Xoạt một tiếng vang nhỏ. Ngoài dự liệu, tu sĩ họ Trần hết sức dễ dàng bài trừ quầng sáng trước người. Yêu ma liền xuất hiện trước mắt, nhìn qua tà ác dữ tợn. Bất quá khiến ba người an tâm chính là đôi mắt của yêu ma gắt gao nhắm lại. Chẳng lẽ thọ nguyên của yêu vật này thật sự đã hết?
"Đi!" Tu sĩ họ Trần điểm một cái, thanh phi đao màu xanh biếc trước người chợt lóe, mãnh liệt chém về phía cổ yêu ma. Đang một tiếng, phi đao bị đánh văng ra khiến tu sĩ họ Trần biến sắc, Tròng mắt có điểm co rút lại. Bất quá rất nhanh hắn liền hừ một tiếng, phi đao kia chuyển một cái ở giữa không trung, lại tiếp tục chém về phía tiểu phúc của yêu ma. Lần này không bị ngăn cản, kèm theo một dòng máu đen thì phi đao dễ dàng đâm xuyên qua thân thể yêu ma.
"Quả nhiên những chỗ không có lân phiến thì dễ dàng chém được!" Tu sĩ họ Trần thì thào, hai lão quái khác cũng mừng rỡ, đều lập tức điều khiển pháp bảo công kích, rất nhanh đã phân thây yêu ma. Bọn họ còn phun ra Anh hỏa đem tàn thi cũng hóa thành tro bụi.
"Phù!" Ba người thở phào nhẹ nhõm, thầm kêu may mắn mới vừa rồi không có rút lui. Nhìn hộp ngọc đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của ba người đều trở nên nóng bỏng như lửa. Muốn lấy được bảo vật cần phải có ba người hợp tác, phương pháp đã được nghi trong ngọc giản rồi.
"Hai vị đạo hữu, chúng ta đem pháp lực vào các khí cụ, sau đó có thể lấy bảo vật ra." Tu sĩ họ Trần vừa nói vừa tiến đến cự đỉnh trước mắt. Giơ tay phải lên, lòng bàn tay đặt lên trên.
Liễu Mi cùng lão giả liếc mắt nhìn nhau, do dư một chút, hai người cũng đưa tay áp lên trên.
"Lên!" Tu sĩ họ Trần hét lên một tiếng, đem pháp lực toàn thân rót vào trong đỉnh đồng. Hai lão quái cũng dốc toàn lực.
Một lúc sau, Bích u quỷ hỏa lập tức bùng cháy mãnh liệt. Mặt đất cũng rung lên, nhưng ngoài ra không có dị tượng khác.
Ba người không ngừng đem linh lực rót vào trong. Cứ như vậy một canh giờ sau thì sắc mặt ba người đã trắng bệch.
"Trần huynh, chúng ta còn phải tiếp tục cho tới khi nào?" Lão giả nhăn mặt nhăn mày mở miệng.
"Hừ! Muốn thu được bảo vật thì phải nỗ lực một chút, chỉ là tiêu hao linh lực, lát nữa đả tọa là có thể khôi phục." Tu sĩ họ Trần lắc đầu.
"Đạo hữu nói thật dễ dàng, ngươi là Nguyên Anh trung kỳ, ta cùng Liễu tiên tử làm sao có thể so sánh?" Lão giả oán giận mở miệng nhưng sự tình đã như vậy thì chỉ đành cắn răng chi trì mà thôi.
Hao tốn mất nửa ngày. Ba tu sĩ Nguyên Anh mất đi phân nửa pháp lực, rốt cuộc trong đỉnh phun ra ba khối hỏa cầu to bằng đầu người vô cùng chói mắt, tu sĩ họ Trần lộ vẻ vui mừng, hai tay huy vũ liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong.
Ba khối hỏa cầu giống như bị lôi kéo vậy, chậm rãi tụ lại sau đó bắt đầu dung hợp.
"Đi!" Tu sĩ họ Trần điểm chỉ một cái, hỏa cầu chợt lóe lên, hóa thành một cánh tay hài nhi mập mạp, lại có màu xanh biếc quỷ dị. Trong bàn tay còn nắm một cây kỳ lệnh nho nhỏ.
Tu sĩ họ Trần mừng rỡ vộ bắt quyết. Cánh tay kia liền phe phẩy lệnh kỳ, từ bên trong bay ra một đạo âm phong về phía hộp ngọc.
Hộp ngọc kia được một tầng sáng màu tím bao phủ. mặt ngoài còn có phù văn ẩn hiện. Ba người đều thử dùng pháp bảo công kích nhưng không hiệu quả, ngược lại còn bị phản chấn khiến pháp bảo tổn hại một chút.
Ba lão quái không khỏi thất kinh, chưa từng nghe nói qua có tầng bảo hộ này, bọn họ rõ ràng tự thân không thể phá vỡ nó.
Vì vậy tu sĩ họ Trần mới bỏ ý niệm mưu lợi trong đầu. Vội làm theo phương pháp ghi lại trong ngọc giản.
Âm phong vừa nãy thổi tới, không bị phản chấn mà dung nhập vào bên trong khiến quầng sáng như yếu đi một chút.
Hai tay tu sĩ họ Trần không ngừng huy vũ. Theo động tác của hắn, ngày càng có nhiều đạo âm phong từ trong lệnh kỳ bay ra.
Sau thời gian một bữa cơm, sau một tiếng vang nhỏ, quầng sáng tan biến. Ba người hít vào thật sâu, trên mặt đầy vẻ chờ mong.
"Hai vị đạo hữu, tại hạ sẽ tới lấy Huyền Thiên Minh Bảo, các người có ý kiến gì không!" Một lúc sau, tu sĩ họ Trần chậm rãi mở miệng. Trên người cố tình phóng thích ra linh áp.
"Đương nhiên không có ý kiến, chỉ là trước khi đấu giá, ta cùng Liễu tiên tử sẽ theo sát Trần huynh." Lão giả tóc bạc gật đầu, trên mặt lộ vẻ giảo hoạt.
"Không sai! Đây cũng là điều thiếp thân muốn nói." Nữ tu họ Liễu kia tiến lên phía trước một bước, đôi môi đào hé mở.
"Sao vậy, hai vị đạo hữu sợ tại hạ mang bảo vật chạy trốn?" Âm thanh của tu sĩ họ Trần trở nên lạnh lùng.
"Trần huynh, người ngay nói lời thẳng, ba người chúng ta tuy có trăm năm giao tình nhưng quy củ của Tu Tiên giới thì tất cả mọi người đều rõ ràng, bảo vật trước mặt trân quý như vậy. lão phu không thể hoàn toàn tin các hạ." Lão giả tóc bạc cũng không chút khách khí.
"Hừ! Mộ Dung huynh đúng là thẳng thắn, cũng được. Các ngươi muốn theo lão phu thì không thành vấn đề, nhưng Huyền Thiên Minh Bảo này phải giao cho ta giữ mới được." Tu sĩ họ Trần hừ lạnh một tiếng.
"Không được, nếu ngươi dùng Huyền Thiên Minh Bảo đối phó chúng ta thì sao." Liễu Mi lắc đầu. Đối phương là tu sĩ trung kỳ, lại có thêm pháp bảo kia thì chẳng phải là cái mạng nhỏ của nàng sẽ giao vào tay hắn sao.
"Hừ! Tâm cơ của tiên tử thật cẩn mật, bất quá chỉ là dư thừa. Pháp bảo bình thường chỉ cần tế luyện một phen là có thể sử dụng được, còn ngươi tưởng Huyền Thiên Minh Bảo có thể dễ dàng sử dụng sao, có hai vị đạo hữu đi theo, lão phu dù có tâm tư này chỉ sợ cũng vô lực." Tu sĩ họ Trần cười lạnh chế giễu.
Lời này cũng đúng. Hai người hơi do dự một chút thì gật đầu đồng ý.
Tu sĩ họ Trần cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ tiến lên phía trước, vươn tay ra cầm lấy hộp ngọc. Cảm giác có điểm âm lãnh.
"Trần đạo hữu, nhanh mở ra xem một chút, lão phu sống hơn bảy trăm năm nhưng chưa từng nhìn thấy pháp bảo cấp bậc này, tuy sẽ mang đấu giá nhưng cũng phải để cho ta xem một lần." Vẻ mặt lão giả đầy tham lam tiến lên. Phản ứng của Liễu Mi cũng không sai biệt lắm.
Tu sĩ họ Trần hiển nhiên không có lý do để cự tuyệt. Huống chi hắn cũng rất tò mò. Vì vậy đặt tay lên hộp ngọc muốn mở nắp ra, nhưng ngay lúc này dị biến xảy ra.
Căn phòng bọn họ đang đứng đột nhiên kịch liệt rung động rất mạnh. Những khối đá to lớn mấy ngàn cân bắt đầu rơi xuống ầm ầm. Hang động trong ngọn núi đột nhiên sập xuống một cách khó hiểu.
Ba lão quái vật ngẩn ngơ, nhưng quỷ dị là chấn động tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ một lát sau ba người phát hiện, bọn họ đang ở bên trong một thạch động khác, thông đạo tiến vào khi nãy đã bị chặn lại. Thạch động nhỏ hơn, chỉ rộng khoảng hai mươi trượng mà thôi.
"Chuyện gì xảy ra?" Lão giả nhìn xung quanh, có điểm cổ quái mở miệng.
"Thiếp thân cũng không rõ, bất quá chúng ta như bị chôn trong núi này." Ánh mắt Liễu Mi chớp động nói.
"Chôn sống? Tiên tử nói đùa, chỉ là vài tảng đá mà thôi. Sao có thể vây khốn được tu sĩ chúng ta, chỉ cần không làm kinh động đến Tuyết Minh môn là được" Tu sĩ họ Trần phất tay áo một cái. Pháp bảo phi đao liền hung hăng chém lên vách núi.
Đừng nói là pháp bảo của lão quái Nguyên Anh, cho dù là Linh Khí của đệ tử Linh Động kỳ cũng dễ dàng đánh nát cự thạch ngàn cân, nhưng Phi đao chém lên vách đá thì chỉ lưu lại một vết màu trắng trên bề mặt.
Ba người trợn mắt há mồm, một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà không đánh vỡ được một khối đá bình thường? Chẳng lẽ là...
Sắc mặt ba người đại biến, rất nhanh bay tới dò xét nham thạch bốn phía.
"Chỉ là nham thạch bình thường sao cứng rắn như thế?" Liễu Mi đem toàn bộ linh lực tập trung lên trên tay, dùng sức đánh mạnh lên vách núi nhưng không có hiệu quả gì.
Ba người liếc nhau, vẻ mặt vô cùng khó coi, một dự cảm không lành xuất hiện. Chẳng lẽ Huyền Thiên Minh Bảo này cũng không phải để trấn áp yêu ma, trong Tuyết Minh Sơn còn ẩn dấu điều cổ quái khác?
Liễu Mi phất tay một cái xuất pháp bảo là một cái lược ngà, đang muốn cùng hai người hợp lực công kích lên vách núi thì dị biến lại xuất hiện.
Mắt đất dưới chân bọn họ đang đứng đột nhiên tách ra hai bên, âm thanh lạch cạch truyền vào tai, từ trong cái khe đó đột nhiên lòi ra mấy cái đầu lưỡi.
Không sai quả thật là đầu lưỡi đen như mực, do nhanh thạch cấu thành. Chúng giống như độc xà lao về ba lão quái.
