“Độc Huyễn Nguyệt?”
Hai mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại, nếu không phải đối phương nói toạc ra thì hắn thật không nghĩ ngay được lai lịch loại độc này. Nhưng nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được.
Độc Huyễn Nguyệt, danh tiếng của nó không bằng thập đại kỳ độc trong tam giới nhưng nếu luận riêng về uy lực thì chưa chắc đã không bằng.
Chỗ đáng sợ của nó không nằm ở việc chỉ cần dính vào là chết, nó khó ở chỗ vô cùng khó giải! Cho dù là tu tiên giả Độ kiếp hậu kỳ một khi trúng độc, tuy không vẫn lạc nhưng cũng vĩnh viễn không thể giải trừ.
Nghe nói tại thời thượng cổ từng xuất hiện một vị Vạn độc thần quân nhờ loại độc này mà tung hoành thiên hạ, ai cũng phải ghé mắt mà nhìn. Người thua dưới tay hắn nhiều như lá mùa thu. Chúng nhân khi đàm luận đến đều không khỏi biến sắc.
Nhưng cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ, Vạn Độc Thần Quân tuy thủ đoạn siêu tuyệt nhưng mặt tâm tính lại hơi kém.
Hắn hành sự quá mức ngang ngược càn rỡ, thậm chí không thèm đặt tán tiên yêu vương vào mắt, đã thế còn dám phát ngôn bừa bãi muốn khiêu chiến với đại năng thần bí nhất trong tam giới năm đó- Atula! Là kiếp trước của Nguyệt Nhi, chủ của âm ti.
Mới đầu, Atula vương chẳng thèm để ý đến tên tiểu tử giám khiêu chiến mình kia. Dù sao thì tuy danh tiếng đối phương có thịnh cũng không thể so với thân phận của nàng được, chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Đối với lời khiêu chiến kia, Atula vương chỉ cười trừ. Đây không phải là khiếp đảm hay sợ hãi gì, mà là … cứ tưởng tưởng con sâu cái kiến nhe nanh múa vuốt trước mặt nhân loại, nhân loại sẽ để ý đến sao.
Thái độ Atula là như thế, với nàng, đối phương chẳng qua chỉ là một con kiến hơi cường tráng hơn những con khác mà thôi. Mà có mạnh hơn gấp mười lần đi nữa cũng vẫn chỉ là con kiến.
Song, Vạn Độc Thần Quân lại không cho là vậy.
Thái độ không quan tâm của Atula vương lại bị hắn coi là khiếp nhược sợ chiến, bởi thế hắn càng muốn chứng minh sự cường đại của mình. Ngươi không ra, ta tự mình tìm tới cửa!
Hắn cũng không tới thẳng âm ti địa phủ mà là tìm kiếm hành cung của Atula vương tại tam giới. Sau một hời trắc trở, hắn cũng thám thính được chút manh mối….tiếp đến, hắn ngông nghênh đánh tới tận cửa cung.
Mà trên đời cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp, Atula vương đương nhiên không ở đó lúc ấy.
Nhưng cũng chẳng sao, hắn căn bản không quan tâm, hắn chỉ muốn bức Atula vương xuất hiện mà thôi.
Ngươi không phải sợ chiến sao, ta liền dùng kế khích tướng, ngươi muốn tránh cũng không được, nhất định phải tiếp nhận thư khiêu chiến của ta. Từ góc độ này mà xét thì vị Vạn Độc thần quân kia cũng có chút tiểu thông minh, đáng tiếc thông minh quá lại bị thông minh hại.
Hắn là một tên tính tình ngoan lệ quả quyết, không thèm cân nhắc trước sau gì cả, thấy Atula vương không ở hành cung liền ra diệt sát toàn bộ thị nữ bên trong.
Toàn bộ cung điện cũng bị san thành bình địa, chỉ còn lại chút gạch vụn ngói vỡ nằm chỏng chơ.
Điều ấy tất nhiên đã khiến Atula vương giận tím mặt, mình đã không muốn chấp nhặt cùng đối phương mà đối phương lại dám động thổ trên đầu thái tuế.
Có thể nhẫn nhịn chứ không thể nhẫn nhục.
Atula vương sao có thể coi như không có chuyện gì được? Bởi vậy nên nàng liền tiếp nhận thư khiêu chiến của đối phương, hai bên sẽ đánh một trận tại Lạc Hồn Sơn.
Hai người lấy một chọi một, Vạn Độc thần quân quả thực danh tiếng cực thịnh nhưng Atula là nhân vật có thể so với chân tiên, thậm chí càng mạnh hơn, chỉ một chiêu liền chế phục đối phương.
Đúng vậy, chỉ vẻn vẹn một chiêu. Sau đó, Atula vương vì báo thù cho hành cung của mình mà đem Vạn Độc Thần Quân ra rút hồn luyện phách.
Vạn Độc Thần Quân bị bại thê thảm, thậm chí có thể nói là rất uất ức nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó.
Thứ nhất tự nhiên là vì Atula vương mạnh đến mức biến
thái, một kẻ mới gần đạt tới cảnh giới đại năng mà dám khiêu chiến nàng thì thật không biết trời cao đất dày.
Về phần điểm thứ hai sao, tuyệt chiêu giữ nhà của Vạn Độc thần quân đối với Atula vương chỉ là thứ đồ vô dụng.
Độc Huyễn Nguyệt quả thực mãnh liệt nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng.
Loại độc này không thể bám vào bảo vật thần thông khác, chỉ có trực tiếp tiếp xúc với thân thể tu sĩ mới có thể phát huy tác dụng. Nói cách khác, ngươi chỉ cần không để thân thể mình chạm vào loại độc này là được.
Mà với thực lực của Atula vương muốn làm được chuyện này lại hết sức dễ dàng. Vì vậy, Vạn độc thần quân như phù dung sớm nở tối tàn, vẫn lạc trong tay Atula vương.
Những tu tiên giả bình thường không biết đến đoạn lịch sử bí ẩn này, nhưng Lâm Hiên là phu quân của Nguyệt Nhi-kiếp này của Atula vương, nên phàm là chuyện gì liên quan đến nàng hắn đều tận sức đi thu thập, sau đó mới biết đến chuyện này.
Câu chuyện này không có kết cục, nhưng phương pháp luyện chế độc Huyễn Nguyệt hẳn là rơi vào tay Atula vương. Nếu đã như vậy thì việc độc này xuất hiện ở hành cung của Atula vương cũng không có gì lạ.
Về phần mấy món Tiên Thiên linh bảo kia, Lâm Hiên cũng tìm được cách giải thích hợp lý.
Theo truyền thuyết, độc huyễn nguyệt ngoài uy lực cùng nhược điểm như vậy, nó còn có một đặc tính khác vô cùng nổi danh. Chính là thuật huyễn hóa, nghe nói loại độc này có thể thiên biến vạn hóa, mà một khi thay đổi hình dạng là có thể trở thành giống y như đúc bản chính.
Thậm chí có sử dụng linh nhãn bí thuật cũng không thể khám phá ra.
Trên đời chỉ có hai cách bài trừ được thuật này.
Thứ nhất là đạt tới thực lực chân tiên.
Thứ hai là sử dụng phượng hoàng thần mục. Thiên Phượng là vua của bách điểu, nó chỉ cần ngưng mắt nhìn là có thể khám phá ra tất cả ảo thuật trên thế gian.
Thiên phượng thần mục của Lâm Hiên tuy chỉ là hàng mô phỏng nhưng hiệu quả đạt được lại như nhau, đáng tiếc là thực lức hắn hiện không thể so được với chân linh phượng hoàng.
Cho nên, khi trông thấy bốn kiện bảo vật trên tế đàn, Lâm Hiên cũng không nhìn ra thật giả. Nhưng dù là thế Lâm Hiên cũng không buông lỏng cảnh giác, trên đời làm gì có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống, ở đâu lại chỉ cần qua loa đại khái liền tìm được bốn kiện tiên thiên linh bảo chứ?
Có lẽ có!
Nhưng Lâm Hiên không tin mình lại gặp vận may như vây, có cẩn thận mới không mắc sai lầm.
Huống hồ, lui vạn bước mà nói thì cho dù thật sự là tiên thiên linh bảo, Lâm Hiên cũng không lo đối phương lấy mất. Thực lực mình hơn xa bọn hắn nhiều, tuy mất tiên cơ nhưng muốn cướp về cũng không khó.
Có thể nói là Lâm Hiên nắm đằng chuôi, song sự tình so với tưởng tưởng của hắn còn phức tạp hơn nhiều, tựa hồ Thiết Tháp Tôn giả đã sớm hiểu được hết thảy mọi chuyện.
Chẳng lẽ hắn đã từng tới đây sao, hoặc là đây chẳng qua là âm mưu của hắn?
Vẻ mặt Lâm hiên đăm chiêu, tinh tế đánh giá đối phương.