Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn: bachngocsach.com
Sau đó Hàn Thử vương nâng hai tay lên, hướng chính giữa hợp lại, theo động tác của hắn, không gian ở phụ cận đột nhiên ngưng trệ lại, giống như hình thành một cái gông cùm vậy.
Động tác Hương Nhi bỗng nhiên chậm chạp vô cùng.
Tục ngữ nói: Sai một ly đi một dặm, cao thủ so chiêu, sinh tử chỉ trong chớp mắt, chỉ một chút chậm trễ như vậy đã lộ ra sơ hở cực lớn.
Trên mặt Băng Hùng vương tràn đầy vẻ đắc ý, há miệng phun ra một bảo vật hình dáng như chiếc bình hoa, quay tít một vòng trên không trung rồi từ bên trong bắn ra vô số hắc khí. Những tia hắc khí này đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn, hướng về phía Tiểu Tuyết Hồ chụp xuống.
Hương Nhi quá mức kinh hãi, nhưng lúc này muốn trốn đã không kịp nữa, thậm chí còn khó có thể tế ra một lớp phòng ngự nào. Mắt thấy tấm lưới kia chỉ còn cách mình vài trượng, trên mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch.
"To con."
Trong thời khắc nguy hiểm này, chẳng biết tại sao trong đầu tiểu công chúa lại hiện ra hình ảnh của Lâm Hiên. Nhưng hiện tại, hắn đang phải đối phó với hóa thân của Huyền Băng lão tổ. Bản thân còn lo chưa xong thì làm sao có thể tới đây cứu mình chứ?
Trừ phi kỳ tích xuất hiện.
Nàng thực hy vọng Lâm Hiên có thể đạp Ngũ Sắc Tường Vân đến để giải cứu mình.
Nhìn tấm lưới đang buông xuống, ánh mắt Hương Nhi trở nên tuyệt vọng lại có chút mơ màng, dường như trong lòng nàng hiểu rõ, hy vọng cũng chỉ là hy vọng mà thôi.
Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một quang cầu ngũ sắc. Quang cầu tuy nhỏ bé nhưng hào quang phát ra rực rỡ vô cùng, thoáng một cái đã xua tan tầng Yêu khí dày đặc kia.
"Cái này..."
Hai mắt Hương Nhi mở lớn, cơ hồ như không thể tin những gì đang diễn ra. Nhưng ngay sau đó, một tia sáng gai bạc trắng từ vòng sáng ngũ sắc kia bắn ra, như một mũi tên, phát sau mà đến trước, chém lên pháp bảo hình bình hoa kia.
Tiếng xoẹt xẹt...khẽ vang lên, nhưng giờ khắc này lại như tiếng sấm giữa trời. Cái bình hoa kia vốn là một bảo vật không tầm thường, nhưng hiện tại lại giống như tờ giấy mỏng dễ dàng bị xé rách làm hai nửa. Do đó, tấm lưới hắc khí kia cũng tự động tiêu tán trong hư vô.
Dị biến phát sinh quá đột ngột khiến Hàn Thử vương cùng Băng Hùng vương vừa sợ vừa giận.
"Tiểu gia hỏa nào chán sống, dám lén lút phá thuật pháp của bổn vương!" Tiếng gầm giận dữ của Băng Hùng vương vang lên.
"Chán sống hả?"
Tiếng cười lạnh lẽo từ hư không truyền ra: "Con Gấu ngu ngốc nhà ngươi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lại còn dám huênh hoang khoác lác, đúng là không biết xấu hổ."
"Cái gì?"
Lời trào phúng của đối phương truyền đến khiến Băng Hùng vương càng thêm phẫn nộ mà quay phắt người lại. Quang cầu ngũ sắc kia đã sớm tan biến, một tu sĩ tướng mạo bình thường hiện ra trước mắt.
Thấy rõ là Lâm Hiên, sắc mặt Băng Hùng vương bỗng chốc đại biến: "Là ngươi!"
"Đúng vậy, là ta."
Trái ngược với sự kinh ngạc của đối phương, Lâm Hiên lại tỏ ra thong dong bình tĩnh vô cùng. Không cần giao thủ, chỉ xét về phần khí độ này cũng đủ để phân định cao thấp rồi.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này, Băng đại nhân đâu?"
Ngay cả lão hồ ly Hàn Thử vương ở cạnh đó, trên mặt cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Hiên có thể tiêu diêu tự tại xuất hiện ở đây.
Kẻ vui người buồn.
Tiểu công chúa Tuyết Hồ tộc Hương Nhi thì lại đang vô cùng kích động, hai con mắt bây giờ đã ầng ậng nước, chỉ chực trào ra. To con, thật đúng là đã đạp trên Ngũ Thải Tường Vân đến cứu mình. Chẳng lẽ đây là Thiên Ý, hắn chính là bạch mã hoàng tử mà mình vẫn một mực chờ đợi bấy lâu nay?
Linh quang lóe lên, thân ảnh diễm lệ của Tuyết Hồ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ thiên kiều bá mị. Vòng eo nhỏ nhắn của Hương Nhi khẽ uốn éo, không gian xung quanh bỗng tỏa ra từng hồi chấn động. Tu vi bọn hắn đã đạt đến cấp độ này, ít nhiều đều biết một vài thần thông thuấn di.
Hàn Thử vương cùng Băng Hùng vương thấy vậy cũng không có ý ngăn cản.
Sau đó một vầng sáng lóe lên, Hương Nhi đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Hiên. Mỹ nhân như Ngọc giờ khắc này sắc mặt hơi chút tái nhợt.
"To con, ngươi không sao chứ?"
"Nha đầu ngốc, ta đã ở
đây rồi mà." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cưng chiều, mỉm cười nói.
Thế nhưng, bầu không khí ấm áp này rất nhanh đã bị phá vỡ.
Hàn Thử vương giận đến nghiến răng nghiến lợi, thanh âm sang sảng truyền đến: "Lâm tiểu tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này, Băng đại nhân đâu?"
"Ngươi đang nói đến Băng lão Yêu sao, Lâm mỗ đã xuất hiện ở đây, dùng tài trí của các hạ chẳng lẽ còn không đoán được kết cục?" Lâm Hiên tỏ ra uể oải nói.
"Ý ngươi là Băng đại nhân....."
"Không thể nào!"
Hàn Thử vương biến sắc, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, hắn không tin Lâm Hiên có thể thủ thắng trong trận chiến này, cho dù là trong tưởng tượng cũng không xuất hiện khả năng đó. Băng lão Yêu là hóa thân của tồn tại Độ Kiếp kỳ, thực lực mạnh mẽ hơn xa tu sĩ Phân Thần kỳ đại thành, trong khi Lâm Hiên chỉ là Phân Thần sơ kỳ.
Điều này không hợp với lẽ thường.
Băng lão Yêu sao có thể bại trong tay hắn?
"Thử huynh, đừng nghe tên tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ, ta đã từng giao thủ với hắn. Cho dù có thêm vài tên như vậy, cũng không phải là đối thủ của Băng đại nhân."
Tiếng gầm gừ của Băng Hùng vương truyền đến, đối với hắn, Lâm Hiên đã sớm trở thành tình địch, cho nên càng thêm ghen ghét.
"Ah, hai vị cho rằng Lâm mỗ đang nói láo sao?" Lâm Hiên vẫn cự kỳ ung dung, không hề có chút tức giận nào: "Vậy thì ta sẽ cho các ngươi xem chứng cứ."
"Chứng cứ?"
Lưỡng Yêu hai đưa mắt nhìn nhau, trông thấy bộ dáng thong dong của Lâm Hiên, trong nội tâm bỗng cảm thấy có chút bất ổn.
Tay áo Lâm Hiên phất lên, một chiếc bình ngọc từ trong bay vút ra, bề ngoài so với bình đựng đan dược phổ thông cũng không có gì khác nhau. Nhưng phía trên lại có dán một trương phù lục cấm chế.
"Các ngươi nhìn xem trong này chứa cái gì?"
Lâm Hiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng không hề có ý định đem nắp bình mở ra, Mà lưỡng Yêu cũng đồng thời thả ra thần thức. Cấm chế kia chỉ có hiệu quả phong ấn chứ không hề ngăn cản thần thức chút nào.
"Đây là..."
Sau một khắc, sắc mặt Hàn Thử vương trở nên vô cùng lo lắng, mà Băng Hùng vương thì nghẹn họng trân trối như không tin vào mắt mình. Sao lại thế này? Kia chính là hồn phách của Băng lão Yêu, tuy vô cùng yếu ớt nhưng tuyết đối không thể giả mạo được.
Hương Nhi cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, biểu hiện trên mặt ngoại trừ kinh hỉ vẫn là kinh hỉ. Tuy biết Lâm Hiên rất mạnh mẽ nhưng không tưởng tượng được hắn lại khủng bố tới mức độ này, chỉ một thoáng đã diệt sát được Băng lão Yêu.
"Hiện tại các ngươi đã hiểu rõ tình cảnh của mình rồi chứ? Nếu bây giờ các ngươi thức thời mà bó tay chịu trói thì Lâm mỗ có thể chừa cho hai tộc Băng Hùng, Hàn Thử một con đường sống."
Lâm Hiên mỉm cười nói, lời này đúng là quen tai, chính bọn hắn vừa rồi cũng nói với Hương Nhi như vậy...Tình thế nghịch chuyển, chẳng bao lâu sau, chính bọn chúng đã nhận lại kết quả này.
Nhất thời, lưỡng Yêu cảm thấy như mình đang nằm mơ, thế nhưng phản ứng của bọn hắn lại không giống nhau. Sắc mặt Hàn Thử vương cực kỳ khó coi, nhưng lại yên lặng không nói, mà Băng Hùng vương đã quyết xem Lâm Hiên trở thành tình địch, dù thế nào cũng không chịu khuất phục trước đối phương.
"Tiểu gia hỏa khoác lác, chớ nên huênh hoang ở chỗ này, bổn vương muốn đem ngươi rút hồn luyện phách!"