chứ, tuy Lâm Hiên không dám nói sẽ nắm chắc phần thắng khi tranh đấu với tiểu tử này, nhưng hẳn là hắn sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Sau khi suy xét chu toàn mọi việc, Lâm Hiên liền hóa thành một đạo kinh hồng chọn một phương bay đi. Tuy nhiên tốc độ phi hành lại rất chậm, hơn nữa hắn còn thả thần thức cường đại ra tỉ mỉ tìm kiếm từng lùm cây ngọn cỏ trong Băng Viêm Cốc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn một tháng.

Lâm Hiên phất tay thả ra vài đạo kiếm quang, vài đầu ma thú chặn đường lập tức hồn quy Địa phủ. Loại ma thú này cũng không dễ đối phó, có thể dây dưa cùng hắn trong khoảng thời gian dùng hết một chén trà.

Sở dĩ Lâm Hiên đem tinh lực tốn hao ở đây là vì trải qua hơn một tháng kiểm tra tỉ mỉ, rốt cuộc hắn đã xác định được di hài Cổ Ma Thánh Tổ đang ở chỗ này.

Cuối cùng cũng không uổng phí công sức mình bỏ ra lâu như vậy.

Lâm Hiên thở nhẹ ra một hơi, sau đó Lâm Hiên tay giơ lên, hướng về mấy ma thú phía trước đánh ra một trảo.

Xoẹt xoẹt. . .

Thi thể bọn chúng nổ tung ra, vài viên tinh thạch ma thú nhỏ cỡ mắt rồng bay vụt tới lơ lửng trước mắt.

Mấy viên tinh hạch này thật kỳ lạ, lại có hai quầng sáng khác nhau bao bọc, một nửa là sắc xanh thăm thẳm lạnh lẽo, phảng phất như là băng hàn vạn năm vậy, nửa kia ánh lên sắc đỏ sậm, sờ lên lại phảng phất như hỏa diễm.

Kiến thức của Lâm Hiên cũng coi như uyên bác, nhưng sự tình này cũng không thấy nhiều. Tinh thạch ma thú băng hỏa song thuộc tính, ngoại trừ Băng Viêm cốc này ra thì chỉ e các địa phương khác nếu có thể xuất hiện cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lâm Hiên thu mấy hạt ma tinh vào rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước. Sau khi hắn lướt qua một hồ dung nham và một băng nguyên nho nhỏ thì một ngọn núi xuất hiện trước mặt.

Ngọn núi này cũng không có gì nổi bật, nhưng nó lại bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, ma thú xung quanh tập trung rất nhiều gần nơi này, khi tu sỹ Ma tộc nhập cốc tới gần sẽ phải đối mặt với bọn chúng.

Khi Lâm Hiên tiến vào chân núi đã phải chém giết mấy trăm đầu ma thú, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, rốt cuộc hắn đã tìm đến nơi.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên nhìn kỹ ngọn núi trước mắt, mặc dù chỉ cao hơn trăm trượng nhưng lại phẳng như dao cắt, lộ ra vẻ hùng vĩ khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí thế cao ngạo.

"Trách không được Cổ Ma Thánh Tổ chọn nơi này làm mộ phần."

Lâm Hiên thở dài, Đại năng ma tộc Độ Kiếp kỳ sau khi chém giết Lôi Bằng đã bị trọng thương không cách nào chữa trị nên mới ngã xuống tại nơi này. Đến bây giờ thì Lâm Hiên đã có thể khẳng định suy đoán của mình là chuẩn xác.

Tiếp theo hắn cũng không chậm trễ mà trực tiếp bay đến một sơn động trên sườn núi.

Cửa động bị che khuất sau một tầng dây leo rậm rạp chằng chịt. Tuy chúng đã bò đầy vách núi nhưng đương nhiên không ngăn cản được Lâm Hiên. Kiếm quang lóe lên, dây leo bị cắt thành từng mảnh rơi xuống như mưa, sau đó Lâm Hiên lách mình đi vào trong.

Thông đạo phía sau cũng không dài lắm, hắn mới chỉ đi được vài chục trượng thì trước mắt đã sáng bừng lên, một gian đại sảnh xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hiên không chút do dự cất bước đi vào.

Gian đại sảnh này cũng không lớn, diện tích chỉ hơn mười trượng, nhìn qua một lượt đã không bỏ sót vật gì bên trong. Cũng không có bàn ghế đá mà ở giữa gian phòng chỉ có một bệ đá cao hơn một trượng. Phía trên bệ đá có một cỗ di hài, nhưng mà cũng không phải nằm mà là khoanh chân ngồi, hai tay kết pháp quyết đặt ngang tại ngực. Mà ở bên cạnh hài cốt bày ra hai kiện đồ vật, bên trái là túi trữ vật, còn phía còn lại là một ngọc giản màu đen.

Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, hắn không vội lấy túi trữ vật mà trước tiên đưa tay cầm ngọc giản kia lên. Hắn cảm nhận được vật trong tay đã có từ rất xa xưa, Lâm Hiên chần chừ một chút rồi mới cúi đầu xuống bắt đầu chìm thần thức vào trong.

Từng hàng văn tự Ma tộc đập vào mi mắt, Lâm Hiên yên lặng quan sát. Sau thời gian một chén trà hắn mới ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm rồi thở dài một hơi.

Vị Đại năng ma tộc tự xưng là “Tuyết Hoa thánh tổ” đã vẫn lạc từ lâu này cũng coi như một người có tính tình ngay thẳng, hơn nữa tính tình lại có vài phần giống với Hàn Long Chân Nhân, đều là tham hoa háo sắc, chỉ có điều thực lực hai người lại không thể đánh đồng được. Hàn Long Chân Nhân chính là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, một thân thần thông cơ hồ có thể so sánh cùng Tán tiên.

Nhưng thực lực vị Tuyết Hoa Thánh Tổ này còn kém hơn rất nhiều, lão chỉ miễn cưỡng tiến vào cấp bậc Độ Kiếp kỳ rồi từ đó tu vi không tiến thêm được một bước nào nữa.

Tuy nhiên, mặc dù lão tham hoa háo sắc nhưng từ khi gặp được người con gái vận mệnh của mình thì sau này đã tu thân dưỡng tính. Lão cùng với một vị nữ tu Ma tộc Phân Thần kỳ tên là Hàn Loa Tiên Tử kết làm song tu đạo lữ, lão cũng không đi ra ngoài phong lưu nữa, hai vợ chồng như chim liền cành, thời gian trôi qua còn cảm thấy sung sướng hơn cả Thần tiên.

Nhưng mà trời lại nổi cơn phong ba,
trong lúc Tuyết Hoa Thánh Tổ bế quan tiềm tu, Hàn Loa Tiên Tử ra ngoài tìm kiếm bảo vật đã tiến vào Băng Viêm Cốc. Phải biết rằng nàng cũng là Ma tộc Phân Thần hậu kỳ, cho nên theo lý mà nói thì nguy hiểm bên trong Băng Viêm Cốc đối với nàng cũng không đáng ngại.

Tuy nhiên trong lúc nàng vô tình ngắt lấy một cây linh hoa thì lại gặp phải Lôi bằng.

Thực lực của Lôi Bằng có thể so sánh với một nửa Chân Linh, ngoài ra nó còn không thương hoa tiếc ngọc, kết cục của Hàn Loa Tiên Tử cũng có thể nghĩ, không chỉ có thịt nát xương tan mà Nguyên Anh cũng không thể đào thoát, hồn quy Địa phủ, từ nay về sau cùng phu quân âm dương cách biệt.

Sau khi Huyết hoa Thánh Tổ chấm dứt bế quan biết được tin tức này chỉ biết đấm ngực dậm chân, lão cùng với ái thê tình thâm nghĩa nặng, từ nay về sau không cách nào gặp lại.

Thù giết vợ không đội trời chung, lão như thế nào có thể ngồi yên được? Vì vậy vị Thánh Tổ đa tình này lập tức tiến về Băng Viêm Cốc, quá trình phía sau cũng không cần nhiều lời, lão thuận lợi tìm được Lôi Bằng rồi song phương xảy ra một phen đại chiến, có thể dùng “kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm” để hình dung.

Cuối cùng Lôi Bằng bị lão giết chết, cũng xem như đã báo được mối thù giết vợ, nhưng Tuyết Hoa Thánh Tổ cũng trả một cái giá thật lớn. Dù sao thực lực Lôi Bằng không hề kém một nửa Chân Linh chân chính, mà lão chỉ là cấp bậc Độ Kiếp sơ kỳ, vì diệt sát cường địch mà Tuyết hoa thánh tổ liên tiếp sử dụng ra nhiều loại bí thuật kinh người. Những bí thuật kia đều có chung một đặc điểm là uy lực cực kỳ to lớn nhưng hậu quả bản thân phải gánh chịu cũng không hề nhỏ, nói đơn giản chính là việc là giết người một ngàn mà hao tổn tám trăm vậy.

Tuyết Hoa Thánh Tổ cũng hiểu lão khó có thể sống sót, nhưng lão không hề sợ hãi chuyện sinh tử. Tuy mục đích bước vào con đường tu tiên chính là vì trường sinh, nhưng ái thê đã vẫn lạc nên lão cũng không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa.

Vì vậy Tuyết Hoa Thánh Tổ dứt khoát không rời khỏi Băng Viêm Cốc, vốn là vì vợ mà dựng lên một ngôi mộ chôn quần áo cùng di vật, nhưng sau đó lão cũng chọn một sơn động ngay gần đấy để tọa hóa.

Lâm Hiên thở dài, thật đúng là con người si tình, đồng thời trong nội tâm cũng cảm thấy may mắn không thôi, may mắn vì mình đã không động vào túi trữ vật mà lại lấy miếng ngọc giản trước. Bởi vì tại mặt sau của ngọc giản đã ghi lại rất rõ ràng, túi trữ vật bên cạnh hài cốt chính là một cái bẫy, nếu có lòng tham lấy đi sẽ bị pháp lực cuối cùng của Tuyết Hoa Thánh Tổ giết chết...

Lâm Hiên nghĩ đến đây không rét mà run, trong nội tâm thầm kêu may mắn không thôi. Hắn không tin tưởng bản thân có thể đỡ được một kích của lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nếu đối phương đã sử dụng pháp lực cuối cùng thì nhất định sẽ lợi hại vô cùng.

Còn bảo vật thật sự thì được giấu trong mộ phần chôn quần áo và di vật của Hàn Loa Tiên Tử bên cạnh. Chỉ cần dập đầu ba cái trước ngôi mộ này thì đã coi như là đệ tử của hai người, sau đó mới có thể đạt được bảo vật truyền thừa của vợ chồng Thánh Tổ.

Lâm Hiên xem hết ngọc giản, đi đến trước bộ hài cốt hành lễ rồi biến thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài. Rất nhanh, hắn đã đi tới một sơn cốc nhỏ, nơi đây chính là mộ phần của Hàn Loa Tiên Tử.

Ngoài sơn cốc, gió lạnh đang gào thét nhưng bên trong lại ôn hòa như mùa xuân, trăm hoa đua nở, tràn đầy hương sắc. Đây cũng là đại thủ bút của Tuyết Hoa Thánh Tổ, quả thực vì yêu thương ái thê mà lão đã hao tốn không ít tâm tư.

Lâm Hiên rất dễ dàng tìm thấy mộ của Hàn Loa Tiên Tử, hắn thở dài nhìn mộ phần trước mắt, hoàn toàn không có hứng thú trở thành đệ tử của hai lão cổ ma. Nhưng có đi thì cũng có lại, nếu làm như vậy mà có thể đổi được bảo vật thì cho dù hắn dập dầu mấy cái trước mộ Hàn Loa Tiên Tử cũng không có gì là không được.

Lâm Hiên cũng không có ý nghĩ sử dụng mưu mẹo, từ ngọc giản kia có thể nhận thấy vị Tuyết Hoa Thánh Tổ kia có tâm tư cực kỳ tinh tế và tỉ mỉ. Giả như mình không dập đầu hoặc tìm những phương pháp khác thay thế, vạn nhất đối phương cũng thiết hạ thủ đoạn để đề phòng tình huống này thì chẳng phải là mình sẽ biến khéo thành vụng hay sao, Lâm Hiên chắc chắn sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy.

Vì vậy Lâm Hiên đi đến trước bia mộ quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái. Bỗng nhiên “két” một tiếng truyền vào lỗ tai, mặt đất nứt ra, một đạo linh quang từ bên trong bay vút ra bên ngoài. Tốc độ của nó cực nhanh, bên trong linh quang dường như có vật gì đó.

Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua, một bàn tay màu xanh khổng lồ từ hư không hiện ra, nhanh như chớp lao về phía dưới chụp tới bắt gọn đoàn linh quang kia rồi bay về phía hắn.

Túi trữ vật này nhìn qua có chút kỳ lạ... Không đúng, đây không phải là túi trữ vật mà chính là Tu Du túi. Đừng nói tới bảo vật bên trong, mà chỉ riêng túi này thôi cũng cực kỳ hiếm có trong tu tiên giới rồi.

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng, hắn vội vàng chìm thần thức vào bên trong.

Một lát sau hắn mới ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ vô cùng cao hứng. Tuy hắn chỉ nhìn sơ qua, nhưng bảo vật bên trong quả thực không ít. Thật đúng là “thất chi đông ngẫu, thu chi tang du”, tuy hắn phạm sai lầm khi tìm kiếm bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp lại đạt được di bảo của Tuyết Hoa Thánh Tổ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện