Bách Luyện Thành Tiên

Ngũ Độc Bích Tàm Cổ


trước sau

Đủ loại ý nghĩ vụt qua trong đầu, ngoại trừ Ác Hỏa Đầu Đà phản ứng chậm chạp, những người khác lập tức đều phát hiện ra có điều không ổn.

“Không tốt!”

Cẩm bào đại hán hét to một tiếng, linh quang hộ thể nhanh chóng bao trọn toàn thân, nhưng đáng tiếc đã muộn, vì ngay lúc đó một luồng ánh sáng màu xanh lục lóe lên, màn sáng kia tựa như tấm vải gấm bị xé rách.

Một đôi quỷ trảo đáng sợ không một chút dấu hiệu hiện ra, mười ngón tay đều có móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, dùng một tốc độ không tưởng tượng nổi đâm vào sau lưng hắn, máu tươi tuôn ra xối xả. Cho dù là Tu Tiên giả Động Huyên kỳ đi chăng nữa, với tổn thương nghiêm trọng như vậy thì nhục thân chắc chắn cũng bị hủy, trừ khi hắn có Khởi Tử Hồi Sinh phù, nhưng chuyện đó đương nhiên không thể xảy ra.

Mắt của đại hán mặc cẩm bào trợn trừng, biểu lộ cực kỳ oán hận, tuy hắn đã đoán được chuyện không ổn nhưng cũng không thể ngờ rằng đối phương có thể độc ác đến vậy, rút cuộc là vì lý do gì mà lại hạ sát thủ với hắn?

Linh quang chợt lóe lên, một Nguyên Anh cao khoảng một tấc xuất hiện trên đỉnh đầu đại hán, hai tay của nó ôm một viên châu to cỡ mắt rồng, nét mặt vô cùng hoảng hốt, vội vàng tìm đường chạy trốn.

Nhưng tiếc là chỉ phí công mà thôi, nếu như đối phương đã vắt óc tính kế bày ra thế cục như thế này, vậy thì làm sao có thể để cho hắn thoát được? Một cái lưới lớn xuất hiện, mặc cho Nguyên Anh thi triển thuật Thuấn di, nhưng khi đối mặt với thiên la địa võng cũng chỉ uổng phí công sức. Ngay khi vừa xuất hiện, bảo vật này lập tức phát động cấm chế khiến hắn không tài nào nhúc nhích được nữa.

“Vì cái gì …?”

Nguyên Anh của đại hán mặc cẩm bào trợn mắt hét lớn, lệ khí toàn thân dâng lên. Hắn tự hỏi mình từ trước đến giờ không hề có thù oán gì với đối phương, thậm chí có thể nói rằng mối quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm, vậy thì vì sao đối phương phải dùng đủ mọi cách để hãm hại mình?

Lão giả họ Phạm chỉ cười mà không nói câu nào.

Ở bên kia cũng tương tự truyền đến tiếng kêu thảm của Ác Hỏa Đầu Đà, kết cục của gã cũng không khác là mấy, bà lão đầu bạc gần như ra tay cùng lúc với Phạm lão giả.

Đáng thương cho Ác Hỏa Đầu Đà, gã là người có thực lực mạnh nhất trong năm người, nhưng một khi bị đánh lén thì cũng không chống cự được bao lâu. Thân thể của gã bị hủy, Nguyên Anh cũng bị bắt.

“Ngươi … hai người các ngươi muốn làm gì?”

Mỹ phụ mặc cung trang cực kỳ hoảng sợ, vèo một cái đã lùi lại cách xa hai người mấy trượng, nhưng cũng không dám quay người bỏ chạy bởi vì làm vậy sẽ để lộ ra sơ hở rất lớn, rất dễ dàng bị người đánh lén. Hơn nữa thực lực của nàng không nghi ngờ gì là người yếu nhất, cho nên giờ phút này nàng ta lại càng không dám mạo hiểm chút nào.

“Dịch phu nhân, nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, có thể sẽ bớt chịu đau khổ hơn một chút.”

Phạm lão giả vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa, thế nhưng khuôn mặt của lão lúc này lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ hung ác.

“Sư huynh, việc đã đến nước này thì cần gì phải dài dòng nữa, mặc cho ả có bó tay chịu trói hay không, khẳng định ả cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.” Bà lão đầu bạc đứng thẳng lên, nét mặt vô cùng lạnh lùng.

“Cái gì? Các ngươi là huynh muội đồng môn?”

Mỹ phụ mặc cung trang quá hoảng sợ, sau đó quay sang phía Lâm Hiên: “Lâm đạo hữu, hiện giờ chúng ta chỉ còn có cách hợp tác với nhau mới có hy vọng mở một đường máu …a a …”

Còn chưa nói dứt lời, nàng đã đột nhiên kêu lên đau đớn, hai tay ôm đầu có vẻ hết sức khổ sở, đồng thời cánh tay và gương mặt nàng ta đều bị một tầng ánh sáng màu xanh lục óng ánh bao bọc, bên trong da mặt dường như đang có hàng ngàn ma trùng bò lổm ngổm.