"Không ổn!"
Liễu Mi có linh căn phong thuộc tính, công pháp tu luyện thiên về linh động, linh giác phản ứng cũng nhanh hơn các tu sĩ cùng cấp một bậc, cảm giác được mặt đất có điểm không ổn thì thân hình liền nhẹ nhàng chuyển sang bên cạnh.
Phụt! Đầu lưỡi kia không cuốn được nàng, thuận thế đâm thẳng vào một vách núi.
Cả thạch động run rẩy kịch liệt, lực đánh không dưới mười ngàn cân, ngay cả khi nàng có linh lực hộ thể thì chưa chắc ngăn cản được.
Sắc mặt Liễu Mi đại biến thì đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai. Nàng cực kỳ hoảng sợ vội vàng quay đầu lại.
Mấy cái lưỡi lớn bằng nham thạch này đồng thời công kích ba người.
Tu sĩ họ Trần kia là Nguyên Anh trung kỳ, thần thức mạnh hơn nhiều, hiển nhiên không bị trúng chiêu.
Nhưng lão giả tóc bạc thần thông yếu nhất trong ba người, tu luyện công pháp thổ hệ, thần thức còn không bằng các tu sĩ cùng cấp.
Bị cái lưỡi nham thạch kia cuốn lấy, lão giả vừa sợ vừa giận. Toàn thân linh quang lóe ra muốn giãy dụa thoát ra.
Chỉ trong nháy mắt lão giả đã bị kéo vào cái khe lớn dưới đất.
Nếu như sáng suốt, thì tốt nhất là chọn Nguyên Anh xuất khiếu. Lão giả mặc dù tâm tư sắc sảo nhưng lại không khí độ kiêu hùng. Chỉ do dự trong nháy mắt thì đã bỏ lỡ cơ hội.
Âm thanh rợn người truyền vào trong tai, hai bên khe lớn mọc ra hai hàm răng dài cả thước, cũng là do nham thạch cấu thành.
Cái khe kia giống như cái miệng vậy, nhai một hồi thì máu tươi phun ra, cắn nuốt toàn thân lão giả, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát.
Nghe tiếng la bi thảm của đồng bạn, sắc mặt Liễu Mi trắng bệch. Thân thể mềm mại run lên.
Bị thôn phệ! Càng làm nàng sợ hãi là không biết địch nhân là ai. Là người hay yêu ma?
Vẻ mặt tu sĩ họ Trần cũng không khác mấy, hai người bay gần lại dựa lưng vào một chỗ. Cảm giác lúc này như đang bị độc xà nhìn thẳng vậy.
***
Cùng lúc đó, Lâm Hiên đang ngồi tu luyện mấy đại chu thiên thì chợt biến sắc. Dừng tu luyện toàn thân chợt lóe linh quang. Thậm chí không có thời gian đứng lên, tựa như xếp bằng di chuyển đến một nơi khác.
Phảng phất có âm thanh như tiếng sấm truyền vào tai, chỗ ngồi của hắn trong lầu các nháy mắt biến thành bột phấn, tầng phòng hộ bên ngoài không có bất cứ hiệu quả gì, giống như tờ giấy hồ bị xé rách vậy.
Công kích này vô thanh vô thức, có thể nói là vô cùng quỷ dị. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, thoáng cái liền bay cao hơn trăm trượng, đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra sau đó mới nhìn xuống phía dưới.
Không chỉ có lầu các nơi hắn ở mà cả Tuyết Minh môn cũng đều bị san bằng. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Lâm Hiên không
khỏi thất sắc, biến cố này xảy ra vô cùng quỷ dị. Đầu sỏ gây nên là những cột đá đột nhiên mọc lên từ mặt đất. Những cột đá này sắc nhọn như răng ranh yêu thú vậy, dài ngắn không đồng nhất, ngắn thì chỉ nửa thước mà dài thì tới mấy chục trượng.
Toàn bộ kiến trúc của Tuyết Minh môn hoàn toàn bị phá hủy bởi chúng.
"Đây là cái gì? Đột Thứ thuật?"
Không phải! Đột Thứ thuật chỉ là pháp thuật thổ hệ nhập môn, Linh Động kỳ cũng dễ dàng thi triển, làm gì có uy lực đáng sợ như thế này.
Cột đá sắc nhọn bắn ra bốn phía, lại có có những tia điện hồ màu vàng bao quanh. Lâm Hiên cảm giác được bên trong ẩn chứa linh lực sung mãn.
Rốt cuộc là ai đánh lén?
Điều khiến hắn hoảng sợ là không có cảm ứng được khí tức của ai cả.
Trong lòng kinh ngạc, bất quá Lâm Hiên biết rõ khi đối mặt nguy cơ thì càng phải tỉnh táo, hắn đem thần thức xuất ra toàn lực tìm tòi, một là tìm ra địch nhân, còn lại là tìm tung tích của Tần Nghiên.
Rất nhanh mười đạo kinh hồng xuất hiện trong tầm mắt, có Khương thị song hùng, có phu phụ Chu Thiên Vân, còn có mấy lão quái Nguyên Anh khác.
Tần Nghiên thì xuất hiện không xa cạnh hắn.
Tựa hồ cũng nhận ra Lâm Hiên đang tìm kiếm mình, Vân Trung tiên tử gật đầu trên mặt lộ nụ cười, thần sắc của mấy lão quái Nguyên Anh Tuyết Minh Môn lại thì xám lại.
Bọn họ không việc gì, nhưng công kích quỷ dị vừa rồi đã san bằng tổng đàn. Mấy ngàn đệ tử mà thoát được cũng chỉ có mấy trăm.
Tuyệt đại bộ phận đều chết trong công kích vừa rồi.
Trong đó không thiếu tu sĩ Ngưng Đan kỳ! Cảm giác bi phẫn khó hiểu, trong lòng mấy người sợ hãi không thôi, pháp thuật quỷ dị này có uy lực rất lớn, mấu chốt là diện tích bao trùm rất rộng
Chỉ một kích liền bảo phủ cả đỉnh núi.
Sợ rằng dù thần thông của đại tu sĩ cũng không thể được như vậy. Chẳng lẽ là lão quái Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây mấy người đều có điểm sợ hãi, nhưng Chu Thiên Vân là nhất môn chi chủ, mắt thấy môn phái bị phá hủy thì phẫn nộ quát to:" Là tên hỗn đản nào, sao phải đối địch với bổn môn, có bản lãnh thì đi ra cùng Chu mỗ quyết một trận tử chiến, ấn núp đánh lén thì tính cái gì?"
Vì muốn dụ đối phương, lời nói của Chu Thiên Vân không chút cố kỵ. Chợt hai đạo hắc quang từ dưới đất mãnh liệt bắn nhanh lên, một vào đầu một vào bụng hắn.
Thần sắc Chu Thiên Vân không chút bối rối, đã sớm dự liệu sẽ có kết quả này. Phất tay áo một cái, một cái tiểu thuẫn đỏ như máu bay vút ra xoay tròn, hóa lớn tới nửa trượng sau đó hóa thành một quầng sáng huyết sắc che chắn cho hắn.
Phốc phốc hai tiếng vang lên trước sau, quầng sáng huyết sắc kia chợt lóe đem công kích cản lại.
Mặc dù cách hơn trăm trượng nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên vẫn thấy rõ ràng đó là hai cột đá bén nhọn.
Không cảm ứng được linh lực dao động từ dưới mặt đất, chẳng lẽ địch nhân lại ẩn núp ở trong những vách nham thạch kia, Lâm Hiên lần nữa đem thần thức xuất ra tìm kiếm.
Chỉ trong nháy mắt hắn liền nhíu mày, hai mắt đột nhiên mở ra, lấy tay xoa trán trên mặt hiện vẻ vô cùng cổ quái.
"Sao vậy, Lâm sư đệ đã phát hiện thứ gì?"
Âm thanh dịu dàng vang lên cùng một làn hương phong thổi tới, Tần Nghiên đã tới bên cạnh hắn.
"Khó mà nói rõ."
"Khó mà nói?" Trên mặt Tần Nghiên lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, tập kích phi thường quỷ dị, ta mới phát hiện một đồ vật, chỉ là rất kỳ quái nên chưa dám chắc" Lâm Hiên lấy tay xoa xoa trán, chậm rãi nói.
"Ai! Ngươi thật là, mau nói đi, đâu cần thần bí khiến người như lọt vào trong sương mù vậy." Tần Nghiên chà chà chân, trên mặt lộ vẻ tức giận. Điểm tức giận này lại càng tăng vẻ xinh đẹp động lòng
Trước mắt Lâm Hiên sáng ngời, chỉ là hiện tại không có thời gian để nhìn mỹ nữ. Trên mặt hắn lộ vẻ cười khổ:
" Sư tỷ trách oan cho ta, tiểu đệ không phải ra vẻ thần bí, mà này quả thật khó có thể nói rõ, rất khó tin tưởng, theo như ta thấy thì chúng ta mau rời khỏi nơi này."
"Ngươi nói là mặc kệ bọn họ." Tần Nghiên nghe thì nhíu mày.
Chợt âm thanh phảng phất như người khổng lồ viễn cổ đang di động vậy. Hai người thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà cũng có điểm mê muội. Những đệ tử còn lại của Tuyết Minh môn lại càng bất ổn. Tu sĩ Ngưng Đan kỳ miễn cưỡng có thể trụ lại còn Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn không khống chế được pháp lực, từ giữa không trung rơi xuống. Cả đỉnh núi chứa đầy các loại răng nanh bén nhọn. Lại thêm mấy chục tiểu tu ngã xuống khiến sắc mặt mấy lão quái Tuyết Minh vô cùng khó coi. Thần sắc Lâm Hiên lại càng ngưng trọng, cầm lấy bàn tay thon nhỏ của Tần Nghiêm:" Đi!"
***
Cùng lúc đó tại sâu trong lòng núi, hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ không ngừng di chuyển, có mười hắc ảnh quấn quít lấy.
Những lưỡi này đều dài hơn mấy trượng, rõ ràng là do nham thạch cấu thành nhưng lại vô cùng linh hoạt.
Càng đáng sợ chính là nham thạch bốn vách cùng trên đỉnh đầu cũng lộ ra những khe hở như cái miệng, đóng rồi lại mở lóe ra u quang.
Nham động này chỉ có hơn hai mươi trượng, tu sĩ họ Trần hay là Liễu Mi thở hồng hộc, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Càng làm hai người kinh hãi chính là nhưng cái lưỡi này vô cùng cứng rắn, pháp bảo oanh kích lên nhưng không có chút sứt mẻ.
"Các hạ rốt cuộc là kẻ nào." Tu sĩ họ Trần hét lớn, trong mắt mơ hồ hiện tia điên cuồng. Đường đường là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, bị buộc đến nước này mà còn không biết đối thủ là ai.
"Hừ! Hai tên tiểu tử nhân tộc kia, không cần nóng vội, bổn tôn nhất định sẽ ăn linh hồn của các ngươi, nếu không muốn ăn đau khổ thì đừng chống cự vô ích, ngoan ngoãn làm miếng mồi cho ta."
Một âm thanh xé gió truyền vào tai khiến Liễu Mi lảo đảo một cái, suýt nữa là bị một cái lưỡi đánh trúng, liếc nhìn tu sĩ họ Trần thì trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Hai người rõ ràng đang ở trong núi sao lại xuất hiện quái vật?
***
Bên kia Tần Nghiên bị Lâm Hiên nắm lấy, mặt mũi không khỏi đỏ bừng, nhưng thấy vẻ ngưng trọng trong mắt hắn thì vẻ mặt nàng cũng trở nên nghiêm nghị.
Hai người liền bay đi về phía bắc chân trời. Bọn họ có sở học giống nhau, thi triển ngự phong thuật còn có hiệu quả gia tăng.
Dù không bằng thuấn di nhưng trong nháy mắt đã độn xa vài dặm.
Nhưng mấy đạo hắc quang mãnh liệt tử dưới đất bắn lên, ngăn chặn đường đi của hai người.
Trong mắt Lâm Hiên hiện tia phẫn nộ, vươn tay ôm eo nhỏ của Tần Nghiên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Vân Trung tiên tử cũng học qua thần thông này, nhưng Lâm Hiên sau khi học Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì thân thể hoán thai hoán cốt, tốc độ cơ hồ có thể sánh với thuấn di.
Lệ quang liền bắn vào khoảng không.
"Ồ!"
Phía dưới chân truyền đến một tiếng kinh dị nhưng âm thanh lại giống như tiếng sét đánh vậy. Lại có hơn trăm đạo lệ quang bắn tới.
Tròng mắt Lâm Hiên co rút, đường lui hoàn toàn bị phong tỏa, bất đắc dĩ hai người đành lùi lại.
"Đây rốt cuộc là quái vật gì?" Tần Nghiên lấy tay che miệng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt Lâm Hiên lại vô cùng khó coi, không ngờ sự nghi ngờ của hắn lại là đúng.
Nếu chạy không được, đành nghĩ biện pháp nghênh địch.
Những tu sĩ còn lại đã tụ lại một chỗ. Ngoài hai người bọn họ cùng Khương thị song hùng, còn có hơn ba chục tu sĩ của Tuyết Minh môn, trong đó còn có năm lão quái Nguyên Anh kỳ.
Chiến lực bên này rất mạnh, có tới chín lão quái Nguyên Anh kỳ nhưng địch nhân của bọn họ là quái vật khó có thể tưởng tượng ra.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm sét xé gió không ngừng truyền vào tai. Ngoại trừ Lâm Hiên đã đoán trước thì những người khác kinh hãi như gặp quỷ vậy.
"Không có khả năng! Phu nhân, ta...ta không nhìn lầm chứ, Tuyết Minh Sơn sống lại."
Vẻ phẫn nộ trên mặt Chu Thiên Vân đã biến mất, thay vào đó là vẻ khó tin, quái vật trước mặt cao lớn vạn trượng, bọn họ như con kiến trước con voi vậy, thậm chí còn nhỏ hơn nhiều.
Tuyết Minh Sơn như quái vật thông linh chậm rãi đứng lên.
Rống!
Theo tiếng rống thì đá vụn rơi như mưa, ở trên đình núi bắt đầu hiện ra mắt mũi tai đầy đủ.
Sau đó một tiếng sét đánh vang lên, đá rơi xuống càng nhiều, hai tay chân cũng đã mở ra, một người khổng lồ nhuw ngọn núi xuất hiện trước mắt mọi người. Trên người không có linh áp nhưng thân hình khổng lồ lại làm cho người ta run rẩy. Lâm Hiên dù đã đoán ra một chút nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi, những người khác lại càng không cần phải nói.
Tuy vạn vật đều có thể tu tiên nhưng một đỉnh núi cao vạn trượng lại thành quái vật thông linh. Đúng là chưa từng nghe thấy.
Một trận cười cạp cap cạp quái dị truyền vào tai:" Ha ha, đã qua một trăm vạn năm, rốt cuộc cũng có kẻ ngu ngốc phá giải phong ấn trên người bổn tôn, các ngươi nếu thông minh thì không nên phản kháng, ngoan ngoãn làm mồi ngon cho ta."