Không ngờ con át chủ bài của mình chỉ có thể ngăn trở đối phương trong chốc lát, chẳng lẽ hôm nay thực sự phải bỏ mạng tại đây sao?
Nghĩ đến cảnh sư huynh, sư muội thần hình cầu diệt, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sợ hãi thì có ích gì, chẳng lẽ đối phương sẽ buông tha cho mình sao?
Rõ ràng là không thể!
Muốn sinh tồn phải dựa vào nỗ lực của chính mình, hắn hít sâu một hơi, toàn thân nổi lên linh mang, dùng tốc độ cao nhất bay về phía tiểu đỉnh. Đánh không lại thì chỉ còn cách cướp lấy bảo vật, sẽ có khả năng chuyển từ thế bị động sang chủ động, khi đó mới có thể giành được một tia sinh cơ.
Bên kia, Lâm Hiên chứng kiến cảnh này thì thầm thở dài một hơi, bình tâm mà nói, lựa chọn của hắn không sai, nếu đổi là mình thì trong tình huống này cũng làm như vậy. Nhưng cũng không thể thoát được, mấu chốt là thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Tóm lại, Lâm Hiên cho rằng, cơ hội sống sót của hắn đã không còn nhiều lắm, nói là cực kỳ nhỏ bé cũng không sai. Quả nhiên, ngay khi tu sĩ vận nho bào chỉ còn cách tiểu đỉnh chừng vài thước, những Ma Mãng trên bầu trời đột nhiên phát sinh biến hóa, thân thể chúng trương lên như quả bóng rồi một tiếng nổ lớn vang lên, đám Ma Mãng này đã đồng loạt tự bạo tại chỗ.
Ma khí màu đen ngưng tụ lại thành giọt, rồi giống như một cơn mua lớn, ào ào rơi xuống. Loại Ma dịch này có hiệu quả ăn mòn cực kỳ khủng bố, những nơi chúng đi qua, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều trở thành hư vô, ngay cả linh quang hộ thể của tu sĩ vận nho bào cũng không mảy may có chút tác dụng nào, dễ dàng bị dàng bị hòa tan một lỗ lớn.
"Ahhhh!"
Tu sĩ vận nho bào muốn tránh cũng không được, những giọt Ma dịch kia đã rơi ào ào trên thân thể hắn, ngay cả pháp bảo mà nó cũng có thể ăn mòn thì thân thể tu sĩ làm sao ngăn cản được? Toàn bộ xương cốt còn bị hòa tan, hiển nhiên Nguyên Anh cũng không thể đào thoát.
Chỉ còn lại thư quyển cổ xưa đang trơ trọi lơ lửng giữa không trung.
Toàn bộ quá trình nói thì dài, nhưng thực ra lại chẳng mất bao nhiêu thời gian, tu sĩ vận nho bào coi như cũng có điểm bất phàm, ít nhất là lợi hại hơn phỏng đoán của Lâm Hiên rất nhiều, nhưng dù đã dùng hết tất cả vốn liếng cũng không thể thoát khỏi tay Thiên Ngoại ma đầu.
Thân thể cùng Nguyên Anh vẫn lạc tại chỗ, đến cơ hội luân hồi cũng không có.
"Không tệ, không tệ."
"Tô Vân Phong" quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ hài lòng, vừa rồi có vẻ như hắn cùng với tu sĩ vận nho bào đấu pháp vô cùng khốc liệt, nhưng kỳ thực vẫn lưu lại vài phần tinh lực để quan sát Lâm Hiên, đề phòng gia hỏa giảo hoạt này đánh lén. Dù sao thì đối với Tu Tiên giả, không có việc gì là không dám làm, cho dù mất hết danh dự cũng chẳng có gì là lạ.
May mà lo lắng của hắn đã dư thừa, đối phương thành thật đứng yên tại chỗ, điều này khiến hắn hết sức hài lòng, không khỏi càng thêm tin tưởng việc Lâm Hiên giao ra Phàm Nhân thánh thể.
"Rất tốt, tiểu tử ngươi không đã không thừa cơ mà đánh lén lão phu, có qua có lại, lát nữa bản Ma Quân sẽ tuân thủ lời hứa, để cho Nguyên Anh của ngươi bình an rời đi. Hiện tại hãy nhanh chóng thu lấy bảo vật, tuy tạm thời mất đi thân thể, nhưng "Linh Quyết đỉnh" này huyền diệu vô cùng, hẳn là đủ đền bù tổn thất cho ngươi." Thanh âm "Tô Vân Phong" vang lên, so với vừa rồi rõ ràng đã giảm đi vài phần hung lệ.
"Tốt, đa tạ đạo hữu, Lâm mỗ hy vọng các hạ nhớ kỹ điều mình vừa nói...Nhất định không nên lật lọng!"
"Đây là đương nhiên, bản Ma Quân là thân phận gì, huống chi ta đã thu được Phàm Nhân Thánh Thể, chẳng lẽ lại ngấp nghé một cái Nguyên Anh nhỏ nhoi, đạo hữu cứ yên tâm." "Tô Vân Phong" khoát tay, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn.
"Ân."
Lâm Hiên gật nhẹ đầu, cũng không dài dòng mà hóa thành một đạo cầu vồng hướng về Linh Quyết đỉnh bay tới. Song phương vốn đã có ước định từ trước, ma đầu đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn thu bảo vật, thậm chí để cho Lâm Hiên yên tâm, hắn còn cố ý lui về phía sau vài bước.
Khoảng cách chỉ mấy trăm trượng, với tốc độ độn quang của Lâm Hiên, ngay lập tức đã đến nơi.
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy mảng rừng cây nồng đậm linh khí kia đã hoàn toàn biến mất, ngay cả tế đàn cao lớn lúc trước bũng bị trận mưa Ma dịch kia phá hủy, chỉ còn lại một tiểu đỉnh cao chừng hơn xích trơ trọi lơ lửng ở đó.
Đỉnh này được tạo hình theo phong cách cổ xưa, mặt ngoài chạm trổ một loại hoa văn thần bí, dường như không phải là phàm vật, nhưng Lâm Hiên cũng không thể ngờ tới, nó lại là Huyền Thiên Linh Bảo.
Vận khí của mình quả là không tệ!
Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên một chút nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện, tay áo phất lên, một vòng bảo vệ màu xanh lá từ tay áo bay vút ra, nó xoay một cái rồi biến thành một quang thủ trong suốt cực lớn, nhanh như chớp liền chụp xuống.
"Ồ?"
Con ngươi Lâm Hiên co lại, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, đỉnh lô kia so với tưởng tượng của hắn thì nặng hơn rất nhiều, một trảo kia chụp xuống, lực ép không dưới ngàn cân, vậy mà không thể dịch chuyển được một cái đỉnh lô nho nhỏ, Huyền Thiên Linh Bảo quả nhiên không chỉ là hư danh.
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Hiên cũng không có làm ra động tác dư thừa, hắn hít sâu một hơi rồi rót một lượng lớn pháp lực vào quang thủ phía trước, đồng thời khẽ quát một tiếng: "Khởi!"
Lời còn chưa dứt, quang thủ kia đã bùng lên linh quang, mặt ngoài còn ẩn hiện từng đám phù văn. tiếng xoẹt xẹt xoẹt xẹt...từng hồi vang vọng, Linh Quyết đỉnh đột nhiên nổi lên khỏi mặt đất, sai đó bị đoàn ánh sáng màu xanh bao khỏa, nhanh chóng nhỏ lại rồi bay vào túi trữ vật bên hông Lâm Hiên.
"Thế nào, bản Ma Quân đã để ngươi thu lấy bảo vật, phải chăng đã đến lúc ngươi thực hiện hứa hẹn?"
"Thực hiện hứa hẹn?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười: "Đạo hữu yên tâm, Lâm mỗ không phải kẻ thích lật lọng, đã đáp ứng với ngươi thì nhất định sẽ làm, bây giờ ta sẽ đem Nguyên Anh rời khỏi thân thể này."
Nghe Lâm Hiên nói vậy, Thiên Ngoại ma đầu đại hỷ, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam cùng vui sướng.
Đương nhiên, vốn tính đa nghi, cho nên hắn vẫn bảo
trì vãi phần cảnh giác, thế nhưng chỉ sau một khắc, sự nghi ngờ trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay ra, chạm nhẹ vào mi tâm, một tiểu nhân nhỏ bé từ đó chui ra, ngũ quan giống hệt như Lâm Hiên, tiểu gia hỏa này quả nhiên là biết giữ lời.
Sau đó Nguyên Anh lóe sáng rồi tiến lại bên cạnh thân thể, đánh ra một đạo pháp quyết đem Túi Trữ Vật bên hông thu vào tay.
"Thế nào, Lâm mỗ đã thực hiện ước định, có phải đạo hữu cũng nên đem lối vào không gian này mở ra? Các hạ đã từng nói qua, nhất định không được lật lọng đấy." Nguyên Anh tỏ vẻ khẩn cầu, trong thanh âm còn mang theo vài phần dè dặt, dường như lo sợ đối phương đổi ý.
"Đúng là bản Ma Quân đã nói như vậy." Nét mặt "Tô Vân Phong" rõ ràng hiện lên vẻ hưng phấn: "Ngươi hãy đợi một chút, sau khi bản Ma Quân dung hợp cùng Phàm nhân Thánh Thể, đương nhiên sẽ để Nguyên Anh của ngươi rời đi."
"Được rồi!"
Lâm Hiên thở dài, hiện giờ Nguyên Anh của hắn đã rời khỏi thân thể, quyền chủ động tự nhiên đã không nằm trong tay mình nữa, trong tình huống này đương nhiên không dám đắc tội với Thiên Ngoại ma đầu, có điều, đối phương thực sự sẽ thủ tín sao?
"Tô Vân Phong" mang theo vẻ mặt đắc ý, chậm rãi bay tới.
Đến khi còn cách Lâm Hiên mười trượng thì dừng lại, hai mắt nhắm chặt, hướng mặt về phía thân thể tu sĩ phía trước.
Lúc này thân thể Lâm Hiên vẫn lơ lửng giữa không trung, bên ngoài ẩn ẩn lộ một tầng linh quang, đó là vì lúc trước hắn thi triển Phiêu Phù thuật. Tu sĩ đã mất đi Nguyên Anh, cho dù thân thể đó là của một vị đại năng thì cũng chỉ là một túi da không hơn không kém, ý thức đã hoàn toàn biến mất chứ đừng nói đến chuyện phi hành.
Ví dụ như giờ phút này, biểu lộ trên mặt Lâm Hiên đúng là vô cùng ngốc trệ.
"Ha ha, vận khí của lão phu quả là không tệ, vậy mà có thể lấy được Phàm nhân Thánh Thể trong truyền thuyết, có bảo vật này tương trợ, ta nhất định có thể tiến giai thành Vực Ngoại Thiên Ma."
"Tô Vân Phong" đắc chí cười lớn, sau đó vươn tay chạm vào mi tâm, động tác so với Nguyên Anh xuất khiếu cảu Lâm Hiên có vài phần tương tự. Chỉ thấy hắc mang lóe lên, một đoàn hắc vân không chút dấu hiệu đã hiện ra trên đỉnh đầu, chúng nhanh chóng tụ lại sau đó huyễn hóa thành một mặt quỷ.
Mặt quỷ kia trông vô cùng dữ tợn, không cần phải nói, đây chính là bản thể của Thiên Ngoại ma đầu.
Hắn điên cuồng cười lớn một hồi, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng đen nhánh, dùng tốc độ khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn mà lao về phía thân thể Lâm Hiên.
Đoạt xá!
Hết thảy dường như đã được định đoạt, Lâm Hiên mất đi thân thể, mà cái mạng nhỏ của Nguyên Anh cũng nằm trong tay đối phương.
Nhưng thực sự sẽ như vậy sao?
Tất cả những điều này đều không hợp với tính cách của Lâm Hiên, đối với hắn, vận mệnh của mình do chính mình nắm giữ, tại sao lại có lựa chọn kỳ quái như vậy?
Phải chăng có uẩn khúc gì trong chuyện này?
Ngay khi đạo Ma khí kia chỉ còn cách thân thể Lâm Hiên vài thước, hai con mắt vốn vô thần của hắn đột nhiên khôi phục vẻ linh động, biểu lộ ngốc trệ cũng theo đó hoàn toàn biến mất.
Hắn há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm lớn cỡ quả trứng gà, từ bên trong bùng lên thành một ngọn lửa năm màu, trong suốt như lưu ly, tản mát ra một cỗ khí tức hủy diệt khiến người khác run sợ tận đáy lòng.
Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Nói đùa, vận mệnh của ta phải do ta nắm giữ, tính cách của Lâm Hiên như vậy thì sao lại ngu xuẩn đến mức tin tưởng một tên Thiên Ngoại ma đầu? Chẳng qua là hắn muốn lá mặt lá trái với đối phương, dù sao thì thần thông của ma đầu này cũng không tầm thường, cứng rắn đối đầu tuy chưa chắc đã thua, nhưng hẳn là sẽ phải một trận khổ chiến.
Thượng binh phạt mưu, có thể dùng trí thì sao phải ngu ngốc mà sính cường với đối phương. Đã diễn là phải diễn cho chân thật, khiến đối phương bước vào cạm bẫy của mình mà không hề hay biết. Lâm Hiên còn muốn đối phương cho mình một vài chỗ tốt, để đền bù tổn thất cho việc buông tha Phàm nhân Thánh Thể.
Có trời mới biết, chính mình vì muốn lấy được lòng tin của ma đầu, kết quả là nhờ cơ duyên xảo hợp, lại thực sự giành chỗ tốt lớn như vậy, Huyền Thiên Linh Bảo, từ nay về sau lại thêm được một bảo vật uy lực cường đại.
Sau đó, Lâm Hiên tương kế tựu kế đem Nguyên Anh thoát ra, coi như đã bố trí xong cạm bẫy, chỉ chờ đối phương tự động bước vào.
Kế hoạch không tồi, Nguyên Anh của Lâm Hiên đã ra khỏi thân thể, theo lẽ thường thì đáng ra thân thể sẽ không thể cử động, nhưng làm sao có thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán Lâm Hiên?
Đừng nói là một Nguyên Anh ly thể, cho dù cả hai ly khai cùng một lúc thì Lâm Hiên vẫn có thể hoạt động tự nhiên. Cái này là do hắn quá bưu hãn, có thể đồng thời tu luyện song Anh nhất Đan.
Hắn để cho chủ Nguyên Anh ly khai, mục đích là dẫn dụ địch nhân, quả nhiên, đối phương vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng cực kỳ sơ xuất. Dù sao, chưa nói sonh Anh nhất Đan là thần thông nghịch thiên, coi như tu sĩ ở đẳng cấp này có song Nguyên Anh cũng là vô cùng hiếm có.