Lâm Hiên dù kiến thức uyên bác cũng chưa từng gặp nhiều không gian tiếp điểm tụ vào cùng một chỗ nhữ vậy. Muốn phá toái hư không từ chỗ này sẽ rất dễ dàng.
Vừa nghĩ liền làm, chỉ thấy trong tay hắn chớp lóe một đoàn bạch quang mịt mờ, nhìn qua vô cùng thuần khiết ôn hòa.
"Đi!"
Trong miệng Lâm Hiên thốt ra những chú ngữ tối nghĩa, sau đó đẩy bạch quang tới phía trước.
Chỉ một thoáng, lệ mang bùng phát, độ sáng quang hà tăng lên gấp 10 lần, tiếng xé gió không ngừng vang lên cùng hàng loạt phong nhận bắn ra tới tấp.
Mấy chỗ không có không gian tiếp điểm cơ hồ đồng thời bị đánh trúng, nhưng phong nhận chui vào đó tựa như bị cắn nuốt, chẳng hề phát ra chút động tĩnh nào.
Trải qua mấy tức hơi thở, không gian tiết điểm ầm ầm bạo toái. Hư không vặn vẹo, lấy các hắc quang vừa rồi làm trung tâm, thông đạo không gian mở rộng rồi liên kết với nhau…
Uy lực như vậy tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa nhưng những tu sĩ phân thần kỳ bình thường cũng chẳng thừa nhận được.
Lâm Hiên ngay cả vòng phòng hộ cũng chả có, cứ thế hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng vào bên trong.
…
Sắc trời có chút tối đen, nơi đây là một sơn cốc hoang vu nhưng xung quanh lại có tiếng sét đánh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng tu sĩ hô quát.
"Biết rõ đánh không lại, các hạ còn muốn giãy dụa làm gì. Pháp bảo không có mắt đâu. Đạo hữu hay là thức thời một chút, bó tay chịu trói đi. Cửu Linh tiên chi giao ra đây thì chúng ta còn có thể phóng cho tiên tử một con đường sống, nếu không đừng trách chúng ta lạt thủ tồi hoa.
Một gã vận áo bào xám cất lời, âm thanh lạnh như băng. Nói thì nói vậy chứ khi hắn ra tay chẳng hề có ý lưu thủ nào.
Pháp bảo của hắn cũng khá kỳ lạ, là một chiếc roi chẳng biết được luyện chế từ cái gì. Ngay cả khu sử cũng khác tu tiên giả bình thường, không dùng thần thức điều khiển mà một đầu được nắm trong tay, liên tục vũ động.
Nhìn qua thấy căn bản chẳng giống tu tiên giả mà giống võ lâm cao thủ nơi thế tục hơn.
Song uy lực lại mười phần mạnh mẽ. Chiếc roi thiên biến vạn hóa tuyệt đối tương đương với mấy tên đồng bạn đứng bên.
Người này là một gã động huyền sơ kỳ, nhưng khoảng cách tới đỉnh phong cũng chỉ còn một bước nhỏ.
Đám đồng bạn gồm ba người, tất cả đều là động huyền sơ kỳ. Giờ phút này cả bốn cao thủ đang vây quanh
một một nữ tử vận cung trang màu đỏ, pháp bảo tung hoành, tiên kiếm bay múa, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có, tựa hồ hận không thể lập tức chém chết nàng ta.
Miệng bốn người cũng hoạt động liên tục, ra sức khuyên nàng kia bó tay chịu trói. Mặc kệ đối phương có nghe hay không nhưng nhất định sẽ khiến địch nhân tâm thần nhiễu loạn. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nữ tử bị bọn họ vây công là một tuyệt đại giai nhân, ước chừng hai mươi, đương nhiên tu tiên giới có thuật trú nhan, người tu luyện tới cảnh giới này há có thể là người trẻ tuổi?
Tu vi của nàng so với bốn người kia thì kém hơn một chút, lại lấy ít địch nhiều đáng lý phải sớm thất bại, nhưng pháp bảo của nàng mạnh mẹ lại thêm kinh nghiệm phong phú nên vẫn cắn răng kiên trì được. Song thế công của bốn người kia quá mức cuồng mãnh khiến nàng nhất thời hết cách. Đây cũng chỉ là cân bằng tạm thời mà thôi, cái khác tạm chưa nhắc tới, riêng chuyện tiêu hao pháp lực đã đủ làm nàng khó chèo chống tiếp, bị thua chỉ là sớm muộn.
Hồng y nữ tử tất nhiên hiểu rõ tình trạng của mình, mấy lần muốn phá vòng vây nhưng đều thất bại. Bốn người kia nắm chắc thắng lợi trong tay cũng không muốn liều mạng làm gì, chỉ bao bọc xung quanh cùng khiến đối phương tiêu hao pháp lực là được.
Theo thời gian trôi qua, hồng y nữ tử càng lúc càng gấp. Nàng đương nhiên biết nếu còn kéo dài nữa thì càng bất lợi cho mình. Trong mắt chợt lóe lên một tia kiên nghị, không quan tâm hết thảy mà hóa thành một đạo kinh hồng bay vọt về phía trước.
"Nhanh, mau ngăn lại."
Tu tiên giả vận áo ào xám lập tức nóng nảy, trường tiên trong tay huyễn hóa ra trăm đầu độc xà công tới. Mà ba kẻ kia cũng vậy, chúng tự nhiên nhìn ra ý quyết tuyệt của nàng này, thắng lợi đã sắp đến tay sao có thể để thất bại trong gang tấc được?