Bách Luyện Thành Tiên

Trở lại Linh giới


trước sau

Lâm Hiên chăm chú quan sát trận pháp huyền diệu trước mắt, bằng sự trầm ổn của hắn mà trên mặt cũng không nhịn được lộ ra vài phần rung động.

Lâm Hiên đã dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ mọi ngóc ngách nhưng cũng không phát hiện ra điều gì không ổn. Tuy nhiên vẫn cần phải khảo thí một phen. Tay áo hắn phất nhẹ, chỉ thấy hắc quang lóe lên, hàng trăm ma thạch bay vút ra, mỗi một khối đều ẩn chứa ma lực kinh người.

"Đi!"

Lâm Hiên hét lớn một tiếng, những ma thạch kia lộn xộn rơi xuống như mưa, nhưng tất cả lại chuẩn xác khảm nạm vào những chỗ lõm trên trận pháp.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, một ngón tay điểm nhẹ về phía trước.

Từng hàng hoa văn mặt ngoài trận pháp sáng lên, sau đó một hồi tiếng vang "Ông ông" bắt đầu phát ra, ma quang đại phóng, quang thải Lưu Ly rực rỡ vô cùng, các vầng sáng đủ mọi màu sắc không ngừng lập loè, nhìn qua tràn đầy khí tức hoa mỹ mà thần bí.

Lâm Hiên hết sức vui mừng, trận pháp này vận chuyển không gặp chút vấn đề gì.

Tiếp theo hắn liền lấy ra hộp ngọc ra rồi dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt một viên Phá Giới Châu. Lâm Hiên cong ngón búng ra, viên châu lập tức bay đến một chỗ trũng xuống ở chính giữa trận pháp. Trên mặt Lâm Hiên ngưng trọng vô cùng, từng đạo pháp quyết liên tiếp được đánh ra, thanh âm "Ô ô" mang phong cách cổ xưa ngày càng lớn hơn, vầng sáng trong trận pháp cũng xoay tròn càng lúc càng nhanh. Toàn bộ quá trình giằng co ước chừng trong thời gian dùng cạn một chén trà, sau đó quang hoa thu liễm, trận pháp ảm đạm xuống, tựa hồ nó đã tạm ngừng vận chuyển.

Tuy nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, sau một khắc, vô số phù văn từ bên trong dâng lên. Hơn nữa còn hợp lại thành một cột sáng, như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời xanh.

Oanh Oanh. . .

Tầng mây phía trên trực tiếp bị xuyên thủng, bầu trời phảng phất cũng bị xé rách ra, một khe hở đường kính hơn trượng mơ hồ xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Hiên.

Phá Toái Hư Không!

Cho dù Lâm Hiên đã từng có một ít kinh nghiệm về chuyện truyền tống xuyên giới, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến hắn cảm thấy rung động vô cùng. Lâm Hiên không dám khinh tâm chủ quan, hắn hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào trong trận pháp.

Ô...

Thân thể Lâm Hiên lập tức bị một tầng phù văn bao bọc, sau đó hắn bị lực lượng trận pháp chậm rãi nâng lên tiến thẳng vào vết nứt không gian kia. Bầu trời bỗng nhiên sáng chói, thân ảnh Lâm Hiên từ từ biến mất không thấy đâu nữa.

Một lát sau, bầu trời rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, hiện tượng thiên văn huyền diệu cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khe hở không gian đã nhanh chóng lấp đầy từ lúc nào rồi. “Bành”, một tiếng vang thật lớn truyền vào lỗ tai, càng thêm quỷ dị chính là không gian trận pháp kia cũng đã nổ tung ra, hơn nữa uy lực cũng không phải chuyện đùa, sau khi bụi mù tiêu tán, căn bản không thể nhìn ra trước kia tại đây đã từng bố trí một trận pháp.

******

Linh Giới.

Trên một phiến hoang nguyên vô danh nào đó, hơn mười tu sĩ đang tụ tập trên đỉnh một ngọn núi, rõ ràng bọn chúng chia làm hai phái.

Mà ở giữa bọn họ là hai gã thiếu niên chừng hai mươi tuổi, cả hai đang tế ra bảo vật bản thân tranh đấu không thôi.

Nói là bảo vật nhưng kỳ thật chỉ là hai kiện Linh Khí mà thôi. Bên trái là một thanh Quỷ Xoa đen nhánh, bên phải là một thanh phi kiếm xanh biếc, bọn chúng dưới sự thao túng của chủ nhân truy đuổi nhau vun vút.

Còn hơn mười tu sĩ bên cạnh, đại bộ phận cũng chỉ là Linh Động kỳ, chỉ có hai người đầu lĩnh là Trúc Cơ kỳ Tu tiên giả đứng một bên có vẻ đang quan sát và bình phẩm gì đó.

Hiển nhiên đây là hai đệ tử trẻ tuổi của gia tộc tu tiên đang tranh tài. Song nhìn qua có thể thấy giao tình giữa hai gia tộc này cũng coi như không tệ.

"Chậc chậc, Trình sư đệ khá thật. Uy lực Thanh Lang Kiếm so với Thiên Quỷ Xoa của đối phương kém hơn một ít, nhưng không ngờ bây giờ lại rõ ràng đang đại chiếm thượng phong, nếu như không phạm phải sai lầm thì ván này chắc hẳn hắn sẽ thắng." Thanh âm thanh thúy truyền vào lỗ tai, người mở miệng nói chuyện chính là một thiếu nữ cũng có vài phần tư sắc.

"Hắc hắc. Cái này cũng đâu có cái gì kỳ quái, Trình sư huynh trời sinh Cửu Linh Kiếm thể, không chỉ có tu luyện so với đệ tử cùng thế hệ nhanh một ít, hơn nữa thực lực cũng mạnh hơn hẳn vài cấp bậc. Đánh không thắng
mới là chuyện lạ, nếu như ta có được thiên phú Cửu Linh Kiếm thể, nói không chừng đã sớm thủ thắng rồi." Một thiếu niên bên cạnh không cho là đúng nói, trong lời nói tràn đầy vẻ hâm mộ.

"Sao? Diệp sư đệ, ngươi mà cũng ghen ghét ư?" Cô gái kia cười khanh khách nói.

"Ghen ghét, ta ghen ghét hắn làm gì?" Thiếu niên bên cạnh kia cố gắng tỏ vẻ khinh thường, nhưng có thể ánh mắt vẫn hơi kinh hoảng kia đã bán rẻ hắn rồi.

"Ngươi cần gì phải phủ nhận?" Thiếu nữ thở dài, sửa sang tóc mai rồi nói: "Đừng nói ngươi, ngay cả người làm sư tỷ lại như ta cũng làm sao không ghen ghét cho được? Nếu có Linh căn thiên phú tốt thì con đường tu tiên tự nhiên có thể bước một mà đi hai. Tuy nhiên tất cả cũng không có gì là tuyệt đối, cần cù bù thông minh, Diệp sư đệ, chỉ cần ngươi cố gắng nhất định cũng sẽ có tiền đồ."

"Có thật không, sư tỷ, ngươi thực sự nghĩ như vậy?"

Thiếu niên kia vui mừng mở miệng, hắn đang muốn hỏi tiếp nhưng đúng lúc này, dị biến bắt đầu nổi lên.

Vốn dĩ bầu trời đang trong xanh không một gợn mây lại đột nhiên đen kịt lại, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, bụi mù khắp nơi không thể mở mắt ra được.

Tu tiên giả ở đây kinh ngạc vô cùng, hai người trong sân cũng tạm ngừng tranh đấu rồi cùng những người khác tụ lại một chỗ.

Ngân xà trên bầu trời loạn vũ, tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào lỗ tai, dùng mắt thường cũng có thể thấy được thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm dặm đang nhanh chóng tụ tập lại đây.

Ở đây chỉ là một ít đê giai Tu tiên giả, nguyên một đám bị dọa cho sợ ngây người, căn bản không dám đi lại lung tung.

Lại qua một lát, “xoạt” một tiếng truyền vào lỗ tai, trên đỉnh đầu vậy mà xuất hiện một khe hở không gian, sau đó một mảnh ngũ sắc quang hà tuôn ra, bên trong tựa hồ có đồ vật gì đó bị ném ra ngoài.

Tuy nhiên chỉ bay ra được một đoạn, sau đó linh quang lóe lên, quang hà nhanh chóng tản đi, một gã thiếu niên mặc áo bào xanh lơ lửng trước mắt. Hắn vừa xuất hiện thì dị tượng đầy trời bỗng biến mất không thấy bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.

Không cần phải nói, quái nhân đột nhiên xuất hiện đúng là Lâm Hiên rồi, hắn lắc lắc đầu rồi hít sâu một hơi, vận pháp lực trong kinh mạch đè ép cảm giác không khỏe khi truyền tống cách giới xuống.

Sau đó ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh một vòng, nhưng lại thoáng có chút kinh ngạc. Vốn là Lâm Hiên cho rằng mình sẽ xuất hiện tại một địa điểm nào đó ít ai lui tới, không ngờ nơi đây lại có nhiều Tu tiên giả như vậy.

Nhưng những tu vị kẻ này quá thấp, cho nên Lâm Hiên cũng không thèm để ý.

"Đây là địa phương nào?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên mặt chúng tu sĩ rồi bình thản mở miệng, nhưng ngữ khí lại uy nghiêm vô cùng, cho dù linh áp đã thu liễm nhưng tu sĩ phía dưới vẫn cảm giác được áp lực cường đại vô cùng.

"Nơi này là Bách Tùng hoang nguyên."

Một gã hơn bốn mươi tuổi, cách ăn mặc kiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi ra, thi lễ một cái trước mặt Lâm Hiên rồi mới nơm nớp lo sợ mở miệng.

"Bách Tùng hoang nguyên, ta chưa nghe nói qua. Nơi này là Linh giới ư? Nếu như vậy thì nằm ở giao diện nào của Linh giới?"

"Tiền bối nói không sai, nơi này là Hàn Long giới."

Vấn đề của Lâm Hiên khiến chúng tu sĩ hết sức sợ hãi, chẳng lẽ người thần bí này vượt giới đến đây? Bọn hắn đương nhiên biết rõ vượt qua giới diện khó khăn đến chừng nào, yêu cầu đối với thực lực lại càng hà khắc hơn nữa. Nghĩ tới đây, trung niên đạo sĩ kia cả kinh, biểu lộ ngày càng cung kính.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện