Bách Luyện Thành Tiên

Không hiểu ra sao


trước sau

Nếu thật sự mình có thể tìm được bảo vật, đương nhiên là điều cực kỳ vui mừng rồi. Mặt khác nếu đối phương có mưu đồ gì thì, hắc hắc... Lâm Hiên cũng không phải hạng người dễ bị trêu đùa. Bởi vì đã thu liễm tu vi nên Lâm Hiên cũng phải giả bộ chần chờ đôi chút, sau đó liền hào phóng vung tay lên:

- Dẫn đường.

- Ha ha ha, lựa chọn của đạo hữu tuyệt đối chính xác. Người đi cùng lão phu chuyến này khẳng định sẽ không thất vọng. Thấy Lâm Hiên gật đầu đồng ý, Phạm lão giả hết sức vui vẻ, trước tiên khen tặng một câu rồi mới quay người đi trước. Một lát sau, Lâm Hiên đã đến trước cửa một quán trà nhỏ.

Quán trà này rất yên tĩnh, sinh ý không thể nói là tốt, trong hành lang chỉ có rải rác hai, ba tên tu sĩ đang thưởng thức trà. Hơn nữa tu vi của bọn chúng rất thấp, toàn bộ đều không quá Trúc Cơ kỳ. Lâm Hiên và Phạm lão giả thi triển tiểu thuật, đi sát qua người mấy tên tiểu tu sĩ mà bọn chúng cũng không hề hay biết. Hai người đi xuyên qua hành lang, bốn tiểu viện xuất hiện trước mắt. Thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Lâm Hiên chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra xung quanh bốn tiểu viện này được bố trí trận pháp cực kỳ lợi hại. Tuy những trận pháp này không phải là trận pháp có đại uy lực có thể diệt sát địch nhân, nhưng nó có hiệu quả cao trong việc báo động trước, phòng ngừa có kẻ rình rập và cách âm. Thấy ánh mắt của Lâm Hiên, Phạm lão giả bội phục lên tiếng:

- Thì ra đạo hữu còn sở trường về trận pháp, tại hạ thật sự đã thất kính rồi. Lão vừa nói vừa lật tay lấy ra một cây trận kỳ bằng lòng bàn tay từ trong ống tay áo. Sau đó lão nắm chặt lại, lá trận kỳ nhẹ nhàng lay động. Không khí vốn lặng yên như nước bỗng nhiên kịch liệt dao động. “Két, két”, cửa chính tiểu viện đang đóng chặt liền mở sang hai bên. - Tốt rồi, trận pháp đã tạm thời ngừng hoạt động, đạo hữu có thể theo ta vào trong. Lão giả nói xong liền đi trước dẫn đường, Lâm Hiên đường nhiên không chần chờ, cũng rảo bước theo sát phía sau. Vừa bước vào bên trong tiểu viện, Lâm Hiên bất động thanh sắc thả thần thức ra, rất nhanh hắn đã nắm được toàn bộ cấu trúc của tiểu viện.

Tiểu viện này cũng không lớn lắm, ngoài gian phòng trung tâm lớn nhất thì chỉ có sáu gian sương phòng. Tuy nhiên trong sáu gian phòng đó thì có đến năm gian là không có ai, chỉ một gian phòng bên trái có bốn gã tu sĩ đang khoanh chân ngồi. Tuy Lâm Hiên cũng có chút tò mò nhưng hắn lại không dùng thần thức tìm hiểu bốn gã tu sĩ kia. Phải biết rằng, theo như quy củ Tu tiên giới, dùng thần thức nhìn trộm như vậy thật không lễ phép chút nào. Lâm Hiên tuy không có gì phải sợ, nhưng cũng không nên để đối phương có ấn tượng xấu về mình.

Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, dù sao mục đích mình tới đây lần này là để thu thập manh mối, đương nhiên sẽ không làm chuyện không cần thiết. Mà điều này hiển nhiên là lựa chọn vô cùng chính xác, một khác sau, lão giả cũng đi tới gian sương phòng bên trái đó. Cửa phòng mở ra, bốn gã tu sĩ quay đầu lại, lúc này Lâm Hiên đã nhìn rõ dung mạo của bọn chúng.

Trong bốn người có hai người là nữ tử. Người ngoài cùng bên trái là một phu nhân mặc cung trang có vài phần tu sắc, còn người kia lại là một bà lão đầu đầy tóc trắng đang cầm quải trượng đầu rồng. Về phần hai gã nam tử, một người mặc cẩm y, tướng mạo đường hoàng, bất kể là dung mạo hay khí độ đều là không giống người thường, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác kính sợ.

Người cuuối cùng là một đầu đà tóc tai bù xù, mặt mũi rất dữ tợn, toàn thân gã mơ hồ có chấn động của một loại pháp lực cổ quái. Hiển nhiên công pháp gã tu luyện có vài phần huyền diệu. Tu vi bốn người dù chênh lệch nhau chút ít, nhưng tất cả đều là Động Huyền kỳ! Thấy lão giả râu dê bước vào, đầu đà không nhịn được mở miệng: - Phạm lão nhân, rốt cuộc người cũng trở về rồi.

Ồ, người này là... Ánh mắt ba người còn lại đồng thời đảo qua người Lâm Hiên, biểu lộ có vẻ không chào đón hắn cho lắm. Lâm Hiên thấy thái độ của bọn chúng cũng coi như không nhìn thấy, chỉ là vài tên Đồng Huyền kỳ nên hắn chẳng thèm chấp làm gì. Lâm Hiên tin tưởngg mười phần ở đây chắc chắn không có tu sĩ Phân Thần kỳ, nếu có thì quyết không thể qua mặt thần thức của mình được. Mà Phạm lão giả cũng không thèm để ý thái độ của bốn người kia chút nào, mỉm cười mở miệng: - Mấy người các ngươi lại đây để ta giới thiệu một chút.

Vị này chính là Lâm đạo hữu, là người lão phu mời tới trợ thủ cho chúng ta. - Gương mặt Lâm đạo hữu trông rất xa lạ, người này tựa hồ chưa từng xuất hiện ở Minh Tuyết Thành. Phạm lão nhân, ngươi nói tìm người giúp đỡ là chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn người này tham gia vào kế hoạch của chúng ta hay sao? - Hắc hắc, Mục phu nhân qua nhiên thông minh.

Đúng vậy, ta đang muốn Lâm đạo hữu tham gia vào kế hoạch của chúng ta đây. Phạm lão giả vừa sờ chòm râu vừa dương dương tự đắc:

- Về phần người chưa từng gặp Lâm đạo hữu cũng không có gì kỳ lạ. Nguyên nhân là vì hắn vừa mới tới Minh Tuyết Thành mà thôi.

- Tu sĩ từ ngoài đến sao? Không thể được. Chúng ta không hề biết gì về người này, sao có thể để hắn tham gia vào kế hoạch của chúng ta. Ngươi đùa hơi quá rồi... Một giọng nói cao vút truyền vào lỗ tai,
người mở miệng chính là nữ tử mặc cung trang kia. Mặc dù nàng có vài phần tư sắc, nhưng giọng nói lại khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.

- Dịch phu nhân, tuy Phạm mỗ cũng không biết gì nhiều về Lâm đạo hữu, nhưng ta có thể cam đoan, hắn đối với kế hoạch của chúng ta chỉ có lợi mà không có hại. Lại nói tiếp, nếu không vì vài tên đạo hữu do phu nhân ngươi chịu trách nhiệm liên lạc đều có việc bận, đúng thời gian mấu chốt lại không thể đến đây thì ta cần quái gì phài ra ngoài tìm người khác trợ giúp. Giọng nói của Phạm lão giả mang theo vài phần trách cứ truyền tới.

- Ngươi, những người kia cũng bởi vì... Phu nhân mặc cung trang đỏ mặt lên, rõ ràng bị mấy câu nói của Phạm lão giả mà tức giận. - Thôi được rồi, đừng làm ồn nữa. Đại hán mặc cẩm y một mực nhíu mày không nói lúc này mới mở miệng. Mà hiển nhiên là người rất có uy, sau khi nghe gã quát, phu nhân kia tuy vẫn còn ấm ức, nhưng vẫn ngượng ngùng im lặng.

- Khục khục... Đúng lúc này, mấy tiếng ho nhẹ vang lên sau lưng Phạm lão giả, Lâm Hiên bị gạt ở một bên không nhìn được phải dùng cách này để nhắc bọn chúng về sự hiện hữu của mình.

- Lâm đạo hữu... Phạm lão giả nghe Lâm Hiên ho nhẹ cũng hiểu được đối phương đang nhắc khéo mình, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ.

- Phạm đạo hữu, ngươi vừa mới nói muốn đưa ta tới một nơi yên tĩnh để thuận tiện nói về chuyện về kỳ Hoa linh Mộc thông linh. Hừ, nhưng xem ra câu chuyện lúc này lại hoàn toàn khác. Lâm Hiên tức giận nói, nếu đối phương nói dối, hoặc là cố ý trêu đùa, hắn tuyệt sẽ không đển yên, nhất định sẽ để bọn chúng muốn hối cũng không kịp.

- Lâm đạo hữu, ngươi không nên gấp như thế, càng không nên tức giận. Lão phu há lại ăn no rỗi việc đi trêu đùa người khác. Lát nữa lão phu sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng.

-Được. Lâm Hiên cũng chẳng muốn đôi co với lão, sau đó hắn kéo một cái ghế ra, thản nhiên ngồi xuống. Trên bàn trà còn có mấy bình rượu ngọn và trái cây, hắn cũng không khách khí mà ăn uống thả cửa. Năm tên tu sĩ Động Huyền kỳ bên cạnh thấy thế đều trợn mắt líu lưỡi, cả đám đều không biết nói gì về vị Lâm đạo hữu này nữa. Sau đó, vẫn là đại hán mặc cẩm y mở miệng:

- Phạm huynh, ngươi gặp Lâm đạo hữu ở đâu?

- Ha ha, cũng nhờ cơ duyên xảo hợp thôi. Vì thiếu nhân thủ có kế hoạch lần này nên mấy ngày nay lão phu đều ra ngoài từ sáng sớm, không ngờ lại được chưởng quầy Tiêu vấn các nói... Phạm lão già không kiêng kỵ điều gì, trực tiếp thuật lại chuyện có một vị Tu tiên giả Động Huyền kỳ đi khắp nơi trong phường thị nghe ngóng tin tức về linh Hoa linh Mộc...

- Thì ra là thế. Mấy người khác sau khi nghe xong, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, tựa hồ thấy Lâm Hiên thuận mắt hơn trước rất nhiều.

- Nếu đúng như vậy xem ra Lâm đạo hữu cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà... Lâm huynh, ngươi có thể nói cho chúng ta biết một chút về lai lịch của ngươi được không? Đại hán mặc cẩm bào quay mặt về phía Lâm Hiên hỏi một câu.

- Các ngươi có tin mỗ là Tu tiên giả giới diện khác, do cơ duyên xảo hợp mới tới giới này không? Lâm Hiên nhàn nhạt hỏi lại. Đại hán mặc cẩm bào kinh ngạc:

- Lâm huynh nói đùa. Lâm Hiên âm thầm lắc đầu, hắn sớm biết nếu mình nói ra tin tức này bọn chúng sẽ không tin.

- Hừ, Lâm mỗ đoán chừng các ngươi sẽ không ti lai lịch của ta. Lâm mỗ quả thực là lần đầu tiên tới giới này, không biết các vị, càng không có ý đối địch với các vị. Hơn nữa ta cũng không có hứng thú hợp tác hợp tác cùng các ngươi. Chỉ có điều ta phải tìm kỳ Hoa linh Mộc thông linh. Các vị nếu biết tin tức về việc này xin nói cho Lâm mỗ biết. Đương nhiên, tại hạ sẽ nguyện ý trả một cái giá lớn để đổi lấy. Sau khi nghe Lâm Hiên nói, bọn chúng lại quay mặt nhìn nhau.

- Xem ra Lâm đạo hữu thật sự không có vấn đề gì.

- Đúng thế, lão thân cũng cảm thấy như vậy.

- Tốt, bổn phu nhân cũng tán thành. Tên đầu đà kia không nói gì, nhưng xem ra cũng không có ý phản đối. Kết quả như thế lại khiến Lâm Hiên hơi bất ngờ, không nhịn được mở miệng thanh minh:

- Mấy vị đạo hữu không nghe rõ lời ta nói sao? Ta chỉ muốn biết về kỳ hoa dị thảo thông linh mà thôi. Những việc khác ta hoàn toàn không có hứng...

- Lâm đạo hữu đừng vội. Vật ngươi muốn vốn có quan hệ với kế hoạch của mấy người bọn ta. Cho nên nếu đạo hữu muốn thu linh vật tới tay, không bằng hợp tác cùng chúng ta một phen. Đại hán mặc cẩm bào ôn hòa mở miệng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện