Biến khởi quá đột ngột khiến Cửu đầu điểu không kịp né. Đổi lại là tu tiên giả khác tất nhiên vẫn lạc, nhưng quái điểu vốn do thiên địa nguyên khí hóa thành. Lâm Hiên tin đối phương dù không chết cũng tất trọng thương. Dù là chân tiên dính chiêu này cũng không thể bình an vô sự được.
“Oa!”
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Lâm Hiên, khí thế của quái điểu suy giảm rất nhiều, linh quang lôi hỏa toàn thân rõ ràng mờ đi một chút.
Chẳng lẽ… chỉ cần khiến linh khí của nó tiêu hao khiến không đủ để duy trì hình thái, đến lúc đó sẽ lập tức vẫn lạc.
Nghĩ tới đó, Lâm Hiên đâu dám chần chờ thêm, hai tay thay đổi pháp quyết, một đạo thần niệm phóng ra từ mi tâm.
Ngàn vạn kiếm lần này không chỉ đơn giản là đâm xuyên qua người đối phương nữa mà ngưng kết thành ti võng.
Linh trí quái điểu không thấp, tất nhiên chẳng ngốc mà đứng nguyên tại chỗ chờ chết.
Chiếc mỏ há rộng, từ bên trong bắn ra vài khỏa quang cầu oanh kích về phía võng kiếm, không cầu có thể xé rách, chỉ mong trì hoãn được chút thời gian. Đồng thời bốn cánh vỗ mạnh muốn bỏ chạy.
“Muốn đi ư, nào có dễ như thế!”
Lâm Hiên chẳng thèm để ý tới mấy khỏa quang cầu kia, bàn tay khẽ lật lấy ra Đảo Hải Qua. Hắn chém mạnh vũ khí trong tay vào không khí, trước người liền xuất hiện một cỗ lực lượng pháp tắc không gian.
Cửu đầu điểu đang toàn lực vỗ cánh bỗng dưng cảm nhận thấy không khí xung quanh vốn nhu hòa bỗng biến thành tường đồng vách sắt.
Quái điểu vô cùng kinh ngạc vì Lâm Hiên tuy chưa chân chính tiến vào độ kiếp kỳ lại có thể nắm giữ lực lượng pháp tắc. Song chỉ chút chút như vậy chưa đủ để vây khốn nó, bốn cánh vung vẩy, trên người đồng dạng tỏa ra một cỗ pháp tắc nhàn nhạt.
Hai chủng pháp tắc bất đồng chính diện giao phong, rất nhanh liền phân ra mạnh yếu, Lâm Hiên tự rơi vào thế hạ phong.
Cửu đầu điểu phá vỡ không gian giam cầm liền tiếp tục chạy trốn, song đã chậm. Lâm Hiên dùng lực lượng pháp tắc chẳng phải để vây khốn nó mà chỉ muốn trì hoãn chút thời gian mà thôi. Mục đích hiển nhiên là đã
đạt được.
Võng kiếm khổng lồ thoáng cái đã chùm lên người quái điểu. Lâm Hiên lập tức tung ra vài tờ phù lục cấm chế dán lên bên ngoài.
Đây đều là những tấm phù lục tốt nhất, sau khi kết hợp với tấm lưới làm từ kiếm ti liền phát huy ra hiệu quả không tưởng. Mặc kệ đối phương liều mạng giãy dụa cũng không thể thoát ra trong thời gian ngắn. Hơn nữa kiếm ti còn liên tục gây ra tổn thương cho nó.
Quái điểu giãy dụa càng mạnh càng bị thương nặng hơn, lấy mắt thường cũng có thể thấy được linh quang toàn thân nó đang ảm đạm đi nhanh chóng, ngay cả hình thể cũng nhỏ dần.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng, cơ hội tốt như vậy hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua. Chỉ thấy hai tay vừa nắm lại, trên võng kiếm bỗng xuất hiện Huyễn Âm Thần lôi.
Quái điểu cực kỳ thống khổ nhưng công kích còn lâu mới kết thúc, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trên người Lâm Hiên không thiếu báo vật. Hắn vỗ vào túi trữ vật lấy ra một chiếc cổ kính kiểu dáng tinh xảo.
Tê Lôi cổ kính!
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết khiến tấm kính bùng tỏa quang mang, một hóa thành ba, rồi lần lượt phún dũng quang cầu. Ba khỏa quang cầu này đều do nguyên tố lôi điện thuần túy tạo thành.
“Đi!”
Lâm Hiên chỉ một tay về phía trước. Ba khỏa quang cầu dung hợp lại với nhau, sau đó hóa thành giao long hướng đỉnh đầu quái điểu nhào tới.
Lâm Hiên vẫn chưa chịu dừng lại, một chiếc hồ lô từ trong tay áo hắn bay lên. Hồ lô vừa nghiêng, từ bên bên trong liền bắn tới một thanh tiên kiếm màu hỏa hồng.