Cùng lúc đó, bà lão đầu bạc cũng bấm tay niệm thần chú, trong miệng bà ta phát ra âm thanh niệm chú lầm rầm quái dị.

“Ngươi … ngươi đã làm gì ta?”

“Haha, không có gì. Thế nhưng Dịch đạo hữu có còn nhớ cách đây vài tháng đã tìm ta để mượn một khỏa Bích Tâm đan hay không?”

“Cái gì?
Ngươi đã động tay động chân trên đan dược đó ư?”

“Cũng không thể nói động tay động chân, chỉ là trên đan dược này ta cho thêm một con Ngũ Độc Bích Tàm Cổ mà thôi.” Bà lão lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

Mỹ phụ mặc cung trang hết sức kinh hãi, bởi vì nàng biết rất rõ ràng sự đáng sợ của Ngũ Độc Bích Tàm Cổ. Mình đã quá sơ suất, nhưng cũng không thể trách nàng, ai mà ngờ được bạn bè tốt lại đột nhiên muốn hãm hại mình đây?

“Được rồi, niệm tình mối quan hệ rất tốt của chúng ta khi xưa, lão thân cũng không muốn thấy ngươi chịu đau khổ, ngươi hãy ngoan ngoãn giao Nguyên Anh ra đây đi!”

Lời của bà lão đầu bạc còn chưa dứt, bà ta đã điểm Long Đầu Quải Trượng về phía trước.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó thân thể mỹ phụ mặc cung trang không tự chủ được ngã lăn xuống đất, không nhúc nhích gì nữa.

Linh quang chợt lóe lên, một Nguyên Anh hai mắt nhằm nghiền, mặt mũi rất giống nàng ta xuất hiện.

Trên mặt bà lão đầu bạc hiện lên chút u ám, sau khi tay áo phất một cái, một đạo quang hà màu xám bay vút ra nhanh chóng thu lại Nguyên Anh của mỹ phụ.

Tất cả sự tình nói ra thì dài dòng, nhưng thật ra mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Tiếp theo bà ta và lão giả họ Phạm quay lại, hai người hình thành thế giáp công, bao vây Lâm Hiên.

“Các ngươi ...”

Trên mặt Lâm Hiên cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ, đương nhiên đấy chỉ là giả vờ mà thôi.

“Đạo hữu muốn ngoan ngoãn giao nộp Nguyên Anh hay là muốn chịu đau khổ đây?” Lão giả họ Phạm cười híp mắt nói.

Biểu lộ trên mặt Lâm Hiên vô cùng hoảng hốt, nhìn thoáng qua thì giống như hắn đang phải cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó liền hít sâu một hơi nói: “Đạo hữu đã có âm mưu ngay từ đầu, Lâm mỗ nhận thua, nhưng ngươi muốn lấy Nguyên Anh của ta sao …”

Lâm Hiên nói đến đây thì trên mặt lộ ra đôi nét bi thương cười cười: “Đừng có nằm mơ ...”

“Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo!”

Phản ứng của lão giả họ Phạm cực kỳ nhanh chóng, trong tích tắc đã lui lại phía sau. Lúc này lão đã không kịp làm gì nữa rồi, chỉ còn có cách nghĩ mọi phương pháp phòng ngự, dù sao đi nữa uy lực Nguyên Anh tu sĩ cùng giai tự bạo cũng không phải là chuyện đùa, một khi bị cuốn vào thì chắc chắn phải chết.

“Đáng chết, kẻ trí suy nghĩ nghìn điều vẫn còn sót một, không ngờ tên tiểu tử này lại có gan tự bạo.”

Lão giả họ Phạm chán nản không thôi, nhưng lúc này cho dù có buồn bực cũng chả làm được gì. Lão lập tức di chuyển tới bên cạnh bà lão tóc trắng, sau đó xuất ra vài kiện bảo vật phòng ngự.

Bà lão đầu bạc cũng hành động như vậy, lúc này hai người liên thủ mới có cơ hội vượt qua nguy hiểm. Trong lúc nhất thời, đủ loại màu sắc chói mắt xuất hiện, bên cạnh hai người cùng lúc xuất hiện không dưới mười tầng sáng bảo hộ có màu sắc khác nhau.

Tuy nhiên dù vậy hai huynh muội Phạm lão giả vẫn không thể chắc chắn mười phần, chỉ là cố gắng làm hết khả năng của mình mà thôi, còn lại tùy thuộc vào ý Trời.

Một khắc sau, một tiếng nổ lớn truyền ra, gió lốc cuốn ra bốn phía ...

Một tu sĩ Động Huyền kỳ tự bạo thật không phải chuyện đùa, vòng bảo hộ ngoài cùng giống như tờ giấy, bị xé rách ngay lập tức. Tiếp đó là một tấm thuẫn lớn cũng bị biến thành đống sắt vụn. Tầng tầng phòng ngự do hai người bố trí lần lượt bị phá bỏ, nhưng cũng may mà uy lực đáng sợ của vụ tự bạo kia cũng dần dần bị suy yếu đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện