Trong lúc Lâm Hiên đang thẩm vấn Yêu Xà, tại một nơi cách không biết bao nhiêu vạn dặm, tận sâu bên trong Hàn Phách Băng Nguyên, trong một gian mật thất yên tĩnh của tộc trưởng Băng Hùng, có hai tên Yêu tộc đang nhỏ giọng thương lượng điều gì đó.
"Thử huynh, Thánh điện mất trộm đã hơn một tháng, tất cả đều nằm trong tính toán của chúng ta, tới nay cũng đã gần đạt được mục đích, chúng ta có là nên báo cho vị đại nhân kia hay không”. Một thanh âm khàn khàn, có vẻ không kiên nhẫn vang lên.
"Hùng hiền đệ, không cần sốt ruột, hỏa hầu việc này còn kém một chút, nếu như hiện tại tiết lộ cho vị đại nhân kia, có khả năng biến khéo hóa vụng, vẫn nên kiên nhẫn một chút." Một giọng nói khác có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, khoan thai truyền tới.
"Đợi, mỗi ngày trôi qua là một ngày nguy hiểm.Công chúa Hương Nhi của Tuyết Hồ tộc, cũng không phải là loại đèn cạn dầu, vạn nhất bị nàng phát hiện ra mánh khóe, là Băng Hùng tộc ta đã phái ra cao thủ giả mạo tu sĩ nhân loại, đánh cắp bảo vật của Thánh điện, đến lúc đó ..."
Thanh âm ban đầu tràn đầy vẻ tức giận vang lên, mà nhờ chút ánh sáng âm u, rốt cục cũng nhìn rõ tướng mạo của tên này.
Thân hình vô cùng cao lớn, ước chừng ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, dung mạo giống tu sĩ nhân loại như đúc, nhưng Yêu khí dày đặc toàn thân lại không xóa đi được.
"Hừ, Hùng đạo hữu ngươi xem Thử mỗ là loại người nào, nếu không phải là ngươi muốn bức gả công chúa Hương Nhi của Tuyết Hồ tộc cho ngươi thì chúng ta sao phải sắp xếp cục diện như ngày hôm nay, chúng ta hoàn toàn có thể dùng những phương thức ổn thỏa hơn để lấy trộm bảo vật, ngươi đã muốn được ôm mỹ nhân trong ngực nhưng lại không dám chịu một chút nguy hiểm, trên đời này từ lúc nào có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy chứ?” Thanh âm trong trẻo và lạnh lùng của lão giả mặc áo bào trắng vang lên, ngũ quan của lão tuy cũng dễ nhìn nhưng không biết tại sao khi đặt cùng một chỗ lại tạo cho người ta cảm giác lão là loại người nham hiểm, xảo trá.
"Tốt rồi, Thử huynh ngươi không nên tức giận, ta cũng chỉ là có chút lo lắng mà thôi, không phải ta vẫn nghe lời ngươi đó ư, có Thử huynh túc trí đa mưu thì kế hoạch của chúng ta nhất định sẽ thành công."
Thấy Băng Hùng Vương có vẻ nhu thuận hơn, nét mặt Hàn Thử Vương giãn ra một chút, nhưng sau đó bỗng lại tỏ ra nghiêm trọng, nói: “Thế là tốt rồi, đậu hũ nóng thì không ăn được, Hùng hiền đệ ngươi nên nhẫn nại thêm một chút nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi được như ý nguyện, dù sao lần hợp tác này đối với ta và người đều có chỗ tốt vô cùng lớn”.
"Đó là đương nhiên."
Không nói đến bên này Hàn Thử và Băng Hùng đang bàn mưu tính kế, ở bên kia, Lâm Hiên lại thu được manh mối không có giá trị gì nhiều từ miệng của Yêu Xà.
Chỉ biết được là Thánh điện do ba tộc luân phiên trông giữ, mà lúc này đang trong giai đoạn Tuyết Hồ tộc bảo vệ lại xảy ra chuyện bị mất bảo vật cung phụng.
Ba tộc đều rất tức giận.
Đầu mối duy nhất cho đến hiện tại là bảo vật bị một tu sĩ nhân loại đánh cắp, vì thế toàn bộ Yêu thú đẳng cấp cao của Hàn Phách Băng Nguyên đều bị điều động phân ra bốn phía điều khiển Yêu thú cấp thấp bố trí Thiên la Địa võng để tìm kiếm Tu tiên giả nhân loại kia.
Toàn bộ Hàn Phách Băng Nguyên ngoài lỏng trong chặt, bố trí vòng vây tầng tầng lớp lớp, bây giờ chính là nói vào thì dễ, nhưng muốn thoát ra ngoài mà không một tiếng động còn khó hơn bắc thang lên Trời.
Lâm Hiên nghe đến đó đã hiểu ra, trách không được khi liên tiếp qua núi Băng Tiễn và các địa vực nguy hiểm, nhưng lại như giẫm trên đất bằng, hóa ra là Yêu thú ở những chỗ đó đã bị những Yêu tu đẳng cao điều tới những chỗ khác rồi.
"Ý của ngươi nói là, nếu ta tiếp tục đi tới, tỷ lệ gặp nguy hiểm ngược lại là nhỏ hơn một chút, còn nếu quay trở ra khỏi Hàn Phách Băng Nguyên chính là không dễ dàng?” Lâm Hiên nhẹ giọng nói, trên mặt tràn đầy vẻ đăm chiêu.
"Tiền bối nói không sai, ba tộc đã phái hết tinh nhuệ ra, trong đó không thiếu những Yêu tu cấp bậc Phân Thần kì, mà số lượng Yêu thú cấp thấp lại càng cực kỳ kinh khủng, bày ra Thiên la Địa võng, bằng vào thần thông của tiền bối muốn rời khỏi đây mà không bị phát hiện cũng vô cùng khó khăn."
Yêu Xà kia trung thực mở miệng, dù sao tin tức không nên nói, nàng cũng đã nói rất nhiều rồi, những chi tiết nhỏ này, lại càng không phải giấu diếm. Đồng bạn đã bị rút hồn luyện phách, nàng cũng không muốn rơi vào kết
cục như vậy.
"Ừm." Lâm Hiên nhẹ gật đầu, với tâm cơ của hắn, đương nhiên không khó nhìn ra lời nàng này nói là thật hay là giả.
Nhưng Lâm Hiên cũng không đòi hỏi quá nhiều, Thiên la Địa võng thì sao chứ, Ma giới nguy hiểm hơn vạn phần mình cũng xông qua, tràng diện cỏn con trước mắt thì được tính là gì?
Về phần bảo vật của Thánh điện thất lạc, hắn cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao đồ vật mà Yêu Tộc xem trọng, đối với tu sĩ nhân loại chưa hẳn hữu dụng. Việc cấp bách chính là mình phải tìm được linh vật để luyện chế Thân Nội Hóa Thân, về phần sự tình của Yêu Tộc, hắn cũng không muốn dây vào.
Tuy thời điểm nghe thấy Tuyết Hồ tộc, thần sắc của Lâm Hiên khẽ động, nhưng bản thân Tuyết Hồ, cũng không được tính là một Yêu tộc đặc thù của Yêu Tộc, tại bất kì giới diện băng hàn nào của Linh giới cũng có.
Tuyết Hồ này chưa chắc đã là Tuyết Hồ mà hắn biết, Lâm Hiên cũng không có thần thông tiên đoán, làm sao có thể trong một thoáng mà có thể liên hệ ngay tới Viện Hà và Hương Nhi được đây?
Cho nên, hắn cũng không có quá để ý.
Đại sự của Yêu Tộc, Lâm Hiên vô tình bị cuốn vào, việc duy nhất bây giờ hắn muốn làm đó là tiếp tục cùng vài tên Tu Tiên giả kia tụ hợp rồi tiếp tục đi tới.
Tình huống hiện tại của Hàn Phách Băng Nguyên chính là ngoài chặt trong lỏng, quá trình tầm bảo cũng vì thế mà trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Về phần trốn tránh trước khi nguy hiểm cận kề, Lâm Hiên căn bản là không cần tính tới.
Thấy Lâm Hiên lộ vẻ trầm tư, trong nội tâm nữ Yêu thấp thỏm không yên, những thông tin tình báo đối phương hỏi mình đều trả lời hết, đối phương có qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu hay không.
Dù sao loại chuyện này, đối với Tu tiên giả mà nói, tuyệt không có gì kỳ lạ. Cái mạng nhỏ của nàng, đối với đối phương cùng lắm chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Ngắn ngủn mấy hơi còn muốn gian nan hơn thời gian trăm năm đả tọa.
Đột nhiên, tay áo Lâm Hiên phất một cái, một hộp gỗ bay vút ra. Trên mặt nữ Yêu tràn đầy vẻ kinh sợ, nhưng khi nhìn kỹ hộp gỗ nàng lại có chút khó hiểu.
"Lâm mỗ không phải loại người thích hứa suông, nhưng hiện tại mà muốn thả ngươi cũng là không thể, điểm này, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng hiểu rõ."
Nữ Yêu nhẹ gật đầu, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không thả hổ về rừng.
"Cho nên, Lâm mỗ suy nghĩ một cái kế sách vẹn toàn, ngươi hiện giờ hãy hiện nguyên hình, ta tạm thời phong ấn ngươi, đợi Lâm mỗ làm xong việc, ly khai Hàn Phách Băng Nguyên, tự nhiên sẽ thả ngươi ra."
"Vâng, cảm ơn đại ân đại đức của tiền bối."
Nữ Yêu dịu dàng thi lễ, cho dù phía trước vẫn vô cùng nguy hiểm, bởi nếu Lâm Hiên vẫn lạc, kết quả của nàng cũng chỉ có một là chôn cùng hắn mà thôi. Nhưng với tình huống hiện tại, chính như đối phương nói, hiện tại không thể để nàng ly khai, nàng bây giờ đã như cá nằm trên thớt, mặc đối phương xử trí. Nhưng đối với nàng, kết quả như vậy đã là rất tốt rồi.
Nếu mình vẫn không biết điều mà cò kè mặc cả, một khi làm cho đối phương phẫn nộ, thay đổi chủ ý trực tiếp diệt trừ, như vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt rồi.
Làm người phải biết đủ, cho nên nữ Yêu không do dự chút nào trực tiếp đồng ý. Trên mặt Lâm Hiên hiện rõ vẻ hài lòng. Sau đó, hai tay nữ Yêu bấm pháp quyết, toàn thân linh quang chớp động, Yêu phong nổi lên, nàng ta biến thành một con mãng xà đỏ thẫm dài chừng hơn mười trượng. Lâm Hiên phất tay áo lên, một đạo thanh hà bay vút ra, quấn lấy mãng xà, nó liền thu nhỏ lại rồi bay vào trong hộp gỗ. Tiếp đó Lâm Hiên thu hộp gỗ lại, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía chân trời xa xa.