Gần tới ngày cử hành đại hội đấu giá, Tu tiên giả mộ danh tiến về Tinh Nguyệt Thành càng ngày càng đông. Tu vi bọn họ có sự chênh lệch rất lớn, từ tán tu sơ đạp tiên lộ Linh Động kỳ đến một vài vị Thái thượng Trưởng lão danh môn đại phái, đặc biệt còn thấy có thể nhìn thấy Tu tiên giả Phân Thần kỳ.
Sáng sớm hôm nay, cách Tinh Nguyệt Thành khoảng vạn dặm về phía Tây Nam có hai đạo độn quang không nhanh không chậm bay về phía trước.
Nếu có người nào ở đây sẽ thấy rõ bóng người bên trong hai đạo độn quang kia. Bên trái là một thiếu niên có dung mạo anh tuấn, tóc của hắn trắng muốt, so tuyết đang bay bay trên bầu trời còn hoàn mỹ hơn. Gương mặt anh tuấn vô cùng, thậm chí còn có vài phần yêu dị. Nhưng đôi mắt màu bạc của hắn lại tràn đầy cảm giác tang thương.
Cho dù toàn thân hắn chỉ phát ra linh áp nhàn nhạt nhưng khí độ lại không tầm thường chút nào, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là một Tu tiên giả có tu vi rất cao. Tuy nhiên rút cuộc cảnh giới cụ thể như thế nào thì căn bản rất khó có thể nhận ra, thần thức chỉ cần cách người hắn ba thước đã dễ dàng bị bắn ngược trở về rồi. Không chỉ riêng vì cảnh giới cao mà có khả năng người này mang theo bảo vật trân quý, hoặc bởi vì công pháp hắn tu luyện đặc thù nên mới có khả năng như vậy.
Người đồng hành cùng thiếu niên tóc trắng lại lộ vẻ bình thường vô cùng. Hoặc có thể nói hắn như một phàm nhân đang bay vậy.
Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người chỉ là vẻ bề ngoài trẻ tuổi mà thôi. Quả thực thiếu niên mặc áo bào xanh kia tuyệt không có bất kỳ điều gì thu hút cả. Vóc dáng cũng không thể nói là xấu, chỉ có thể nói là hết sức bình thường, thuộc về loại người rất nhanh bị người khác quên đi. Toàn thân cũng không có đặc điểm nào dễ nhận biết, khí độ phát ra rất yếu ớt, so với thiếu niên tóc trắng quả là một trời một vực.
Tuy nhiên người làm chủ tựa hồ lại là thiếu niên trông rất bình thường kia.
Không cần phải nói cũng biết, bọn hắn đương nhiên là Lâm Hiên và Long thiếu niên từ Thiên Sương Quận xa xôi đến đây.
Vốn dĩ Ngân Đồng thiếu nữ cũng muốn đi cùng tới dự quyết đấu, nhưng tông môn vẫn cần một người tọa trấn để đề phòng bất trắc. Kết quả là sau một hồi thương lượng, Ngân Đồng thiếu nữ đành để Long thiếu niên và Lâm Hiên cùng nhau tới Tinh Nguyệt thành.
Tuy đường xá cực kỳ xa xôi, nhưng với thân phận của hai người đương nhiên không thiếu tinh thạch. Một ngày trước, Lâm Hiên và Long thiếu niên sau khi trải qua vài lần truyền tống đã tới tới một trấn nhỏ cách Tinh Nguyệt Thành khoảng mười mấy vạn dặm. Sau đó hai người chỉ cần dùng độn quang bay đi, nhìn qua thì thấy không nhanh không chậm nhưng kỳ thật tốc độ lại nhanh chóng tới cức điểm. Khoảng cách tới Tinh Nguyệt Thành lúc này chỉ còn lại có mấy vạn dặm mà thôi.
Dọc đường đi có thể nói là yên tĩnh vô cùng. Có lẽ do kính sợ Tinh Nguyệt Thành nên có rất ít tu sĩ dám quấy rối tại khu vực phụ cận. Mà hai người còn vừa bay vừa hứng thú tán gẫu nữa.
"Long sư huynh, thật sự có tiền bối Độ Kiếp kỳ tọa trấn ở Tinh Nguyệt Thành sao? Tuy trên nhiều điển tịch có ghi lại nhưng đại bộ phận đều là đồn đại mà thôi. Trong nội tâm Lâm mỗ vẫn còn mấy phần nghi hoặc."
Nếu bàn về thực lực thì Lâm Hiên hơn xa hai vị Thái thượng Trưởng lão Vân Ẩn Tông, thậm chí hơn Long thiếu niên còn không chỉ một bậc. Nhưng nếu nói về kiến thức thì Lâm Hiên thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Dù sao hắn cũng là tu sĩ phi thăng từ Nhân Giới, từ đó tới nay mới chỉ ngàn năm mà thôi, hơn nữa phần lớn thời gian hắn dành cho việc bế quan tu luyện. Long thiêu niên lại khác, hắn chính là Tu tiên giả sinh trưởng ở đây, hơn nữa lại là lão quái vật đã sống gần mười vạn năm, mưa dầm thấm đất, kiến thức về giới này đương nhiên rộng lớn vô cùng.
"Sư đệ không cần hoài nghi điểm này nữa. Ta có thể khẳng định Tinh Nguyệt Thành có Đại năng Độ Kiếp kỳ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có bản thể một vị Đại năng tọa trấn nơi này." Long thiếu niên thở dài nói.
"Cái gì? Bản thể tiền bối Độ Kiếp kỳ sao? Nhưng làm sao sư huynh biết?" Trong nội tâm Lâm Hiên cảm thấy ngạc nhiên, hắn xem rất nhiều điển tịch cũng chỉ đề cập đến hóa thân của tiền bối Độ Kiếp kỳ ngẫu nhiên xuất hiện mà thôi. Về phần bản thể có ở Tinh Nguyệt Thành hay không thì không hề nói tới.
"Ha ha, sư đệ không biết đấy thôi. Gia sư của ta nhờ cơ duyên xảo hợp đã kết bạn với một vị Đại năng Độ Kiếp kỳ, Huyền Băng Thượng Nhân. Vị này chính là một trong ba vị Thái thượng Trưởng lão của Tinh Nguyệt Thành. Lời ta nói vừa rồi chính là từ miệng Gia sư thuật lại."
"Cái gì, sư thúc đã từng kết bạn với Đại năng Độ Kiếp kỳ sao?"
Lâm Hiên ngẩn ngơ một hồi nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Mặc dù điều này nghe có chút khó tin nhưng sự tình ở Tu Tiên giới biến ảo vô cùng. Trong thế giới của phàm nhân có bạn vong niên (1), Tu Tiên giới cũng vậy, đôi khi do cơ duyên xảo hợp mà tu sĩ đẳng cấp cao có thể kết làm bạn tốt với tu sĩ tu vi thấp hơn mình rất nhiều.
Tuy nhiên Lâm Hiên lại có chút kỳ quái hỏi lại: "Nếu bổn môn còn có giao tình cùng một vị Đại năng thì sao lần này lại bị Thiên Tuyệt môn bức bách như vậy? Tại sao không cầu xin hắn giúp đỡ một hai? Tiểu đệ nghĩ đối phương chỉ cần nguyện ý làm người hòa giải thì hẳn là chuyện này sẽ được giải quyết một cách hết sức êm thấm."
"Nếu có thể như vậy đương nhiên là quá tốt rồi. Nhưng Huyền Băng Thượng Nhân nguyện ý hạ mình kết giao cũng bởi vì có duyên cùng sư tôn của ta. Nếu sư tôn còn sống thì dĩ nhiên có thể xin hắn giúp đỡ, nhưng từ vài vạn năm trước, sư tôn ngu huynh đã tọa hóa dưới thiên kiếp rồi. Một Vân Ẩn Tông nho nhỏ sao có thể lọt vào mắt một vị Độ Kiếp kỳ lão tổ được đây. Từ khi sư tôn tọa hóa thì chút giao tình với người đó cũng tan thành mây khói rồi.”
"Thì ra là thế." Lâm Hiên thở dài, đây chính là sự thật của Tu Tiên giới đấy.
"Song vì Gia sư có quan hệ rất tốt với Huyền Băng thượng nhân nên bổn môn hiểu rõ Tinh Nguyệt Thành so với bên ngoài rất nhiều. Thành này lúc nào cũng có một vị Đại năng Độ Kiếp kỳ tọa trấn, nghe nói là do Thiên Ngoại ma đầu."
"Thiên Ngoại ma đầu là cái gì?"
Lâm Hiên ngây ra hỏi, cho dù kiến thức của hắn có rộng nhưng trên mặt lúc này cũng giấu
được vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là Cổ ma sao? Cách gọi này có chút kỳ quái a."
"Không... Không phải Cổ ma. Cụ thể là cái gì thì ta cũng không nói rõ được. Tuy nhiên chắc chắn nó không thuộc về Ma giới, đương nhiên lại càng không phải là tồn tại ở Linh giới hay Âm ti giới. Nói tóm lại nó là một thứ vô cùng đáng sợ."
Lâm Hiên bĩu môi, tồn tại khiến Đại năng Độ Kiếp kỳ coi trọng đương nhiên là hết sức đáng sợ rồi. Nhưng qua lời nói của sư huynh thì vật kia không giống vật trong Tam giới chút nào. Chẳng lẽ ngoại trừ Linh giới, Âm ti giới, Ma giới, Nhân giới, Tiên Giới còn tồn tại những giới diện khác hay sao?
Trong lòng Lâm Hiên vô cùng hiếu kỳ, nhưng giờ có gặng hỏi Long thiếu niên đi chăng nữa cũng không có được đáp án. Lâm Hiên cũng không đi hao tâm tổn trí suy nghĩ về nó nữa, hắn chuyển chủ đề nói một vài câu chuyện phiếm khác.
Một lát sau, một tòa thành vô cùng hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt.
"Đây là Tinh Nguyệt Thành ư?"
Lâm Hiên đang lơ lửng giữa không trung nhìn qua lớp tường thành cực lớn dày mấy chục dặm, trên mặt lộ vẻ rung động không thôi.
Kỳ thật nói về quy mô thì Tinh Nguyệt Thành trước mắt cũng không nổi bật cho lắm, nhưng lại có thể dùng tường đồng vách sắt để hình dung.
Đúng vậy, chính xác là tường đồng vách sắt. Thành trì trước mắt căn bản không phải xây bằng đá mà là do Đồng Tinh Huyền Thiết dựng lên.
Phải biết rằng, đó chính là những tài liệu luyện chế pháp bảo. Mặc dù tài nguyên trên Linh giới phong phú hơn xa Nhân giới, song dùng những tài liệu này xây công sự cũng không khỏi quá xa xỉ rồi. Đương nhiên, nếu dùng phương pháp này xây thành trì thì độ cứng rắn của nó sau khi hoàn thành cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đồng Tinh Huyền Thiết hoàn toàn khác so với đá bình thường, trên mặt có thể điêu khắc đủ loại trận pháp. Hơn nữa lại bố trí ở chung quanh thêm các loại cấm chế, nói Tinh Nguyệt Thành không thể phá vỡ có lẽ có chút khoa trương. Nhưng ngẫm lại thành này có lão quái vật Độ Kiếp kỳ tọa trấn thì muốn công phá cũng là việc khó ngang lên trời.
Tinh Nguyệt Thành cũng giống như các chỗ Tu tiên giả tụ cư khác, phụ cận đều có cấm chế cấm không. Lâm Hiên và Long thiếu niên cùng hạ xuống vùng ngoại ô cách mấy chục dặm. Một lát sau, cả hai đã đi tới trước cửa thành.
Mặc dù nơi này có một nhóm tu sĩ chấp pháp đứng gác song Lâm Hiên và Long thiếu niên không có ý che giấu tu vi nên bọn chúng đương nhiên không dám gây khó dễ, vẻ mặt cung kính mời hai người vào thành.
Cho dù ở Tinh Nguyệt Thành nhưng Tu tiên giả Phân Thần kỳ vẫn khiến người ta kính sợ vô cùng.
Hai hàng kiến trúc bên đường san sát nối tiếp nhau, phong cách khác lạ, thậm chí có một vài kiến trúc còn lơ lửng giữa không trung. Trừ Tu Tiên giới ra thì kỳ cảnh như vậy không nơi nào thấy được.
"Lâm sư đệ, đi thôi. Trước tiên chúng ta cứ tìm nơi ở đã, dù sao thời gian tới ngày quyết đấu vẫn còn mấy ngày nữa. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức một chút." Long thiếu niên quay đầu lại, vẻ mặt ôn hoà mở miệng.
"Sư huynh cứ sắp xếp là được rồi."
Lâm Hiên đương nhiên không có ý kiến gì lững thững theo sau. Long thiếu niên không ngờ lại là người sành sỏi, hiển nhiên trước kia hắn đã tới Tinh Nguyệt Thành không chỉ một lần.
Rất nhanh, một khu nhà xinh xắn tinh xảo xuất hiện trước mắt.
Mấy ả thị nữ đứng ở bên ngoài đón khách nhìn thấy hai người vội vàng cung kính đi tới, dịu dàng thi lễ rồi cung kính mở miệng: "Chào hai vị tiền bối. Hoan nghênh hai vị tới Tinh Nguyệt Thành, hai vị là Đại năng Phân Thần kỳ nên đương nhiên có tư cách ở nơi đây, mời các ngài chọn lựa lầu các hợp ý."
"A, chỉ có tu sĩ Phân Thần kỳ mới có thể ở nơi này sao?" Lâm Hiên lấy tay xoa xoa cằm, cảm thấy có chút hứng thú nói.
"Tiền bối nói không sai, Đại năng Phân Thần kỳ muốn ở bao lâu cũng hoàn toàn miễn phí. Về phần những Tu tiên giả khác có trả nhiều tinh thạch hơn nữa cũng không có tư cách." Thị nữ cầm đầu cười tươi như hoa giải thích.
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, hai mắt híp lại nhìn lầu các phía trước. Ước chừng có gần trăm tòa, có nhiều Tu tiên giả Phân Thần kỳ đến đây như vậy hay sao?
Hàn Long giới không hổ là một trong những giao diện cao cấp nhất Linh giới. Nếu đổi lại là một giao diện khác thì gộp cả giao diện cũng chưa chắc có nhiều Đại năng Phân Thần kỳ như vậy.
Tuy nhiên Lâm Hiên cũng chỉ cảm khái trong lòng thôi, trên mặt hắn không lộ chút dị sắc nào cả. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua tất cả lầu các một vòng, rất nhanh đã chọn trúng một tòa lầu các yên tĩnh vắng vẻ: "Ta ở đây là được rồi."
"Tốt. Ta muốn tòa bên cạnh." Long thiếu niên mỉm cười nói.
"Đây là lệnh phù lầu các của hai vị. Nếu các ngài cần cái gì cứ việc phân phó chúng tiểu nhân.” Thị nữ kia cung kính dâng lên hai khối ngọc bội, chỉ cần rót linh lực vào thì sẽ dễ dàng đi qua cấm chế ở lầu các.
"Lâm sư đệ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta sẽ đi liên hệ việc quyết đấu, khi nào có tin tức sẽ lập tức thông báo cho ngươi."
"Được. Vậy làm phiền sư huynh rồi." Lâm Hiên ôm quyền mỉm cười nói.
"Sư đệ nói lời thừa rồi. Nếu không có ngươi ngăn cơn sóng dữ thì Vân Ẩn Tông đã sớm lâm vào tình cảnh cây đổ bầy khỉ tan. Sư huynh vô dụng đành phải làm một chân chạy vậy." Long thiếu niên cười khổ đáp.
(1) Bạn chênh lệch về tuổi tác.